Kết hôn: duyên phận chưa hết
Chương 1
Editor: Candy Trần
“Anh trở về rồi.” Giữa trưa, Chu Nhiên gửi tới một tin nhắn chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, đến khi Lâm Hiểu Duy đọc được thì đã là hai giờ sau. Khi đó Hiểu Duy vừa mới ra khỏi rạp chiếu phim, di động không biết tắt nguồn từ lúc nào, tâm tình còn chìm đắm trong cái kết cục thương cảm của bộ phim chưa phục hồi được. Cô kiểm tra nguồn rồi khởi động lại máy, lập tức có một đống tin nhắn và tin quảng cáo rác cùng lúc ùa tới.
Chu Nhiên đi công tác mới nửa tháng, nhưng Hiểu Duy cảm thấy cái tên này với cô nghe đã có phần xa cách. Cô cầm điện thoại gọi lại, nhưng tin hiệu liên tục báo không tốt, sau khi chờ một lúc thật lâu, đầu bên kia chỉ vang lên mỗi giọng nữ cứng nhắc từ tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy.”
Chạng vạng, ráng chiều nhàn nhạt chậm chạp tan biến vào trong mây, tầng mây cuối chân trời tích tụ ngày càng dày, nhìn có vẻ như sắp có tuyết rơi.
Hiểu Duy thay một bộ váy màu đen, làn vải mềm mại lại rủ xuống, vừa giống trang phục ở nhà lại vừa giống kiểu trang phục tiệc tối, cổ áo chữ V khoét sâu, thân eo ôm sát cùng làn váy thật dài mép biên đều được viền đường viền màu bạc lớn. Hiểu Duy giống như người mẫu, khéo léo xoay người trước gương, ngắm nghía tới lui bộ váy mới của mình một chút, sau đó, cô vừa ra khỏi phòng thay đồ vừa thuần thục vén tóc búi lên.
Điện thoại Chu Nhiên vẫn tiếp tục tắt máy. Hiểu Duy gọi điện nhờ trợ lý chuyển lời cho Chu Nhiên: “……Nói anh ấy hôm nay nhất thiết phải về nhà ăn cơm….. muộn một chút cũng không sao, tôi đợi anh ấy.”
Vài phút sau, Hiểu Duy ngồi ở trước gương trang điểm, lúc này, trông cô thật chăm chú. Trên bàn trang điểm có một quyển tạp chí thời trang đang mở, trên đó là ảnh một nữ người mẫu mảnh khảnh có khuôn mặt lạnh lùng, lộ vẻ ngạo mạn, phục sức và kiểu tóc có phần tương tự Hiểu Duy lúc này. Bài viết có tiêu đề lớn rất bắt mắt, tràn cả hai trang: “Sự xuất sắc của một con người”.
Ở một nơi khác của thành phố, trong một gian phòng khách sạn hoa lệ, có tiếng đánh bài thỉnh thoảng vang lên, đồng hồ treo tường kiểu Âu trên tường vừa gõ sáu tiếng.
Chu Nhiên ném ra một lá bài trong tay: “Vận số không tốt, lại thua rồi”.
“Hạng mục mới trong tay anh kia, nếu mà thành công, đến lúc đó muốn hạ bệ anh còn không phải là muốn tự làm khó mình sao? A, Lại tới, lại tới rồi!” Một người cùng chơi bài kêu lên.
Chu Nhiên đem cô nàng trẻ trung, mềm yếu không xương như con chim nhỏ đáng yêu nép vào bên người hắn cả buổi chiều, đẩy ra như phẩy bụi bặm: “Thật xin lỗi mọi người. Buổi tối có việc phải đi trước một bước, hôm khác phụng bồi, các cậu cứ tiếp tục.”
Giữa một tràn tiếng phê phán, hắn vừa làm động tác xin thông cảm vừa đem toàn bộ số đồng xu (đồng xu dùng trong chơi bài, còn gọi lài chips) trước người đẩy ra giữa bàn: “Tha cho tôi một lần, bữa tối cứ tính cho tôi. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, bà xã đang chờ ở nhà. Trợ lý đã nhắc nhở hai lần rồi.”
“Các đồng nghiệp, hãy nhìn Chu Nhiên người ta đi, đại gia tiểu gia đều ôm đồm, đây chính là mẫu đàn ông thành công thực thụ. Chúng ta đều phải học tập đấy!”
“Đừng chế giễu tôi nữa.” Giữa một tràn cười vang, Chu Nhiên xua tay rời đi.
Không khí bên trong rất ấm, nhưng nhiệt độ bên ngoài cực thấp, áo khoác ngoài của Chu Nhiên lại thực phong phanh. Hắn mới vừa bước đến cửa khách sạn đã bị một trận gió lạnh thổi vào mặt, lập tức đánh một cái hắt xì. Cái hắt xì này tới bất thình lình làm hắn chỉ kịp đưa tay che kín miệng. Cô lễ tân đứng ở cửa trông thấy bèn hé miệng cười trộm.
Chu Nhiên ung dung lấy ra tờ khăn giấy, lau lau khóe môi với các ngón tay, xong việc, mới quay người, ném giấy bẩn vào thùng rác, đồng thời không thèm đếm xỉa tới mà liếc cô ta một cái. Cô nàng kia vội cúi đầu, mặt từ từ đỏ lên.
Chu Nhiên ở trong xe hút một điếu thuốc, hắn thấy mệt mỏi. Ngày hôm qua, chính xác mà nói là từ rạng sáng hôm nay, hắn phải tiếp một tay khách hàng khó chơi ở quán bar, liều mạng uống rượu đến hai giờ. Tận tảng sáng mới vội vã lên máy bay, sau khi trở về trực tiếp đi công ty, đang định về nhà ngủ bù, thì bị bạn bè gọi lại đây rồi. Trên danh nghĩa là giới thiệu quan hệ cho hắn, trên thực tế là kéo hắn sang đây chơi chung kiêm chi tiền. Chu Nhiên không tình nguyện, nhưng hắn có việc cầu người, chỉ có thể cưỡng ép nâng cao tinh thần, đến nơi hẹn.
Hồi đó, khi mới vừa tốt nghiệp, Chu Nhiên cũng từng hả hê đắc ý, Đối với những phần tử cơ hôi lấy chuyện tiếp rượu, chơi bóng, mạt chược, tắm hơi làm sự nghiệp chính này rất xem thường. Nhưng tới hôm nay, hắn không thể không thừa nhận, tri thức chuyên ngành và khả năng công tác của hắn còn chẳng bằng hắn có tửu lượng cao cùng với kỹ năng đánh bài tốt, thắng thua thoải mái càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Hắn kiểm tra lại di động đã tắt cả buổi chiều, một đống cuộc gọi nhỡ, có hai cuộc đến từ Lâm Hiểu Duy. Ngoài Hiểu Duy, hắn chỉ đưa số cá nhân của mình cho người nhà và trợ lý, nhưng cô hầu như không gọi.
“Đêm nay nhất thiết phải về nhà ăn cơm”. Cô ấy nhờ trợ lý thông báo cho hắn.
Bầu trời khói bụi mịt mùng thổi rơi xuống một đóa tuyết hoa (1). Chu Nhiên nhớ tới ngày này của bảy năm trước. Ngày ấy, hắn ngồi trên xe hoa đi cưới Hiểu Duy về làm vợ, bầu trời cũng đang có tuyết rơi như bây giờ.
Hôm đó đường rất trơn, tài xế lái thật cẩn thận, xe đi rất chậm, làm lộ trình đón dâu kéo dài vô cùng, hai người đều có chút phờ phạc. Cả hai bên phù dâu phù rễ đều cố gắng kể chuyện tiếu lâm chọc cười hai người. Kết quả là, không ngờ hai người họ lại ngủ thiếp đi, ngủ liên tục từ giữa hành trình cho đến khi tới nơi.
Thực ra Chu Nhiên không thường nhớ lại chuyện cũ. Nhưng đại khái, tình cảnh này gợi lên chất thơ khan hiếm của hắn. Cũng có thể bởi vì thật lâu rồi, hắn và Lâm Hiểu Duy chưa cùng nhau ăn một bữa cơm nào. Mấy năm gần đây, mỗi lần hắn về nhà thì cô đã ngủ, cô rời giường thì hắn lại đi rồi, thỉnh thoảng hắn không quay về ngủ qua đêm, có lẽ cô cũng không biết, cho dù biết cô cũng không hỏi. Hai người đã giằng co một đoạn thời gian rất lâu rồi, ngay cả chủ đề nói chuyện chung cũng tìm mãi không ra, trao đổi duy nhất có lẽ là ở trên giường, tần suất cũng rất thấp, không có tình cảm mãnh liệt gì lắm, chỉ là qua loa cho xong chuyện.
Bọn họ từ lúc nào thì bắt đầu biến thành loại hình thức chung sống này? Hắn chẳng nhớ nữa.
Chu Nhiên về đến nhà thì đã bảy giờ rưỡi. Hắn ấn tượng trưng lên chuông cửa một cái, rồi tự mình dùng chìa khoá mở cửa vào.
Trong phòng tối đen như mực. Chu Nhiên lần mò tới công tắc đèn trên tường, nghĩ nghĩ xong lại thu tay lại, dựa vào ánh sáng di động thay giầy. Lại ngẩng đầu, chợt bóng đèn ban đêm u ám ở cửa sáng lên. Hiểu Duy đứng ở trước người hắn, ánh sáng ảm đạm chỉ mờ ảo bao quanh thân hình duyên dáng yểu điệu của cô, không thấy rõ vẻ mặt cô.
Đã thật lâu rồi, bọn họ không có thói quen chào hỏi lẫn nhau khi về nhà. “Anh về rồi à?” “Uh, anh về rồi.” Loại đối thoại mặt đối mặt này rất hiếm thấy, im lặng lúc này mới là trạng thái bình thường.
Chu Nhiên im lặng đưa cho cô một bó hoa, vừa rồi đã tiện đường mua. Hoa bán lúc chạng vạng bao giờ cũng không tươi lắm, nhưng được cái, giấy gói tinh xảo lại đắt tiền. Loại sự tình tự tay tặng hoa này hắn rất ít khi làm, động tác không được tự nhiên.
Hiểu Duy tiếp nhận hoa, ngập ngừng rồi kiểng chân hôn nhẹ lên mặt hắn một cái: “Cám ơn. Anh đi thay quần áo đi, năm phút sau ăn cơm.” Cô xoay người rời đi. Động tác nhận hoa vừa rồi của cô cũng có chút gượng gạo.
Chu Nhiên thay qua quần áo đã được giặt sạch. Trong nhà vệ sinh, ánh sáng chan hòa, mà phòng khách và hành lang bên ngoài lại tiếp tục rơi vào tình trạng tối đen như mực.
Chu Nhiên sờ soạng đi vào phòng ăn, nơi đó, ánh sáng tuy ít ỏi mà ấm áp. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Lâm Hiểu Duy đang đang châm lửa thắp lên một ngọn nến trắng. Trên chiếc bàn vuông rộng lớn, có một đám tiểu thiên sứ bằng đồng tạo hình đế cắm nến nhảy nhót dưới ánh lửa. Trên bàn có trái cây, bánh ngọt và hoa tươi, cả bàn đồ ăn đều là hương vị thanh đạm ưa thích của hắn. Dưới ánh nến lập loè, Lâm Hiểu Duy đang cuối đầu, nhìn có chút trầm tư, vẻ mặt không biểu hiện rõ ràng lắm.
Chu Nhiên cười cười: “Em trước đây không thích kiểu bữa tối truyền thống này.”
“Hôm nay là ngày tương đối đặc biệt.” Hiểu Duy cũng ngẩng đầu cười. Cô thuộc loại phụ nữ không thích cười, nhưng cười rộ lên lại rất rạng rỡ, khiến cho Chu Nhiên chợt thấy hoa mắt, không rõ là do ánh nến hay là dáng cười của cô.
Thấy người ta bày mấy loại chiêu trò lãng mạn này, Chu Nhiên sẽ cho rằng rất ấu trĩ. Nhưng người bày trò đổi thành vợ hắn, hắn chỉ cảm thấy kinh sợ. Bởi vì từ trước đến nay, Lâm Hiểu Duy không hề có hứng thú gì với thể loại tình cảm lãng mạn. Huống hồ, hắn vừa mới phát hiện, quần áo cô đang mặc trên người khác hẳn phong cách ngày thường, mang hoa tai khoa trương, còn trang điểm khiến cho khuôn mặt của cô có vẻ rất xa lạ.
Cho dù lòng Chu Nhiên còn nghi vấn, nhưng bữa cơm này ăn xong, với mọi ngày cũng không có gì khác biệt. Bọn họ thổi tắt nến, uống rượu vang, ăn rất ít, thỉnh thoảng tán gẫu.
“Công ty các anh vẫn thuận lợi chứ?” Đây là lời nói khách sáo Hiểu Duy thường dùng nhất với Chu Nhiên. Chu Nhiên biết rõ cô cũng không phải thật sự muốn biết tình hình công việc của hắn gần đây, cho nên hắn nghìn bài một điệu mà trả lời: ” Khá tốt .Chúng ta sẽ không bị đói.” Sau đó bổ sung vào một câu lời khách sáo hắn thường dùng nhất với Hiểu Duy: “Em gần đây có muốn mua thứ gì không?”
“Không có.” Hiểu Duy không có gì bất ngờ mà trả lời. “Thứ ” theo như lời Chu Nhiên, tất nhiên là chỉ thứ rất đắt tiền, vượt quá tài khoản trong thẻ tín dụng của cô. Hiểu Duy dường như rất ưa thích mua sắm, toàn bộ đống hộp trong phòng còn chưa khui bao bì, nhưng cô không hề ưa chuộng sự xa xỉ, rất ít mua hàng hiệu, cũng không mua xa xỉ phẩm, nên cũng tiêu không nhiều tiền lắm.
Kết thúc lời khách sáo ngắn gọn, bọn họ tiếp tục ăn cơm.
Chu Nhiên ăn hết một chén cơm, Hiểu Duy đứng lên định xới thêm cơm cho hắn, nhưng Chu Nhiên đã khéo léo từ chối, bảo rằng hắn ăn no rồi.
“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Anh ăn rất ít.”
“Đồ ăn rất ngon. Chỉ là hôm nay ăn cơm trưa trễ.”
“Uh”. Hiểu Duy bèn để bát của hắn xuống.
“Tự tay em xuống bếp? Còn chị Trần đâu?”
“Chị ấy xin nghỉ phép rồi. Nhận ra mùi vị em làm ah? Cũng lâu rồi anh chưa ăn cơm em nấu.”
“Là rất lâu rồi. Có đến vài năm rồi nhỉ?”
Lời khách sáo ngắn gọn lại lần nữa kết thúc.
Lâm Hiểu Duy mang tạp dề ở trong bếp rửa chén.
“Cần giúp gì không?” Chu Nhiên hỏi.
“Cám ơn, không cần. Anh cứ lo việc của anh đi.”
Chu Nhiên đứng cách đó vài mét, quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Hiểu Duy, vòng eo nhỏ nhắn, chiếc cổ thon dài, dù kết hôn đã nhiều năm nhưng chẳng béo lên tí nào, ngược lại so với lúc mới cưới còn gầy thêm vài phần. Khi rửa chén, cô cố giữ lưng thật thẳng, động tác quá mức cẩn thận, nhìn cứ giống như đang lau chùi đồ cổ.
Chu Nhiên còn nhớ mang máng cảnh tượng của nhiều năm trước. Khi đó bọn họ mới vừa kết hôn, ở trong phòng bếp nhỏ hẹp, hắn nấu cơm, cô rửa chén. Thực ra Chu Nhiên rất không thích xuống bếp, thế nhưng khi ấy, Lâm Hiểu Duy chỉ biết hầm cháo và nấu mì, hơn nữa ngửi thấy mùi dầu mỡ là muốn nôn.
Về sau, cô rốt cuộc cũng học xong khóa nấu ăn, làm được tương đối tốt, có thể một mình đảm nhận một bữa tiệc nhà cỡ nhỏ. Bọn họ đã dọn nhà hai lần, phòng bếp càng lúc càng lớn, dụng cụ nhà bếp càng ngày càng đắt, số lần Chu Nhiên về nhà ăn cơm càng ngày càng ít, Hiểu Duy cũng càng ngày càng ít xuống bếp, cuối cùng nơi này lại thành chốn riêng chỉ dành cho người giúp việc.
Lâm Hiểu Duy không biết mình đang bị quan sát, tiếp tục kiên nhẫn mà coi trình tự rửa bác đĩa cẩn thận, nghiêm túc như lúc cô từng vệ sinh các thiết bị trong phòng thí nghiệm. Vài sợi tóc buông thả rơi xuống sau gáy của cô, khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, tay lại dính đầy nước, liền khe khẽ ngọ ngậy cái cổ, thử hất mấy sợi tóc đáng ghét kia ra.
Có thể do rượu vang vừa mới uống và rượu trắng buổi trưa đã xảy ra phản ứng hoá học khiến Chu Nhiên tâm thần không yên mà đi lên trước, thay cô nhẹ nhàng hất mấy sợi tóc ra, ngón tay giữa khẽ dừng lại ngay sau cổ cô. Động tác rửa chén của Hiểu Duy dừng lại.
Chuyện tình kế tiếp hoàn toàn không hề giống với kế hoạch ban đầu của Lâm Hiểu Duy. Ý đồ của cô lúc đầu là thầm muốn tạo cho đôi bên một bầu không khí ấm áp, hòa thuận một chút để nói chuyện nghiêm chỉnh mà thôi. Cho nên, sau vài giây dừng lại ngắn ngủi của hắn, công việc rửa chén dường như không thể tiếp tục được nữa. Ngón tay Chu Nhiên lại theo đường cong phía sau lưng nhẹ nhàng trượt đến vị trí thắt lưng cô, sau đó tay kia của hắn cũng kề sát vào. Hai tay hoàn toàn giữ trọn thắt lưng, giống như đang ước lượng vòng eo nhỏ nhắn của cô
Chợt một cái thìa sắt rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang khe khẽ, giòn giã kéo dài thật lâu. Hiểu Duy bèn xoay người lại nhặt lên, vốn muốn mượn động tác nhặt thìa không dấu vết mà thoát khỏi sự đụng chạm của hắn. Không ngờ, tay Chu Nhiên theo động tác khom lưng của cô nhẹ nhàng trượt từ xương sườn bên hông cô, vô cùng thuận lợi mà vòng qua, dừng lại trước bộ ngực mềm mại của cô. Động tác của hắn thật tự nhiên như vậy, không giống như hắn đang trêu đùa, ngược lại giống như Hiểu Duy đang cố ý dụ dỗ hắn. Hiểu Duy vừa thử thẳng thắt lưng vừa dùng đôi tay ướt nhẹp đẩy tay hắn ra. Chu Nhiên lại đột nhiên siết chặt tay, đôi môi cũng dán vào sau gáy cô.
Một giây, hai giây… vài giây đã qua, Lâm Hiểu Duy ở trong ngực Chu Nhiên xoay người thật mạnh, ngửa đầu nhìn thẳng về phía hắn lắc lắc, ánh mắt cô khiến Chu Nhiên có phần nan giải. Nhưng khi hơi thở của Chu Nhiên lại lần nữa tới gần, cô bỗng nhiên kéo cổ hắn xuống, còn nhanh hơn một bước so với hắn mà hôn lên môi hắn.
Hai người bọn họ ở trong phòng bếp môi lưỡi quấn quýt, dây dưa hồi lâu. Nước trên tay Hiểu Duy rơi xuống, lan ra ướt cả áo sơ mi cao cấp của Chu Nhiên, váy Hiểu Duy kề sát bồn nước bị nước thấm ướt sũng, cô thấy ướt lạnh mà rùng mình. Khi tay Chu Nhiên dò xét tiến vạt áo của cô, chạm được da thịt cô, Hiểu Duy dùng sức đẩy hắn ra.
“Em đi tắm. Khắp người toàn mùi dầu.” Cô bỏ lại đống chén bát chưa rửa xong, vội vàng rời khỏi phòng bếp, xuyên qua phòng ăn và phòng khách, bước nhanh đi vào phòng ngủ.
Chu Nhiên đuổi theo cô đến cửa phòng ngủ, kéo cổ tay cô: “Cùng nhau đi.”
Chu Nhiên cùng Lâm Hiểu Duy ở trên giường cởi bỏ mọi vướng víu, hành động so với bất luận lần nào trước kia cũng đều kịch liệt hơn. Cô dùng sức cắn bờ vai của hắn, ôm lấy sau lưng hắn, cắn một vòng dấu răng thật sâu, để lai hồng ngân rõ rệt; hắn thì lần lượt dùng sức ấn cô vào thành giường kim loại được chạm trổ, ấn đến khi cô đầu váng mắt hoa, gắt gao giữ chặt lan can lạnh như băng, đốt ngón tay trở nên trắng nhợt. Bọn họ so với bất luận lần nào trước kia cũng đều ăn ý hơn. Lâm Hiểu Duy nhiệt tình phối hợp dị thường. Sau một lần cô kêu rên, Chu Nhiên đưa tay đến che sau đỉnh đầu cô, thay cô che chắn sự va chạm vào thành giường.
Mồ hôi Chu Nhiên dọc theo trán hòa xuống khuôn mặt trơn nhẵn, đọng lại trên mặt Hiểu Duy, tựa như vài giọt nước mắt. cô hơi hơi mở miệng thở dốc, mấy giọt mồ hôi kia liền ung dung tự tại mà trượt về khóe môi. Hiểu Duy nửa khép mắt, vô ý thức mà khe khẽ liếm đi. Động tác ngây thơ đó của cô giống hệt trẻ con khiến đầu óc Chu Nhiên đánh “Ầm “một cái, xương cốt tứ chi đều nhất thời như có luồng điện chạy qua. Hắn chế trụ tay cô, ngăn chặn môi cô. Lại một trận va chạm gần như thô bạo, Hiểu Duy cũng chống đỡ đến cực hạn. Cô giống như trông thấy pháo hoa trong nháy mắt nổ tung, vỡ thành từng mảnh, bay lả tả từ trên cao rơi xuống.
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập.
Hiểu Duy nằm đưa lưng về phía Chu Nhiên, chăn đắp bên hông, vai lưng ở trong không khí. Làn da cô rất trắng rất mịn. Không biết là bởi vì lạnh hay là dư âm của kích tình chưa dứt, cô khẽ run nhè nhẹ.
Chu Nhiên thay cô nhấc chăn lên định sửa lại, nhưng rồi bỏ chăn ra. Tay hắn lại lần nữa xoa nhẹ tấm lưng trơn bóng của Hiểu Duy, đầu ngón tay lướt qua vị trí thắt lưng, khe khẽ vuốt ve phần bụng dưới mềm mại của cô, muốn thử khơi mào ham muốn của cô lần nữa.
Hiểu Duy đè tay hắn lại, kéo chăn che người mình lại, che kín đến tận nách. Cô trở mình ngồi dậy.
Chu Nhiên cũng ngồi dậy, phủ người qua hôn cô, bị cô khẽ né tránh.
Hiểu Duy dãn khoảng cách với Chu Nhiên ra một chút, nhìn thẳng vào trong ánh mắt hắn. Chu Nhiên có dự cảm không tốt.
Hiểu Duy nói: “Chu Nhiên, chúng ta ly hôn đi. “
Chú thích:
(1) Tuyết hoa: mưa gặp lúc quá rét, rơi lại từng mảng gọi là tuyết. Khi tuyết sa xuống nó tỏa ra như bông hoa, cho nên gọi là tuyết hoa.
Lâm Hiểu Duy lái xe đi dạo một mình trên phố. Khi nãy, Chu Nhiên mặc xong quần áo rồi sập cửa bỏ đi. Cô không ngủ được, bụng lại đói.
Cả buổi tối khẩn trương tinh thần đến nỗi ăn rất ít, lại tiêu hao quá nhiều thể lực, nên cô mới lái xe ra đây kiếm đồ ăn. Mười một giờ, đã là nửa đêm mà xe cộ vẫn qua lại nườm nượp trên các trục đường chính của thành phố. Không biết những người kia đang bôn ba kiếm sống, hay cũng đang trống rỗng, vô vị như cô.
Hiểu Duy mở radio, đang phát sóng trực tiếp chương trình “Nhàn Ngôn Đạm Ngữ” của Đinh Ất Ất , lại ngay khung giờ dành cho đường dây nóng. Người phụ nữ được kết nối điện thoại đang khóc sướt mướt, tiếng khóc thông qua sóng điện từ truyền tới từng ngóc ngách trong đô thị: “Ất Ất, chồng tôi vượt rào bên ngoài rồi. Tôi nên làm gì bây giờ?”
Người chủ trì Đinh Ất Ất vẫn theo thói quen vô tâm vô phế chưa đồng tình vội: “Ý kiến của tôi chỉ cung cấp thông tin mang tính tham khảo, chưa hẳn sẽ có ích cho cô, có ba phương án: A, chịu đựng; B, ly hôn; C, cùng anh ta ngả bài.”
“Tôi không thể chịu đựng, tôi nghĩ cô cũng không muốn ly hôn. Nếu chọn ngả bài, sợ là ngay cả hòa thuận ngoài mặt chúng ta cũng chẳng có nốt.”
“Chọn phương án nào cũng đều có chỗ không suôn sẻ, vậy có thể làm gì bây giờ?” Giọng điệu Ất Ất thật giả khó lường, “Nếu không thì, cô cũng đi quá giới hạn đi!”
Nữ thính giả càng khóc to hơn.
“Vị phu nhân này, đừng khóc nữa, chọn cách khóc như thế, vừa đau lòng lại vừa tổn hại sức khỏe. Nếu cảm thấy không được, chúng ta lại tìm thử xem còn biện pháp nào khác không?”
Phần phía sau, liên tiếp có hai thính giả kết nối đường dây nóng vẫn vì chuyện mất mác tình cảm như cũ, tàn nhẫn xé mở vết thương lòng của mình cho toàn thể thính giả nghe. Ất Ất cũng không phụ sự trọng vọng mà trước tiên sát một ít muối vào miệng vết thương người ta, sau đó mới chia cho họ một viên đường.
Chương trình này của Đinh Ất Ất nổi tiếng nhờ lời lẽ sắc bén, dù được phát vào khoảng thời gian gần khuya, nhưng vẫn được hoan nghênh sâu sắc. Nhất là phần dành cho đường dây nóng, là một trong những thời đoạn thu được tỉ suất người nghe radio cao nhất. Thính giả tích cực gọi vào đường dây nóng, cam tâm tình nguyện vừa kể khổ vừa bị Đinh Ất Ất dùng lời nói đầu độc, một số thính giả khác lại có tư tưởng kỳ lạ chỉ thích nghe chuyện riêng tư và trò cười của người ta, như Lâm Hiểu Duy chẳng hạn.
Chính cô vừa mới khiến cho cuộc sống của mình loạn thất bát tao (rối tung rối mù) phát sinh biến đổi lớn, thế mà nghe đến giai đoạn khóc kể cùng vướng mắc của người khác lại không nhịn được cười.
Mười một giờ rưỡi, kết thúc suất phát sóng trực tiếp của Đinh Ất Ất. Hiểu Duy mới gọi điện cho cô ta: “Sau khi xong chương trình mời cậu đi uống trà được không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì. Tớ vừa lúc ở bên ngoài, sẵn tiện thôi.”
“Không có chuyện gì thật ah? Nếu không có việc gấp thì hôm khác đi, một lát nữa tớ có thể có đại sự phải làm. Cũng đã trễ thế này, cậu mau mau về nhà đi.”
“Đúng rồi, cũng đã trễ thế này, sắp bước sang ngày mai rồi, còn có thể có đại sự gì?”
“Chung thân đại sự!”
Khi đồng hồ treo tường kiểu cổ trong quán cà phê “Dạ vi miên” (Đêm chưa ngủ) Gõ hết mười hai tiếng, Đinh Ất Ất vừa đúng lúc đi đến trước mặt Thẩm Trầm.
“Chào anh, tôi là Đinh Ất Ất. ”Đinh” trong “Giáp Ất Bính Đinh”, “Ất” trong “Giáp Ất Bính Đinh.”
” Thẩm Trầm.” Người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo đàng hoàng thay cô kéo ghế.
Mười phút sau, bọn họ kiểm tra xong chứng minh thư cùng giấy chứng nhận sức khỏe của nhau .
“Anh bên ngoài cùng ảnh chụp không giống lắm.”Đinh Ất Ất nhìn hộ chiếu rồi nhìn nhìn lại khuôn mặt anh ta.
“Tôi mới cắt tóc, cạo râu.” Thẩm Trầm cho cô xem hộ chiếu. ”Xem cái này thử có giống hơn chút nào không? Tôi vừa nghe xong chương trình của cô, rất thú vị.” Anh ta chỉ chỉ máy phát thanh cạnh bàn.
Hai mươi phút sau, bọn họ ký tên vào đơn thoả thuận kết hôn.
“Tại sao anh lại vội vàng muốn kết hôn?” Ất Ất hỏi.
“Tổng bộ muốn triệu tôi về, mà tôi thì hy vọng sẽ ở lại nơi này thêm hai ba năm nữa, nhận được chức Tổng thanh tra kỹ thuật công ty con ở đây, vừa bắt tay đầu tư vào hạng mục. Tôi đã đề cập qua với cô, nơi này là nơi sinh ra của tôi. Nhưng chỉ với điều kiện tôi mang thân phận đã có gia đình, nếu không, ba tháng sau tôi phải quay về nước Mĩ. Đó là lí do mà tôi cần một người vợ. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng có một người ở đây, với loại thủ tục hợp pháp này, vừa có thể cùng nhau bầu bạn, có một số việc cũng thuận tiện hơn nhiều.” Thẩm Trầm sau khi nói xong mới ý thức được câu cuối cùng kia hình như có nghĩa khác, hơi xấu hổ mà bổ sung thêm: “Tôi là chỉ …. có một số giấy tờ chẳng hạn, sẽ thuận lợi hơn một chút.”
“Tôi hiểu.” Ất Ất vốn không nghĩ gì đến câu kia, hắn bổ sung thêm một câu trái lại càng làm cho cô hiểu sai. ”Còn tôi, tôi năm nay đã ba mươi tuổi, bỗng nhiên muốn kết hôn. Cứ như vậy mà kết hôn thôi, không hề có nguyên nhân khác gì.”
“Đơn giản vậy sao?”
“Được rồi, có khác một chút. Trưởng bối để lại cho tôi một di chúc tài sản nho nhỏ, nội dung có quy định tôi nhất định phải có thân phận đã kết hôn thì mới có thể sử dụng. Hiện tại tôi muốn dùng nó, vậy nên tôi cần đưa ra giấy chứng nhận kết hôn.”
“Đó là tài sản trước khi cưới của cô, tôi không có ý kiến khác.”Thẩm Trầm thanh minh chân thành.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy không cần … nói nhiều như vậy. Tôi cũng chỉ cần một người chồng thôi, không phải cần anh giúp tôi lấy được thẻ xanh gì đó.” Ất Ất cũng thanh minh.
“Tôi hiểu, ngay từ đầu cô cũng không biết về quốc tịch của tôi. Tôi cũng chưa từng suy nghĩ quá nhiều.”Thẩm Trầm tiếp tục thanh minh.
Nếu hai ta đều không có ý đồ khác với nhau, thế thì chúng ta làm chính sự, làm chính sự!” Ất Ất lấy văn kiện từ ra túi tài liệu ra đưa cho hắn. “Chúng ta đã thông qua trước. Anh kiểm tra lại thử xem?”
Giấy trắng mực đen, tiêu đề bắt mắt: “Đơn Thoả Thuận Trước Khi Cưới”. Nội dung văn kiện trình bày một số điều mục cơ bản như: phân chia tài sản, chi phí AA, hạn chế kết giao bạn bè, cùng nhau gánh vác việc nhà, cuối tuần gặp nhau, và những điều tương tự.
“Viết thêm một điều nữa, nếu đối phương yêu cầu chia tay thì không được cưỡng cầu.” Ất Ất nói.
“Không thành vấn đề, nhưng thời hạn kết hôn không thể ít hơn hai năm.” Thẩm Trầm nói. “Theo thông lệ của công ty chúng tôi, hôn nhân của nhân viên nếu chỉ duy trì được trong thời gian ngắn sẽ bị xem là hành vi tuỳ tiện, không có trách nhiệm.”
“Thế nhưng, nếu như cô dự định chia tay trước thời hạn, không cần thân phận đã kết hôn này nữa thì biết làm sao?”
“Nên dù điều đó xảy ra, cũng không ảnh hưởng gì đến việc duy trì hôn ước của chúng ta .”
“Thế nếu trong lúc này, anh yêu người khác, muốn kết hôn cùng cô ấy thì sao?”
“Tôi tôn trọng đạo đức trong hôn nhân.”
“Vậy cũng khó nói lắm. Chuyện tình cảm thanh niên ấy mà ….” Ất Ất vuốt vuốt tay. “Được rồi, tuỳ ý anh.”
“Chờ sau vài năm, công việc của tôi ở đây chấm dứt, cô có bằng lòng quay về cùng tôi không?”
“Không muốn, tôi không thích nước Mĩ. Với lại, tôi chưa bao giờ cho rằng hôn nhân của tôi có thể duy trì trên ba năm.”
Đinh Ất Ất và Thẩm Trầm tuy rằng hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng nếu là nói đến quen biết, tính sơ sơ cũng có bảy năm rồi. Ất Ất từng có lần trà trộn vào một diễn đàn nào đó trong nước, gặp một gã khôn ngoan nhưng khiêm nhường, (1) thuộc thành phần ‘chìm’ của cư dân mạng (2), bởi bất đồng quan điểm trong một sự kiện nào đó mà lời lẽ quyết liệt, thao thao bất tuyệt, dẫn đến tranh cãi, cũng từng cùng đặc vụ mạng (3) sát cánh chiến đấu vì bảo vệ tôn nghiêm Tổ quốc, giúp đối phương tháo gỡ nghi ngờ, thay đối phương cởi bỏ bao vây, thỉnh thoảng ID gặp nhau thì lại chào hỏi lẫn nhau, dịp lễ tết thì tặng thiệp điện tử cho nhau.
Về sau bọn họ cũng từ từ nhạt dần rồi mất luôn tin tức. Về sau nữa, cuối cùng trong diễn đàn tìm bạn trăm năm không phân biệt thực hư, bọn họ lại gặp nhau lần thứ hai, thế nên, mới diễn ra một màn phía trước.
Ngoài quán cà phê, tuyết đang rơi, dày đặc, bị gió thổi đến hỗn độn, nhìn xuyên qua ánh sáng đèn đường thật huyền ảo, mê ly, nhưng bị thổi trúng mặt cũng rất đau.
Thẩm Trầm dùng áo khoác ngoài thay Ất Ất che chắn gió tuyết, dìu tay cô, tiễn đến tận trước cửa xe.
Ngón tay Ất Ất lạnh cóng, mà lòng bàn tay Thẩm Trầm lại ấm áp. Khi hắn buông tay ra, chút tình cảm ấm áp kia cũng tiêu tan. Lòng Ất Ất khẽ động, đột nhiên nói: “Này, đêm nay muốn đến chỗ tôi không?”
Thẩm Trầm đứng bất động tại chỗ.
“Hay là tôi đến chỗ anh?”Ất Ất lại hỏi.
“Vì sao?”
“Trước khi cưới, có phải chúng ta nên khảo sát xem phương diện nào đó có hoà hợp nhau không sao? Các chuyên gia có nói, yếu tố cấu thành hôn nhân là ‘ tính‘ và ‘yêu’, hai ta nếu không ‘ yêu ’, dù sao vẫn nên ăn nhịp ở ‘ tính ’ một chút chứ. Khảo sát bây giờ thì sau này sống chung dễ chịu hơn, ngộ nhỡ rất không hài hòa, trước khi tiến hành thủ tục chính thức còn kịp đổi ý.”
Dưới quầng sáng đèn đường, sắc mặt Thẩm Trầm trở nên mơ mơ màng màng, khiến Ất Ất suýt nữa cho rằng hắn muốn nổi nóng bỏ đi. Nhưng Thẩm Trầm chỉ là cười cười: “Nói cũng nói rồi. Đến chỗ tôi đi thôi.”
Đinh Ất Ất nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà cao cao trong phòng ngủ của Thẩm Trầm. Thẩm Trầm đang nằm ở vị trí khác, nghiên cứu hình dạng ngón chân và đường vân lòng bàn chân của cô.
“Đinh Ất Ất, thật là một cái tên kỳ lạ.”
“Trước đây tôi gọi là Đinh Nhã Ngưng. ‘Nhã’ của ‘lịch sự tao nhã’, ‘Ngưng’ của ‘ngưng tụ’. Hồi bé, tôi không phải học sinh ngoan, cuối cùng bị thầy cô giáo phạt viết tên, một trăm lần, hai trăm lần. Các học sinh cùng phạm sai lầm giống tôi đã sớm viết xong về nhà rồi, tôi thì mới viết không đến một nửa. Cái tên này thành cơn ác mộng của tôi, đến khi tôi có quyền tự chủ, liền lập tức đi sửa lại.”
“Tên này là chính cô lấy?”
“Tôi thích tên có ba chữ. Trong số những tên có ba chữ trong tiếng Trung, anh sẽ khó tìm ra chữ nào ít nét hơn so với ba chữ “Đinh Ất Ất”.
“Vì sao không gọi ‘nhất nhất’? Như thế càng đơn giản.”
‘Nhất nhất’, cái tên này nghe chẳng duyên dáng, uyển chuyển gì cả.”
Thẩm Trầm cười sặc sụa.
“Thẩm Trầm vốn là tên khai sinh trước khi anh ra nước ngoài sao? Cái tên này cũng rất kỳ lạ.” Ất Ất nói.
“Đúng, nghe nói là do cha mẹ ruột của tôi đặt cho, bình thường không hề có cơ hội sử dụng.” Hắn ngừng một lát. “Đối với cha mẹ ruột của mình, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.”
Ất Ất rút chân mình từ trong lòng bàn tay Thẩm Trầm ra, bò đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của hắn. “Chúng ta giống nhau. Mẹ tôi mười năm trước đã qua đời rồi.” Cô thoáng chần chờ. “Tôi cũng không có cha.”
Chú thích:
(1) Nguyên văn là “một gã thấp điệu”: “thấp điệu” là một thuật ngữ mạng thịnh hành của Trung quốc, biểu hiện một loại thái độ khiêm nhường, cẩn thận, không nói toạc móng heo. “Thấp điệu” là che dấu khả năng của mình không biểu hiện ra. Không phải không làm chuyện tốt, mà là không mang chuyện làm tốt ra khoe. “Thấp điệu” có từ trái nghĩa là “cao điệu” nghĩa là lên giọng, phách lối, dụ ý là kiêu ngạo. So sánh với thái độ hòa hoãn, có giọng điệu tiêu cực, bi quan.
(2) Nguyên văn “tiềm thủy”: nghĩa là lặn xuống nước. “Tiềm thủy” và “Quán thủy” có ý nghĩa tương phản, là thuật ngữ mạng chỉ những người xem lướt qua các trang ở trạng thái không login hoặc chỉ xem các bài post mà không đưa ra ý kiến phản hồi, giống như động tác lặn xuống nước. Ở đây tạm dịch là thành phần ‘chìm’ của cư dân mạng.
(3) Nguyên văn là “võng đặc”: viết tắc của “Đặc công mạng” hoặc còn gọi là “đặc vụ mạng”, chỉ những người làm các nhiệm vụ đặc biệt của cơ quan chính phủ, mặt khác ( bình thường thuộc tính chất chính trị ) được các tổ chức thuê, vì đạt được thành một mục tiêu nào đó, nhân viên thông qua sự hỗ trợ của network tiến hành hoạt động đặc biệt. Loại hoạt động này bình thường chính là: vận dụng thủ đoạn về kỹ thuật internet tiến hành theo dõi, điều tra, thu thập thông tin hoặc là quấy nhiễu tín tức tình báo của địch thủ.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
36 chương
62 chương
599 chương
8 chương
67 chương
11 chương