Đối với Ivan mà nói, hôm nay là ngày trọng đại.
Cậu cẩn thận mua được thành phần cuối cùng của trận pháp là máu của độc nhãn quái, tại thời điểm ánh sáng nhạt sáng lên đại biểu trận pháp hoàn thành, lanh tay lẹ mắt để bảo thạch lên trận pháp lục giác.
Sau khi một viên bảo thạch xanh biếc được khảm nạm đúng chỗ, túi vải thô để chứa bảo thạch của Ivan cũng hết rồi.
Ánh sáng nhạt đã biến thành ánh sáng sáng ngời, bước cuối cùng là lấy máu người làm phép.
Ivan mở vải quấn trên cánh tay ra. Vừa nãy lúc băng bó không xử lý tốt, tầng cuối cùng đã dính vào vết thương, cậu quyết tâm, lập tức kéo vải.
Máu me đầm đìa. Ivan đau đến nỗi hít một hơi, nếu là bình thường, cậu đã sớm khóc lên, mà trận pháp này ngày hôm nay quá trọng yếu, cậu chỉ lo nước mắt rơi vào trong trận pháp sẽ ảnh hưởng hiệu quả, dã tràng xe cát, cho dù đau đến viền mắt đỏ lên nước mắt long lanh, nhưng cố đình chỉ không để cho nước mắt chảy ra ngoài.
Vết thương này là bị một đám người trẻ tuổi du thủ du thực trong trấn đánh.
Nhờ có vết thương này, nếu không cậu muốn lấy máu sợ chỉ có thể tự mình dùng răng cắn, Ivan mua vui trong nỗi khổ nghĩ. Dù sao cây chủy thủ duy nhất trên người cậu, đã cầm ở trên chợ lấy 20 ngân tệ, vậy mới góp đủ tiền mua máu của một con quái.
Bây giờ cậu đã táng gia bại sản. Vốn là cậu còn có một cái bao, bên trong là hai áo choàng bằng vải bố và một khối bánh tráng chưa ăn xong, có thể là trên đường vừa mới trở về nhà trọ cũng bị đám người kia đoạt đi rồi.
Cũng do cậu sơ ý. Ngày thường đám người tuổi trẻ kia nhìn cậu không vừa mắt, đụng phải cậu thì sẽ tìm cậu xúi quẩy, cho nên chỉ cần là khi cậu đi ra ngoài hoạt động, có thể trốn đều sẽ trốn. Nhưng hôm nay, cậu rốt cục góp đủ hết thảy vật liệu làm trận pháp triệu hoán, cao hứng quên hết tất cả, một lòng chỉ muốn lập tức trở về thi pháp, kết quả đụng phải đám người kia, đã bị đánh không nói, còn bị đoạt đi chút gia sản cuối cùng.
May là tất cả vật liệu để thi pháp cậu không phải để trong người thì là giấu ở trong nhà trọ.
Sau khi trở về phòng, cậu sợ lúc vẽ trận mình không đủ máu, chỉ có thể xé ga trải giường còn nguyên của nhà trọ ra băng bó một chút. Vốn chỉ muốn ra trấn tìm một chỗ trống trải không người hoàn thành trận pháp, lại lo gặp cái gì bất ngờ. Nếu như vật liệu bị cướp đi, cậu mới thực sự là muốn khóc chết. Đành phải dời bàn và ghế tựa đi, trong gian phòng đơn nho nhỏ mới miễn cưỡng có một chỗ đủ để vẽ trận pháp.
Không sao, đợi đến khi cậu triệu hoán ra ma thú tà ác, sau đó sẽ không phải sợ người nào trong trấn nữa.
Trận pháp hào quang chói lọi.
Pháp thuật triệu hoán hắc ma, thường là ác ma dùng để triệu hoán ma thú. Bởi trong quá trình thi pháp dùng đến máu tươi của người làm phép, thông qua pháp trận này triệu hoán ra ma thú, tự động cùng người làm phép hình thành quan hệ khế ước.
Ivan là một kẻ nửa người nửa ác ma.
Cậu không được di truyền thể trạng ác ma của cha, cũng không được di truyền ma lực mạnh mẽ của mẹ, may mà đầu óc coi như thông minh, sở trường duy nhất chính là tinh thông trận pháp.
Pháp trận hắc ma cao thâm này, đối với cậu mà nói, độ khó không ở chỗ vẽ, mà ở chỗ vật liệu đắt giá.
Hai năm thu thập vật liệu, nửa ngày vẽ trận pháp, hiện tại, rốt cục cậu sắp thành công.
Sẽ là một ma thú cao cấp sao?
Ivan không kiềm chế nổi mà xốc mũ trùm lên, lộ ra hai cái sừng nhọn nho nhỏ trên đầu.
Không không không, cậu không cần phải tham, dù cho cấp 2, cấp 1, đều rất tốt. Đủ để che chở cho cậu an ổn sinh hoạt ở trấn nhỏ hẻo lánh này.
Ánh sáng tản đi.
Trận pháp biến mất — đây đúng là tiêu chí trận pháp vận hành thành công — thay vào đó, trên sàn nhà có thêm một cuộn tròn nho nhỏ, đen thui, lông bù xù.
Ivan nhìn chằm chằm quả cầu lông chỉ to bằng lòng bàn tay cậu: “…?”
Quả cầu lông bi bô kêu: “Meo.”
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
102 chương
93 chương
9 chương