Tiên Nữ Giang Đậu Hồng
Chương 1
Edit: Yunchan
Ta cưỡi Ba Động vân bay loạng choạng tới trước Nam thiên môn, tên Nhị Lang thần khó ưa nhìn thấy ta, cười tới nỗi con mắt thứ ba cũng híp tịt lại.
“Tiểu Đậu tiên, chưa cưỡi nổi mây ngũ sắc à?”
Hắn liếc mắt nhìn phương tiện đi lại của ta với con mắt xấu xa, rồi tia xuống Kim Biên Tường Vân bảy màu chói chang dưới chân mình, bĩu môi tặc lưỡi: “Cái gì gọi là Thiên tiên chênh lệch? Đúng là quá rõ ràng lộ liễu rồi mà.”
Ngày nào cũng bị hắn xỉa xói, nên ta cũng chẳng thèm phiền muộn nữa, liếc qua bộ đồ vàng chóe diêm dúa của hắn, ta xách tà váy thong thả bước lên: “Cái gì gọi là vàng như phân, đây đúng là rõ ràng lộ liễu quá rồi mà.”
“Đồ tiểu tiên thiếu hiểu biết! Đây là màu nhuộm chỉ có thượng tiên dòng dõi quý tộc mới được mặc, lý nào lại gộp chung với thứ thô tục ô uế đó!”
Làn da màu đồng của Nhị Lang thần đỏ bừng lên, chiến bào yêu dấu bị người ta sỉ nhục, chắc là đang ức tới độ nhồi máu cơ tim.
“Mình mặc đã xấu, còn không cho người ta nói sao?!”
Ta chẹp miệng, nhủ bụng muốn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh vạn năm không đổi thật là khó, lúc nào về ta phải tìm Thiên Thanh quân mặt liệt hỏi thăm chút xíu kinh nghiệm mới được.
“Ngươi!” Con mắt thứ ba của Nhị Lang thần bắt đầu tím rịm lại, lườm ta nghiến răng ken két: “Ngươi nói đi, rốt cuộc ta mặc xấu chỗ nào?!”
Tốt xấu gì hắn cũng là thành viên chủ chốt của nhóm mỹ nam thần tượng GODFIVE người gặp người thích, tiên gặp tiên yêu, thành viên câu lạc bộ hâm mộ phải nối dài từ đây tới tận Tây Thiên, vậy mà tiểu tiên hạ đẳng này lúc nào cũng bị mù màu, không biết nhìn mỹ nam.
“Lời thật khó nghe mà.” Ta liếc Nhị Lang thần đầy xót xa thương hại, tỏ vẻ bác ái bao la phổ độ chúng sinh: “Thượng tiên cần gì phải chuốc khổ vào mình, sao không đối diện với sự thật tàn khốc đi?”
Nói xong thì chắp tay chào, phi thân biến vào Nam Thiên môn mất dạng.
Phương chủ từng dạy rằng, làm một tiểu tiên thấp kém, có tài năng hay không cũng chẳng sao, nhưng tài chạy trốn thì phải luyện cho giỏi giang.
Nhất là loại tiên rau cải, đạo đức cao cả, kiên cường cứng cỏi như ta đây.
À, quên giới thiệu, ta là một hạt đậu đũa, họ Giang(*) tên Đậu, là một nàng tiên đậu đũa.
(*) Giang Đậu nghĩa là Đậu Đũa.
Ừm, ta biết, mọi người nhất định đang nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ khinh bỉ chứ gì.
Đậu đũa mà cũng tu thành tiên được sao?
Lúc ta vừa bay lên Thiên Đình, hầu như tất cả tiên nhân đều hỏi ta câu này ngay vào lần đầu gặp mặt.
Thế là ta đành phải kiên nhẫn dẫn dắt từng bước một cho họ hiểu: Thời đại thay đổi, ngày nay nhà nhà đều chạy theo xu hướng tu tiên, trừ tộc đậu đũa của ta ra, mấy họ đậu tương đậu phụ, đậu nành đậu trắng, đậu đen đậu dao, nói chung là các giống đậu, hễ đậu nào có tý tuệ căn đều bước lên làm tiên —- bất chấp hắn là đậu to hay đậu nhỏ, chỉ cần có thể làm tiên thì chính là đậu hảo hạng. À, đương nhiên không tính loại đậu nhập vào từ Nhật Bản, nó là thực phẩm nấu chính đã qua chế biến, mất linh hồn lâu rồi.
Nghe xong lời trần tình của ta, hơn nửa số tiên nhân đều nhìn ta bằng ánh mắt quái đản.
Tất nhiên ta biết rõ suy nghĩ của họ.
Nhưng không hề gì, lẽ thường mà, một vị tiên gương mẫu tao nhã, cô độc một mình như ta thì chắc là không dễ được phàm yêu tục tiên đón nhận, ta đã thấu từ lâu rồi.
Trên thực tế, phần đông tiên tử nghi là đúng, bởi quả thật ta nào phải hạt đậu đũa tu thành tinh gì đâu.
Nhớ lại bữa đại điển nhập tịch hôm ấy, Phương chủ cau mày nhìn ta ngập ngà ngập ngừng nói: “Muội muội ngoan, hiện tại giới tiên hoa cỏ chỉ còn ba chỗ trống, khoai lang, tỏi non với đậu đũa, muội tình nguyện làm đại biểu cho nhà nào?”
Khoai lang căng khí, tỏi non thối miệng, đậu đũa dẹp lép.
Ta cảm thấy mắt mình hoa lên, không dằn được ham muốn hứng gió rơi lệ hình mỳ sợi: “… Nhà nào nhiều anh em thì đầu quân nhà đó!”
Để mai này lỡ bị tên lưu manh ác bá nào ăn hiếp, thì hên xui gì sau lưng còn cả một đại gia tộc đánh hội đồng giùm!
Phương chủ gật gù khen ngợi, cả vườn hào quang đều sóng sánh trong mắt cô ấy.
“… Vậy thì chọn đậu đũa, một loại cây đa bào, một lần mang thai nhiều con, huynh đệ tỷ muội đầy đàn đầy đống, muội muội quả là có phúc!”
Giọng Phương chủ vừa lắng xuống, Điện Hạ và chúng tiên cũng bắt đầu xả hơi, tiếng ca tụng chúc mừng nổi dậy liên tiếp, tràng này nối tiếp tràng kia, hệt như dãy núi Tây Vực trải dài thao thao bất tuyệt.
Tháng tư năm Long Phong, trên Thiên Đình ra đời một gốc cây đậu đũa đầu tiên có thể được liệt vào hàng tiên ban, à nhầm, là vị tiên đậu đũa đầu tiên.
Đó cũng là ngọn nguồn lên chức tiên của ta. Mấy chuyện xưa cũ trước khi làm tiên ta đã quên gần hết từ lâu, ký ức lơ mơ hệt như hoa trong gương, trăng trong nước, thỉnh thoảng một cái bóng mờ bay tới, thò tay chụp, nhưng lại phát hiện chẳng qua chỉ là công dã tràng.
Ta có hỏi thử Phương chủ, Phương chủ chỉ nói chuyện ta thăng chức tiên là do Ngọc Đế bổ nhiệm, trước đây cô ấy chưa từng thấy ta bao giờ, nên tất nhiên cũng không biết tình hình cụ thể.
Các tiên tử khác cũng hết sức xa lạ với ta y như vậy, xem ra trước đây ta quả thật không phải người trên trời.
Thế là ta dũng cảm suy đoán tiền thân của mình, ảo tưởng mình là công chúa trần gian, tiên hồ yêu giới, thánh nữ Ma giới, đa chủng loại phong cách thân phận, vì làm ra chuyện tốt rúng động nhân gian mà được Ngọc Đế đặc biệt đề bạt.
Thăng chức tiên là một chuyện siêu tốt siêu siêu tốt, tiên nhân là chức cao quý nhất mà cũng nhàn nhất, ta thật lòng thật dạ nghĩ như vậy.
Không làm tiên đậu đũa thì không phải rau tốt, đây là câu châm ngôn mà Giang Đậu ta sáng tạo ra.
Ta cưỡi Ba Động vân bay vào trong Phương Thảo môn, sư tỷ Thiển Giáng cũng vừa dắt thú cưng Pháp Lang Hương thú của Phương chủ lon ton vào cổng.
“Đậu nhi bây giờ dùng Di Hình pháp ngày một thạo rồi.” Sư tỷ cười tới mặt mày cong cong: “Nghe nói hôm nay lại cho Nhị Lang chân quân tức điên hả? Để khỏi phiền phức sau này, ta thấy muội nên sớm sớm tới Dao Trì bắt một đám mây ngũ sắc về đi, có vậy mới bỏ chạy nhanh hơn chút.”
Đương nhiên ta biết sư tỷ đang nhạo ta, với bản lĩnh gà mờ của ta, khiêu chiến với Nhị Lang chân quân rõ ràng là vác thân tới cửa cho người ta băm, chỉ có âm thầm lặng lẽ quơ ống tay áo thu mây thôi.
Từ đầu tới cuối ta chưa từng chủ động chọc ghẹo vị thượng tiên này lần nào. Ta với hắn sở dĩ kết thù, chẳng qua là bắt nguồn từ một hội bàn đào lần thứ bao nhiêu đó. Ta núp ở một góc xa xôi tới nỗi mùi đào cũng không ngửi thấy, lấy hình thức độc thoại để bày tỏ một cách xúc tích và vắn tắt về nhan sắc của hắn, trên góc nhìn không quá phù hợp với trào lưu đại chúng. Sau đó chẳng biết ra làm sao, câu độc thoại này của ta lại lọt tới tai hắn (Tới đây ta kêu gọi tôn trọng quyền riêng tư, kêu gọi tự do ngôn luận, phản đối nằm vùng!). Thành ra từ đó trở đi ông anh này mỗi lần nhìn thấy ta đều hếch mũi lên trời, thổi râu trừng mắt.
Ôi, vị thượng tiên thân phận tôn quý này, từ nhỏ được các chị em tiên nữ nâng niu lên chín tầng mây tới nỗi hỏng hóc rồi, đầu óc cũng hóa ra chật chội hết sức, không cho phép phật ý một tí nào.
Dù cho, những câu ta nói là thật cả.
“… Đậu nhi ngoan à, màu áo này của muội thật là đẹp.” Thiển Giáng nằm bò lên cái bàn vuông nhìn ta thi triển pháp thuật, mắt dần mê say, giọng mang ước ao.
Ta quay đầu lại nhìn tỷ ấy cười duyên.
Sao không đẹp cho được? Toàn bộ chín chín tám mươi mốt công đoạn đều do ta chính tay nhuộm, màu sắc trang nhã hấp dẫn, đều đặn mịn màng, tươi tắn hệt như da trẻ con, đây là thuốc nhuộm độc nhất vô nhị trên thiên giới, Phương chủ còn đích thân đặt hai biệt danh cho nó, “Mặt con nít” và “Mỹ nhân say”.
Bởi là thuốc nhuộm bí truyền kèm theo kỹ thuật bảo mật, cả thiên giới chỉ có mình ta dùng màu đỏ này, nên ta mới có tiên hào là Giang Đậu Hồng(*).
(*) Đậu Đũa Đỏ.
Mấy trăm năm làm lụng kiên trì, sản phẩm tạo ra chất lượng cao quý có một không hai.
Mọi người xem, làm một tiên tử có văn hóa có khí chất, cho dù làm bộ làm tịt cũng là tấm gương điển hình cho vạn tiên kính ngưỡng!
“Mà thôi mà thôi, mỗi lần khen muội cũng có xin được món gì tốt đâu, muội cũng đâu chịu tặng ta một bộ.”
Thiển Giáng thấy ta cười thì quay ngoắc mặt đi, trề môi thấp giọng lầu bầu: “Mấy thứ đó còn chả tới tay Phương chủ, sao lại tới lượt ta…”
“Pháp Lang đã ăn gì chưa?” Ta quay lưng chạy tới bên Hương thú, vỗ vỗ cổ nó hết sức thân thiết: “Có muốn ta dắt ngươi tới Thương Nam ăn mật hoa Linh Tiêu không?”
Pháp Lang đã quen thân ta từ lâu, vừa nghe có mật hoa Linh Tiêu ăn thì gật đầu phà hơi liên tù tì, từ sợi lông tới móng chân đều sướng rơn.
“Muội là quỷ ranh ma!” Thiển Giáng chịu thua đành bàn giao dây cương, mặt hờn dỗi: “Chỉ giỏi trộm ăn mật hoa của Thiên Thanh quân thôi!”
“Thiên Thanh quân tình như thủ túc với Phương chủ, khéo sao cũng là chủ cũ của Pháp Lang, tới chỗ Thiên Thanh quân xin ít mật hoa ăn cũng có gì là sai trái đâu.” Ta cười hì hì.
“… Chỉ có muội là coi chuyện tới Thương Nam nhẹ bẫng như không.” Thiển Giáng thu tay về, nhìn ta lắc đầu: “Thảo nào Pháp Lang chịu theo muội tới Thương Nam.”
Mấy vị tiên tử sư tỷ của ta, trước khi tới Thương Nam phải dốc ruột dốc gan chải chuốt mấy canh giờ, sau khi tới Thương Nam thì mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, hồn nhiên quên hết mọi thứ không phải Thiên Thanh quân. Tiên tử say sưa, chỉ tội Pháp Lang hương thú số khổ nhiều lần vuột mất thời điểm hút mật hoa Linh Tiêu tốt nhất, cuối cùng thần thú nổi giận, suýt chút nữa không bao giờ muốn ghé qua Thương Nam nữa.
“Sư tỷ yên tâm, muội gặp Thiên Thanh quân cũng không hồ đồ nổi đâu.” Ta dắt dây cương đi ra ngoài cửa, lông mi che giấu sóng dữ trong lòng.
Đâu chỉ không? Mà là vĩnh viễn không bao giờ!
Cho dù có gặp ác mộng khủng bố chừng nào, nhìn thấy Thiên Thanh quân cũng phải bừng tỉnh giấc.
Cố dằn nén sự thật chực trào ra khỏi miệng, ta dắt theo Pháp Lang đủng đỉnh bước lên tiên lộ ngoằn ngèo thông tới Thương Nam.
Lúc này đã sắp tới hoàng hôn trên thiên giới, Ba Động vân dưới chân ta dần dần bị ánh nắng chiều nhuộm thành từng dải màu son, cứ như muốn tan vào bộ váy ta đang mặc.
Giang Đậu Hồng ơi Giang Đậu Hồng.
Từ lúc ta thăng tiên có ký ức tới giờ, thì đã luôn mặc màu này rồi.
Nói lại cũng lạ, tuy hơn nửa ký ức đã đánh mất, nhưng trong đầu vẫn cứ nhớ như in bí quyết nhuộm màu đậu đũa đỏ này.
“Ba phần ráng hồng, ba phần đỏ nhạt, hai phần cây hoa khói, một phần chu sa, sau đó nhỏ vào trong thuốc nhuộm thêm sáu giọt mật hoa Linh Tiêu, vậy là có được màu đậu đũa đỏ.”
Lời này là ai nói ấy nhỉ?
Nam nhân? Nữ nhân? Tiên tử? Yêu quái?
Hắn hay nàng có quan hệ gì với ta?
Cha con? Tỷ muội? Tình nhân? Bằng hữu?
Hình như phạm vi càng ngày càng mờ mịt rồi.
Ấy, chẳng phải ta ki bo không muốn chia sẻ công thức thuốc nhuộm, cũng không phải tiếc của không chịu tặng sản phẩm cho người ta, đối với người tu tiên mà nói, những thứ này chỉ là tục vật dễ dàng dứt bỏ thôi.
Chẳng qua là ta mang máng nghĩ rằng, màu đậu đũa đỏ độc nhất vô nhị này có thể tìm lại ký ức đã mất về cho ta, dù chỉ tìm được một phần nhỏ thì cũng rất rất tốt rồi.
Tuy ta là mầm đậu đũa một lòng ngộ đạo, nhưng cũng không muốn làm một vị tiên ngờ nghệt có cái đầu tàn tật, ngay cả cha mẹ anh em cũng không biết! Cũng chẳng phải ta trần duyên chưa dứt, nguyên nhân thiết yếu nằm ở chỗ, tiên ở trong giang hồ, khó tránh khỏi bị chém, nếu như sợ bị chém, thì phải biết ôm bắp đùi! Làm một tiểu tiên mới toanh, thân cô thế cô mỏng manh dễ vỡ, Giang Đậu Hồng, Đậu tiên tử ta đây, luôn khát khao sâu sắc một ngày nào đó có thể tìm được gia đình ấm áp cùng tổ chức bao la để nương tựa.
Có câu dựa lưng đại thụ tìm bóng mát, ngươi cho là làm tiên thì không cần mở rộng quan hệ sao? Ngươi cho là làm tiên thì không cần lập bè lập đảng sao? Ngươi xem Nhị Lang thiên quân đi, chẳng phải ỷ vào thân phận cháu ngoại trai của Ngọc Hoàng đại đế, hô mưa gọi gió giữa thanh thiên bạch nhật oai phong biết bao sao?!
Lấy đó làm gương, tiên Đậu Đũa ta đây đã thấm sâu tư tưởng, lo lót quan hệ bám váy kéo quần là điều vô cùng cần thiết.
Hít thở sâu một hơi, ta cam chịu số phận cưỡi áng mây nho nhỏ tiếp tục bôn ba.
Chỉ hy vọng nhục thai trước khi ta thăng tiên có thể quen biết nhiều thần tiên yêu quái có máu mặt, chứ nếu toàn bộ đều là đậu phụ đậu đũa đậu tằm, thì cuộc đời này của bổn tiên tử chỉ còn nước ôm mặt rơi lệ. Khỏi phải bàn tới việc đấu với Nhị Lang thần, dù là đấu với thần kê mà con thú cưng Hao Thiên Khuyển của hắn ăn mỗi bữa, sợ là tộc Đậu Đậu của chúng ta chỉ tổ tự rước lấy nhục, tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường tuyệt vong!
Bay chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã nhìn thấy cái cột đá trắng tròn độc quyền của Thương Nam ở đằng xa, một xanh, một trắng, một đỏ, ba chân đứng vững, nối thẳng tới chín tầng trời cao.
Thương Nam này nằm ở vùng yên tĩnh của Thiên đình, mây mù quấn quanh, phong cảnh tuyệt đẹp, tồn tại hệt như thánh cảnh vậy.
Có lẽ tại ban ngày lao động cục nhọc quá độ, bây giờ Ba Động vân dưới chân ta bỗng nhiên nhạt bớt, như cấp báo nó sắp tan mất.
“Ngoan, ngươi tự đi tìm hoa Linh Tiêu trước đi.”
Ta buông dây cương của Pháp Lang ra, treo lên cho nó bình hồ lô tử kim, rồi vuốt cổ nó dặn dò liên miên.
“Hoa chỉ nở trong tích tắc thôi, không được ham chơi quá, còn nữa, nhớ phải hứng vài giọt đem về cho tiểu tiên ta, không thì lần sau… hừ hừ!” Ta nhe răng cười ác độc với nó: “Không bao giờ dẫn ngươi tới nữa!”
Pháp Lang rụt cổ, đeo hồ lô lủng lẳng, quay mông đi.
Quản lý thuộc hạ là một môn nghệ thuật, thỉnh thoảng cũng cần ra oai chút đỉnh. Ta nhảy khỏi thảm mây, bắt đầu ngồi thiền củng cố căn nguyên.
Chưa đầy một nén nhang sau, ta đã thấy toàn thân dạt dào máu huyết, sức sống như đã tìm về lại.
Niệm một bài quyết, phất một cái tay, đám Ba Động vân mập mạp trắng trẻo đã bay tới trước mặt ta, khí thế sung mãng tướng tá căng phồng, không còn dấu hiệu nào như sắp biến mất nữa.
“… Bọn họ ai cũng kêu ta tới Dao Trì kéo một đám mây ngũ sắc về.”
Ta vuốt đám mây nhỏ mềm như bông trước mắt, vẻ mặt không nỡ: “Nghe đâu rất đẹp, bay cũng nhanh hơn ngươi.”
Xì một tiếng, Ba Động Vân nhất thời xìu đi hơn phân nửa.
“… Nhưng mà, ta thấy ngươi rất đẹp, trắng trắng, thuần khiết.”
Nhìn tâm hồn bé nhỏ của đám mây bị tổn thương, ta không biết nên khóc hay cười đây.
Phù phù! Ba Vân Động cấp tốc lấy lại vóc dáng ban đầu.
“… Với lại, đi chậm cũng đâu sao, ngày nay không phải đang khởi xướng phong trào sống chậm sao? Cũng có phải gấp gáp đi đầu thai đâu.” Ta cong khóe miệng cao hơn: “Bổn tọa vẫn thích tiểu Ba ngươi nhất!”
Bụp! Một tiếng nhỏ vang lên, Ba Động vân thoắt cái phồng to hơn lúc đầu gấp hai lần, còn bay tới bay lui chung quanh ta biểu diễn tư thái thần tiên, tự tin bùng nổ hả hê đắc chí.
“Ôi chao.”
Ta giang rộng tay chân, lười biếng nằm lọt thỏm trong đám cỏ cây um tùm, hai tay gối đầu ngắm trời.
Thương Nam này thật đúng là thánh địa tiên giới, đâu đâu cũng đầy tinh hoa thần khí, cho nên ta với tiểu Ba mới có thể lấy lại hơi nhanh như vậy.
Tiếc một nỗi là, ngay trong thánh cảnh tiên giới lung linh mờ ảo này lại có một người.
Một người mà ta không tài nào chịu đựng nổi.
Một người mà dù cho ta có suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi tại sao hắn có thể định cư ở chỗ đẹp thế này.
“Tiểu Giang Đậu?”
Trên đầu đột nhiên thổi tới một cái bóng.
Ta thật tình hy vọng bây giờ mình có thể nhắm mắt lại, nếu chỉ nghe thấy giọng, ít nhiều gì trong lòng cũng có thể khơi ra mấy gợn sóng rung động lâng lâng.
Thở dài, nghe lệnh bò dậy, quay về hướng cái bóng nhợt nhạt vái chào thật sâu.
“… Tiểu tiên Giang Đậu Hồng của Phương Thảo môn, xin bái kiến Thiên Thanh Thánh quân.”
Ta là tiên.
Ta là tiên đậu đũa.
Ta là một tiên đậu đũa thân cô thế cô mong manh dễ vỡ.
Ta là một tiên đậu đũa thân cô thế cô mong manh dễ vỡ, nhưng lại nắm giữ bí mật lớn nhất của Thiên đình, vả lại còn phải kiềm nén tới vô cùng đau khổ.
Tóm lại mấy ý trên, thật ra ta là một tiên số khổ.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
49 chương
55 chương
131 chương
10 chương
54 chương