Thú Huyết Phi Đằng
Chương 113 : Bỉ Mông Chiến Vũ
Lão bản Phỉ Lãnh Thúy tuy thô lỗ nhưng lão bản nương Ngưng Ngọc lại phi thường biết cách thu phục nhân tâm.
Vì để hoan nghênh Hà mã thi nhân đến, hôm nay Phỉ Lãnh Thúy ban đêm rất nhiệt náo, dưới gốc cây Sa la tiêu trước mặt cao pha yến tiệc mở ra liên tiếp.
Đáng thương cho Hà mã thi nhân phiêu bạt bất định, đâu thường được sự đãi ngộ như thế này nên có điểm được sủng ái mà kinh hãi.
Phỉ Lãnh Thúy không giống như trần thế phù hoa đã làm những người văn hóa này cảm động tận đáy lòng.
Gió đêm thổi ào ào trên hoang nguyên bị rừng trúc dày đặc ngăn lại, bọn nô lệ phí bao công lao trăm cay nghìn đắng dựng tượng nữ thần khổng lồ nâng chiếc khay hình bông hoa lên, được Ngải Vi Nhĩ dùng vỏ sò khắc dấu khu động thủy hệ ma pháp trận bên dưới, ba đạo suối phun mỹ lệ lượn lờ vấn vít chảy xung quanh, ngọn suối phun chính cao khoảng năm nhận, rộng khoảng một vòng ôm, tiếng nước chảy ào ào, hai đạo suối phun nhỏ cao khoảng ba nhận, nước chảy xuống dưới thành một bức màn, làm chiếc khay hình bông hoa biến thành một ao nước tạo thành vô số bụi nước, bởi vì có kết giới giữ lại nên bọt nước sôi ùng ục thủy chung vẫn không ra khỏi được chiếc khay.
Càng thêm đặc biệt là trụ nước phun chính lại có thể đính một viên dạ minh châu to lớn, trên hai đạo suối phun nhỏ có những đóa hoa màu tím nhỏ nổi dập dờn trên mặt nước, rễ của loại hoa bèo này nằm sâu trong suối phun, xem ra vừa nhỏ vừa dài, trắng tinh tua bông sen, mềm mại uyển chuyển. Ngải Vi Nhĩ không thẹn là mỹ nhân ngư biết cách sử dụng nước trời sinh, lực chảy của suối phun do nàng ta khống chế rất hoàn mỹ, dạ minh châu và hoa bèo đính trên dòng nước bập bềnh theo dòng nước chảy khẽ rung động nghiêng ngả mà lại không hề bị rơi xuống. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu hòa vào nhau, trong hơi nước huyễn hóa thành từng chiếc cầu vồng nhỏ nhìn đẹp vô cùng.
Gió thổi chầm chậm mang theo một làn hương hoa thanh đạm vấn vít không tan trong sóng nước thấm vào tận trong tâm phế.
Bọn nô lệ trước bữa cơm chiều bị bắt buộc phải xuống Tang kiền hà tắm rửa sạch sẽ, Hùng miêu cầm cây trúc đánh chúng cả ngày để đốc thúc làm da thịt chúng không có chỗ nào lành lặn.
Địa tinh và Thực nhân ma rất là sợ nước, trận tắm rửa này làm chúng dậm chân than trời, lạnh lẽo đến mức chúng phải kêu thét lên. Chẳng qua là hương vị thức ăn ngon lành làm chúng mau chóng quên mất nỗi bất hạnh vừa rồi, ai nấy đều hỉnh mũi hít hà tham lam nhìn chăm chú vào bọn trù sư Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân đang bận rộn làm việc.
Tạp Lỗ nói không sai, trù sư của bọn nô lệ mà lại có thể là Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân.
Lúc bọn Hà mã thi nhân tiến vào thế ngoại đào nguyên này, tự chúng cũng nghĩ mình đã đến sai địa phương, ước muốn ngâm thơ chợt bùng lên mãnh liệt. Loại bố trí mê hồn người này dưới con mắt thô tục của Lưu Chấn Hám thì chỉ là một ngọn suối phun mà thôi, còn dưới con mắt của Hà mã thi nhân lại là một bài thơ mỹ lệ, một bức tranh động lòng người, vô luận là vị trí bài thiết tượng nữ thần hoặc là ánh sáng so ra đều đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.
Phụ dong tộc phong nhã đương nhiên là có rất ít.
"Ài ... thử xử chử trà thao cầm, diệc bất tất tái phần danh hương hĩ. Nhược năng vĩnh viễn tọa thử lãm quyển quan thư, dã bất uổng hư sanh nhất thế." (Nâng chén trà so phím đàn, chẳng cần phải đốt trầm hương. Ví như có thể vĩnh viễn ngồi đọc sách, cũng không uổng một kiếp hư sanh). Lưu Chấn Hám nâng chén nhìn trăng, ra dáng vẻ trầm ngâm sâu lắng.
Hết thảy bọn Hà mã nhanh chóng nghe được lời này đều giật mình ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ tên lãnh chủ bị thịt này sao lại nói câu quá thanh nhã như vậy được chứ?
Mấy lão bản nương vì ngại làm mất mặt, không dám cười thành tiếng, đọc sách gảy đàn, mấy thứ này một vạn năm nữa cũng còn chưa đến phần Lý Sát.
Khoảng đất trống rộng lớn phía trước Hồng thổ cao pha có đốt mấy đống lửa khổng lồ. Mùi cỏ tranh cùng gỗ thông, thịt La toa thú nướng xèo xèo chảy lớp mỡ màu cam xuống đống lửa hòa với canh nấm măng nấu ăn cho tập thể tỏa ra hương vị thơm nồng kỳ diệu, lại còn có Sa la tiêu thơm ngọt, trên đó có quết thêm sữa dê rưới lên, sau khi sử dụng thêm Băng châu do Mãnh mã tộc cống hiến để giữ lạnh, bên ngoài dùng vỏ trứng bao lại làm cho phụ nữ và trẻ em trong Phỉ Lãnh Thúy đều khen ngon không dứt.
Mãnh mã tộc không cầm được phải than tiếc, tự mình trước đây làm sao mà nghĩ tới cách ăn thế này chứ? Chỉ có dưới sự lãnh đạo của Lý Sát lão gia mới có thể phát minh ra loại mỹ thực đến Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân cũng phải bội phục.
Hiện tại có chết ta thì ta cũng không đi. Áo Ni Nhĩ cắn mạnh vào miếng Nãi kỳ lâm (kem sữa) do lãnh chủ đại nhân làm ra.
Lưu Chấn Hám nhìn con dân xung quanh, không nén nổi niềm cảm khái vô biên.
Ba trăm đồng nam đồng nữ, hơn hai trăm người phụ dong tộc Hải câu hồng tộc và Côn khắc tộc, hơn một trăm người Mãnh mã tộc, lại còn có bọn Hùng miêu võ sĩ và Ngao nhân võ sĩ đứng ở trung tâm, năm vị tăng lữ ưu tú, hiện tại còn có thêm hai trăm người Hà mã tộc.
Còn thêm hơn ba trăm tên nô lệ.
Thần miếu cấp hạn ngạch nhân khẩu ít nhất cho ta, không nghĩ là lại nhanh chóng đạt được như vậy, tốc độ này cũng thật sự ra ngoài ý liệu của Lưu Chấn Hám. Tuy làm một vị quý tộc mà chỉ có hơn một ngàn con dân thực tại cũng có điểm tệ hại nhưng Lưu Chấn Hám đã rất mãn nguyện rồi.
Con dân tuy không nhiều nhưng nơi này tập trung chiến sĩ cường tráng mạnh mẽ nhất, có tăng lữ, có tế tự, có thủy quân lưỡng thê, có ma pháp cố vấn, còn có huyễn thuật sư thần bí, mười hai tên Mãnh mã khổng lồ nếu như chỉnh trang lại cũng có thể là kỵ binh đáng sợ, biên chế hoàn mỹ này cho dù là trong quân đội chính quy của Bỉ Mông cũng rất ít thấy.
Thử nhìn xem, mới đến thế giới này có một năm, từ lúc chỉ có đôi vớ đến ngày hôm nay dưới tay có một ngàn con dân, bên thân có ba người hồng nhan tri kỷ, đảm đương danh hiệu tế tự cao quý, Lưu Chấn Hám phát giác mình chưa uống rượu mà phảng phất như đã say rồi.
Ta rốt cục là ai đây? Là thú nhân sao? Hay là nhân loại? Lưu Chấn Hám ngước mặt nhìn vầng trăng Hương mạt khổng lồ trên trời vô cùng cảm khái.
"Ăn nhiều một chút!" Lưu Chấn Hám nói với bọn nô lệ.
Bọn nô lệ kêu lên cảm động.
"Ăn no mới có sức lực chịu khổ!" Lãnh chủ đại nhân lại nói.
Bọn nô lệ gấp rút cúi đầu, câu nói này thật là đánh rắm mà.
Rượu quá ba tuần, Lưu Chấn Hám nói không có tiết mục nào sao.
Hưởng ứng lời hiệu triệu của lãnh chủ đại nhân, Khoa Lý Nạp kéo theo mười mấy Mãnh mã võ sĩ múa điệu Chiến đao vũ.
Lưu Chấn Hám thưởng cho chúng mỗi người một điếu xì-gà.
Bốn Đường lang tăng lữ không chịu kém cũng ra biểu diễn một bài đao pháp, quả nhiên không hổ là đao thánh của Bỉ Mông, đao quang nhanh chóng như thiểm điện phủ vây đầy trời, bay lượn khắp trên dưới.
Cổ Đức uống cũng nhiều rồi, liền nhảy ra múa một bài túy quyền.
Bối Lạp Mễ theo lời dạy dỗ của lão gia, vung tay đánh vỡ đá.
Bọn nô lệ vỗ tay khen hay, tiếng cười nói vang vọng thành một thanh âm hỗn loạn.
"Đúng vậy đúng vậy!" Lưu Chấn Hám theo lệ thưởng cho chúng mỗi người một điếu xì-gà.
Quả Quả khiêng Mật tập trận lên múa mấy vòng, móc ra điếu xì-gà, tiểu trư tể Khách Thu Toa nhìn thấy, liền kêu lên, lấy que kem Nãi kỳ lâm bỏ vào miệng mút, nhìn vào bọn nô lệ đang đứng ngây ra đó, không phải là Lưu Chấn Hám ôm bụng nó kéo về thì chắc đã làm cho bọn Hùng địa tinh bị dọa nạt đến phát điên rồi.
Lưu Chấn Hám lấy từ chuôi Mật tập trận hai con Thái mục nhĩ lạp Vinh nguyên dấu trong đó, cho chúng ăn Nãi kỳ lâm, hai con Băng xuyên vinh nguyên này lè cái lưỡi kinh khủng ra liếm lấy liếm để.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh. Lang nha bổng Mật tập trận của lãnh chủa đại nhân nguyên nhân vì sao lần trước đánh cho bọn cường đạo bị điện giật té đái vãi phân, mỗi người trong lòng đối với trình độ cải tạo và âm hiểm của lãnh chủ đại nhân lập tức tăng thêm chỉ số nguy hiểm.
"Huynh làm sao khiến cho hai con tiểu quỷ này nghe lời phóng Ma tý thiểm điện vậy?" Hải Luân cười cười hỏi, ký ức lần trước chiến tranh cự thú của mình ăn phá rừng chuối vẫn còn mới nguyên.
"Ta cắt lưỡi của bọn chúng, bọn chúng dám không nghe lời sao? Ta nắm ngay đằng cán, nó phải phóng thiểm điện thôi không thì phải chịu bụng đói." Lưu Chấn Hám nói.
"Lòng dạ của ngươi thực sự rất cứng rắn a." Ngưng Ngọc nói.
"Cái này gọi là lợi dụng vật bỏ đi, ma thú cần phải xem dùng thế nào, ta thấy Ma tý thiểm điện của chúng rồi, đạo thiểm điện này tuy không có lực sát thương nhưng đối với ta thì tác dụng lại rất lớn." Lưu Chấn Hám cười hắc hắc.
"Ngươi dùng vào chuyện gì được? Ta còn nhớ ngươi đeo dây chuyền Long châu chỉ có tỵ thủy, tỵ hỏa và tỵ phong ba loại sử dụng vào việc gì? Lẽ nào có thể tránh được thiểm điện?" Ngải Vi Nhĩ rất là hiếu kỳ.
"Chưa thấy lang nha bổng của ta dùng gỗ làm chuôi sao? Không hiểu à? Ha ha... Không hiểu thì thôi vậy..." Lưu Chấn Hám cười quỷ.
Ài..." Hải Luân than thở một hồi, nàng phát hiện ra Lý Sát của mình đã hoàn toàn quên đi thân phận tế tự của hắn, trong việc âm hiểm truy cầu vũ lực càng lúc càng đi xa hơn, nàng lại không có biện pháp nào khuyên hắn.
"Không cần than thở. Mỗi ma thú tồn tại đều có đạo lý, quan trọng là xem chúng đi theo hạng tế tự nào, không có ma thú kém cỏi, chỉ có tế tự làm mai một năng lực của chúng thôi." Lưu Chấn Hám cười.
"Câu này rất có triết lý." An Độ Lan trưởng lão đứng bên gật đầu.
"Lời nói của ta gần đây rất có triết lý, chỉ là trưởng lão ngài không phát hiện ra thôi." Lưu Chấn Hám trâng tráo nói mà không ngượng.
Dưới cây Sa la tiêu, Hà mã thi nhân Áo Ni Nhĩ cầm cây Cổ nhĩ đông cầm, phát huy bản sắc ngâm du thi nhân.
Biểu tình xướng ca của Áo Ni Nhĩ sinh động phi thường, lúc buồn thì giống như nỗi thống khổ bị bệnh trĩ, lúc vui thì rung đùi đắc ý như đang trong cơn say túy lúy.
"Áo Ni Nhĩ! Biểu tình sinh động của ngươi bị năm tên Thực nhân ma giống cái muốn đến trên hoang nguyên thay phiên nấu cơm cho ngươi rồi!" Bối Lạp Mễ cười nói.
"Cổn!" Áo Ni Nhĩ đảo mắt, tự mình so lại dây đàn một lúc, ổn định tâm tình rồi lại cất tiếng ca êm tai vang lên. Hà mã xung quanh y đánh phách giữ nhịp, trên trăm cái miệng há ra đọc câu cửa miệng "Khế đắc mã lợi á", thanh âm vang dội làm bọn chim chóc trong rừng trúc giật mình bay lên.
Một đóa sen đang ngủ thật đáng yêu, Khế đắc mã lợi á. Bọn Hà mã hòa ca.
Một đóa sen đang ngủ thật đáng yêu, Khế đắc mã lợi á. Bọn Hà mã hòa ca.
Hôm đó ta ở bên Tang kiền hà cầm ngư xoa bắt cá.
Trong khi nàng đang ở bên bờ sông ca múa uyển chuyển như ráng chiều.
Ô kìa! Tiếng ca như dẫn dắt ta lạc vào lối mê trong nước.
Tiếng ca của nàng êm dịu như ráng chiều.
Áo Ni Nhĩ là thanh niên Hà mã cường tráng.
Tối hôm nay mời nàng đến nhà ta ở Tang kiền hà.
Nàng mang theo cả bầy thú nuôi đến cùng ta qua mùa đông cổ lão.
Chờ đến khi vầng trăng Hương mạt kéo lên trên dây đàn. Ôi!
Hai ta gắn bó hòa quyện cùng nhau trong đáy nước, Khế đắc mã lợi á. Bọn Hà mã hòa ca.
"Hát hay lắm!" Lão Lưu vỗ mạnh tay.
Bọn đồng nam đồng nữ tiến đến phía trước, múa điệu múa độc đáo của Ti trù đại lục theo tiếng ca hào phóng ưu mỹ làm Hải Luân không nhịn được cũng tiến lên múa hát.
Ngải Vi Nhĩ và Ngưng Ngọc mặt có vẻ thẹn thùng, kỳ thực trong lòng cũng muốn nhưng không biết làm thế nào cho phải.
Lưu Chấn Hám cũng là một ca vương hai núi, cũng không để ý đến thân phận, tức thì cầm lấy cây đàn hát khúc ca mới sáng tác chưa biểu diễn Miêu nhĩ động (Đội biệt kích).
Tiếng ca sầu muộn không chỉ có nỗi tang thương mà còn có mối thâm tình hễ nghe là thấy được ngay.
Lại đến bọn Hà mã trợn mắt nhìn.
"Nhìn không ra! Thực sự là nhìn không ra!" Áo Ni Nhĩ há miệng lẩm bẩm.
Hải Luân theo tiếng ca của Lưu Chấn Hám, thể hiện vẻ dụ hoặc trời sinh của nữ hài hồ tộc trong điệu múa, mái tóc đỏ bay bay tương phản với tế tự bào màu trắng. Khuôn mặt hồng hào của Hải Luân dưới ánh lửa càng làm cho người ta thêm say đắm.
Bài ca này Lưu Chấn Hám trước đó đã từng hát qua trước mặt Thôi Bội Thiến là tâm tư trong gan ruột hắn thể hiện ra trước mặt nàng, là một trong số những bài hát cực ít không hề có ca lực phụ gia chiến lực, việc này Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đều đã biết. Hơi nước dày đặc và ánh sáng mê ly của dạ minh châu chiếu lên trên thân mình Hải Luân đang bay múa uyển chuyển làm người xem say đắm mê mẩn. Thậm chí Ngải Vi Nhĩ ganh tỵ nhất với Hải Luân cũng đành phải thừa nhận vũ điệu của Hải Luân hết sức động lòng người, mỗi tư thế đều mang cảm giác sung mãn không nói ra được, mỗi lần uyển chuyển chuyển động đều ưu mỹ cực kỳ, làm cho Ngải Vi Nhĩ trong lòng vô cùng đố kỵ.
Hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc a! Nữ hài này thực sự mới chỉ mười lăm tuổi sao? Ngài xem bộ ngực nàng ta xem! Ngải Vi Nhĩ cúi đầu nhìn lại mình tức giận vô cùng.
Lúc Ngải Vi Nhĩ đang ghen tới ghen lui, Lưu Chấn Hám đã hát tới tiếng cuối cùng, Hải Luân cũng đã múa tới tư thế tối hậu. Thực ra lần này Hải Luân biểu diễn khiêu vũ. căn bản thực sự là vì Phỉ Lãnh Thúy hồng thổ cao pha chớp mắt thành ốc đảo chân chính, Hải Luân là nữ chủ nhân, tâm tình vui vẻ đến cực điểm, cho nên dáng múa phù hợp với tâm tình, hoàn mỹ trôi chảy phi thường.
Là đời sau của quý tộc sa sút, Hải Luân từ nhỏ chỉ học qua những điệu múa xã giao đơn giản từ mẫu thân đã qua đời. Nhưng nàng từ nhỏ đã rất thích khiêu vũ đến nỗi lúc thi triển chiến ca cũng vui vẻ dùng thủ thế đặc thù phối hợp khúc hát của mình. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám lúc vừa học tập chiến ca ở Đảo Nịt Ngực cũng đã từng hỏi nàng cái thủ thế đó là như thế nào. Hải Luân nói thật là đó chỉ là tập quán của nàng, không cần phải tu luyện.
Hôm nay vũ đạo của nàng thực sự đã hòa quyện thủ thế lúc ngâm xướng chiến ca, đối với vụ đạo bản thân cũng đã có lý giải, thêm vào tâm tình vui vẻ phù hợp đến lúc này thì biểu hiện ra hết.
Một việc lạ nhanh chóng xảy ra.
Lúc Hải Luân múa tiết tấu cuối cùng dừng lại theo tiếng đàn ca của Lưu Chấn Hám, nhiều người nhìn thấy trên thân Hải Luân bạo phát từng đạo ánh sáng hình cầu màu trắng bao bọc lấy nàng, ánh sáng chỉ lóe lên rồi tắt ngấm, mọi người đều nghĩ mình bị hoa mắt.
Ngưng Ngọc và An Độ Lan trưởng lão là người phát hiện có điểm dị thường đầu tiên. Bởi vì hai người họ ngồi ngay bên bồn nước phun thần tượng, ánh sáng từ dạ minh châu càng lúc càng sáng, tính chất dạ minh châu là như vậy, thời gian càng dài thì càng sáng, đặc biệt là so với ánh trăng Hương mạt, nó thậm chí còn có thể làm tan sương mù dày đặc.
Bởi vì có ánh lửa nên không ai phát hiện điều gì, nhưng Ngưng Ngọc và An Độ Lan trưởng lão đột nhiên phát hiện trước mặt tối om, ngửng đầu nhìn lên thì suối phun trên tượng nữ thần đã biến mất, chiếc khay hình bông hoa có dạ minh châu bị một đạo ánh sáng nhu hòa xuyên qua che phủ.
"Vi Nhĩ, muội xem xem." Ngưng Ngọc kêu Ngải Vi Nhĩ đang ăn Nãi kỳ lâm chỉ lên suối ohun trên tượng nữ thần.
"Không thể nào?" Ngải Vi Nhĩ kỳ quái, ma pháp trận của nàng bảo trì qua một cuộc lễ bái cũng không có vấn đề gì, sao chỉ trong thời gian ngắn đã không hoạt động như vậy chứ? Ma pháp trận tự thân nó đã có tính nghiêm túc, nếu như ma pháp triện khắc thực sự sai lầm căn bản không có suối phun. Ngải Vi Nhĩ ngẩng đầu nhìn tượng nữ thần bồn chồn khó hiểu.
Đến khi nàng đã lên khắc ma pháp trận vào một cái vỏ sò, thì ma pháp trận khắc trên vỏ sò có thể quán thâu ma lực từ ngoài vào đến một điểm nhất định thì sẽ không mất đi, sao bây giờ lại giống như nước trên sa mạc khô hạn, lại đột nhiên tiêu thất.
"Ma pháp phân tán?" Ngải Vi Nhĩ hếch cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp lên, lại có thể làm cho tiểu hình ma pháp trận nàng cực khổ mất cả giờ ngọ biến mất chỉ có Tiêu trừ thuật thôi.
"Là A lý khu tán chi ca sao? Không thể! Tuyệt đối không có khả năng!" An Độ Lan trưởng lão lắc đầu quầy quậy, dựa theo bao nhiêu năm tháng lão đã trải qua, khúc ca lãnh chủ đại nhân ngâm xướng nếu như có phải là chiến ca hay không cũng không biết cách nào phân biện được, thì lão cũng hồ đồ rồi. Nhưng điều làm lão kỳ quái là nếu như không phải chiến ca đỉnh đỉnh đại danh A lý na khu tán chiến ca thì ai ngồi đây có thế có bản lĩnh phân tán ma pháp hiệu ứng? Nơi này không hề có Phong hệ ma pháp sư có ma pháp khu tán thuật và ma pháp tiêu trừ thuật. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Là sao?" Lưu Chấn Hám từ khi biểu diễn đàn xong tỉnh lại nhìn thấy thần tượng không còn suối phun, Ngải Vi Nhĩ đứng trợn mắt tức giận.
"Ai dùng ma pháp khu tán thuật phá hủy ma pháp trận của ta?" Ngải Vi Nhĩ cầm vỏ sò bỏ vào tay Lưu Chấn Hám.
"Không phải ta." Lưu Chấn Hám nói. Hắn hoàn toàn không sử dụng ca lực, chỉ gân cổ lên hát thôi, đám đông bên dưới chỉ có một mình Lưu Chấn Hám sử dụng được chiến ca tự biên.
Đối với A lý khu tan chi ca chỉ quyền trượng tế tự mới có thể sử dụng, Lưu đại quan nhân biết chắc là mình không hề lãnh ngộ được. Loại chiến ca sáng tác có thể cùng với Khương chi nhẫn nại quỳ ca là chiến ca bậc cao, Lưu Chấn Hám không dám tự đại nhận rằng mình chỉ trong một buổi trưa đã sáng tác được hai bài chiến ca bậc cao.
"Là ai? Chẳng lẽ..." Ngưng Ngọc chuyển hướng nhìn Hải Luân, vừa rồi Ngưng Ngọc lưu ý nhìn đạo ánh sáng trắng bao quanh Hải Luân làm nàng nghĩ tới một điểm gì đó.
"Ta biết vì sao rồi, là chiến vũ!" Hai thân ảnh bước ra chầm chậm từ rừng trúc, một người phong vận thành thục, một người cao gầy.
Ánh lửa chiếu lung linh trong tiếng Hà mã thi nhân cười nói Hải Luân ngẩng đầu nhìn ngơ ngẩn, sau đó lao vào lòng người mới nói.
"Thôi Bội Thiến sư phụ?" Lưu Chấn Hám ngơ ngác, chẳng qua không phải là vì Mỹ nữ xà đạo sư chưa từng truyền đạo thụ nghiệp mà là vì nữ hài này.
Nữ hài này mặc bộ khôi giáp bạc của Thánh điện kỵ sĩ, hai mắt thon dài cùng mái tóc trắng diễm lệ.
Lưu Chấn Hám thực sự kinh ngạc chính là do sau lưng nữ hài có một cánh xinh đẹp.
"Trời ơi! Là thiên sứ hay sao!" Lưu Chấn Hám xoa mũi
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương