Thợ săn chi nơi muốn trở về
Chương 10 : Phân tán x người dị thế x bắt buộc
Tay tôi ở trên đỉnh đầu nhạy cảm nhận được bụi đất phía trên thường xuyên rơi xuống. Tháp tháp tháp, sạt lỡ!? Không thể nào!? Ubogin kỹ thuật của anh thật sự quá kém!!
Tôi duy trì tư thế ôm đầu, trước mắt một mảnh đen nhánh, cảnh vật bên người đều bị bóng tối nuốt mất, ngay cả thanh âm lo lắng của Shalnark cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Tôi nói Ubogin anh không nên phá hư kiến trúc vĩ đại như vậy, xác ướp Ai Cập cổ người ta tìm anh tính sổ đi!? Nhưng tôi là vô tội... tôi không muốn lên diễn The Mummy Returns (=Xác ướp trở lại) bản thợ săn....
Chờ đến khi an tĩnh lại đã là chuyện của mấy giây sau đó.
Trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
Đây thật sự là tình huống tệ nhất, tôi âm thầm cau mày.
Tôi nhắm mắt lại thả ra niệm lực cẩn thận tìm kiếm, nhưng khiến cho tôi càng thêm bất an là niệm lực đã thả ra mười thước nhưng vẫn một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không lục soát được.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
"Tôi chờ cô đã lâu." Ôn nhu mà hoà hoãn giọng nữ chậm rãi vang lên, nhưng lại mang theo mệt mỏi rất rõ ràng.
Tôi không nói gì, chẳng qua là móng tay trở nên dài ra, thân thể căng thẳng chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
"Cô không cần khẩn trương, tôi cùng cô đều đến từ một nơi."
Tôi ngây ngẩn, cùng một nơi? Chẳng lẽ là... "Ngươi đến từ đâu?"
"A a, trái đất, Trung Quốc, thế kỷ 21."
Rõ ràng thanh âm rất nhẹ lại mang đến cho tôi rung động mãnh liệt. Không phải không nghĩ đến ở thế giới này có người chuyển kiếp khác hay không, bởi vì dù sao tôi tồn tại, những người khác cũng có thể. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp phải.... nói như thế nào đây, gặp phải cố hương.
"Cô tìm tôi làm gì?"
"Cô muốn trở về sao?"
"Cô nói gì?" Lần này tôi giật mình, giọng điệu như vậy, giống như... giống như chuyện có thể xảy ra.
"Tôi hỏi cô, cô muốn trở về sao?" Linh hồn ẩn trong bóng tối kiên nhẫn lặp lại.
"Muốn trở về thì có thể làm gì?" Giọng tôi không tự chủ trở nên càng ngày càng lạnh, ngay cả tôi cũng kinh ngạc.
"Nếu muốn trở về, tôi có thể đưa cô đi." Giống như biết trước câu trả lời của tôi nhất định là khẳng định vậy, thật khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
"Đưa tôi trở về? Cô cho mình là ai? Thần sao?" Đến trình độ này tôi còn có thể tỉnh táo như vậy, có chút bội phục bản thân.
"Tôi là Lục Ảnh, giống như cô, một cô hồn đến từ dị thế. Chẳng qua là thời gian tới quá sớm, cho nên bây giờ chỉ có thể tạm thời lấy trạng thái linh hồn ẩn thân trong bóng tối. Tôi xây Kim tự tháp này, là vì chờ đợi người giống như tôi."
Đoàn trưởng, tôi có thể nói anh rất dị loại sao? Anh và chúng tôi cùng một thế giới sao? Rõ ràng là không phải...
"Từ khi tôi đến thế giới này vẫn luôn nghiên cứu biện pháp trở về, biện pháp này chỉ có hai người đến từ dị giới cùng nhau thực hiện mới được."
Tôi quả thực không biết tâm tình của mình bây giờ là như thế nào.
Người giống như tôi, cũng có nơi để trở về sao? Tôi còn nhớ sao, đi qua đoạn cuộc sống kia là như thế nào?
Hiền lành, hồn nhiên, sạch sẽ, cuộc sống dưới ánh mặt trời không mang chút máu tanh và bóng tối. Mà giống như tôi ở nơi này bị vấy vào không cách nào khôi phục màu sắc trước kia, còn có nơi để trở về sao?
"Tôi từ chối." Không, không thể nào trở về.
"Cô nói gì?" Lần đầu tiên thanh âm chậm chạp đó xuất hiện rung động.
"Tôi nói tôi từ chối." Tôi ở trong bóng tối ngẩng đầu lên, cho dù không nhìn thấy gì tôi cũng cố gắng nhìn về phía trước, "Tôi không cần trở lại quá khứ, cũng không muốn trở về."
"Làm sao có thể!? Tôi tuyệt đối có thể trở về! Chỉ cần một người khác.... tôi nhất định có thể trở lại quá khứ!" Vốn là thanh âm nhu hoà, lúc này trở nên khàn khàn.
"Đừng có nằm mơ, nếu đến nơi này, làm sao còn nơi để trở về đây?"
"Không thể nào... ý tưởng của tôi sẽ không sai... cô thật sự không muốn trở về sao? Bỏ qua những ký ức tốt đẹp kia!" Tiếng gào vang vọng ở bóng tối vô hạn: "Cha mẹ của cô, người thân của cô, bạn của cô, người yêu của cô, hết thảy!"
"Làm sao có thể không hoài niệm? Nhưng là, nếu một người chỉ một mực dừng lại ở quá khứ, chỉ có thể ở chỗ này luống cuống tay chân." Cho tới bây giờ tôi cũng không biết mình Thánh mẫu như vậy, "Quá khứ đã qua hãy để nó qua đi. Bởi vì, những thứ kia cho dù tốt đẹp hơn đi nữa, cũng không thể trở lại."
Sau khi nói xong những lời này, vốn dĩ khí tức một mực quanh quẩn xung quanh đột nhiên biến mất, tôi trợn to đôi mắt bởi vì ánh sáng kích thích mà híp lại.
"Tôi sẽ không bỏ qua." Người đàn bà trước mắt, mái tóc màu xanh cùng ánh mắt trong một mảnh huyết sắc ảo ảnh loé lên, như ánh mắt của con sói đói trong đêm tuyết. Kỳ dị nhất là thân thể cô ta ở trạng thái nửa trong suốt, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật, cảm giác quen thuộc vừa rồi biến mất không còn dấu tích.
"Tôi nhất định sẽ thành công, tôi nhất định có thể trở về! Ha ha ha ha!" Vốn là mặt mũi u ám bởi vì nụ cười quỷ dị mà trở nên vặn vẹo biến hình, dưới ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối phá lệ doạ người.
"Chúng ta cùng nhau trở về... tôi nhất định phải tìm thấy anh ta... tôi còn có thể trở về..." Cô ta trợn đôi mắt trống rỗng từng bước một đi về phía tôi.
Tôi hé mắt, người đàn bà này, thật đáng buồn. Giơ tay lên xuyên qua thân thể nàng, kết quả thật sự xuyên qua, đối với nàng hình như không tạo thành thương tổn gì.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
18 chương
101 chương
11 chương
112 chương