Lục Ngưng Nhiên không nghĩ nhiều nữa, chuyện cũ đã qua thì hiện tại mới là quan trọng nhất. Nàng tiếp tục kiểm nghiệm, Quân Mặc Hàn nhìn ánh mắt của nàng như có thêm một ý nghĩa khác. “Hoàng hậu nương nương, Vương thái y đã chờ ở ngoài điện.” Cung nữ ngoài điện cúi đầu đi đến, bẩm báo. “Truyền!” Không đợi Lục Ngưng Nhiên mở miệng, Quân Mặc Hàn đã nói. Nhìn Lục Ngưng Nhiên cẩn thận khám nghiệm tử thi, khóe miệng hắn hơi nhếch. Kỳ thực ở trong mắt hắn thì trên người nàng như có ma lực luôn luôn hấp dẫn ánh mắt hắn, làm hai mắt hắn không thể dời đi mà hắn cũng bị hãm sâu trong đó. Nhưng lúc hắn cam tâm tình nguyện trầm luân thì lời khuyên của mẫu phi trước khi chết lại quanh quẩn ở trong lòng hắn, hắn lập tức thu hồi ánh nhìn của mình. “Thần tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Vương thái y cung kính hành lễ. Lúc nãy có nghe nói đến việc Lam Phi bị hại, chết rất thê thảm nên Hoàng hậu nương nương đã triệu hắn đến. “Chắc chắn là nghi án”- hắn vừa nghĩ vừa cảm thấy vui sướng. Dù sao hắn rất khâm phục thủ pháp khám nghiệm tử thi của Hoàng hậu nương nương, có thể ở bên cạnh hỗ trợ thì ít nhiều gì cũng có thể học được một chút, hắn coi như được lời rồi. “Bình thân.” Quân Mặc Hàn khôi phục lại vẻ mặt tươi cười. Khi thấy Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, hắn liếc mắt sang chỗ khác, né tránh giả vờ như đang xem xét những thứ khác. “Vương thái y, bản cung đã khám nghiệm xong, ngươi kiểm tra lại xem.” Lục Ngưng Nhiên vừa vặn thấy được đôi mắt cố ý né tránh của Quân Mặc Hàn nên cảm thấy nghi hoặc, Hoàng thượng kỳ lạ thật! “Vâng thưa Hoàng hậu nương nương.” Vương thái y đã nóng lòng từ sớm, tức khắc buông hòm thuốc, vừa mở sổ tay ra đã cẩn thận ghi chép. Khóe mắt hắn vừa liếc về phía Lam Phi trên giường thì đã giật mình, đúng là chết vô cùng thê thảm, dung mạo đầy máu kia làm cho hắn – kẻ đã gặp qua vô số tử thi- cũng cảm thấy lạnh run. “Người chết hai tay nắm chặt, trên cổ tay có lằn nhưng từ độ sâu của vết dây trói lại cho thấy dấu vết bị buộc chặt, chắc chắn tay đã bị chặt đứt một khúc.” Lục Ngưng Nhiên đối với cỗ thi thể này có nhiều nghi hoặc, muốn mở tay nàng ta ra nhưng vẫn cứng ngắc, không thể mở ra. “Để ta thử.” Quân Mặc Hàn đã đè nén lại cảm xúc, hắn nhìn bộ dáng cố hết sức của Lục Ngưng Nhiên, cuối cùng cũng không đành lòng nên dùng nội lực một chút, một tay thuận thế dùng lực làm bàn tay nắm chặt chậm rãi mở ra. Vương thái y ở bên cạnh kinh ngạc không thôi, một tay chấp bút, một tay nhìn sổ ghi chép, trừng lớn hai mắt xem một màn này: Hoàng thượng thế mà lại xưng “Ta” ở trước mặt Hoàng hậu, đây là loại vinh quang nào a! Hơn nữa người cũng không e dè, trong lòng hắn lại càng thêm chắc chắn rằng lời đồn lúc trước là thật: Hoàng thượng quả nhiên cực kì sủng ái Hoàng hậu nương nương a! “Vương thái y?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt nhìn về phía Vương thái y còn đang trợn mắt há hốc mồm, lại thấy đôi mắt cố ý né tránh của Quân Mặc Hàn, âm thầm lắc đầu, đây là tình huống gì? “Vâng thưa Hoàng hậu nương nương.” Vương thái y tự biết thất lễ, vội vàng thu lại vẻ mặt của mình, trong lòng lại âm thầm hối hận: Thanh danh của mình xém chút nữa bị hủy tại đây, tuổi già đúng là khó giữ được bình tĩnh a! “Tay nàng ta…” Lục Ngưng Nhiên cẩn thận mở tay nàng ta ra – đúng là bị chặt đứt, nhưng kỳ lạ ở một chỗ: Giữa bàn tay có một tuyến máu đỏ tựa như huyết xà, tiếp tục mở tay lên kia, cũng là một tuyến máu đỏ ở giữa. Đêm sương tràn ngập, hiện tại toàn bộ Hoàng cung lại càng tăng mạnh phòng bị. Lục Ngưng Nhiên không buồn ngủ, nghĩ đến thi thể của Lam Phi lại cảm thấy điểm đáng ngờ trùng trùng. Nàng khoanh tay đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng phương xa bị sương mù dày đặc che đậy, vẫn không tra được gì nhiều cả. Ở Kiền Dương cung, Quân Mặc Hàn cũng không buồn ngủ. Tối nay hắn không phòng bị lòng mình, lười nhác nằm trên long sạp (giường rồng), trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh nhưng lại không có cái nào quan trọng cả. “Ha ha! Ha ha!” Tiếng cười to thê lương đánh vỡ suy nghĩ của Quân Mặc Hàn. Hắn lập tức tỉnh lại, Lý Đức Phúc đẩy cửa vào, cầm áo choàng đưa Quân Mặc Hàn. “Kẻ nào lại ở bên ngoài cười?” Quân Mặc Hàn liễm mi, lạnh giọng hỏi. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, đêm dài yên tĩnh, ai phát ra tiếng cười thê lương như thế? “Bẩm Hoàng thượng, thần không biết.” Lý Đức Phúc lắc đầu trả lời, trong lòng cũng thấy kỳ quái. “Ha ha! Ha ha!” Thanh âm so với lúc nãy càng thêm thê thảm, vang vọng về phía chân trời. Bỗng nhiên có một bóng dáng màu lam bay qua, Quân Mặc Hàn vừa mở cửa ra thì cái gì cũng không thấy. “Hoàng… Hoàng thượng… Là… Lam Phi… Nương nương, vừa rồi bay qua là Lam Phi nương nương!” Một bên thị vệ sớm bị dọa, hoảng sợ trả lời. “Ngươi nói cái gì?” Quân Mặc Hàn hét lớn. Điều này sao có thể chứ, Lam Phi đã chết, là hắn tận mắt nhìn thấy, sao có thể là nàng? “Thần chắc chắn, kẻ vừa mới bay qua chính là Lam Phi nương nương, dung mạo nàng vẫn như trước, còn mỉm cười.” Thị vệ bên kia gật đầu trả lời chắc chắn, mà thị vệ bên cạnh hắn cũng ra sức gật đầu. “Làm sao có thể như thế?” Quân Mặc Hàn tất nhiên là không tin, ngược lại thầm nghĩ, nếu như quả thật là Lam Phi, vậy…Lúc hắn suy nghĩ thì tiếng cười lại biến thành tiếng khóc, thanh thanh lộ ra âm trầm khủng bố. “Hoàng thượng, đây là thanh âm Lam Phi nương nương.” Lý Đức Phúc cũng trả lời. Giữa Hậu cung này, người nào hắn chưa thấy qua, hắn có thể nhận ra tướng mạo cùng thanh âm các nàng, cho nên tiếng khóc của Lam Phi, hắn nhớ rất rõ. “Không tốt.” Quân Mặc Hàn nghĩ lại, thầm kêu không ổn, nếu đây là thanh âm của Lam Phi, như vậy thì thi thể trong Cảnh Lan cung là ai? Vì sao nửa đêm lại có hiện tượng này? Chẳng lẽ là quỷ hồn? Quân Mặc Hàn trước giờ đều không tin chuyện quỷ quái, nhưng tối nay lại tận mắt nhìn thấy nên cũng nửa tin nửa ngờ. Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, phi thân rời khỏi Kiền Dương cung. Hoa ma ma yên tĩnh đứng bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nghe tiếng kêu thê thảm bên ngoài, trong lòng cũng cảm thấy rét lạnh. Thanh âm nữ tử này phảng phất như từ địa ngục gọi lên làm nàng tay chân lạnh lẽo, nhưng có điều thanh âm này sao lại càng ngày càng rõ? Lúc nàng đang suy nghĩ thì một bóng dáng màu lam quỷ mị bay qua trước cửa sổ, Hoa ma ma nhất thời cả kinh, “Nương nương cẩn thận!“ Không trung quanh quẩn tiếng khóc, quỷ ảnh màu lam chợt lóe, lộ ra dung nhan xinh đẹp, đôi mắt đẹp như sóng nước nhưng lại lộ ra hận ý. Làn áo đang ở không trung tung bay thì lại có tiếng sáo vang lên, một con Thanh Xà theo tiếng sáo đong đưa lao thẳng tới Lục Ngưng Nhiên. Đôi mắt của Lục Ngưng Nhiên trở nên lạnh lùng, trong tay nắm chặt ngân trâm, nhắm tử huyệt của xà, đợi nó đánh tới. Thanh Xà hai mắt nhiễm hồng quang, thè lưỡi muốn cắn vào cổ họng của Lục Ngưng Nhiên. Bỗng dưng lại rơi vào một cái ôm ấm áp, Lục Ngưng Nhiên ngã vào bờ ngực rắn chắc màu vàng. Mọi việc xảy ra thật đột ngột, nàng ngước mắt nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn, “AAAAA” Hét lớn một tiếng, cổ đã bị rắn cắn.