Thịnh thế sủng hậu

Chương 8 : háo sắc.

“Sau này không được phép đeo trâm ở trên đầu, cũng không được dùng trâm.” Không thể chịu nổi lời trăn trối của nàng, Tề Cảnh Hoán ngắt lời nàng nói, bảo nàng đứng dậy, đến nay hắn vẫn không quên được ngày đó, vừa rồi lúc nhìn thấy trâm cài tóc của nàng, hô hấp của hắn cảm thấy khó khăn. “Dạ.” Không được phép dùng trâm, sau này dùng cái gì? Cũng may phòng nàng cách Tây Noãn Các không xa, bộ dáng nàng tóc tai bù xù không có nhiều người trông thấy, hôm nay nàng không cài gì nhiều lên tóc, chỉ dựa vào mỗi cái trâm gài kia, bệ hạ mang trâm gài tóc gỡ ra, toàn bộ tóc nàng đều xõa ra. Không biết vì sao bệ hạ lại không cho nàng dùng trâm gài đầu, mặc dù nàng cảm thấy mệnh lệnh này của bệ hạ rất quái lạ, nhưng vẫn đồng ý, đương nhiên, nàng không đồng ý cũng không được. Lúc nàng đi về phòng mình, vài người làm xong nhiệm vụ đang ngồi một chỗ sưởi ấm, hai chiếc giường dài đầy người ngồi, thời tiết lạnh, bệ hạ không gọi người, các nàng đều ở trong phòng không ra ngoài. “Đầu tóc muội sao vậy?” Bích Đồng thấy đầu tóc nàng xõa ra, lo lắng hỏi. “Bệ hạ không thích muội cài trâm.” Mọi người không còn gì để nói, tính tình bệ hạ, càng ngày càng kỳ lạ. Bích Đồng kéo nàng ngồi xuống, chải đầu cho nàng, Thẩm Ấu An không biết búi tóc, trước kia đều là Bích Đồng búi giúp nàng. “Đều là Tư Tẩm, Bích Đồng tỷ lại giống như nô tỳ của Ấu An tỷ.” Ký Hương ngồi một bên cười nhạo, nàng ta và Bích Đồng, Thái Huyên, Y Xảo giống nhau, đều hầu hạ Tề Cảnh Hoán từ nhỏ, cho rằng sau khi bệ hạ đăng cơ chức vị của mọi người đều giống nhau, nào ngờ nửa đường nhảy ra một Thẩm Ấu An, làm cho nàng ta đành phải ở vị trí này, miễn cưỡng thấp hơn một bậc so với ba người khác, trong lòng nàng ta chính Thẩm Ấu An đã chiếm vị trí của nàng ta, nàng ta không cam tâm. Thẩm Ấu An xấu hổ cười, cái gì nàng cũng không biết cho nên mới phiền toái Bích Đồng, nhưng chưa bao giờ nàng coi thường nàng ấy. “Ký Hương muội muội nói đùa rồi, tất cả mọi người đều là Tư Tẩm, Bích Đồng tỷ tỷ thiện tâm mới chăm sóc ta nhiều như vậy.” Không đề cập tới còn được, đều là Tư Tẩm, nói dễ nghe thật, không phải là đoạt vị trí của nàng ta sao. “Đúng vậy, đều là Tư Tẩm, ngươi quý báu hơn so với người khác, nhưng mà cũng khó trách, ngươi có bệ hạ sủng ái, tất nhiên là quý báu hơn so với người khác rồi, đồ ăn dùng hàng ngày đều tinh xảo hơn, chúng ta mà làm cái gì, sẽ bị nói ra thành ngự tiền nhân lạm dụng chức quyền, lấy công mưu lợi cá nhân, ngự tiền nhân, ngự tiền nhân, thích hợp làm ngự tiền chỉ có mình ngươi sao?” “Câm miệng.” Lời này nghe không giống bộ dáng nàng ta, Bích Đồng nhíu mày, quát bảo nàng ta ngừng lại. Ký Hương trào phúng cười một tiếng, nói: “Hôm nay ngươi là Tư Tẩm đại nhân, ta đùa giỡn ngươi, địa vị của ta kém hơn ngươi, Tư Tẩm đại nhân muốn phạt ta sao?” “Ký Hương ngươi nháo đủ chưa.” Thái Huyên là người lớn tuổi nhất trong đây, lời nói của nàng cũng hữu dụng nhất. Ký Hương thấy Thái Huyên cũng muốn khuyên bảo nàng ta, tức giận nói: “Các ngươi đều bắt nạt ta, rõ ràng đều hầu hạ bệ hạ, tại sao ta lại kém các ngươi chứ? Y Xảo chỉ biết ăn ăn uống uống địa vị còn cao hơn ta.” Y Xảo vô cớ bị lôi vào, hít mũi một cái không để ý, đều cùng nhau lớn lên, tính cách của Ký Hương nàng biết rõ, không thèm so đo với nàng ta. Không có người để ý nàng ta, Ký Hương đành phải trợn mắt nhìn Thẩm Ấu An một cái. Buổi chiều lúc Thẩm Ấu An trở về chỗ ở gặp Ký Hương khóc sướt mướt ở sân ôm túi đi theo sau một cung nhân, cung nhân kia thấy nàng cung kính hướng nàng phúc thân. Ký Hương đứng ở phía sau giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, nhưng nàng ta không có làm như vậy, giữ lại hai hàng lệ, bước đi cẩn thận theo cung nhân kia, hiển nhiên, không nỡ bỏ chỗ này, nơi này là Thánh Ninh Cung tập trung tất cả những cung nhân có phẩm cấp, rời đi chỗ này hay là bị đuổi ra khỏi Thánh Ninh Cung, vô luận là kiểu nào, đối với một ngự tiền nữ quan mà nói, đều là trừng phạt nghiêm khắc. Một người cũng gặp Ký Hương đi theo cung nhân kia đi xa, mới đi tới nói: “Ấu An tỷ, Cao tổng quản vừa mới phái người tới đến nói mang Ký Hương tỷ điều đi nơi khác.” Điều đi nơi khác, điều đi đâu, cung nhân chưa nói, Thẩm Ấu An cũng không hỏi, chuyện này không có liên quan gì với nàng, Thánh Ninh Cung nhiều cung nhân như vậy, mỗi ngày đều có người tới người đi, các nàng đều hầu hạ bệ hạ, đi nơi nào không phải chính mình có thể định đoạt. Lúc trở lại Bích Đồng cũng không nói đến việc của Ký Hương, nhưng nàng cũng không nói nhiều như trước kia, chắc là vì Ký Hương rời đi cảm thấy khó chịu, dù sao cùng nhau hầu hạ bên cạnh bệ hạ từ nhỏ, sớm chiều chung đụng làm sao không có tình cảm. Người nội vụ phủ đưa tới một lượng lớn vải may y phục cho hoàng đế, bởi vì lúc Tề Cảnh Hoán chưa đăng cơ y phục trên người đều do người hầu hạ bên cạnh may, sau khi lên ngôi không sửa được thói quen này, chỉ có y phục may từ Phục Cục, y phục bên trong vẫn do mấy người hầu hạ bên cạnh may. Thẩm Ấu An làm những thứ khác không được, nhưng công phu may vá vô cùng tốt, bởi vì chưa qua mùa đông, xiêm y mùa đông còn làm ít, xiêm y ngày xuân cần phải may gấp, Cao tổng quản cố ý phân phó, bệ hạ chỉ mặc y phục người hầu hạ bên người may, hầu hạ bệ hạ không ít người, nhưng hầu hạ bên người bệ hạ chỉ có bốn người, bởi vậy thời gian hơi gấp, đều thay phiên nhau trực rồi vội vàng làm y phục, các nàng không còn nhiều thời gian, lúc nào rảnh rỗi liền vội vàng may y phục. Ngày hôm đó Tề Cảnh Hoán hạ triều vừa lúc thấy Thẩm Ấu An ngồi trên ghế đẩu may y phục, vừa nghĩ tới những y phục kia may cho mình, khóe miệng hắn không nhịn được vui vẻ, hắn tiện tay rút một bản tấu chương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Ấu An. Nữ tử kia trán cao mày ngài, tay như búp măng, mấu chốt là nữ tử kia đang cầm kim may y phục cho mình, trong lòng càng ngứa ngáy, tấu chương bị hắn vứt qua một bên lúc nào cũng không biết, cứ nâng cằm sững sờ nhìn chằm chằm nữ quan. Đối với việc chủ tử thất thố, Cao Hòa đứng ở bên cạnh nhìn rõ ràng tường tận, ánh mắt yên lặng chuyển qua nơi khác. “Thẩm Ấu An.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, không cần nghĩ nhiều, vội vàng nói, “Có nô tỳ.” “Nàng đang làm gì đó?” “Nô tỳ đang may y phục.” Tề Cảnh Hoán đổi tư thế ngồi, tiếp tục hỏi: “May gì?” “May y phục bên trong ạ.” “May cho ai?” “Cho bệ hạ ạ.” Tốt lắm, nghe được lời chính mình muốn nghe, người nào đó vừa lòng, đối với hành động kỳ quái của hoàng đế bệ hạ, mọi người đều đã sớm quen rồi. Còn Thẩm Ấu An, từ khi bệ hạ sai người đưa tới nhiều loại trâm hoa, cũng nói rõ sau này không thể đeo bất kì trâm gài tóc và gài đầu nào, Thẩm Ấu An càng thêm chắc chắn rằng bệ hạ háo sắc, cực kỳ háo sắc, tự nhiên thích nữ nhân đeo trâm hoa, hơn thế nữa, Thẩm Ấu An cảm thấy, thích nữ nhân đeo trâm hoa chỉ có khả năng hoàng đế bệ hạ háo sắc, trước mắt cứ tạm quan sát, nàng phải quan sát thật tỉ mỉ, để tránh sau này phạm vào điều kiêng kị của hoàng đế. Lặng lẽ ngẩng đầu liếc qua bệ hạ, quả nhiên thấy bệ hạ liếc mắt nhìn trâm hoa trên đầu cô sau đó hài lòng bắt đầu lật tấu chương. Thái Huyên ngồi bên cạnh Thẩm Ấu An nhìn rõ toàn bộ, đưa tay vuốt vuốt cái cổ, thả đồ may vá trong tay xuống nghỉ ngơi một lát, nàng cảm thấy không cần phải vội làm y phục mới cho bệ hạ, chưa chắc bệ hạ sẽ mặc. Bên này mỗi ngày bệ hạ đều phê tấu chương, đùa giỡn mỹ nhân, ngoài miệng chiếm tiện nghi, trong nội tâm thỏa mãn, vui đến quên trời quên đất, bên kia hậu cung các phi tử cũng rất tích cực, chỉ đáng tiếc bệ hạ đã lâu không đến hậu cung, Thánh Ninh Cung lại hạ chỉ không cho các nàng tùy ý quấy rầy bệ hạ, các nàng không gặp được bệ hạ, chỉ có thể đánh chủ ý lên đầu thái hậu. Bên trong Vĩnh Thọ Cung người đông như đi trẩy hội, thái hậu sao lại không hiểu chủ ý của các nàng, chỉ là thái hậu lớn tuổi, mọi người đều đến Vĩnh Thọ Cung, một hai ngày thì không sao, ngày càng lâu khó tránh khỏi đau đầu. Từ Hiền phi quản lý hậu cung có thể nhìn ra, thái hậu tôn quý này không phải là người nắm quyền giỏi, lúc tiên đế còn sống, bà là hoàng hậu cao quý, tất nhiên là muốn nắm giữ quyền lợi vững vàng trong tay, lúc tiên đế mất, nhi tử bà trở thành hoàng đế, bà không còn tâm tư kia, dứt khoát ủy quyền ở Vĩnh Thọ Cung bảo dưỡng, ai quản lý hậu cung cũng không dám thất lễ với vị thái hậu này. Thái hậu nán lại ở hậu cung lâu, so với người khác hiểu thấu hơn, phi tử ở trước mặt bà khóc lóc kể lể, khó tránh khỏi làm bà hoài nghi, nhi tử bà đã rất lâu không bước vào hậu cung, hậu cung đến nay vẫn không có người sinh con, nghĩ tới đây vị thái hậu nương nương gần một năm ăn chay niệm phật nội tâm mơ hồ lo lắng, khi còn bé Tề Cảnh Hoán bị Đức phi sủng phi của tiên đế hạ độc, mặc dù cứu được, nhưng thái y nói khó bảo toàn xuất hiện bệnh gì đó, những năm gần đây không phát hiện gì đó khác thường, không lẽ, phương diện kia xảy ra vấn đề? Nếu không thiếu niên đang huyết khí sôi trào sao có thể chịu đựng được không triệu phi tần chứ? Mặc dù thái hậu không thích quản, không có nghĩa là bà không quan tâm nhi tử, bà không quản việc vì sợ nhi tử phản cảm, từ xưa đến nay quan hệ mẫu tử liên quan đến quyền lợi sẽ thay đổi, bà không phải là người tham quyền, không cần thiết vì những quyền lợi mờ mịt kia làm ảnh hưởng quan hệ mẫu tử, hơn nữa trong lòng bà hiểu rõ, bất kể bà làm cái gì, chỉ cần nhi tử bà một ngày là hoàng đế, bà chính là nữ nhân tôn quý nhất trong cung Đại Dục, cho nên, trong lòng thái hậu cẩn thận suy nghĩ nên nói với nhi tử bà như thế nào để không tạo thành bi thương, bà phái nữ quan tín nhiệm nhất triệu Tề Cảnh Hoán đến Vĩnh Thọ Cung.