Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 112 : 111: Tù binh

NGAO THỊNH CÙNG TƯƠNG THANH QUAY VỀ PHÒNG. Không lâu sau, quân vệ đã ồ ạt kéo đến bên ngoài. Tương Thanh đứng ở cửa quan sát tình hình bên ngoài, quan binh xếp thành ba tầng dày vây kín biệt viện. Tất cả đều lăm lăm binh khí trong tay, mặt mày nghiêm trọng săm soi vào cánh cửa phòng như thể hổ rình mồi. Lại sau một lúc lâu, đám quan binh bỗng tách ra hai hướng, Manh Vương nhếch miệng cười ung dung tiến lên, vẻ mặt gã vừa đắc ý lại vừa cuồng vọng, như thể nắm chắc thắng lợi trong tay. Đoạn, gã lại bước nhanh từng bước đến trước cửa phòng của Ngao Thịnh và Tương Thanh. Tương Thanh lo lắng nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh chỉ khẽ cười vẫy tay gọi y bước đến gần mình. Tương Thanh đi đến trước mặt Thịnh ta, lại bị hắn kéo xuống ngồi ở bên cạnh, “ Thanh, lát nữa cứ ngồi im đừng nói gì hay làm gì, ta có vài điều muốn hỏi gã ta.” “Được.” Tương Thanh mở to hai mắt gật đầu, “Ta nghe ngươi hết.” Ngao Thịnh cười khẽ, véo cằm y một cái, “Ngươi có biết không hả, ta thích nhất chính là nghe ngươi nói như vậy đấy.” Tương Thanh ngẫm nghĩ một lúc lại nói, “Lần này làm thế nào mà ngươi dự trù được tất cả mọi chuyện? Ta thật không tin nổi mà. Ngươi chỉ mới theo học Tước Vĩ gia gia có nửa năm mà đã lợi hại thế rồi.” “Ta vốn lợi hại sẵn rồi.” Ngao Thịnh tay nhẹ lướt qua cổ Tương Thanh, tinh ranh dí mặt sát đến hôn lên môi y…Đúng lúc đó, “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra. Ngao Thịnh xốc chăn lên, trùm lấy cả người Tương Thanh lại, ra dấu cho y đừng lên tiếng. Thấy vậy, Tương Thanh chỉ còn biết im lặng, ngồi yên trong chăn. Hành động này của cả hai cứ như thể bị dọa đến trở tay không kịp, khiến cho kẻ vừa xông vào là Manh Vương đắc chí không thôi. Ngao Thịnh lập tức đứng dậy, mắt thấy kẻ đến là Manh Vương thì mặt mày liền tức giận quát hỏi, “Manh Vương làm thế nghĩa là sao?” “Ha hả.” Manh Vương lớn tiếng đáp, “Hoàng đế Thịnh Thanh đường xa viếng thăm, sao lại không thông báo một tiếng? Tốt xấu gì bổn vương cũng có thể vì ngài mà quét đường dọn lá trải thảm hoa nghênh đón và lại càng không an bài ngài ở một tiểu viện sơ sài như thế. Chuyện chậm trễ thế này đều là lỗi của bổn vương! Xin thứ tội!” Ngao Thịnh nhíu mày sửng sốt, chốc sau mới lắc đầu nói, “Manh Vương là đang nói đùa hay đã quá chén rồi?” Manh Vương mặt đầy hứng thú, “Hoàng thượng không cần phải giả vờ nữa, ngài xem đây là gì.” Rồi lại giở bức họa kia ra cho Ngao Thịnh xem, “Ngài thấy người trong tranh này giống ai?” Ngao Thịnh không chút hoang mang, lướt mắt nhìn bức họa mà gật gù, “Quả là rất giống. Chẳng hay từ đâu mà Manh vương lại có nó?” Manh Vương đắc ý đáp, “Ta đương nhiên có cách của ta…Còn Hoàng Thượng ngài gặp nguy không loạn, rất có phong độ của một đại tướng, thật khiến kẻ khác bội phục. Hoàng thượng ngài dám dấn thân vào hành cung của ta, đúng là đã làm ta giật mình không nhỏ.” Ngao Thịnh cũng không phản bác gì, trở lại ngồi xuống bên mép giường, nhác thấy chân của Tương Thanh còn lộ ra bên ngoài liền nhẹ nhàng giấu kín vào trong chăn…Manh Vương nhìn hành động kia của Ngao Thịnh mà hít hà một hơi, vươn lưỡi ra liếm môi mình. Ngao Thịnh ảm đạm cười, “Trẫm là người hiếu kì, có một số vấn đề còn vướng mắc, muốn Manh Vương giải đáp, nên mới đích thân đến đây.” “Sao cơ? Là vướng mắc gì?” Manh Vương cười hỏi, “Xin hãy nói ra, nếu tiểu vương biết thì liền giải đáp giúp Hoàng thượng ngài.” “À…Chư quốc phía nam thực lực có hạn, cho dù không có rạch trời ngăn trở cũng khó lòng chiến thắng.” Ngao Thịnh nhướng mày nhìn xoáy vào Manh Vương, “Ấy vậy mà tại vì sao, đến ngay cả một tên quan cỏn con của chốn khỉ ho cò gáy này cũng vô cùng tự tin nói rằng Thịnh Thanh ta sẽ thua? Chẳng hay tự tin này là đến từ đâu? Mặt khác, trẫm cũng rất tò mò muốn biết, ở Nam Man này, có vị quan nào là các ngươi vẫn chưa mua chuộc được?” “Ha ha…” Manh Vương ngửa mặt lên trời cười dài, nói, “Hoàng Thượng quả nhiên là người rất thẳng thắn. Không bằng ngài theo ta về Manh Bộ làm khách, biết đâu ta sẽ từ từ giải thích cho ngài nghe?” Ngao Thịnh cười nhạt, “Manh Vương, ngươi ở đây vô cùng tiêu diêu tự tại, có điều trẫm thắc mắc, đến lúc quay về cố hương, ngươi còn có thể làm chủ được sao?” Ngao Thịnh vừa dứt lời, Tương Thanh liền cảm thấy gã Manh Vương kia như giật mình ngây ra, phải mất một lúc lâu, gã mới lên tiếng cười khan, “Quả nhiên là người thông minh.” Ngao Thịnh sửa sang lại y phục trên người, chậm rãi nói, “Trẫm hiếu kì muốn biết, đó là loại người gì mà lại có thể khiến một nam tử như Manh vương phải chịu cảnh nói gì nghe nấy.” “Ai bảo với ngươi là hắn nói gì ta nghe nấy?” Manh Vương bất mãn phản bác, “Chẳng qua là kế tạm ứng mà thôi…Sớm hay muộn thì Thịnh Thanh cũng sẽ là đất của tứ đại bộ tộc ta.” “À?” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Nói như vậy, người mà các ngươi luôn nghe theo không phải là người trong tứ đại bộ tộc.” “Đừng có dùng từ nghe theo đó!” Manh Vương chân mày như xoắn lại với nhau, bất mãn nói, “Chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” “Vậy thì càng thêm thú vị!” Ngao Thịnh càng cảm thấy hứng thú hơn, “Mục tiêu của việc lợi dụng lẫn nhau này là gì? Ngươi muốn giang sơn Thịnh Thanh, còn người kia thì cần điều gì? Lẽ nào trẫm đây lại còn đáng giá hơn cả đất đai bờ cõi Thịnh Thanh?” “Việc này không phiền ngươi phải lo lắng!” Manh Vương quát, “Ngao Thịnh, ngươi tự mình mang binh Nam hạ ngay từ đầu đã là một quyết định sai lầm. Như ngươi biết, ở Nam Man, tất cả quan viên của ba mươi sáu châu thành phủ nha đều là người của ta, vậy mà ngươi vẫn tin chắc rằng mình có thể củng cố được giang sơn mục ruỗng này của ngươi sao?” Ngao Thịnh nghe xong, cười gằn trong lòng —— ba mươi sáu châu thành phủ nha? Thiệt rõ ràng làm sao! Quan viên của hắn thật khiến hắn nảy mày nở mặt mà, chẳng chừa lại một người không có chí cầu tiến. “Người đâu!” Manh Vương cao giọng ra lệnh, “Thỉnh Hoàng đế Thịnh Thanh rời khỏi hành cung, lên xe ngựa về Manh Bộ làm khách” Vừa dứt lời, chúng tướng dị tộc chưa kịp xông lên thì khối chăn bất động trên giường nãy giờ bỗng bị xốc lên…Manh Vương còn chưa hiểu chuyện là thế nào thì liền cảm thấy một trận kình phong táp vào mặt, khắc sau, lưỡi đao sắc lạnh đã kề sát vào cổ gã. Tương Thanh xiết chặt thanh đoản đao trong tay, lạnh lùng nói, “Manh vương, kẻ nên lo lắng hẳn là ngươi mới đúng.” Manh Vương sửng sốt trợn mắt nhìn. Ngao Thịnh quét mắt nhìn đám binh sĩ đang định xông vào kia, “Nếu muốn Manh Vương của các ngươi vô sự thì liền lui xuống hết!” Manh Vương liếc nhìn Tương Thanh, cười lạnh, “Thật không thể ngờ rằng một nam sủng thấp hèn mà cũng có võ công cao siêu nhường…” Manh Vương nói còn chưa hết lời đã bị Ngao Thịnh trở tay giáng cho một cái tát…Một bạt tai này tát đến là ngoan độc. Ngao Thịnh vốn nội lực thâm hậu, hơn nữa việc hắn ghét nhất chính là có ai đó nói điều không hay về Tương Thanh. Đó là điều cấm kị, ai phạm vào cũng đừng mong yên thân. Manh Vương bị một bạt tai của Ngao Thịnh đánh đến méo xệch cả mặt, miệng mồm dính đầy máu, giương mắt trừng Ngao Thịnh…Xem ra, tên hoàng đế đang đứng trước mặt gã công phu không tồi, có thể tự thân chinh chiến. Gã sớm đã nghe người ta kháo nhau rằng, Ngao Thịnh văn võ song toàn, nhưng lại không ngờ được võ công của hắn lại cao cường như thế. Tương Thanh và Ngao Thịnh kèm sát hai bên Manh Vương, bước ra đình viện. Ngao Thịnh lạnh lùng ra lệnh cho chúng sĩ quan, “Lui hết ra phía sau!” Ngay lúc này, Lưu Bật Chi cũng đã mang theo người chạy đến. Chỉ vừa lúc nãy thôi, Manh Vương đã cho người đến thông báo với gã, Tề Thanh chính là Hoàng đế Thịnh Thanh Ngao Thịnh. Lưu Bật Chi vừa nghe xong thì liền thấy như đất trời chao đảo, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm đó là tuyệt đối không thể để Ngao Thịnh sống sót quay về. Hay nói cách khác, không thể để cho kế hoạch cùng tính mạng toàn gia gã như muối bỏ bể. Vừa chạy vào biệt viện, mắt thấy Manh Vương đã bị bắt giữ, đối phương lại kèm chặt không rời, Lưu Bật Chi sốt ruột không thôi, lòng lại không ngừng rủa xả – Manh Vương này đúng là tên ngu đần! Tham tài háo sắc không biết chừng mực! Nhưng thật sự chẳng thể tin nổi, Ngao Thịnh dám một thân một mình giả làm thương nhân thâm nhập vào lòng địch. Gan của hắn cũng không nhỏ chút nào. Manh Vương vừa nhìn thấy Lưu Bật Chi mang theo nhân mã tiến vào, liền hô cứu, “Lưu Bật Chi, mau bắt tên này lại!” Lưu Bật Chi cắn chặt răng, Ngao Thịnh liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng cười, “Lưu Bật Chi…Ngươi gặp trẫm mà không quỳ? Lẽ nào chẳng sợ mất đầu?” Lưu Bật Chi vừa nghe thì chân đã như mềm nhũn ra. Đừng nghĩ Ngao Thịnh còn trẻ mà lầm, khí thế của hắn thật sự dọa người té chạy. Tương Thanh cũng đưa mắt nhìn tên tham quan, “Lưu Bật Chi, ngươi muốn phạm thượng sao?” “Lưu Bật Chi, ngươi đừng nghe lời sàm ngôn của chúng. Bây giờ ngươi có đầu hàng thì hắn cũng sẽ không tha cho ngươi.” Manh Vương quát. Đạo lý này, Lưu Bật Chi đương nhiên rõ hơn ai hết, nên bèn ra lệnh, “Hạ tiễn, bắn chết chúng cho ta!” Ngao Thịnh nhếch mép cười gằn. Đám thủ hạ kia lại đưa mắt nhìn Manh Vương. Manh Vương thì lại khẩn trương quát, “Lưu Bật Chi, ngươi điên rồi sao! Giải thoát cho ta trước rồi nói sau!” Lưu Bật Chi đảo mắt nhìn quanh, cay độc đáp, “Manh Vương…Ngài đừng trách tôi…Hôm nay nếu phải cứu ngài thì người chết sẽ là tôi. Tôi nghĩ nếu đổi là là ngài thì ngài cũng sẽ làm thế! Người đâu, mau hạ tiễn, ai cũng không tha!” Phía bên này, Manh Vương hốt hoảng gào thét thuộc hạ của mình, “Ngăn chúng lại cho ta!” Trong lúc nhất thời, thế lực hai bên cứ giằng co khiến chẳng ai xuống tay cho đặng. Ngao Thịnh và Tương Thanh liếc nhìn đối phương, lại cùng thở dài nhìn cục diện nội bộ phân tranh đó…Xem ra, thế lực của Nam Man chẳng qua cũng chỉ hư ảo như khói, tất cả đều vì muốn lợi dụng lẫn nhau chứ chẳng kết nổi thành đồng minh. Song, ý đồ của việc tạo phản là gì gì, không phải đều là vì tư dục của bản thân thôi sao. Hiện giờ, mọi chuyện đã lâm vào ngõ cụt, cách hay nhất chính là bảo toàn được mạng mình….Song, gì thì gì, Ngao Thịnh tuyệt không thể để Manh Vương chết lãng xẹt như vậy được, gã và tất cả người ở đây, hắn đều muốn bắt về thẩm vấn tất. Lưu Bật Chi thấy tình hình không ổn, bèn ra lệnh cho tên thị vệ đứng gần mình nhất, “Bắn chết Manh Vương trước!” Thị vệ vừa định động thủ, thì Tương Thanh đã nhanh tay lấy chính những binh sĩ Manh Bộ làm lá chắn cho mình, khiến tên thị vệ kia chẳng cách nào xuống tay được. Lưu Bật Chi sốt ruột, chưa kịp phân phó thủ hạ xông lên thì bên ngoài đã ồn ào rối loạn. Chốc sau, quan quân Thịnh Thanh đã lũ lượt kéo vào. Vương Trung Nghĩa đi đầu, the thé giọng quát, “Hộ giá hộ giá! Bắt trói đám phản tặc này lại cho ông!” Theo sau gã là mấy ngàn tinh binh, hùng hồ xông lên, vây chặt lấy tất cả binh lính Manh Bộ, ngay cả nhân mã của Lưu Bật Chi cũng bị bắt gọn. Manh Vương cũng bị trói gô lại. Đúng lúc này, Ân Tịch Ly và Viên Liệt cũng thong dong xuất hiện. Tống Hiểu cẩn thận kiểm tra, đến khi thấy hai vị chủ tử nhà mình đều bình an vô sự thì mới an tâm thở ra. “Đưa quân về trại.” Ngao Thịnh nói với chúng tướng, “Áp giải tất cả theo cùng, chuyện khác thì về quân doanh nói sau!” Trên đường trở về, Ngao Thịnh phái ảnh vệ cấp tốc đưa tin về kinh thành, lệnh cho Quý Tư tuyển chọn ra ba mươi sáu hiền tài đưa đến ba mươi sáu châu thành. Còn Đặng Tử Minh thì mang quan bắt trọn lưới đám tham quan kia. Một tên cũng không được bỏ sót! Quan trọng hơn cả chính là tróc nã Lương Ngụy, bắt giam tất cả những kẻ liên can, đợi Hoàng đế hắn quay về định tội sau. Về tới quân doanh, Tương Thanh nhịn không được liền hỏi Hoàng đế nhà mình, “Thịnh Nhi, sao ngươi lại biết là viện binh sẽ đến?” “Ân Tướng nhận được một bức mật thư do ảnh vệ đưa về, sau đó bảo tôi mang viện binh đến.” Vương Trung Nghĩa thay lời chủ tử đáp. “Hoàng Thượng quả là tiên định như thần.” Ân Tịch Ly cười nói, “Thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa.” Ngao Thịnh sờ sờ mũi, cảm thấy vô cùng thích thú, quả nhiên làm người thông minh rất vui sướng. “Thật ra mọi chuyện là thế nào?” Tương Thanh hiếu kì. “Là như vầy…” Ngao Thịnh từ tốn giải thích, “Trước khi đến đây, ta đã sớm an bài ảnh vệ tra xét…Mọi người nghĩ mà xem, Nam Man ngông cuồng phách lối như thế, hiển nhiên là đã sớm có nội ứng trong triều đình…Vì vậy mà ta đã sắp xếp người điều tra xem có quan viên kinh thành nào tìm họa sư, và quan trọng hơn hết là có phủ nha nào phái người đi xuống phía nam không…” “Hoàng thượng nói rất đúng.” Tần Vọng Thiên góp lời, “Nếu thật là có nội ứng thì hắn ta sẽ phái người đưa tranh họa Hoàng thượng đến đây.” “Lúc ấy, ta cũng chỉ là liệu trước thế thôi, điều ta lo hơn cả chính là mật báo.” Ngao Thịnh lại nói, “Thật không ngờ chuyện còn linh hơn cả nghĩ.” “Ảnh vệ bám theo kẻ mang tranh đó.” Ân Tịch Ly nói, “Rồi báo lại cho bọn ta, cũng nhờ thế mà mọi người mới tìm được hành cung của Manh Vương.” “Tốt lắm.” Ngao Thịnh gật đầu, quay sang hỏi Tống Hiểu, “Đã tịch thu hết tất cả hoàng kim chưa?” “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã cả đều đã bị tịch thu.” Tống Hiểu đáp, “Ngoài ra còn có một tin vui nữa, số hoàng kim được vận chuyển đến xưởng gia công đó rất ít, chẳng biết có phải gã Manh Vương đó vì quá keo kiệt hay không mà đều giữ lại hành cung của mình một số lớn hoàng kim. Cũng nhờ vậy mà số hoàng kim quân ta lấy được có đến hơn một ngàn vạn lượng.” “Quá tốt rồi!” Ngao Thịnh kinh hỉ, “Chúng ta cũng đang cần số vàng đó. Khanh mau cho người tụ hợp nhân lực, sau khi tiêu trừ sạch bọn tham quan đó thì liền dùng số vàng tịch thu được mua lương thảo, cứu dân tế bần, để cho tất cả người dân miền Nam này biết, ngày nào còn đi theo trẫm thì ngày đó còn áo ấm cơm no.” Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy kế sách này đắc nhân tâm vô cùng. “Hẳn còn rất nhiều việc trẫm muốn biết từ miệng Manh Vương và Lưu Bật Chi…” Ngao Thịnh quay sang gọi Tề Tán, “Khanh hãy nghĩ cách moi tin từ chúng.” Tề Tán liền nhận mệnh, thích chí mang ảnh vệ rời đi. Cùng lúc, những người còn lại trong đại trướng đều thay Manh Vương lo lắng. Tề Tán rất có tay nghề trong chuyện thẩm vấn này. Nhìn biểu tình khi nãy của y thì rõ, phỏng chừng Manh Vương và Lưu Bật Chi phải chịu khổ rồi. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo ngày thường chúng ỷ quyền hiếp đáp dân lành làm gì. Một hai ngày sau, Đặng Tử Minh đã thành công dẹp bằng hết đám phản loạn. Đám quan viên đó ngày thường đã không được lòng dân rồi nên ngày nay đã bị quả báo, bị Đặng Tử Minh một lưới bắt trọn. Đặng Tử Minh đưa quân đến Thượng Dung hội ngộ. Ngao Thịnh căn dặn vài câu, y liền để số quan viên nọ lại, phần mình thì mang quân đến Trung Bộ, cứ như thế, hợp cùng đội quân ở Tây Bắc của Vương Hi và đại quân phía Nam Bộ của Ngao Thịnh, tạo thành thế tam giác. Chỉ cần một biến cố nho nhỏ thôi đều có thể trợ giúp nhau dẹp trừ, đồng thời, còn chiếu cố được cả Lạc Đô. Ba ngày sau, Ngao Thịnh tự mình mang theo nhân mã, ra khỏi Thượng Dung, xuất lệnh trảm diệt tất cả quan viên ở ba mươi sáu châu thành biếm quân làm loạn, lúc sau, lại còn mở kho lương, cứu độ chúng dân thầm lang. Dân chúng Nam bộ ai ai cũng vỗ tay tung hô không ngớt lời. Quý Tư đưa người đến kế nhiệm ba mươi sáu chức vụ còn trống ghế. Ở mỗi nơi, Ngao Thịnh sắp xếp người thân tín giám thị, thế nên tất cả tân quan không dám hai lòng, đều rất cẩn thận làm việc. Cục diện hỗn loạn ở Nam Man nhanh chóng được bình ổn. Ngao Thịnh thấy nội tặc đã giải quyết xong, liền kéo Tương Thanh lên xe ngựa, ra lệnh nhổ trại….Y theo kế hoạch tiến vào Thục Trung.