Mai Như đã được Kiều Thị đồng ý, ngày thứ hai liền vui vẻ đến Mạnh phủ, nhìn thấy Mạnh Uẩn Lan là kéo tay nàng ấy. " Làm sao vậy, Uẩn Lan." Mai Như quan tâm hỏi. Mạnh Uẩn Lan liền đem chuyện Mạnh Chính bị người khác bôi xấu kể ra, Mạnh phủ lão thái gia từ đại lão gia, nhị lão gia, đại gia đều ở bên ngoài điều binh, trong triều đình vì thế có người bôi đen, bên trong cái gì cũng không biết, chỉ nghe tin đồn. Mai Như trấn an nói: " Uẩn Lan, đây là chuyện trên triều đình, trừ trước đến nay đều có rất nhiều người tranh giành, chỉ cần dượng làm việc đoan chính thì chẳng sợ cái gì." Tuy nói như thế, Mạnh Uẩn Lan vẫn không thôi lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt. " Tuần Tuần, ta và mẫu thân tính toán hai ngày nữa sẽ đi đến chỗ của phụ thân, hiện tại trong phủ đang thu dọn đồ đạc, ngươi còn muốn đi cùng không?" " Nhanh như vậy?" Mai Như kinh hô. Mạnh Uẩn Lan gật đầu. Mai Như nhíu mày nói: " Ta trở về nói với nương ta một tiếng." Từ Mạnh phủ đi ra, Mai Như hơi trầm ngâm, phân phó xe ngựa đi đến Đổng phủ. Lần cuối nàng đến đây là hai tháng trước. Trừ bỏ lúc đó Đổng phủ đưa bạc cho Tiền thị, lại lặng lẽ đưa một chút cho Cùng Tuệ, chủ yếu vẫn đề phòng Tiền Thị sẽ cắt xén. Hiện tại nếu đi, chỉ sợ lại hai, ba tháng, Mai Như không yên tâm, tự nhiên muốn qua chỗ Đổng Thị nói một tiếng. Xe ngựa đã đến bên ngoài Đổng Thị, Mai Như dẫm tảng xuống xe, liền gặp Thuần Thịnh phu nhân đi ra từ Đổng phủ, mà đưa người này rời đi đó chính là đại nha hoàn của Tiền thị. " Cô nương đây chính là bà mối." Ý Thiền khẽ nói. Mai Mai hơi hơi ngơ ra, nhanh như vậy mà Tiền thị đã muốn đem tẩu tẩu gả đi rồi?" Hiện tại Mai Như vẫn lén gọi Đổng Thị là tẩu tẩu. Nhưng nếu Đổng Thị gả cho người khác, nàng cũng đồng ý. Tính tình Đổng Thị mềm mại, nếu ở nhà mẹ đẻ sẽ bị khinh bỉ, chi bằng tìm một người biết thương xót tỷ ấy. Không biết Tiền Thị sẽ tìm nhà nào để gả cho tẩu tẩu? Qua nhiều ngày sức khoẻ của Đổng Thị đã tốt hơn nhiều, lúc Mai Như đi nào, tỷ ấy đang ngồi ở sân thêu thùa. " Dao tỷ." " Tuần Tuần." Nhìn thấy Mai Như tới, Đổng Thị cực kỳ vui vẻ, lại đem túi thơm tặng cho nàng. Đổng Thị thêu rất tinh xảo. Chiếc túi thơm này dược thêu hoa mai, đặc biệt ở một góc còn thêu chữ " Mai Tam". Bên trong không biết để cái gì, toả ra thanh hương nhàn nhạt. Mai Như rất thích: " Cảm ơn tẩu tẩu" Nàng buột miệng thốt ra. Đổng Thị ngây ra một lúc, thoáng xấu hổ cười cười. Mai Như vội vàng sửa lại lời nói: " Dao tỷ, hai ngày nữa muội muốn đi đến chỗ dượng, có thể hai tháng nữa sẽ không gặp tỷ được." Đổng Thị kinh hãi: " Muội đến chỗ nguy hiểm đó làm gì." Mai Như liền đem chuyện của tiểu Kiều Thị và Mạnh Uẩn Lan muốn đi thăm Mai Chính kể ra, lại nói: " Ca ca đi lâu như vậy mà vẫn không có hồi âm, cha mẹ muội hơi sốt ruột, muội muốn qua thăm ca ca." Đổng Thị không biết nghĩ đến cái gì, nàng rũ mắt, một lúc sau mới nói: " Ca Ca muội gửi cho tỷ một phong thư." Lúc này đến phiên Mai Như cả kinh..... nàng không biết ca ca như thế nào lại gửi cho tẩu tẩu. Đổng Thị nói:" Phong thư kia tỷ vẫn chưa huỷ, muội cầm về báo bình an đi" Nói, ý bảo Cùng Tuệ đem lấy ra đưa cho Mai Như. Mai Như tự nhiên xua tay: " Được rồi tỷ tỷ, đó là thư ca ca gửi cho tỷ, sao muội có thể xem được chứ?" Đổng Thị rũ mắt, nhàn nhạt cười, nhẹ giọng nói: " Ta sao có thể giữ lại được chứ?" Nàng bây giờ đã bị hưu, ca ca và tẩu tẩu đang tìm nhà khác để gả nàng đi, làm sao có thể giữ lại thư của chồng trước được? Nghĩ như vậy Mai Như âm thầm than hộ ca ca một tiếng. Thấy tình hình Đổng Thị không muốn nói thêm gì về việc này, nàng cũng không hỏi nhiều. Hai người lại trò chuyện một lúc nữa, Mai Như đứng dậy cáo từ. Đổng Thị một mực muốn đưa tiễn nàng, Mai Như từ chối, chỉ nói bên ngoài gió lớn, để Cùng Tuệ tiễn sẽ tốt hơn. Khi đợi trong xe, Mai Như bảo Yến Thiền đưa bạc cho Cùng Tuệ, bạc này thật sự để đưa cho Đổng Thị, nhưng da mặt của Đổng Thị quá mỏng, căn bản là không muốn lấy, Mai Như chỉ có thể làm như vậy. Nàng hỏi Cùng Tuệ: " Ngươi có biết đại gia nhà các ngươi muốn đem tỷ tỷ gả cho nhà nào không?" Cùng Tuệ lắc đầu: " Còn chưa nhìn trúng nhà nào." Lại noi: " Tam cô nương, thật ra cô nương nhà ta cũng đang lo lắng chuyện này, chính là nghẹn ở trong lòng màu không chịu nói ra. Tính tình của tỷ ấy cô nương cũng biết, nếu là không phải một nhà tốt, thì cũng sẽ cam chịu mà gả qua." Mai Như dặn dò: " Nếu nghe được tin đồn nào, đối phương không phải người trong sạch, liền khuyên tỷ tỷ giả bệnh, bệnh càng nặng càng tốt, kéo dài được ngày nào hay ngày đấy, chớ tuỳ tiện gả đi, chờ ta quay về rồi nghĩ cách." Chuyện vừa chuyển, nàng lại nói: " Nếu là người tốt, vậy Dao tỷ hãy vui vẻ gả đi, chờ ta trở về sẽ tặng quà." Cùng Tuệ nghe xong, lại càng cảm kích Mai Như. Cô em chồng tốt như vậy, trên đời này biết đi đâu tìm? Mai Như nhớ đến chuyện của Đổng Thị, nàng thật sự không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến một người. Sau khi hồi phủ, nàng liền đi tìm Mai Thiến. Vị nhị tỷ này việc gì cũng giải quyết chu đáo, đem việc này nhờ nàng, Mai Như là yên tâm nhất. Mai Thiến đơn độc ở lại trong viện của lão tổ tông, đang ngồi đoan trang nhìn một bức hoạ, lúc này nhìn thấy Mai Như tới, liền nắm tay nàng nói: " Tam muội muội sao hôm nay lại tới đây, không cần đến chỗ dì ư." Mai Như kể lại tới tắt sự việc phát sinh ra ngày hôm nay, lại nói ; " Làm phiền NHị tỷ thỉnh thoảng đến thăm tẩu tẩu." " Tam muội yên tâm." Mai Thiến tự nhiên. Mai Như nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy một bức tranh, nàng không khỏi Hiếu kì: " Nhị tỷ mới vẽ sao?" " Tỷ vẽ chỗ nào đâu?" Mai Thiến lắc đầu cười, giải thích một câu:  "Tỷ mua mấy ngày trước." Mai Như sửng sốt, nàng lại không biết Mai Thiến mua tranh. Nàng qua xem, bức tranh này vẽ một màn mưa bụi bao phủ, vẽ đơn đọc một chiếc thuyền, trên mặt là hai chữ " Thận Trai". Nếu là Thận Trai mà nàng chiếc, tì chắc đây là của Phó Tranh. Mai Như nao nao, quay đầu cười nói:" Tỷ tỷ thật có ánh mắt nhìn." Tranh của Yến Vương điện hạ quả thật rất ít, hiện tại Nhị tỷ chỉ liếc mắt là chọn trúng, đây chính là duyên phận." Mai Như liếc nàng oán trách noi: " Lại nói bây." Nàng đẹp như vậy, chỉ liếc mắt thôi, cũng làm người ta say. Mai Như trả lời: " Muội không nói bậy, Nhị tỷ sinh ra đã đẹp, tính tình lại tốt, chắc chắn có người sẽ yêu thích tỷ." " Còn nói vậy." Mai Thiến nhẹ nhàng điểm trán nàng. Mai Như vẫn nhàn nhạt cười: " Nhị tỷ, người khác thì muội không biết nhưng phu quân của tỷ chắc chắn sẽ phải như thế này." " Tam muội....." Mai Thiến đỏ mặt, xấu hổ thẹn thùng cúi đầu. Từ chỗ của Nhị tỷ đi ra, lúc này nàng mới đi gặp Kiều Thị, vừa lúc phụ thân cũng ở đó. Vừa nghe thấy nữ nhi của mình muốn đi Ly Kinh, Kiều Thị trong lòng lại luyến tiếc, bà nói: " Tuần Tuần, tâm con so với ca ca càng lạnh lùng hơn, nói muốn đi là đi." " Nương, con sẽ không ở lại đó, đâu phải một đi không trở lại, lau nhất chỉ hai tháng thôi." Noi xong, Mai Như lại nhìn về phía Mai Dần, tìm kiếm đồng minh nói: " Cha, người nói có phải hay không?" Mai Dần cũng luyến tiếc nữ nhi của mình, Hưng biết tâm tư nàng, lúc này nói theo Tuần Tuần: " Đúng rồi, một cô nương cũng nên đi đây đi đó để mở mang thêm kiến thức, cả ngày ơi khuê phòng sẽ buồn chán, như vậy tầm mắt nhìn sẽ hẹp." " Một cô nương cần tầm mắt nhìn rộng để làm cái gì chứ." Kiều Thị trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, Mai Dần vội vàng im lặng. Kiều Thị lại thở dài: " Tuần Tuần thích ăn cái gì, bây giờ đi vội vàng như vậy, trên đường mang đồ ăn vặt cũng không đủ, sao ta có thể yên tâm chứ?" Kiều Thị vẫn thở dài, quay đầu noi với Mai Dần: " Ngày mai thiếp với Tuần Tuần đi chùa cầu bình an." Nghĩ đi nghĩ lại, lại noi: " Chàng đến chỗ nương nói đi, nếu Lão thái thái biết Tuần Tuần sắp xa nhà, chắc chắn sẽ giận, noi không chừng lại muốn răn dạy Tuần Tuần." Mai Dần thưa dạ đáp ứng, đứng dậy đi Xuân Hi Đường. Quả nhiên, Đỗ lão thái thái tức giận: " Có phải hay không? Một cô nương chưa chồng đã muốn đi chỗ xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Mai Dần nó: " Nương, có Mạnh phủ đi cùng nữa. Đã nói rồi nếu TUần Tuần mà không đi, chỉ sợ trong lòng bọn họ lại sinh ra hiềm khích." Hiện tại Mạnh phủ có trong tay binh quyền, so với Định Quốc Công phủ không kém tí nào.....Than một tiếng, Đỗ lão thái thái không nề hà nói: " Thôi Thôi, nha đầu Tuần Tuần này đúng là không cho người khác bớt lo, một chút quy củ cũng không có, về sau đừng như vậy nữa." Noi đến cuối, Đỗ thị thật sự lo lắng cho đứa cháu gái ruột này, còn có phủ nào muốn lấy một người vợ không có quy củ này chứ?" Hôm sau bái kiến xong lão tổ tông, Kiều thị dẫn Mai Như đến chùa Liên Hương cầu bình an. Tới trong chùa, Kiều thị đi gặp chủ trì Tịnh MInh. Vị hoà thượng Thục Liêu chắp tay trước ngực nói: " Thật không khéo, vị chủ trì đang gặp khách quý." Vừa nghe hai chữ khách quý, mí mắt Mai Như nhảy nhảy, nàng suy nghĩ sẽ không phải là Mai Tranh đi. Kiều Thị không nói nhiều, chỉ đi bái Phật. Hôm nay người trong chùa không nhiều lắm, Kiều Thị tận tâm mỗi Bồ Tát đều vái qua một lần. Bà cầu hai đứa con đều không có việc gì. MAi Như theo sau, cũng chắp tay vái một cái. Không biết đã vái qua bao nhiêu Bồ Tát, cuối cùng tiểu hoà thượng cũng đến mời Kiều Thị: " Trụ trì mời phu nhân qua." Tịnh Minh không ồn ào, Kiều Thị nói vài câu, Mai Như ở lại trong viện chờ. Chỗ của trụ trì quả thật phong nhã, trước đình là thành phiến Thuý trúc, đục lỗ xanh sẫm. Giữa sân là cây Hồng mai, phía trước có chiếc ao nhỏ, bên cạnh lấy một ống dẫn nước từ suối trong núi, bên trong ao còn nuôi mấy con cá nhỏ, lúc này đang bơi rất vui sướng, ngẫu nhiên có mấy cánh hoa mai rơi xuống, nhu nhu lắc Lư, càng thêm đẹp. Mai Như đứng bên cạnh nhìn nhìn, liền nghe giọng nói của tiểu hoà thượng: " Mời thí chủ ngồi." Một người trả lời: " Mong đại sư đừng quên." Giọng nói kia hơi trầm xuống, lạnh lẽo đến thấu xương, Mai Như quả thật rất quen thuộc, thân mình cứng đờ, vội vàng né tránh, làm bộ không nghe thấy, một lòng một dạ nhìn chằm chằm trúc bên cạnh. Phó Tranh nói chuyện xong với vị hoà thượng kia, quay người lại liền nhìn thấy Mai Như. Nàng đứng dưới cây Hồng mai, tóc mai nhẹ nhàng bay, thân mình rõ ràng cứng đờ, quả thật giống bịt tai trộm chuông nhìn ra chỗ khác, chắc cũng không biết biện này còn có người khác. Nàng không có chỗ trốn, lại giả vờ không nghe được. Không quen biết, giả ngu, giả ngơ còn tưởng người khách không nhìn ra tâm tư nhỏ của nàng.....Nàng lại ngơ ngẩn như vậy. Phó Tranh lắc đầu, khẽ cười một tiếng. Tiếng cười nhàn nhạt, MAi Như tự nhiên nghe ra được. Nàng biết chắc Phó Tranh đã nhìn ra, lại không nói ra thôi, chỉ nhìn nàng diễn trò. Mai Như hơi xấu hổ, lại vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh quay lưng về phía hắn đứng, coi như không nhìn thấy hắn. Thật nhanh, nam nhân đã nặng nề bước đi. Mai Như lúc này mới thầm nghĩ, Phó Tranh hôm nay tới chùa để làm cái gì? Hắn nhàn đến hốt hoảng sao. Nàng suy nghĩ, quay đầu bước đi. .............. Bóng dáng nam nhân đã không còn. Mười hai tháng hai là sinh nhật hắn. Kiếp trước Mai Như cùng hắn là mười ba năm phu thể, mỗi năm đến ngày này, sẽ không thấy bóng dáng người này đây, hỏi hắn đi đâu, hắn không nói......Chả nhẽ là hắn đi đến chùa  Liên Hương? Hắn đến đây làm gì? Mai Như khó hiểu