Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 111 : 110: Tiên cơ
TƯƠNG THANH CÙNG NGAO THỊNH được an bài nghỉ ngơi tại biệt viện. Tuy chỉ là nghỉ chân, thế nhưng Manh Vương vẫn cho rất nhiều hộ vệ canh giữ. Miệng thì nói là bảo hộ, thật ra chẳng khác gì giám thị cả.
Tương Thanh ngồi ở bên bàn, dõi mắt nhìn những bóng người di động bên ngoài mà phiền não vô cùng, quay lại nhỏ giọng hỏi Ngao Thịnh, “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Ngao Thịnh lại chẳng chú ý đến, mân mê túi hương kia trong tay, cợt nhả hỏi, “Chả biết loại hương liệu này có công hiệu thần kì gì nữa?”
“Lúc này rồi mà ngươi còn đùa được sao?!” Tương Thanh lườm hắn một cái, “Nhìn thế nào cũng thấy loại hương liệu này là thứ chẳng tốt lành gì.”
“Thắp lên coi thử nhé?” Ngao Thịnh cười hỏi.
Tương Thanh trợn mắt trừng hắn, hạ giọng nói, “Lỡ như có độc thì sao?”
“Lúc tên Manh Vương kia đưa cho ta nhìn mặt hắn gian không chịu nổi, nên chắc đây là thứ hay ho lắm.” Ngao Thịnh lưu manh cười, “Đúng rồi Thanh ơi, ta thấy Manh Vương đó bất bình thường thế nào ấy.”
“Bất bình thường chỗ nào?” Tương Thanh khó hiểu.
Ngao Thịnh dí mặt kê sát vào tai Tương Thanh, lí nhí, “Hình như hắn thích xem cảnh người ta ân ái lắm…Ngươi nói coi, có phải vì hắn bị bất lực nên mới khoái xem người khác làm vậy không?”
Tương Thanh mặt mày xấu hổ, “Chuyện này…mà không phải ai ai cũng bảo hắn hoang dâm vô độ sao?”
“Thì đúng vậy.” Ngao Thịnh gật đầu cười đáp, “Nói như vậy thì chắc là hắn cảm thấy không còn gì mới mẻ trong việc giường chiếu nên mới đổi phương pháp để tìm lại sự phấn khích xưa…”
Hai người đương rôm rả tán chuyện thì Thịnh ta chợt thấy cửa sổ bị người đẩy nhẹ ra.
Tương Thanh vọt nhanh đến bên cửa, cơ mà lại chỉ thấy Mộc đại thần y lén lén lút lút ló đầu vào.
“Huuư.” Mộc Lăng thở dài thườn thượt, đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi nhanh chân trốn vào trong góc vì lo là thủ vệ bên ngoài sẽ bắt gặp.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ngao Thịnh hỏi, “Tần đại ca đâu?”
“Đứng ngoài kia chứ đâu. Hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt lắm…” Mộc Lăng đảo mắt nhìn túi hương trên tay Ngao Thịnh, trợn mắt nói, “Cha chả, quả nhiên là nó!”
“Đây là gì?” Tương Thanh lo lắng hỏi.
“Ai nha, mau vứt đi! Cái thứ khủng khiếp này sờ thôi cũng thấy ghê rồi!” Mộc Lăng xua tay liên tục.
Ngao Thịnh cả kinh, nhanh tay ném cái vèo đi. Tương Thanh ở bên lại còn lo lắng khẩn trương hơn cả, nắm tay Thịnh ta lên hỏi, “Ngươi không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không?” lại xoay quay hỏi Mộc thần y, “Thứ này là gì? Có độc không?”
“Độc gì mà độc!” Mộc Lăng nheo mắt xỉa xói nhìn, “Đây là Độ ma thảo, có công hiện cũng giống như Độ tiên thảo vậy, có điều tên sao thì thuốc vậy. Độ tiên thảo thì giúp người thành tiên còn Độ ma thảo thì biến người thành ma. Cái này ấy hả, chỉ cần chút xíu xiu thôi cũng đã khiến người ta mê muội lú lẫn rồi. Hai ngươi mà dính vào nó thì chả còn biết trời trăng mây gió gì nữa đâu.”
“Có thật không?” Ngao Thịnh bừng bừng hứng thủ hỏi, lại bị Tương Thanh đá cho một cước.
“Cái thứ này hạ lưu hết chỗ nói, ngửi một chút xíu thôi thì đã hừng hực hưng phấn cả đêm rồi.” Mộc Lăng lắc đầu ai oán lắm, “Hai người có thế nào cũng đừng dính tới nó đấy.”
Ngao Thịnh sờ sờ mũi, lí nha lí nhí trong miệng, “Dù không ngửi nó thì ông đây cũng có thể hưng phấn cả đêm.”
Mộc Lăng chớp chớp mắt nhìn. Tương Thanh xấu hổ thẳng chân bồi cho ai kia một cước nữa. Ấy vậy mà ai kia lại còn đá lông nheo rôm rốp nữa chứ.
“Nhưng mà Thùng Mỡ đã cho ta cái này, không thắp lên xài thử thể nào gã cũng nghi cho coi.” Ngao Thịnh mắt đăm đăm nhìn, đang rất là muốn thử xem sự lợi hại của Độ ma thảo.
“Gì chứ chuyện này dễ ợt!” Mộc Lăng lục lọi loạn hết cả cái túi to đùng đang đeo bên hông, mất một lúc sau mới moi móc ra được một túi gấm nhỏ đưa cho hai người. Tương Thanh mở ra nhìn, chỉ thấy một vài lát thảo dược cắt mỏng.
Ngao Thịnh hấp háy mắt xoi mói chiếc túi đa năng kia của Mộc Lăng. Tương Thanh cũng thấy hứng thú vô cùng với túi bảo bối kia. Khổ chủ thấy hai kẻ nọ cứ dán mắt vào đồ nghề của mình, liền giật túi cái oạch ra đằng sau, trừng mắt lườm đôi bạn trẻ, “Trong này đều là con cưng của ta, hai ngươi đừng có mong mó tay mó chân vào.”
Ngao Thịnh đảo mắt nhìn Tương Thanh, nháy mắt ra hiệu —— hôm nào rỗi trộm lấy coi thử trong đó có gì heng!
“Cái này dùng thế nào?” Đoạn, Ngao Thịnh vẫy vẫy túi gấm kia trong tay.
“Hai ngươi ngậm nó trong miệng thì sẽ không bị hương khí của Độ ma thảo ảnh hưởng. Nhớ là phải ngậm thuốc rồi thì mới thắp Độ ma thảo lên nghe chưa.” Mộc Mộc ta lấy tay kẹp mũi lại, “Nhớ cẩn thận một chút! Ta phải chuồn nhanh thôi!”
“Ai, từ từ.” Ngao Thịnh nắm áo níu lại, “Ngươi và Tần đại ca đã thám thính quanh đây chưa?”
“Chỗ này rộng quá, chốc nữa ta và hắn sẽ đi coi sao!” Mộc Lăng nhỏ giọng đáp.
Bỗng đúng lúc này, thị vệ canh gác ngoài cửa lớn giọng hô, “Tham kiến Manh Vương.”
Mộc Lăng nháy mắt với hai người rồi nhanh phi thân nhảy ra cửa sổ.
Tương Thanh nhẹ đóng cửa sổ lại, cùng Ngao Thịnh đi vào giường, chuẩn bị như là sắp đi ngủ đến nơi, đồng thời cả hai cũng đã sớm bỏ lát thảo dược nọ vào miệng. Thoáng chốc, liền cảm thấy vị the the xộc thẳng lên đầu, hương khí sang sảng xông đầy khoang mũi.
Hai người lắc lắc đầu, cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều. Đoạn lại quay sang nhìn nhau, cảm thấy may mắn khi có được dược thảo này. Lúc vừa bước vào hành cung này, cả hai đã thấy người như say như mơ rồi… Gã Manh Vương này cứ khoái dùng thôi tình dược làm hương liệu nên cả hành cung cứ gay nồng dâm khí, khiến người ta mụ mẫm đầu óc.
Không lâu sau, có người đến gõ cửa. Ngao Thịnh bước ra nghênh đón, người đến đích thị là Manh vương.
“Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Manh Vương cười hỏi.
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Cũng vừa lúc đang định đi ngủ.”
“À.” Manh Vương đáp ứng, lơ đãng lướt mắt nhìn vào bên trong phòng, liền thấy Tương Thanh đang ngồi bên mép giường đảo mắt nhìn xung quanh. Gã lại mỉm cười nói với Ngao Thịnh, “Thế hai vị sớm nghỉ ngơi, mai ta phải quay về Manh Bộ một chuyến, nếu cả hai đều thấy hứng thú thì có thể cùng đi.”
“Ngày mai?” Ngao Thịnh giật mình hỏi, “Còn chuyện làm ăn của chúng ta?”
“Mọi chuyện đều đã bàn tính xong, ta vốn là người sảng khoái nên rất tin vào Tề huynh. Đến lúc đó, ta sẽ cho người vận chuyển hoàng kim đến. Nếu Tề huynh còn lo lắng thì cứ theo ta để tự mình giám sát.”
Đương lúc cả hai trò chuyện, có hạ nhân mang lư hương bằng bạc vào để lên trên bàn. Lúc này, Manh vương mới khách khí cáo biệt Ngao Thịnh, lại còn tự tay đóng cửa lại giúp.
Chốc sau, Ngao Thịnh và Tương Thanh liền nghe thấy tiếng thủ vệ được dời đi, song, cửa phòng bên cạnh lại được mở ra…như thể có người vừa bước vào.
Tương Thanh nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, lập tức phát hiện…bức tranh đại giang đông khứ trên tường có một cái lỗ nho nhỏ.
Tương Thanh nháy mắt ra hiệu cho Ngao Thịnh hay. Thịnh ta cũng đã sớm chú ý tới, bèn bước đến giường, thả mành che xuống, ôm Tương Thanh nằm lên nệm dày.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tương Thanh nhỏ giọng hỏi.
Ngao Thịnh nhún nhún vai, “Gã Manh Vương đó hình như là muốn thưởng thức cảnh xuân…hay là…”
“Thực ghê tởm!” Tương Thanh trừng mắt nhìn Ngao Thịnh, “Hắn ngó chằm chằm như vậy mà ngươi còn hứng thú à?”
Ngao Thịnh thản nhiên đáp, “Nếu là với ngươi thì có là hoàn cảnh nào ta cũng thấy hứng thú hết…Điều làm ta ghét chính là việc hắn nhìn đến ngươi. Nhưng mà đã che mành thế này rồi, chắc là hắn chỉ nghe tiếng chứ không thấy hình.”
“Cái mành này mỏng như vậy, có cũng như không!” Tương Thanh cau mày, “Thật ra gã Manh vương đó muốn gì?”
“Kệ bà hắn!” Ngao Thịnh trở người nằm đè lên Tương Thanh, cúi đầu hôn lên má y, “Chúng ta cứ làm việc nên làm, đừng phí phạm cơ hội như thế.”
“Ngươi…” Tương Thanh quẫn bách lườm, lại cảm thấy nơi nào đó của Sói Thịnh có dấu hiệu bất bình thường, ngẫm nghĩ một lúc liền trừng mắt nhìn ai kia, “Ngươi…mới đây mà đã?”
Ngao Thịnh có chút xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm vào tai Tương Thanh, “Có lẽ vì lúc nào cứ ngồi mân mê Độ ma thảo nên bây giờ có tác dụng…rất muốn!”
Tương Thanh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nơi khác, Ngao Thịnh cọ cọ y, nhỏ giọng hỏi, “Thanh, giúp ta hạ hỏa đi mà nếu không thì chẳng cách nào làm được gì khác nữa!”
“Làm thế nào để hạ hỏa chứ?” Tương Thanh trừng mắt liếc Ngao Thịnh một cái, thật lòng chỉ muốn tẩn cho tên này một trận mà thôi, sớm đã bảo đừng có sờ tới thứ thuốc đó rồi mà.
“Ừ thì.” Ngao Thịnh vươn tay sờ sờ mũi, cúi nhìn thân dưới của Tương Thanh.
Tương Thanh mặt đỏ bừng, nhìn Ngao Thịnh đầy cảnh cáo.
Ngao Thịnh thở dài, ôm rịt lấy y, “Ta cũng không muốn cho tên Manh Vương đó nhìn đâu, hay là cứ dùng tay đi.”
Tương Thanh nheo mắt nhíu mày nhìn Ngao Thịnh, nói đầy bội phục, “Thịnh Nhi ơi Thịnh Nhi…miệng nói mấy lời ghê tởm vậy mà mặt ngươi lại chẳng chút đổi sắc ha?”
Ngao Thịnh sảng khoái cười đáp, “Này có là gì. Muốn ghê tởm hơn ta còn nói được nữa là, muốn nghe không nào?” lại cúi đầu day day vành tai Tương Thanh, còn nắm tay y cọ tới cọ lui. Tương Thanh thở dài, chỉ còn biết chiều theo ý của tên sói lang nào đó, cơ mà tên kia lại được nước làm tới, trêu chọc y ba hồi bốn lượt.
Tương Thanh há miệng ra cạp Sói Thịnh một cái. Thịnh ta lại như được tiếp thêm sức, mạnh tay làm càn. Tương Thanh buồn bực thôi không thèm đáp trả gì nữa, nếu chẳng may chọc cho con sói này điên lên thì kẻ thiệt thân chỉ có y mà thôi. Với Thịnh hắn thì phải từ tốn, ơ thờ đáp lại. Ngao Thịnh lấy vậy làm thích thú, bình ổn tâm tình, dịu dàng ôm Tương Thanh mà cọ tới cọ lui.
Bên này, hai người cứ không ngừng quấn lấy nhau vui đùa. Bên kia, Manh Vương cũng thấy hứng thú bừng bừng, lại thêm tác dụng của Độ ma thảo nữa chứ. Lúc này, gã chỉ thấy miệng lưỡi khô khát, vươn tay sờ sờ cổ mình, tâm tình dậy sóng không ngừng.
Đúng lúc này, cửa phòng chợt bị đẩy ra, một tùy tùng đến thông bẩm, “Vương, có thư từ triều đình gửi đến!”
“Hư.” Manh Vương trừng mắt, đi đến cửa, ý bảo tên tùy tùng sang nơi khác nói chuyện.
Manh vương liền mang theo tùy thị rời khỏi đó. Bên này phòng, Tương Thanh vội đẩy cổ cái tên đang lấy việc hôn mình để giết thời gian này ra. Gã mặt dày nọ lại cười hề hề nói, “Đợi hôm nào rỗi, tìm chỗ nào không người, chúng ta thắp một que hương lên xem thử sao!?”
Tương Thanh nheo mắt uy hiếp, “Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.”
Ngao Thịnh giật mình nghĩ —— Phải ha, khi ngửi hương Độ ma thảo này vào thì ai ai cũng đều bừng bừng hứng thú lên, lỡ mà Tương Thanh thú tính bạo phát thì phải làm sao bây giờ? Bình thường vì y ngại ngùng nên hắn mới có dịp chiếm thế thượng phong…Nhưng nếu đến lúc đó, y đổi tính, nuốt gọn mình thì chỉ có mà chết.
Đang lúc miên man suy nghĩ, Tương Thanh đã đứng dậy, hỏi Ngao Thịnh, “Lúc nãy có nghe thấy không?”
“Nghe rõ lắm.” Ngao Thịnh gật đầu, thành thật đáp, “Thanh à, tim ngươi đập rất nhanh!”
Tương Thanh trừng mắt nhìn Ngao Thịnh một cái, “Nói chuyện đàng hoàng đi!”
Ngao Thịnh cũng đứng lên, “Ra ngoài xem thử đi! Tên Manh vương đó hẳn đã bị Độ tiên thảo làm lú lẫn rồi, chắc đang hăng hái chiến đấu.”
Quả nhiên tức khắc sau, tất cả thủ vệ đều lui xuống.
Tương Thanh lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, Ngao Thịnh nối đuôi theo sau, thấp giọng nói, “Gã Manh Vương đó xem ra hưng trí không tồi, chắc là giải quyết chính sự xong sẽ mò về coi tiếp.”
Tương Thanh vô lực lắc đầu, Manh Vương này thiệt là hết lời bình luận mà.
Hai người rất nhanh đã nhảy lên mái hiên, thấy ở phía thư phòng xa xa Manh Vương đang đi cùng một hắc y nhân. Tương Thanh và Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương, âm thầm theo sát mục tiêu.
Đồng thời, hai người vốn đang âm thầm giám thị là Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng cũng đã nhập cuộc.
Bốn người nhẹ nhàng đáp lên trên mái hiên. Tần Vọng Thiên cẩn thận cậy một viên ngói lên, mọi người châu đầu lại nhìn xuống thư phòng.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh chăm chú nhìn, Mộc Lăng lại quan sát tình hình xung quanh.
“Manh Vương, Lương đại nhân bảo ta mang thứ này đến cho ngài.” Hắc y nhân đưa một túi vải sang cho Manh vương.
Tương Thanh ngước đầu lên nhìn Ngao Thịnh, tỏ ý hỏi —— Lương đại nhân?
Ngao Thịnh nhíu mày nghĩ, trong đại triều Thịnh Thanh, chỉ có duy nhất vị quan họ Lương mà thôi, đó là Thị Lang Lương Ngụy.
“Làm phiền Lương đại nhân lo lắng.” Manh Vương vừa mở túi ra xem vừa hỏi, “Lương đại nhân đưa gì cho ta?”
“Hồi bẩm Manh Vương.” Hắc y nhân đáp, “Là tranh họa chân dung của đương kim hoàng thượng. Lương đại nhân đã ngày đêm cho họa sư vẽ để mang đến cho Manh vương. Lương đại nhân còn bảo tôi phải nhắc nhở Manh vương rằng cung cách hành xử của Hoàng thượng vô cùng quái dị, thường xuyên làm những việc khiến người khác không thể ngờ được. Nếu ngài biết được diện mạo của tên hoàng đế đó thì có thể dễ dàng hành động hơn.”
“Rất tốt rất tốt!” Manh Vương cười gật đầu, “Ta thường nghe người ta nói Ngao Thịnh anh hùng khí khái tuấn lãng bất phàm, nhưng vẫn chưa được diện kiến lần nào, Lương đại nhân quả nhiên suy nghĩ chu toàn.”
Mắt thấy Manh Vương lần tay mở bức họa ra, Tương Thanh lòng như lửa đốt, kéo giật áo Ngao Thịnh, tỏ ý, chuyện đã đến nước này, không thể trì hoãn thêm nữa, phải nhanh chạy trước, bằng không thân trầm trong hang hổ, Manh Vương một khi ám toán liền khó bề trở tay.
Ngao Thịnh ấy vậy mà mặt mày vẫn thản nhiên chẳng loạn, mỉm cười phất tay, ý bảo Tương Thanh không cần lo lắng.
Không chỉ là Tương Thanh, mà ngay cả Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng cũng tỏ ra khẩn trương. Nhìn biểu hiện của Ngao Thịnh như thể là hắn đã nắm chắc mọi chuyện. Mọi người im lặng không nói thêm gì, hồi hộp đợi sự tình tiến triển.
Manh Vương giở tranh ra, giơ lên cao xem cho rõ…mắt vừa lướt qua liền nhíu mày ngây người.
Tương Thanh hoảng hốt xiết chặt tay, nương theo ngọn đèn mà nhìn vào trong phòng, tranh kia họa rất giống, vô cùng giống với Ngao Thịnh!
Y ngoảnh sang nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy khóe miệng hắn giật giật, như là đang rất muốn cười.
“Ha ha ha…” Sau một khoảng dài trầm mặc, Manh Vương đột nhiên lớn tiếng cười, lại còn không ngừng vỗ tay tung hô, “Thú vị, thật sự là rất thú vị…Ha ha ha.”
Hắc y nhân nhìn Manh vương hành động quái lạ như thế mà nhíu mày. Tương Thanh thấy tình huống không ổn, liền kéo Ngao Thịnh đi. Tần Vọng Thiên cũng nhẹ đậy viên ngói lại, hất đầu tỏ ý Ngao Thịnh hãy nhanh đi trước, song Thịnh ta lại chỉ lắc đầu.
“Thịnh Nhi.” Tương Thanh nôn nóng, kéo áo Ngao Thịnh, “Đi trước nói sau!”
Ngao Thịnh lần nữa lắc đầu, “Nếu chúng ta đi thì Manh Vương sẽ nhân lúc này mà chuồn mất. Bao nhiêu manh mối cũng mất theo, cũng tra không ra đám quan viên phản loạn.”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Không thể đem mình ra thử lửa, ngươi là vua của một nước.” Tương Thanh hốt hoảng nói.
Lúc này, Manh Vương bỗng lớn tiếng ra lệnh, “Người đâu, mang quân bao vây biệt viện cho ta!”
“Quay về biệt viện đi.” Ngao Thịnh nghe xong chỉ nhẹ nhàng nói.
Tương Thanh sửng sốt hỏi, “Ngươi…điên rồi ư? Lúc này rồi mà còn tự chui đầu vào lưới?”
Ngao Thịnh nắm lấy tay Tương Thanh, “Thanh, ngươi không tin ta sao?”
“Tin.” Tương Thanh lắc đầu, “Nhưng…ngươi nắm chắc mọi chuyện sao? Nếu ngươi mạo hiểm…”
Ngao Thịnh lắc lắc đầu, ý bảo Tương Thanh —— không có việc gì.
Tương Thanh cũng không khuyên can gì thêm nữa. Ngao Thịnh tựa hồ đã tính toán mọi việc kỹ càng rồi.
“Mộc Mộc, mau theo ta quay về điều binh đến đây!” Tần Vọng Thiên vội vàng nói với Mộc Lăng.
“Biết rồi.” Mộc Lăng gật đầu đang định quay lưng đi thì Thịnh ta đã cản lại, “Không cần làm thế.”
“Cái gì?” Mọi người khó hiểu nhìn hắn.
Ngao Thịnh đứng lên, hướng xa xa nhìn, cong môi lên cười, vươn tay chỉ ra điểm xa kia, “Nhìn xem đó là gì!””
Mọi người đứng bật dậy, nhìn theo hướng tay Ngao Thịnh. Cả nhóm nhất thời như ngây ra.
Tương Thanh tò mò nhìn Ngao Thịnh, “Sao ngươi lại biết…”
Ngao Thịnh cười mát, dí sát vào tai Tương Thanh mà rằng, “Chiêu này là do Tước Vĩ dạy, gọi là áp chế đối phương trước khỏi lo thiệt thân…Sao nào? Có muốn đi cùng ta không? Chúng ta nhân cơ hội này mà tìm hiểu cặn kẽ gã Thùng Mỡ kia.”
“Được.” Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh một lúc, vui vẻ gật đầu.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đứng bên cạnh cũng mỉm cười nhìn nhau, đồng lòng nghĩ – Sói ranh Ngao Thịnh ngày một giỏi!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
78 chương
17 chương
177 chương
277 chương
19 chương
12 chương
66 chương
22 chương