Thợ săn chi nơi muốn trở về

Chương 11 : Linh hồn x buộc chặc x kết thúc

"A a, cô muốn giết tôi?" Trên mặt người đàn bà xuất hiện thần sắc mờ mịt quỷ dị, "Nhưng mà, bây giờ tôi là quái vật, cô không giết được tôi." Tôi sửng sốt một chút, quái vật? Là chỉ cái gì? Tôi theo bản năng nhìn cô ta, lúc nhìn thấy chân cô suýt chút nhảy cẩn lên. Chân của cô quấn sợi ti màu xanh, cách mặt đất khoảng ba cm. Không sai, cách mặt đất. Cô ta lơ lửng. Tôi đột nhiên có dự cảm xấu, bây giờ là như thế nào!? Thợ săn bản nửa đêm hung linh!? "Xem ra cô đã phát hiện." Ánh mắt tối tăm màu xanh của cô đốt lên ngọn lửa "Tôi là một linh hồn." Tôi run lên, toàn thân nổi da gà, người đàn bà vẫn không ngừng miêu tả. "Lúc tôi đến thế giới thợ săn, mới chỉ là năm 1487, khoảng cách đến kịch tình thật sự còn quá xa. Cho nên tôi còn không gặp được nhân vật nào trong kịch tình, thân xác này đã không dùng được. Nhưng lúc đó niệm năng lực của tôi là hút lấy linh hồn chiếm làm của riêng, cho nên...." Tôi nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta mà lạnh cả người, chuyện kế tiếp, tôi đã có thể đoán được. Cô vận dụng niệm năng lực của mình, đem linh hồn bản thân gìn giữ trong cái bẫy đã xây tốt, lôi kéo ra sinh hồn từ thể xác, đau đớn trong đó tôi không biết được, duy nhất nghi ngờ cùng bất ngờ, cô ta đối với trở về rất cố chấp. "Cô hiểu mà, cô không thể nào thắng tôi." Cô ta ngây thơ cười một tiếng, đưa tay về phía tôi "Chúng ta cùng về nhà đi.” Dáng vẻ kia, như lúc đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện đột nhiên phát hiện mình có nhà, loại biểu tình mong đợi mừng rỡ đó, nhưng cũng mang rõ ràng oán hận cùng không cam lòng. Tôi lui một bước, đầu óc vận chuyển thật nhanh. Tình huống bây giờ, tôi cũng nên suy nghĩ phải giải quyết như thế nào. Lúc mới tới thế giới này tôi cũng rất muốn trở về, đã từng có ý tưởng cho dù phải trả giá cao đến mấy cũng phải trở về như cô ấy, nhưng cuối cùng khi tôi vào Meteorcity, bị bầu trời dơ bẩn cùng tàn nhẫn kia dần dần nuốt lấy. Thậm chí tôi bắt đầu cười nhạo chính mình, bởi vì mềm yếu cùng ngu ngốc khi đó mà cảm thấy sỉ nhục. Quan trọng hơn là, tôi tìm được đồng bạn ở chỗ này. Ở thế giới có thành phố hiện đại kia vĩnh viễn không thể tìm ràng buộc. Cho nên.... tôi chỉ có thể thật xin lỗi cô. Tôi cười một chút, sau đó cũng vươn tay ra: "Tốt, chị, chúng ta cùng nhau trở về." Cô ấy kinh ngạc vui mừng cười, vội vàng nắm lấy tay tôi. Mép tôi cong lên một độ cong tàn khốc, quả nhiên, lúc con người không bình tĩnh, luôn dễ dàng thua thiệt. Tay của cô lạnh thấu xương, có lẽ bởi vì nguyện ý đụng chạm, tôi mới có thể chạm vào linh thể của cô ấy, nhưng nếu như bây giờ tôi muốn công kích, hẳn sẽ lập tức bị phát hiện hơn nữa cũng vô hiệu. Huyết sắc nồng đậm điên cuồng sinh trưởng từ khi chúng ta chạm tay nhau, vây quanh thân thể tái nhợt của đàn bà. Tôi lạnh lùng nhìn người đàn bà bị «Oán linh gông xiềng» vững vàng trói buộc, cô dùng hết sức muốn tránh đi ràng buộc nhưng không có biện pháp gì. "Sao có thể? Sao cô có thể đối với trạng thái linh hồn...." "Xì, đàn bà ngu ngốc." Nói tới tôi ghét nhất giải thích năng lực của mình, quá phiền toái, "Xem ra chúng ta có chút duyên phận, tôi sẽ nói cho cô biết. Đúng là bất kì công kích vật lý nào cũng vô hiệu với trạng thái linh hồn, nhưng cô cũng biết đây là thế giới thợ săn, niệm năng lực không gì là không thể." Tôi cười lạnh, nhìn người đàn bà đó bởi vì lời nói của tôi mà sắc mặt tái nhợt, "Tôi là người có niệm năng lực hệ biến hoá, năng lực «Oán linh gông xiềng» của tôi có thể chạm được thân thể người, niệm năng lực sẽ tự động trói buộc linh hồn của người đó. Cho dù người có niệm năng lực mạnh đến đâu đi nữa, một khi linh hồn bị trói buộc sẽ không thể chạy trốn. Dĩ nhiên, năng lực của tôi cũng có hạn chế, chỉ có thể thực hiện với linh hồn yếu ớt, nhưng cô đã cho tôi đầy đủ thời gian." "Buông tôi ra! Buông ra..... cô cũng rất muốn trở về phải không? Chúng ta cùng nhau trở về....." "Tôi không giỏi cũng không thích an ủi người khác, cho nên lời tôi đã nói sẽ không nói lần thứ hai." Tôi lẳng lặng giơ tay lên "Biến mất đi." "Cô sẽ hối hận! Cô nhất định sẽ hối hận! Tôi muốn trở về...." Mặt cô ta bởi vì sợ hãi và tuyệt vọng mà trở nên càng thêm vặn vẹo, nước mắt trong suốt lăn đầy trên gò má tái nhợt. Đáng tiếc tôi luôn không phải là người tốt, tôi sẽ không vì chuyện của người khác mà buông xuống ý tưởng của mình, tôi cũng sẽ không tán thành người khác làm chuyện uỷ khuất chính mình. "Tất cả những chuyện này, chỉ có thể trách chính cô, không đủ mạnh." Tôi nhàn nhạt nhìn cô ta bị siết thành nhiều hạt trong suốt "Huống chi người mà cô tìm đến, chính là tôi đã hoá thân thành ác ma." Phiêu tán cùng thân thể của người đàn bà kia, còn có bóng tối vô tận. Tôi dời đi bàn tay che mặt, lần nữa xuất hiện trước mặt tôi vẫn là thế giới thợ săn nguy hiểm. Thần, nếu như người có tồn tại, xin nói cho tôi, ở thế giới máu tanh xa lạ cùng tàn nhẫn này, tôi nên đi đâu tìm, tôi về đâu? Có lẽ, từ một khắc kia tới thế giới này, tôi cũng đã bị thần vứt bỏ.