Thịnh thế sủng hậu
Chương 13 : Mầm tai họa.
Hôm sau Tề Cảnh Hoán mang theo Cao Hòa vào triều, Thẩm Ấu An và Bích Đòng nói chuyện phiếm với mấy người trong phòng, nữ quan bên cạnh Lâm Chiêu Dung đột nhiên đến truyền Thẩm Ấu An đến cung Nhu Phúc, Thẩm Ấu An ở chỗ Lâm Chiêu Dung chịu không ít thiệt thòi, Bích Đồng muốn kéo dài thời gian, chờ bệ hạ hạ triều, dựa vào tính tình bệ hạ bây giờ, nhất định sẽ không làm cho Ấu An chịu thua thiệt, chỉ là nữ quan bên cạnh Lâm Chiêu Dung vẫn nhìn, nàng không biết nên nói cái gì, dù sao Lâm Chiêu Dung cũng là chủ tử.
Thẩm Ấu An đi theo nữ quan đến cung Nhu Phúc, bên trong còn có phi tần khác ở đây, Lâm Chiêu Dung mặc bộ váy mài trắng đục, tóc dài búi trên đầu, trên trán rũ xuống dây kết bằng vàng, hai bên búi tóc đều cắm trâm cài hoa, Lâm Chiêu Dung trời sinh diễm lệ, nhất là cách ăn mặc, ngồi bên cạnh là Hứa quý nhân và Trần mỹ nhân nịnh nọt nàng ta.
“Nô tỳ thỉnh an Chiêu Dung nương nương, thỉnh an Hứa quý nhân, Trần mỹ nhân.”
Thẩm Ấu An đi đến cúi người hành lễ, Hứa quý nhân không thèm để ý chút nào quan sát nàng, Hứa quý nhân này nàng biết, lúc trước tuyển tú còn nói chuyện với nàng.
“Đứng dậy đi.”
Lâm Chiêu Dung liếc nàng một cái, nàng đứng thẳng người cúi đầu, chờ Lâm Chiêu Dung phân phó.
“Nghe Hứa quý nhân nói kỹ năng thêu của Thẩm Tư Tẩm rất tốt, đang là mùa xuân, bản cung cần ít khăn tay, không biết Thẩm Tư Tẩm có thể thêu mấy cái khăn tay cho bản cung không?”
Thẩm Ấu An liếc qua Hứa quý nhân, thấy nàng ta cười xấu hổ, hình như không đoán được Lâm Chiêu Dung sẽ trực tiếp nói tên nàng ta ra.
“Không biết Chiêu Dung nương nương muốn thêu khăn như thế nào?”
Lâm Chiêu Dung nói: “Ngươi thêu cho thái hậu như nào thì thêu cho ta như vậy.”
Thẩm Ấu An giật mình, theo bản năng nhìn về phía Hứa quý nhân, thấy nàng ta lấy khăn tay che miệng, nàng hiểu ra cúi người nói: “Chiêu Dung nương nương có phải nghĩ sai rồi không, nô tỳ chưa bao giờ thêu khăn tay cho thái hậu nương nương.”
Lâm Chiêu Dung híp mắt nói: “Ngươi không chịu sao.”
“Nương nương minh giám, nô tỳ chưa bao giờ thêu khăn tay cho thái hậu, cho nên không biết nương nương muốn thêu khăn tay như thế nào.”
Lâm Chiêu Dung rời mắt hướng Hứa quý nhân, Hứa quý nhân nhíu mày nhìn thoáng qua Thẩm Ấu An, cười lạnh một tiếng nói: “Nương nương, nàng ta nói dối, thần thiếp thấy khăn tay chính nàng ta thêu ở chỗ Thái hậu nương nương, thần thiếp đã nhìn qua khăn tay của nàng ta, khăn tay kia ngoại trừ màu sắc khác, những thứ còn lại giống y như đúc.”
“Trong cung còn có Phục Cục mỗi ngày thêu khăn tay, sao Hứa quý nhân có thể chắc chắn là của nô tỳ.”
“Khăn tay của người khác đều giống nhau, nhưng của Thẩm Tư Tẩm ngươi lại khác, ngươi đều dùng khăn tay tự mình thêu, không phải của Phục Cục.”
Vẻ mặt Thẩm Ấu An hơi biến đổi, Hứa quý nhân nói không sai, khăn tay nàng dùng đều do nàng tự mình thêu, nhưng nàng chắc chắn nàng chưa bao giờ thêu khăn tay cho thái hậu, Hứa quý nhân vì sao lại nói nàng thêu khăn tay cho thái hậu.
Lâm Chiêu Dung liếc nhìn Thẩm Ấu An, đột nhiên tức giận nói: “Sao thế, thêu khăn tay cho thái hậu được, thêu cho bản cung rất kinh khủng, ngươi xem thường bản cung sao.”
Lời này thay đổi giọng lạnh như băng, chỉ là Thẩm Ấu An không thêu khăn tay cho thái hậu, làm thế nào biết Lâm Chiêu Dung nói khăn tay loại nào.
Lâm Chiêu Dung xoay vòng tay bạch kim trên cổ tay, hừ lạnh một tiếng nói: “Thẩm Ấu An, bản cung còn tưởng rằng ngươi rất cao quý chứ? Cũng nhanh chóng câu dẫn bệ hạ, câu dẫn bệ hạ không thành liền muốn chuyển sang thái hậu, đi đút lót thái hậu, thật sự là đáng tiếc, không phải chỉ là một nữ quan Tư Tẩm nho nhỏ, là nô tỳ thôi sao.”
Thẩm Ấu An cúi đầu không nói lời nào.
Lâm Chiêu Dung hơi tức giận, nàng ta xem thường nhất là Thẩm Ấu An như vậy, rõ ràng là một hạ nhân, lại còn bày ra bộ dáng chủ tử.
“Thẩm Ấu An, bản cung thích khăn tay ngươi thêu cho thái hậu, bản cung không làm khó ngươi, trong vòng ba ngày, thêu ra mười cái là được.”
Nàng ta chính là không thích Thẩm Ấu An, muốn nhìn bộ dáng nàng khuất phục, thêu ra mười cái khăn tay không khó, nhưng nhìn quý nữ cao ngạo ngày xưa không thể không nghe theo mệnh lệnh của mình, trong lòng nàng ta rất sảng khoái.
“Bẩm nương nương, nô tỳ không làm được.”
Nàng không thêu khăn tay cho thái hậu thì làm sao thêu được khăn tay giống y hệt như vậy.
“Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của bản cung.”
Vẻ mặt Lâm Chiêu Dung lạnh nhạt nhìn Thẩm Ấu An, cảm thấy tức giận từ ngực dâng lên, nàng thật là to gan, dám chống lại mệnh lệnh của nàng ta.
Hứa quý nhân đứng bên cạnh xem náo nhiệt, châm ngòi thổi lửa nói, “Thẩm Ấu An, ngươi thêu khăn cho thái hậu được, thêu khăn cho nương nương rất kinh khủng sao? Ngươi đừng có mà xem thường nương nương.”
“Câm miệng.”
Lâm Chiêu Dung vốn tức giận Thẩm Ấu An chống đối lại mệnh lệnh của nàng ta, bây giờ Hứa quý nhân nói như vậy càng tức giận hơn, Hứa quý nhân ỉu xìu ngậm miệng lại, ngồi một bên chuẩn bị xem kịch vui, có người chính là như vậy, lúc nào cũng đi đút lót, ngươi không tốt liền thuận thế giẫm hai chân ngươi, như vậy có thể cảm thấy thỏa mãn trong lòng, vừa vặn, Hứa quý nhân chính là loại người này.
Mặt Lâm Chiêu Dương âm trầm trừng mắt với Thẩm Ấu An: “Bản cung hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thêu hay không thêu.”
Thẩm Ấu An vẫn nói câu nói kia: “Nô tỳ không làm được.”
“Được, được, tốt.” Lâm Chiêu Dương chỉ Thẩm Ấu An, giận quá thành cười nói: “Người đâu, vả miệng, khi nào nàng ta nói có thể làm thì dừng tay.”
Thẩm Ấu An sững sờ, không nghĩ tới Lâm Chiêu Dương sẽ làm như vậy, lúc trước dù có như thế nào nàng ta cũng không dám đánh nàng.
“Nương nương, không thể, Thẩm Ấu An là ngự tiền nhân.”
Nữ quan bên cạnh Lâm Chiêu Dung nhỏ giọng khuyên nhủ.
Lâm Chiêu Dung giận đến hồ đồ, phản ứng lại cũng hơi hối hận, nhưng thấy Hứa quý nhân và Trần mỹ nhân đều ngồi ở phía dưới nhìn, lời đều nói ra miệng, thu hồi lại chẳng phải mất hết mặt mũi sao, lại nhìn thấy Thẩm Ấu An quỳ ở đó không động đậy, cũng không cầu xin, càng thêm tức giận, trầm giọng nói: “Ngự tiền nhân thì làm sao, Bản cung muốn xem một chút hôm nay bản cung đánh nàng ta, bệ hạ đứng về phía nàng ta hay bản cung, người đâu, đánh cho bản cung, xảy ra chuyện gì, bản cung chịu trách nhiệm.”
Tiểu cung nhân bên cạnh Lâm Chiêu Dung vừa định động thủ, liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói bén nhọn: “Trẫm đến, xem ai dám đánh.”
Lâm Chiêu Dung vừa nghe giọng nói hoàng thương, vội vàng sửa sang lại y phục, từ chủ vị đi xuống tiếp giá, Hứa quý nhân và Trần mỹ nhân cũng vội vàng đứng lên.
Tề Cảnh Hoán mang theo đoàn người đi vào, Lâm Chiêu Dung cúi người hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán không thèm nhìn nàng ta một cái, trực tiếp đi qua nàng ta, kéo Thẩm Ấu An quỳ trên mặt đất nói: “Không sao chứ.”
Tươi cười trong mắt Lâm Chiêu Dương ngưng lại, Hứa quý nhân rùng mình một cái.
Thẩm Ấu An được hắn đỡ đứng dậy, tay còn bị hắn nắm trong tay, nhẹ nhàng rút tay về, lắc đầu nói: “Nô tỳ không sao.”
Tề Cảnh Hoán nhìn nàng từ trên xuống dưới, chắc chắn nàng không sao, mới xoay người đối mặt với Lâm Chiêu Dung hờn trách nói: “Ai cho ngươi lá gan dám đánh ngự tiền nhân của trẫm.”
“Bệ hạ, thần thiếp không cố ý, là Thẩm Tư Tẩm chống đối lại mệnh lệnh của thần thiếp, thần thiếp mới cho người dạy dỗ nàng ta.”
“Hả?” Tề Cảnh Hoán cười lạnh nói, “Trẫm không biết lúc nào thì ngự tiền nhân của trẫm ngươi cũng có thể sai việc.”
Vẻ mặt Lâm Chiêu Dung cứng đờ, nàng ta không nghĩ tới bệ hạ sẽ nói như vậy, lúc trước nàng ta phạt Thẩm Ấu An trước mặt bệ hạ, bệ hạ cũng không nói gì, hôm nay sao bệ hạ lạ vậy.
Nàng ta cười khan hai tiếng nói: “Bệ hạ, thần thiếp làm sao dám sai việc người của bệ hạ chứ? Nhưng mà thần thiếp thấy khăn thêu của Thẩm Tư Tẩm rất đẹp, mới mời nàng ta đến thay thần thiếp thêu khăn tay, nào ngờ nàng ta nói năng lỗ mãng, nói thần thiếp không xứng nhận khăn thêu của nàng ta.”
Thẩm Ấu An kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tề Cảnh Hoán, vừa định giải thích, liền thấy Tề Cảnh Hoán xua tay, nàng cúi đầu xuống, cười khổ sở, quả nhiên, bệ hạ không tin nàng, vậy kế tiếp phải làm như thế nào đây? Qùy giống như trước, hay là giống như Lâm Chiêu Dung nói, vả miệng?
Lúc nàng đang nghĩ mình sẽ chịu sự trừng phạt nào, nào ngờ Tề Cảnh Hoán đột nhiên nói ra: “Trẫm mặc kệ nàng nói gì, nàng là ngự tiền nhân của trẫm, ngươi muốn nàng thêu khăn tay cho ngươi là muốn nàng hầu hạ ngươi, Lâm Chiêu Dung, trẫm không biết ngươi có dã tâm lớn như vậy, lại muốn cùng trẫm hưởng thụ cùng đãi ngộ, thiên hạ này người có thể hưởng thụ cùng trẫm chỉ có hoàng hậu.”
“Bệ hạ.”
Hai chân Lâm Chiêu Dung mềm nhũn, quỳ gối xuống đất: “Bệ hạ, thần thiếp không có, thần thiếp không dám.”
“Hừ, không dám, trẫm thấy lá gan ngươi cũng lớn lắm.”
Tề Cảnh Hoán đột nhiên nhấc chân đạp vào ngực Lâm Chiêu Dung, đạp Lâm Chiêu Dung ngã xuống đất.
Lâm Chiêu Dung kêu “A” thảm thiết, che ngực, nước mắt lưng tròng cũng không dám kêu đau.
Thẩm Ấu An cũng sững sờ, trước đây cho dù bệ hạ tức giận với mình như thế nào, cũng chưa từng trực tiếp động thủ với mình.
Tề Cảnh Hoán thật sự là giận dữ, người hắn hận không thể nâng trong lòng bàn tay, nữ nhân này lại dám tùy ý đánh chửi, lần trước còn chưa tính sổ, lần này vừa vặn, nợ mới nợ cũ tính một lượt.
Lâm Chiêu Dung cắn răng, chịu đựng đau đớn, cú đá của Tề Cảnh Hoán không nhẹ, huống chi nàng ta sống sung sướng từ nhỏ, chưa từng chịu loại ủy khuất này, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tề Cảnh Hoán, run run một cái, khóc nói: “Bệ hạ, thần thiếp không dám vọng tưởng vị trí hoàng hậu, thần thiếp không dám, thật sự là Thẩm Tư Tẩm chống đối thần thiếp, thần thiếp mới sai người dạy dỗ nàng ta, không tin, không tin ngài hỏi Hứa quý nhân.”
Hứa quý nhân sợ thiếu chút nữa phát khóc, trong lòng thầm hận Lâm Chiêu Dung kéo mình làm đệm lưng, nhưng mà nàng ta cũng biết Lâm Chiêu Dung không dễ chịu thì chính mình chỉ sợ cũng không được tốt, đành thuận theo lời Lâm Chiêu Dung nói.
“Là sao?”
Tề Cảnh Hoán mặt lạnh nhìn về phía Hứa quý nhân.
Hứa quý nhân chột dạ cúi đầu nói ra, “Bẩm bệ hạ, đúng vậy ạ.”
“Hừ.” Tề Cảnh Hoán hừ lạnh một tiếng, “Từ trước đến nay trẫm ghét nhất là người thích đâm thọc sau lưng.”
Nói đến đây hắn ngừng lại, chỉ một câu này đã làm cho sắc mặt Hứa quý nhân tái nhợt.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
55 chương
1075 chương
144 chương
13 chương
10 chương
63 chương
64 chương