Thợ săn chi nơi muốn trở về
Chương 12 : Hôn mê x quan tâm x mang về
Cho nên đây....
Tôi vô thần nhìn cảnh tượng Kim tự tháp trống rỗng trước mặt, rốt cuộc hết ý kiến.
Người kia!? Đáng chết! Đám con nhện kia cũng chạy đi chỗ nào mất rồi!
Tôi tản ra oán niệm mãnh liệt ngồi chồm hỗm dưới đất vẽ vòng tròn, khi tôi đang kịch liệt đánh nhau cùng thảo luận chuyện sống chết (....), đám cướp đáng chết không có tình đồng bạn cứ như vậy bỏ tôi mà đi!? Nơi này là vùng hoang vu dã lâm a.... Nơi này là Kim tự tháp a.... Nơi này có xác ướp a.... (Tác giả: nằm mơ đi, xác ướp sớm bị Shalnark lấy đi...).
Bây giờ trên người tôi không có đồng nào (Ubogin: cường đạo không cần tiền!) Bị lạc phương hướng trong cuộc sống ( lạc đường) hơn nữa vấn đề quan trọng nhất là.... Lão nương ta chết đói!!!
Sáng sớm liền theo thủ lĩnh cường đạo Kuroro đó đi cướp bóc, dọc đường đi trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người gặm hai cái bánh nướng còn bị Feitan quậy đến không tiêu hoá được, bụng đã sớm đói ục ục.....
Vì vậy bây giờ thân thể cùng tinh thần tôi đồng thời bị hành hạ, thê lương ngã xuống ngã tư phố (không phải Kim tự tháp sao?) gió Đông Bắc vù vù thổi qua a....
"Tay cầm bánh ngô a ~~ trong thức ăn không có một giọt dầu a ~~ ánh mặt trời không có cầu vồng lạp lạp ~~ cho em lòng của anh ~~" Năng lực chịu đựng quá kém, tinh thần thác loạn.
"Đàn bà."
Anh không thấy trên trán tôi dán chữ màu đỏ to: Người này đã chết, có chuyện đốt vàng mã. Sao?
"Tay cầm bánh ngô a...."
"Đàn bà đáng chết, đứng lên cho tôi."
Xuất hiện ảo giác, đây không phải là giọng khó chịu của tên Feitan kiêu ngạo đó sao.
"Thức ăn không có một giọt dầu a....."
Vừa hát xong trước mặt liền xuất hiện một bóng người, màu đen nửa tóc dài, áo choàng rộng quỷ dị, mắt vàng tươi đẹp rực rỡ quen thuộc, Feitan!?
Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác, khi con người đói bụng đến một mức độ nào đó sẽ sinh ra ảo giác, cô bé bán diêm chính là ví dụ đẫm máu.
"Ánh mặt trời không có cầu vồng lạp lạp...."
"Đáng chết cô đứng lên cho tôi!" Cổ áo tôi đột nhiên bị người khác mạnh mẽ kéo.
Cảm giác được hơi lạnh điên cuồng trên người hắn, tôi liền tỉnh táo. Feitan!? Không phải là ảo giác! Bởi vì quán tính đáng chết mà tôi làm ra chuyện mất mặt này....
"Nga ~~ cho em lòng anh...."
Sát khí nặng hơn....
"Đầu óc cô có vấn đề phải không?" Feitan hung hăng kéo cổ áo tôi, chờ chút muốn tắt thở rồi muốn tắt thở rồi!
Dưới tình huống cấp bách, chỉ thấy tôi vươn ra móng vuốt, hung hăng bóp mặt của người đàn ông kia một cái....
"Đàn bà đáng chết cô muốn làm gì!?" Tôi còn chưa có sờ nha! Chỉ vừa đụng vào mặt, bất quá da thịt Feitan thật tốt, rõ ràng đều sống ở Meteorcity, sao khác biệt lại lớn như vậy?
Cái loại không khí ở Meteorcity, con chuột trắng đi vào con chuột đen đi ra, chủng thuần huyết đi vào level E đi ra (Tác giả: Kuran-sama sẽ khóc....) ai, tuổi thơ thanh xuân tốt đẹp của tôi, lại chôn vùi ở nơi rách rưới đó --
Bởi vì lúc đó tư thế Feitan hất tôi ra không tốt lắm, cho nên tạo thành cốc chén (bi kịch) đầu chạm đất.
Tôi mơ mơ màng màng cắn răng, Feitan anh có phải quá hẹp hòi hay không!? Đây là lần thứ hai rồi!!!
Chờ đến khi tôi mở mắt ra, đã trở về căn cứ trong trạng thái giả chết.
Nói đến đây, tôi nhớ trạng thái bình thường của tôi hình như là như vậy ⊙﹏⊙.
Feitan.... anh đã thiếu tôi hai cái mạng rồi (Tác giả: cô chết lúc nào....) anh chờ đó cho tôi! Một ngày nào đó, một ngày nào đó.... tôi sẽ quên mất. (Vụ: ◤(¬‿¬)◥ )
Không được khinh bỉ tôi không được khinh bỉ tôi! Tôi cũng không muốn dây dưa cùng biến thái, lúc đầu thảo luận Hisoka biến thái hay Feitan biến thái, tôi rất kiên quyết cho Feitan một phiếu! (Vụ: ta cảm thấy Hisoka mới biến thái)
Lý do chính là: tôi ghét giải phẫu!!! Mặc dù kiếp trước khi đi học tôi đã từng xem qua video giải phẫu, nhưng nhìn người ta giải phẫu cùng bị giải phẫu hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Mọi người hãy cùng nhau khiển trách hắn! ( Fei:....đã vậy cô liền thay thế người kia cho tôi giải phẫu đi. Đồng: làm sao có thể? Anh có tình yêu đồng bào hay không a!)
"Cô tỉnh?" Khi nội tâm tôi đang không ngừng khiển trách Feitan làm ác, Ed kịp thời xuất hiện trước mặt tôi (Tác giả: là có nhiều....)
"A, Ed, anh trở lại?" Tôi đột nhiên nghĩ đến cái này không phải trọng điểm, sau đó lý ngư đả đỉnh(3) lưu loát đứng dậy.
(3) Lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.
"Ed, sao anh không đợi tôi!?" Tôi tố cáo.
"Cái đó, tôi vốn cũng muốn ở lại chờ cô một lát, nhưng đoàn trưởng anh ta nói.... anh ta nói cô cũng rất mạnh, không cần lo lắng các loại." Biểu tình lúng túng.
"..." Kuroro tôi liều mạng với anh!
Anh rốt cuộc có phải thủ lĩnh hay không? Thủ lĩnh băng cướp không phải yêu mến đoàn viên ( lầm ) thương yêu nhỏ yếu ( đại lầm ) kính già yêu trẻ ( siêu cấp lầm ) sao! Anh phá hủy hình tượng tốt đẹp của lãnh đạo trong lòng tôi!
Anh nói đi, bình thường chèn ép chúng tôi đe doạ chúng tôi khinh bỉ chúng tôi sai khiến chúng tôi còn không đưa tiền ( đây là trọng điểm! ) còn chưa tính, ở nơi sinh tử du quan (....) này, anh lại đối xử với tôi như vậy!
Đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao anh làm như vậy! Không phải là vì trước khi vào di tích tôi làm cho Shalnark nói lời thật lòng sao! Người ta muốn làm công là chuyện bình thường biết bao! Nếu anh bất mãn thì đi dạy dỗ hắn cho tốt!
Anh hãm hại tôi làm gì, tôi là một công dân lương thiện, biết tuân thủ lễ phép (Tác giả: cô là cướp mà tuân thủ lễ cái gì phép cái gì!) Trên có tám mươi mẹ già ( Tác giả: cô không phải cô nhi sao! Đi ra từ Meteorcity luôn là tam vô, cô làm gì có mẹ già ở nơi đó!) dưới có ngạch.... sớm muộn sẽ có, đứa trẻ ba tuổi.... (trở xuống tỉnh lược một ngàn chữ....)
Ngồi trong phòng khách đọc sách Kuroro bỗng nhiên cảm nhận được một trận oán niệm, híp mắt cười một tiếng, tiếp tục đọc sách.
Pakun: đoàn trưởng thật là đẹp trai ~~~ (Tác giả: đàn bà đang yêu luôn mù quáng T.T)
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
18 chương
101 chương
11 chương
112 chương