Thịnh thế sủng hậu
Chương 14 : Máu lạnh.
Edit: meowluoi.
Từ trước đến nay Lâm Chiêu Dung không thích Thẩm Ấu An, toàn cung đều biết, tuy mọi người không biết Lâm Chiêu Dung và Thẩm Ấu An có vấn đề gì, nhưng Lâm Chiêu Dung làm khó Thẩm Ấu An là chuyện thường xảy ra, lúc trước Lâm Chiêu Dung gây khó dễ cho Thẩm Ấu An, Tề Cảnh Hoán chỉ mắt nhắm mắt mở, cung nhân tất nhiên sẽ không vì Thẩm Ấu An mà đắc tội Lâm Chiêu Dung, cho dù Thẩm Ấu An bị chịu thiệt thòi, cũng không có ai nói gì, nhưng hôm nay lại khác, người bên ngoài không rõ ràng lắm, người bên trong Thánh Ninh Cung đều biết bệ hạ đối với Thẩm Ấu An khác biệt, lúc trước Ký Hương nói Thẩm Ấu An hai câu liền bị đuổi ra khỏi Thánh Ninh Cung, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh bệ hạ, vì hai câu nói liền bị đuổi đi, bây giờ Hứa quý nhân ở trước mặt Lâm Chiêu Dung nói láo, ý đồ mượn tay Lâm Chiêu Dung trừng trị Thẩm Ấu An, bệ hạ tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho nàng ta.
Cho nên khi Tề Cảnh Hoán hạ lệnh mang Hứa quý nhân cách chức làm thứ dân, đầy vào lãnh cung, trừ cung nhân cung Nhu Phúc, người Tề Cảnh Hoán mang đến không hề kinh ngạc, bây giờ ở Thánh Ninh Cung người nào không biết, Thẩm Ấu An chính là quả tim của bệ hạ chứ, Ký Hương hầu hạ từ nhỏ nói hai câu còn bị đuổi huống chi là Hứa quý nhân, mặc dù là quý nhân, trong lòng bệ hạ chưa chắc đã bằng các cung nhân hầu hạ bên cạnh bệ hạ.
Hứa quý nhân một câu cầu xin tha thứ cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền bị Tề Cảnh Hoán gọi người kéo xuống, lúc phản ứng kịp muốn cầu xin tha, đã bị kéo ra ngoài điện, miệng bị nội thị che lấy, không phát ra được âm thanh gì.
Lâm Chiêu Dung ngây ngốc, nàng ta không nghĩ tới bệ hạ hỏi cũng không hỏi một câu, trực tiếp tìm cớ đầy Hứa quý nhân vào lãnh cung, còn nàng ta thì sao? Bệ hạ sẽ xử lý nàng ta như thế nào, nàng ta là nữ nhi phủ Thành Dương Hầu, không phải là người không có bối cảnh như Hứa quý nhân, giờ phút này nàng ta tỉnh táo lại, nàng ta biết rõ bệ hạ không cố kỵ chút nào, nàng ta có thể dựa vào phủ Thành Dương Hầu, bệ hạ có thể làm gì nàng ta.
Nàng ta nghĩ không sai, cho dù nàng ta có sai lớn hơn nữa, phủ Thành Dương Hầu không làm gì sai lầm, thậm chí còn trung thành và tận tâm, Tề Cảnh Hoán chán ghét nàng ta, cũng muốn lưu lại mặt mũi cho phủ Thành Dương Hầu, với lại hôm nay nàng ta cũng không thực sự làm Thẩm Ấu An bị thương, nếu hôm nay bàn tay kia đánh vào mặt Thẩm Ấu An, Tề Cảnh Hoán sẽ không dễ dàng tha cho nàng ta.
“Lâm Chiêu Dung…”
Tề Cảnh Hoán ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng gõ bàn, như đang suy nghĩ nên xử lý nàng ta thế nào.
Mặt Lâm Chiêu Dung tái nhợt, quỳ phía dưới, không dám lên tiếng, cũng không dám cầu xin tha thứ, bởi vì nàng ta biết rõ, với tính tình của bệ hạ, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, huống chi, nàng ta căn bản không phạm sai lầm lớn gì, bệ hạ sẽ không phạt nàng ta, có lẽ trước kia Tề Cảnh Hoán dung túng, làm cho nàng ta cảm thấy trong lòng Tề Cảnh Hoán nàng ta có chút ít phân lượng, nghĩ tới đây, nàng ta không tự giác đứng thẳng lưng.
“Lâm Chiêu Dun,g gần đây ngươi có vẻ hay tức giận, dã tâm cũng rất lớn, dám ngấp nghé địa vị hoàng hậu, đi Thanh Thu Các suy nghĩ cho thật tốt, khi nào nghĩ xong rồi thì chuyển về.”
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại Lâm Chiêu Dung sững sờ quỳ ở đó.
Thẩm Ấu An lạnh nhạt nhìn lướt qua Lâm Chiêu Dung, đi theo Tề Cảnh Hoán ra ngoài.
Sau khi Tề Cảnh Hoán mang Thẩm Ấu An rời đi, nàng ta mới có phản ứng, không, sẽ không, tại sao có thể như vậy chứ? Lâm Chiêu Dung quỳ trên mặt đất không ngừng lắc đầu, bệ hạ sẽ không làm vậy với nàng ta, vì sao bệ hạ vì một Thẩm Ấu An phế đi Hứa quý nhân, còn muốn giam lỏng mình, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật, nàng ta muốn lao ra chất vấn bệ hạ vì sao đối xử với mình như vậy, lại bị vài cung nhân Tề Cảnh Hoán lưu lại ngăn cản, từ lúc Tề Cảnh Hoán bắt đầu hạ lệnh, ngoại trừ Thanh Thu Các, nàng ta chỗ nào cũng không được đi.
Tề Cảnh Hoán mang theo Thẩm Ấu An đi về phía trước, Cao Hòa mang người tự động lùi về phía sau mấy bước.
“Hôm nay sợ hãi không?”
Tề Cảnh Hoán đột nhiên nói ra.
Thẩm Ấu An liếc nhìn Tề Cảnh Hoán, vẻ mặt phức tạp, nàng châm chước mở miệng nói: “Bệ hạ, vì sao?” Vì sao phải giúp nàng, Hứa quý nhân biếm lãnh cung cũng không sao, còn Lâm Chiêu Dung thì có chỗ dựa là phủ Thành Dương Hầu đó.
Đương nhiên nàng không đồng tình với Lâm Chiêu Dung và Hứa quý nhân, nàng không phải là thánh nhân, người khác khí dễ mình thì mình có thể lấy đức trả lại.
“Sao thế, cảm thấy trẫm xử lý chuyện này qua loa sao?”
Làm như biết rõ trong lòng nàng nghĩ gì, Tề Cảnh Hoán hỏi.
“Không phải, nô tỳ chỉ cảm thấy bệ hạ hỏi cũng không hỏi một câu, truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến bệ hạ, ít nhất cần phải thẩm vấn rõ ràng để biết rõ lý do.”
Đúng rồi, nàng nghĩ như vậy sẽ tốt với danh tiếng của Tề Cảnh Hoán, không phải là đồng tình với Hứa quý nhân và Lâm Chiêu Dung, nàng cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng nghĩ, có lẽ đúng như lời bệ hạ nói lúc trước, trời sinh nàng máu lạnh, nếu không vì sao một chút cũng không đồng tình, trong lòng mơ hồ còn cảm thấy vui vẻ.
“Ừ, trẫm biết, lần sau sẽ không như vậy.”
Tề Cảnh Hoán nhếch môi cười, như hài tử nghe lời, hắn thích cảm giác này, nàng không chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình, nàng còn cho mình ý kiến, giống như là thê tử dặn dò phu quân.
Thẩm Ấu An nhíu mày, mình hình như ngày càng có quy củ hơn.
“Về sau ngoại trừ trẫm, bất luận kẻ nào tuyên gọi nàng, nàng không cần nghe.”
Thẩm Ấu An theo ở phía sau cúi người: “Bệ hạ, như vây không hợp quy củ.”
Tề Cảnh Hoán xua tay: “Nàng là người của trẫm, chỉ cần nghe trẫm là được.”
Thẩm Ấu An ngẩng đầu thấy hắn không có gì khác thường, không giống như là đang đùa, kỳ lạ, bệ hạ sao phải giúp nàng như vậy.
Tề Cảnh Hoán không đợi nàng phục hồi, xoay người mới phát hiện nàng đã dừng lại bước chân, vẫn còn đang sững sờ, thở dài nói: “Thẩm Ấu An.”
“A.”
Thẩm Ấu An ngẩn ra, kịp phản ứng, lập tức tới gần.
“Nghĩ cái gì thế? Lời trẫm nói nàng có nghe thấy không?”
“Nô tỳ nghe thấy được.”
“Vậy sao nàng không bày tỏ gì cả.”
“Bày tỏ?” Thẩm Ấu An suy nghĩ một lát nói: “Đa tạ bệ hạ.”
Tươi cười trên mặt bệ hạ bị những lời này nén trở về.
Thẩm Ấu An rất ủy khuất, nàng cũng không hiểu ý tứ bệ hạ, Thẩm Ấu An nghĩ tới chuyện hôm nay, cảm thấy rất kỳ lạ, nàng không thêu khăn tay cho thái hậu, nhưng nhìn Lâm Chiêu Dung hình như là nói thật, nghĩ tới trước đây nàng cũng mất khăn tay, nhưng mà khăn tay nàng rất nhiều, cũng không để ý, lúc trước khăn tay bệ hạ lấy ra lau cổ tay nàng cũng là của nàng, vì sao bệ hạ lại có khăn tay của nàng?
Thẩm Ấu An không phải người ngu, khăn tay sẽ không vô duyên vô cớ đến tay bệ hạ, không phải là… Bệ hạ lấy chứ, nghĩ tới đây, nàng cân nhắc một chút, nói ra: “Bệ hạ, hôm nay Hứa quý nhân nói nhìn thấy khăn tay của nô tỳ ở chỗ thái hậu nương nương, hình như là chắc chắn?”
“Hả? Là sao?” Tề Cảnh Hoán sững sờ, sau đó ho khan nói, “Nàng thêu cho thái hậu sao?”
“Bệ hạ, nô tỳ không thêu khăn tay cho thái hậu.”
“Vậy thì Hứa quý nhân nói bậy, nữ nhân kia rất thích nói dối, không sao, loại chuyện như này về sau không cần để ý.”
Bệ hạ nói thẳng như vậy, một chút cũng không chột dạ.
Thẩm Ấu An gật đầu, lại nói: “Bệ hạ, lúc trước bệ hạ lấy khăn tay trong người ra, hình như… Hình như cũng là của nô tỳ.”
Tề Cảnh Hoán chậm rãi thở ra một hơi nói: “Ừ.”
Ừ là có ý gì? Thẩm Ấu An không hiểu, bệ hạ biết là khăn tay của nàng, vì sao còn để trong ngực chứ?
“Khăn tay kia để cùng với y phục nàng may cho trẫm, trẫm nghĩ là nàng thêu cho trẫm.”
Bệ hạ nói dối hơi thở không gấp, mặt không đổi, tim không đập nhanh, dường như Thẩm Ấu An tin, chỉ là khăn tay kia, là màu đỏ, hơn nữa còn là màu hồng phấn, bệ hạ chắc chắn bọn họ đang nói đến cùng một cái khăn tay sao?
Tề Cảnh Hoán nhìn bộ dáng nàng mê mang, muốn nói mà lại không dám nói, nhịn cười không được, trong tiếng cười mang theo vẻ cưng chiều, hôm nay thời tiết rất tốt, có thể đi dạo bên ngoài một lúc, nghĩ tới đây hắn nháy mắt với Cao Hòa, Cao Hòa ngầm hiểu, ra hiệu cho tất cả cung nhân phía sau rời đi, chính mình thì theo phía sau làm người tàng hình.
“Bệ hạ, không trở về Thánh Ninh Cung sao?”
Thẩm Ấu An nhìn thấy không phải là đường hồi Thánh Ninh Cung, nghi ngờ hỏi.
“Thời tiết rất tốt, bồi trẫm đi dạo.”
Từ xưa tới nay ở ngự hoa viên rất dễ gặp Hoàng thượng, lời này không giả, dễ dàng gặp Hoàng thượng cũng dễ dàng gặp phi tử, thấy phía trước có vài phi tử cười cười nói nói đi về phía này, mặt Tề Cảnh Hoán đen lại, chình mình mang theo nàng dâu nhà mình tản bộ trong hoa viên, đột nhiên có người xông đến, trong lòng có thể thoải mái sao?
Cao Hòa thấy sắc mặt bệ hạ càng ngày càng đen, đột nhiên nghĩ đến phía trước là Lãm Nguyệt Các , là nơi ngắm cảnh rất tốt, Lãm Nguyệt các chỉ là tiểu lầu, xây trong ngự hoa viên để hoàng hậu và phi tần ngắm cảnh, bởi vì nơi này tầm mắt tốt, lúc đầu nhóm phi tần đều thích ở đây, người càng ngày càng nhiều, xảy ra chuyện gì vậy.
Hậu cung từ trước đến nay đều không phân theo thứ tự trước sau, dựa theo địa vị, những phi tần thấp nhường cho những phi tần có địa vị cao, gặp được người tốt thì cùng nhau ngắm cảnh, không tốt thì vẻ mặt xám xịt, mất mặt, cho nên dần dần nơi này thành nơi ngắm cảnh của những vị phi tử có địa vị cao, phi tần bình thường sẽ không đi lên, ai muốn vì ngắm hoa mà tự làm mình khó xử.
Cho nên bệ hạ dụ dỗ tiểu cô nương chỗ đi tốt nhất chính là Lãm Nguyệt Các.
“Bệ hạ, phía trước là Lãm Nguyệt Các, không bằng đến đó ngồi một lát ạ?”
Cao Hòa cười tiến lên hỏi, Tề Cảnh Hoán liếc cách đó không xa vài vị phi tử nói, “Đi, đi Lãm Nguyệt Các.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
55 chương
1075 chương
144 chương
13 chương
10 chương
63 chương
64 chương