Thịnh Sủng
Chương 2
Phương ngự y nguyên danh là Phương Cố Ngôn, xuất thân thế gia, từ nhỏ say mê y thuật, lúc mười tám tuổi được đưa vào Thái Y viện. Đến năm nay hai mươi hai tuổi, y thuật đã là siêu quần, mọi người trong Thái Y viện đều hiểu rõ, tương lai Thái Y viện, không thể không là hắn chấp chưởng (quản lý).
Phương ngự y cước bộ nặng nề vào vương phủ, thật ra trong tâm đang thở dài. Mấy năm trước tiếp thánh mệnh, đến vương phủ trị bệnh cho Tề vương gia, đợt trị liệu này, cũng là một phen cả kinh, Tề vương gia bệnh chỗ nào chứ? Rõ ràng là trúng độc mãn tính. Hắn cũng không dám lộ ra, chỉ lặng lẽ nói cho duy nhất Tề vương gia biết, lúc ấy Tề vương gia chỉ cho hắn nói với bên ngoài là người đang mắc một căn bệnh khó trị, hãy giấu chuyện người trúng độc đi.
Cảnh Tông hoàng đế mặc dù lập thái tử, nhưng lúc trước lại sủng ái Tam vương gia Trầm Vĩnh Thái, Trầm Vĩnh Thái vừa chết, ông lại sủng ái Trầm Tử Trai, đối với thái tử cũng như những người con trai con gái khác, đều đặt ở phía sau.
Mà Trầm Tử Trai biết rõ bản thân trúng độc, lại bí mật giấu diếm, mọi sự việc có thể liên hệ được đến chuyện này, không phải Phương ngự y không sợ hãi. Chỉ là hắn phụng hoàng mệnh trị liệu, nếu là Trầm Tử Trai có chuyện không hay xảy ra, cái mạng nhỏ này của hắn cũng dứt luôn, bởi vậy cũng không thể không hết sức chữa trị, hi vọng độc trên người Trầm Tử Trai có thể được xuất ra hết.
Cuối năm trước hắn đã viết ra một phương thuốc khác, tất cả các vị thuốc đều đủ rồi, chỉ thiếu vị thuốc quan trọng nhất, người của Tề vương phủ phải mất một năm tìm kiếm mới tìm được vị thuốc quan trọng kia, nhũ nương cũng tìm được một người thỏa mãn các điều kiện, hôm nay định đưa đến vương phủ, bỗng nhiên có người trong cung đến yêu cầu hắn vào cung, tâm hắn có cảm giác khác thường, vội vàng mật gọi một vị tâm phúc tới vương phủ truyền lời, bảo Tô quản gia khi nhìn nhìn thấy nhũ nương, phải yêu cầu nhũ nương uống thuốc trước, chờ hắn quay lại rồi nói tiếp.
Tâm phúc lên ngựa phóng đi, hắn cũng theo vào cung, mới đến cửa cung, lại nói là truyền nhầm người, bảo hắn hãy quay về đi. Hắn nghe vậy vội vàng chạy đến vương phủ, trên đường có người đến báo, nói là Hạ nhũ nương sớm nay bị bệnh, không thể tới được.
Chuyện đến thế này, Phương ngự y đã hiểu, có người muốn ngăn cản hắn trị bệnh cho Tề vương gia, người có thể sai bảo người phủ nội thị, có thể là ai đây? Hắn không dám nghĩ nữa, chỉ hy vọng thuốc được chế biến trong tay Tô quản gia không gặp phải chuyện không may nào.
Tô Lương vừa nghe Phương ngự y đến đây, gấp rút đi ra ngoài đón, mở miệng nói: "Đã chiếu ý của Phương ngự y, đã cho Hạ nương tử uống thuốc rồi."
"Hạ nương tử nào?" Phương ngự y vừa nghe đã giật mình, chẳng lẽ ngay cả thuốc cũng không giữ được sao?
Tô Lương ngẩn ra: "Chính là Hạ nhũ nương!"
" Sáng sớm nay thân thể Hạ nhũ nương không được khỏe, bảo người chuyển lời thông báo mình không đến được." Mặt Phương ngự y biến sắc, hỏi: "Người uống thuốc đâu, còn ở đây không?"
"Vẫn còn ở đây." Tô Lương cũng cảm thấy không ổn, nhanh chóng đưa Phương ngự y đến gian giữa ngoài phòng bếp, chỉ vào Hạ Trọng Phương nói: "Chính là nàng ấy."
"Ngươi là ai? Tại sao lại dám giả mạo Hạ nhũ nương?" Phương ngự y vừa nhìn Hạ Trọng Phương, tâm trạng nao nao:Co nương này? Không đúng, nhìn trang phục này với các trang phục tiểu thư nhà quyền quý hoàn toàn khác nhau.
Hạ Trọng Phương uống thuốc xong, toàn thân nóng lên đã thấy kì lạ, lại nghe Phương ngự y hỏi thăm, liền đáp: "Ta họ Hạ, tên Trọng Phương, là vợ trước của quý Quận mã, Quý Minh Xuân."
Giọng Tô Lương run run, nói: "Ngươi, ngươi không phải là Hạ nhũ nương, sao không chịu nói sớm? Bây giờ uống thuốc xong mới nói, ngươi có ý gì?"
"Ta là tới tìm quý Quận mã muốn hỏi chuyện, cũng không biết Hạ nhũ nương là ai." Hạ Trọng Phương cũng gấp, "Thuốc này là ngươi bắt ta uống mà, có phải là ta giật lấy đâu chứ!”
Thấy mọi chuyện có vẻ gay gắt, Phương ngự y chỉ nói: "Chỉ là nhận lầm người thôi, tạm thời đừng ồn nữa, tìm cách cứu vương gia mới là chuyện cần làm."
"Phương ngự y, lúc trước ngài nói, chén thuốc thứ nhất này dược tính đậm nhất, hiệu quả cũng tốt nhất, bây giờ Hạ cô nương này đã uống rồi uống, chỉ là nàng không phải nhũ nương, phải làm sao đây?" Tô Lương gấp đến độ giậm chân ầm ầm, bệnh Tề vương gia không thể kéo dài được nữa, nếu không uống đúng thuốc, chỉ sợ không ổn, có thể hiện nay...
Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương, hỏi: "Cô đã từng sinh con chưa?"
Hạ Trọng Phương đỏ mặt một chút, khẽ lắc đầu.
Kỳ thật Phương ngự y cũng đã nhìn ra, vị tiểu cô nương này đâu chỉ chưa từng sinh con, chỉ sợ vẫn còn là tấm thân xử nữ đây! Nhưng nàng đã uống thuốc, như thế nào cũng phải để nàng làm nhũ nương. Nếu không, lại phải tìm một vị nhũ nương khác đến đây, lại phải trì hoãn, bệnh của Tề vương gia thật sự sẽ không thể trị được.
Phương ngự y vẫy vẫy Tô Lương, đợi hắn đi đến, liền rỉ tai vài câu.
Tô Lương nghe xong, mắt trừng lớn, cái này mà cũng được sao?
Phương ngự y gật đầu nói: "Chỉ còn cách này. Ngược lại ngươi cho người điều tra thân thế vị tiểu cô nương này một chút, nếu nàng nói là thật, so với việc chúng ta đi tìm môt người khác thì ôn thỏa hơn, dù sao cũng là vợ trước của Quận mã gia, xem như nửa người mình."
Một lát sau, Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà được mời tới phòng khách nhỏ uống trà, Tô Lương nói với Hạ Trọng Phương về việc Tề vương gia mắc bệnh, hiện rất cần một nhũ nương, chưa hết: "Hôm nay người uống thuốc là Hạ cô nương, ý của Phương ngự y là, muốn kê đơn thuốc cho Hạ cô nương kích thích tiết sữa, để Hạ cô nương làm nhũ nương luôn. Không biết ý Hạ cô nương như thế nào?"
Hạ Trọng Phương có chút bối rối, nàng vẫn là tấm thân xử nữ nha, tại sao có thể làm nhũ nương chứ?
Tiền bà bà vừa nghe cũng cuống cuồng thay Hạ Trọng Phương, mở miệng giúp đỡ nói: "Hạ cô nương còn chưa sinh con, mặc dù đã thành hôn, nhưng ngày đó cũng không hề động phòng, vẫn là một xử nữ, bây giờ làm nhũ nương, về sau làm sao mà lập gia đình được?"
Thì ra là lo cái này? Tô Lương có chút khinh thường, đúng là xuất thân nông dân kiến thức kém mà. Hắn nhìn Hạ Trọng Phương nói: "Vương gia là hoàng tôn được Hoàng Thượng sủng ái nhất, người nào cùng ngài giữ bên cạnh, giá trị con người đó cũng tăng gấp trăm lần. Nếu như ngươi trở thành nhũ nương, về sau đừng nói là lập gia đình, muốn chiêu một hôn phu tuấn mĩ vào cửa, cũng có người giành giật, cần gì phải xuất giá?" (ý là: Tề vương gia là người cháu mà hoàng thượng sủng ái nhất, ai ở bên cạnh anh thì giá trị đều tăng cao, sau này HTP muốn bắt rể cũng có người tranh giành chứ nói gì đến xuất giá ==”)
Ánh mắt Tiền bà bà sáng lên, nếu Hạ Trọng Phương trở thành nhũ nương của vương gia, cũng coi như là người của vương phủ, đến lúc đó muốn cầu tình, xin người vương phủ giúp mình tìm con gái và con rể, chẳng phải là chuyện được giải quyết trong một câu nói? Bà mang chút mong đợi nhìn về phía Hạ Trọng Phương, khuyên nhủ: "Phương Nương, chuyện hôm nay đã như vậy, con nên đồng ý làm nhũ nương đi con!"
Hạ Trọng Phương nắm chặt tay,áuy nghĩ thật kĩ, nếu không đồng ý, quay đầu bước ra khỏi cửa, chỉ sợ người vương phủ sẽ không để yên, tự mình tìm vận đen mà thôi, kinh thành này cũng không ở được, hồi hương càng không thể nào. Nếu đồng ý, mặc dù oan uất một tí, lại có cơ hội gặp Quý Minh Xuân, có cơ hội chuyển mình.
Nàng khẽ cắn răng, ngẩng đầu lên nói: "Đến lúc đó có thể giúp ta tìm một vị hôn phu có điều kiện tốt hơn so với Quý Minh Xuân không?" Chỉ có gả cho một người tốt hơn Quý Minh Xuân, thì trước mặt Quý Minh Xuân mới có thể diễu võ dương oai, mới có thể có khẩu khí thật lớn.
Tô Lương ngẩn ra, có chút do dự, tiểu cô nương à, nàng như vậy, mà muốn tìm một vị hôn phu với tốt hơn Quý Quận mã sao? (chê HTP xấu đấy)
Phương ngự y lại mở miệng nói: "Có thể." Nếu như đến lúc đó không tìm được người tốt hơn Quý Minh Xuân, thì ta hy sinh thôi! Luận bề ngoài, ta không thua Quý Minh Xuân, luận gia thế, lại càng thắng hắn nhiều hơn. Muốn luận chức quan sao, ta đây là ngự y, quan ngũ phẩm, so với chức vị hiện nay của Quý Minh Xuân thì hơn cả mười cấp.
Được Phương ngự y bảo đảm, Hạ Trọng Phương trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, được rồi, "Bán mình cầu vinh" thôi.
Thấy Hạ Trọng Phương đồng ý, Phương ngự y thở ra, vội vàng kê phương thuốc, sai người sắc thuốc kích thích tiết sữa, lại nói: "Mấy ngày nay, ta cũng sẽ ở trong vương phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát bệnh tình của vương gia."
Hạ Trọng Phương đỏ mặt hỏi: "Uống kích thích tiết sữa thuốc, thật có thể giống như nhũ nương, sữa tự phun ra sao?"
"Khụ khụ!" Tô Lương xoay mặt, thiếu chút nữa phun một ngụm trà ra.
Gương mặt tuấn tú của Phương ngự y lại nghiêm túc, cực nghiêm túc đáp: "Sữa không phun ra được, chi bằng hút ra đi."
Lúc này, đến phiên Tiền bà bà đứng ngồi không yên, gương mặt già cũng đỏ hồng.
Hạ Trọng Phương phục hồi tinh thần lại, lúc này mới chú ý tới Phương ngự y tuy là đại phu, lại là một nam tử tuấn tú hơn hai mươi tuổi, cũng không phải là các lão đại phu bảy tám chục tuổi ở Thạch Long trấn, chính mình lại đi hỏi cái này, quả thực cái kia…
Phương ngự y lại điềm nhiên như không, căn dặn Tô Lương: "Trước tiên sắc thuốc cho Hạ cô nương uống trước đi, còn phải bảo người cùng Hạ cô nương tản bộ trong phủ để tiêu thực, giải tỏa tâm tình. Phải hiểu là, nếu tâm tình nhũ nương không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình hình sữa đấy."
Tô Lương vâng một tiếng, được rồi, dặn dò tí nữa liền đi xuống, bảo mọi người trong phủ phải tạo niềm vui cho Hạ cô nương, khiến cho nàng hoan hoan hỉ hỉ, có thể thuận thuận lợi lợi ra sữa. Nàng tốt, vương gia tốt, thì mọi người khỏe.
Nhất thời có nha đầu đến bẩm: "Quản gia, Quận mã và quận chúa nghe nói có nhũ nương đến đây, thỉnh đi qua gặp!"
Vừa nghe hai chữ Quận mã, sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi một chút, ba năm, bản thân giúp hắn hầu hạ cha mẹ ba năm, hắn cứ như vậy hưu bỏ mình. Thiên lý ở đâu?
Phương ngự y vừa thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương thay đổi, phất tay bảo tiểu a hoàn đi xuống, nói: "Đợi tí nữa đi qua gặp Quận mã, Quận chúa, ngươi hãy đi trước đi."
Đợi tiểu a hoàn lui xuống, Phương ngự y nói với Hạ Trọng Phương: "Hạ cô nương chớ nên tức giận, hít sâu, hít sâu, đúng, cứ như vậy."
Hạ Trọng Phương nghe lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Phương ngự y, tâm tình từ từ thả lỏng, chợt tủi thân, nói với Phương ngự y: "Ta đến Quý gia ba năm, chăm sóc ba mẹ chồng, mọi chuyện không dám chậm trễ, vậy mà lại bị hưu, bảo ta làm sao cam tâm đây?"
Phương ngự y vội vàng trấn an: "Không sao, sau này gả cho người tốt hơn hắn, mọi chuyện đều áp bức hắn…chính là cách trả thù tốt nhất."
Hạ Trọng Phương nghe như vậy, lệ càng rơi nhanh, "Ta chỉ là một thôn cô, biết sơ sơ vài chữ, có thể đọc được sách, thơ từ thi họa không thể hiểu được, lại không gia thế, ngốc nam nào sẽ nhìn trúng ta đây? Muốn gả cho người tốt hơn Quý Minh Xuân, khó lắm!"
"Không khó không khó." Phương ngự y lại trấn an: "Không biết thơ từ thi họa, cái này có thể học, dù sao ngươi làm nhũ nương trong vương phủ, ít nhất cũng phải làm một năm, trong một năm này bảo quản gia mời danh sư về dạy cho ngươi. Mà ngũ quan ngươi lại tinh xảo, cố gắng bảo dưỡng một thời gian, sẽ đẹp lắm. Đến lúc đó tài mạo song toàn, khẳng định có rất nhiều người theo."
Được rồi, muốn khóc cũng không được rồi, hắn dẻo miệng quá mà. Hạ Trọng Phương ngừng khóc, đứng lên nói cám ơn: "Tạ Phương ngự y an ủi, nếu có cơ hội được học tập, tất nhiên ta phải quý trọng."
Phương ngự y gật đầu, quay đầu dặn dò Tô Lương: "Tô quản gia, sáng mai mời người đến dạy bảo Hạ cô nương thơ từ thi họa đi!"
Tô Lương: Đây không phải là mời nhũ nương trở lại, đây là mời một vật báu trở lại! Còn chưa ra sữa, đã yêu cầu hết thẩy rồi!
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
9 chương
75 chương
136 chương
60 chương
20 chương