Thịnh thế sủng hậu

Chương 7 : Sợ hãi

"Bệ Hạ" Thẩm Ấu An nhìn Tề Cảnh Hoán duỗi tay về phía nàng, trong nội tâm kinh hãi, vội vàng dùng một tay ngăn trở tay Tề Cảnh Hoán, tay kia thì nắm lấy y phục của mình. Khẽ cắn môi nắm chặt mép váy, vừa ngẩng đầu, đôi thủy mâu dịu dàng liền chạm phải đôi mắt của Tề Cảnh Hoán. Tề Cảnh Hoán đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đánh nhẹ một cái vào trái tim hắn, nghĩ muốn ôm nàng vào ngực, hắn là nghĩ như vậy và cũng làm như vậy, duỗi tay liền đem Thẩm Ấu An ôm vào ngực. Thẩm Ấu An hiển nhiên là bị sợ hãi, cũng không có giãy giụa, cứ như vậy mặc hắn ôm trong ngực. Không gì có thể hình dung tâm tình Tề Cảnh Hoán lúc này, nữ nhân hắn yêu mến cứ như vậy ở trong lòng hắn, hắn cũng đã không thể khắc chế chính mình được nữa, hắn cảm giác được cánh tay mình run lên, hắn tựa đầu vào cổ nàng, chóp mũi tất cả đều là mùi hương cơ thể nàng, Ấu An, Ấu An, Ấu An của ta... Thẩm Ấu An bị dọa tới mức ngồi xuống đất, lại thấy cánh tay Tề Cảnh Hoán ôm nàng lên. "Bệ Hạ" Nàng theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, sau đó mới kịp phản ứng, muốn từ trong lồng ngực hắn đi ra, lại không dám dùng sức giãy giụa, nàng không biết hắn muốn cái gì, bệ hạ tâm tư thâm trầm, nàng nhìn không thấu, cũng không dám nhìn, từ một khắc khi nàng tiến cung không được chọn, lại được báo bán thân bị phong làm nữ quan kia, nàng cũng biết, từ đây, nàng đã không thể sống như trước được nữa, chỉ là bệ hạ đối với nàng cho tới bây giờ đều dùng đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn, thậm chí là lời nói ác độc, nhưng hôm nay hắn đột nhiên chuyển biến làm cho trong lòng nàng thấp thỏm lo âu, bệ hạ, đến cuối cùng là muốn làm gì? Tề Cảnh Hoán ôm nàng đến trên nhuyễn tháp, nàng vừa định muốn xuống liền bị hắn ngăn lại. "Ngồi đi" "Bệ hạ, điều này không hợp lễ pháp" Tề Cảnh Hoán hơi ngừng một lát, hắn như thế nào lại quên, người trước mắt vô cùng chú ý tới lễ pháp, chỉ là lễ cái gì, pháp cái gì? Vì vậy hắn hơi vô lại nói "Trẫm chính là lễ, Trẫm chính là pháp, Trẫm nói cái gì thì chính là cái đó, nàng phải nghe Trẫm" Thẩm Ấu An rũ mắt nói "Dạ" Lại làm cho người nào đó không thể nói gì, hít sâu một hơi, hắn lại muốn ôm nàng vào ngực, lần này lại làm cho nàng tránh thoát. "Bệ hạ, ngài muốn làm cái gì?" Khi nàng hỏi những lời này, thanh âm đều run lên, nàng nghĩ có lẽ nàng đoán ra được hắn muốn làm cái gì, nàng đang suy nghĩ nếu bệ hạ sủng hạnh chính mình thì nàng có nên cự tuyệt hay không, nàng cũng không cho rằng bệ hạ là thích nàng, nàng nghĩ chẳng qua là bệ hạ nhất thời hứng khởi. Nàng giả bộ trấn định hỏi hắn muốn làm gì liền đem hắn chọc cười, nhìn bộ dáng nàng sợ hãi hắn liền biết bản thân nóng lòng, duỗi tay về đặt lên vai nàn an ủi "Đừng sợ, Trẫm cái gì cũng không làm" Thẩm Ấu An thở phào nhẹ nhõm "Nô tỳ không sợ" Tề Cảnh Hoán thấy mặt nàng đều hồng cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, ngồi ở một bên hỏi "Chuyện hôm nay Hiền Phi nói thực sự liên quan đến nàng sao?" Kỳ thật không hỏi hắn cũng biết, chuyện này nhất định là có quan hệ đến nàng, Bích Đồng ở bên hầu hạ hắn nhiều năm làm sao có thể để người khác bắt được chuyện như vậy? "Bệ hạ, chuyện này đúng là không quan hệ đến Bích Đồng tỷ tỷ, khi nô tỳ mới vào cung ăn không quen gạo thô, phàm là gạo thô thì nô tỳ đều không thể nuốt xuống, Bích Đồng tỷ tỷ thương nô tỳ nên mới cầm bạc đi đổi chút ít gạo tẻ, chỉ là nô tỳ không biết trong cung gạo tẻ eo hẹp lại chậm trễ các tiểu chủ dùng bữa, nô tỳ đáng chết" Khá lắm, một phen biện bạch đem bản thân và Bích Đồng thoát ra không nói, còn ghét bỏ hậu cung nghèo nàn, cái gì mà không biết trong cung thiếu gạo tẻ, chẳng phải là ghét bỏ trong cung gạo không tinh quý sao? Nữ quan mặc dù gạo không phải loại tốt nhất nhưng còn không đến mức ăn gạo thô. "Nàng ngày trước ở vương phủ đều sử dụng đồ tốt nhất, hiện tại khó tránh khỏi việc không quen, Trẫm nói với bọn họ từ hôm nay nàng sẽ dùng theo phân lệ của Trẫm" "Bệ hạ, chuyện này không thể được" Thẩm Ấu An vừa muốn nói gì liền nhìn Tề Cảnh Hoán khoát tay một cái nói "Sự tình bên trong Thánh Ninh Cung sẽ không truyền ra ngoài, nàng ngày trước ở An Bình vương phủ chỉ sợ trong cung này ngoài Trẫm và Thái Hậu thì không ai có thể so sánh" Kỳ thật Tề Cảnh Hoán đã nói sai, Thẩm Ấu An là con gái vợ cả An Bình Vương, là An Bình Vườn phi liều chết sinh ra, An Bình Vương đối với nàng đương nhiên là nuông chiều, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ cho cục cưng bảo bối của hắn, áo cơm không gì không tốt, mặc dù thân phận nàng không thể so với Tề Cảnh Hoán nhưng ăn mặc thì hắn so ra đều kém nàng. Nếu hoàng đế bệ hạ đã nói thì Thẩm Ấu An cũng không cự tuyệt nữa, những thứ kia xác thực là nàng ăn không quen, ăn vào trong miệng căn bản là nuốt không trôi, nếu không nàng cũng không dám để Bích Đồng đi đổi đồ. "Bệ hạ, vật liệu làm trung y của nô tỳ đều là Bích Đồng tỷ tỷ đổi lấy" Thừa dịp bệ hạ không cùng nàng so đo liều đem cái gì có bị xem như điểm yếu đều nói ra, đỡ phải lần sau tâm tình bệ hạ không tốt liền mang ra hỏi tội. Nàng nói xong lời này liền ngượng ngùng, khi nàng vừa làm nữ quan liền thay đồ phủ nội vụ đưa tới, kết quả toàn thân nổi mẩn đỏ, không có cách nào khác, Bích Đồng liền giúp nàng cầm bạc đi đổi loại vải vóc tốt hơn, y phục bên ngoài còn có thể nhịn nhưng xiêm y bên trong thì nhất định phải dùng loại tốt nhất. Bích Đồng hầu hạ Tề Cảnh Hoán đã một thời gian dài, một chút mặt mũi này người ở Phủ Nội Vụ vẫn cho. Nàng không nói ngược lại hắn lại quên nàng trời sinh da thịt mềm mại, loại vải vóc tầm thương kia sao có thể mặc, hẳn là phải dùng loại vải vóc tốt nhất, tựa như người khác từng nói, nàng trời sinh là mệnh phú quý, nếu không phải do hắn thì nàng đâu cần uất ức chính mình, An Bình Vương mặc dù không còn nhưng An Bình Vương phủ thì còn đây, ăn mặc ở dĩ nhiên là không uất ức Đại Tiểu Thư nàng. Thẩm Ấu An thấy hắn không nói lời nào cho rằng hắn đang nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào liền mím môi nói "Bệ hạ, Bích Đồng tỷ tỷ thay nô tỳ đổi đồ vật, bạc là do chính nô tỳ bỏ ra, cho nên nô tỳ mới là chủ mưu, bệ hạ muốn phạt liền phạt nô tỳ đi, Bích Đồng tỷ tỷ không quan hệ" Tề Cảnh Hoán cười khẽ "A, nàng là chủ mưu, vậy nàng nói một chút xem nàng mưu cái gì, là mưu tài hay tính mạng?" Tề Cảnh Hoán thấy nàng nói ra loại lời nói này liền cảm thấy hết sức thú vị, có chủ tâm muốn trêu đùa nàng. Thẩm Ấu An không nghĩ tới bệ hạ có tâm tư cùng nàng nói đùa, nhất thời không kịp phản ứng, không biết nên làm gì mới tốt liền dứt khoát ngồi yên không nói tiếng nào. Vì nàng cúi đầu nên Tề Cảnh Hoán thấy được một cây trâm trên tóc nàng, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, đầu óc trống rỗng, duỗi tay liền ném cây trâm xuống Thẩm Ấu An sững sờ, vội vàng đi xuống giường thỉnh tội, ngẩng đầu nhìn lại thấy Tề Cảnh Hoán sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run. "Bệ hạ, người làm sao vậy?" Nàng duỗi tay muốn chạm vào hắn lại bị hắn một phen kéo lấy, ôm vào lòng. "Ấu An, Ấu An, không cần đi, không cần bỏ lại Trẫm" "Bệ hạ, bệ ha làm sao vậy?" Cao Hòa thời điểm nghe thấy tiếng vang liền đi vào, liền gặp bệ hạ mặt tái nhợt, ôm Ấu An cô nương toàn thân phát run, bộ dáng kia, thấy thế nào cũng bất thường, ông vội vàng đi lên muốn xem tình huống. "Bệ hạ làm sao vậy?" Cao Hòa một bên hỏi thăm Thẩm Ấu An, một bên ngồi xổm xuống muốn đem Tề Cảnh Hoán đỡ dậy lại bị hắn một bàn tay vung ra. "Cút" Tề Cảnh Hoán trầm giọng trách. Cao Hòa lùi về sau hai bước, nhìn nhìn Tề Cảnh Hoán, lại nhìn Thẩm Ấu An tóc tai hỗn độn mờ mịt không rõ, không có biện pháp, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Ấu An chiếu cố tốt cho Tề Cảnh Hoán sau đó liền khom người đi ra. "Ấu An, bọn họ đều ra ngoài rồi, nàng đừng sợ" Hắn đột nhiên duỗi tay áp lên khuôn mặt nàng, Thẩm Ấu An không né tránh, chỉ nhỏ giọng nói "Bệ hạ, nô tỳ không sợ" Tề Cảnh Hoán đột nhiên cười hai tiếng "Nàng không sợ. có thể là Trẫm sợ" "Bệ hạ sợ cái gì?" "Sợ nàng tự sát" Thẩm Ấu An từ nhỏ đã tỉnh táo trước mọi chuyện, trong lòng lại chưa bao giờ giống như lúc này, á khẩu không nói nên lời, nàng thậm chí không nhịn được hoài nghi, hoàng đế này không chừng tâm lý có chút vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, không thì tại sao lại nói những lời này, nàng đang yên đang lành, tự sát làm cái gì, bất quá nàng cũng hiểu đây là bí mật của bệ hạ, trong lòng có chút bận tâm, nàng biết được bí mật của bệ hạ có thể hay không bị giết người diệt khẩu. Nghĩ tới đây nàng lại không nhịn được nói : "Bệ hạ yên tâm, nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ không nói ra, cho nên ngài..." Ngài ngàn vạn lần đừng tức giận. "Nàng, nàng biết?" Tề Cảnh Hoán dần khôi phục ý thức, nghe được nàng nói vậy liền kinh ngạc cho rằng nàng cũng như hắn trùng sinh lại một đời. "Nô tỳ biết rõ, nô tỳ sẽ không nói ra, chỉ là bệ hạ ngài có bệnh không tiện nói ra, giấu bệnh sợ thầy thuốc không phải biện pháp hay" "Nàng nói cái gì?" Tề Cảnh Hoán đen mặt, cắn răng gằn từng chữ nói. Xong rồi, bệ hạ đây là không muốn bỏ qua cho mình. "Bệ hạ, nô tỳ có một điều thỉnh cầu" "Nói" "Nô tỳ biết rõ trong cung cung nhân biết bí mật phần lớn là chết không có chỗ chôn, nô tỳ là người của An Bình Vương phủ, thỉnh bệ hạ niệm tình nô tỳ từng hầu hạ ngài mà cho nô tỳ một chỗ chôn thân, sau khi nô tỳ chết thì đem thi thể nô tỳ về An Bình Công phủ cho bọn họ đem nô tỳ chôn cất" Nàng biết bí mật của bệ hạ là chắc chắn phải chết, cho nên lá gan cũng lớn hơn bình thường, lại bỏ quên khuôn mặt âm trầm của bệ hạ khi nghe lời nói của nàng. "A, là sao? Nàng còn gì muốn giao phó" Nô tỳ có chút bạc, đều đặt tại trong hộp, Bích Đồng tỷ tỷ biết nó ở đâu, sau khi nô tỳ chết, làm phiền bệ hạ nói cho Bích Đồng tỷ tỷ, số bạc đó tất cả đều cho nàng, nô tỳ biết nàng không thiếu thứ bạc nhưng đây là để báo đáp một phen tình nghĩa của nàng" Nàng từng chút từng chút dặn dò, thực giống như lời trăn trối, không khí xung quanh Tề Cảnh Hoán thực quỷ dị, cái gì gọi là giấu bệnh sợ thầy thuốc, cái gì gọi là bị bí mật giết, nàng cho là nàng vì biết bí mật của hắn nên bị giết người diệt khẩu sao? Thật muốn mở đầu nàng ra xem một chút xem bên trong có những thứ gì.