Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 190 : Trưởng thành
Trong một ngọn núi sâu trong Kiếm Nam đạo, một đám hắc y nhân dáng vẻ thướt tha đứng trước lối vào ngọn núi, trong tay một mỹ nhân có Bát Xỉ Luân Bàn đang lơ lửng, tám cây châm phía trước đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt.
“Khí địa mạch quá hỗn loạn, xem ra nguồn căn thiên tượng dị động của Phạm Dương hai năm trước chính là ở đây.”
Bọn họ tiến vào trong núi, phát hiện bên trong có một cái hồ cực lớn...
“Đã dò xét rồi.” Người phụ nữ nhìn hồ nước yên tĩnh, tự mình lẩm bẩm: “Là ai đã ra tay mạnh như vậy, thay đổi nước cả hồ, loại thuật pháp này...”
Người phía sau đều hít một hơi.
Nhưng họ không biết trên lưng núi cheo leo cách đó khoảng hai ba trăm mét, có một nhóm người mặc áo choàng dài phủ nón che đang lặng lẽ đứng trong gió, áo choàng đen bay phần phật, cả đám cao thủ tu vi cao thâm Lưu Diên ở dưới đều không phát giác ra.
“Xem ra Lưu Diên cũng tra không ra, cũng không biết là ai mà lợi hại như vậy, hơn nữa còn nhanh hơn chúng ta một bước, lẽ nào nó đã bị đối phương lấy đi?”
Đã thế còn khiến bọn họ giống như con cờ của đối phương.
Bên kia người nam nhân cao to nhất nửa mặt bị cái nón che khất, ánh mắt liếc nhìn cái hồ rộng lớn tĩnh lặng, nhàn nhạt nói: “Có thể là không lấy đi gì cả, chỉ là đang che giấu.”
Hắn nhìn xuống sơn cốc rộng lớn cùng với bình nguyên ở bên ngoài.
“Sơn long thế, vân tùng phượng, rất cổ xưa, thiên tượng đó không giống như giáng lâm, mà giống như thức tỉnh... kiểm ra hướng chảy của hồ nước, bất cứ sự việc nào phát sinh cũng phải báo lại cho ta, ta muốn xem nó rốt cuộc là đã đi đâu.”
“Vâng.”
Đương nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy đám người Lưu Diên tuy không thu hoạch được gì nhưng cũng không vội vàng rời khỏi.
Khác với phương pháp lẳng lặng điều tra của bọn họ, Lưu Diên dự định phải làm cho ra trò.
Kho báu của thái tử Việt! Kiếm Nam đạo rộng lớn, dù là môn phái Hàng Đạo muốn điều ra cũng phí rất nhiều công sức, nhưng nếu như có thể lợi dụng thế lực của người phàm thì sao?
Dùng kho báu để dụ dỗ bọn họ!
Kiếm Nam đạo vân vũ nổi lên, Hoài Nam đạo thì vẫn vô cùng yên bình, dù sao thì Hoài Nam đạo trong thập đạo của Đại Đường cũng xem như là nơi yên ổn nhất, bốn môn phái cân bằng.
Thời gian cứ như vậy trôi đi.
---
Triệu Khoát kỳ thực cảm thấy rất khó xử, tuy rằng chuyện kia đã trôi qua được hơn hai năm rồi, nhưng cách hai năm quay lại Bắc Trúc Phong, nếu như không phải là cảm giác khó xử thì chính là cảm giác đầy hổ thẹn.
Hắn đã cảm nhận được, nhưng cũng không có cách gì, bởi vì hai năm nay hắn đã nhìn rõ được chướng khí mù mịt trong nội môn nhà mình, cũng nhìn rõ được thái độ của tông môn đối với Đao Phong.
Hắn hiểu, nhưng không thể nói gì, có thể đây cũng chính là nguyên nhân hôm nay hắn đáp ứng với đệ tử chưởng môn cùng đến đây gửi bái thiếp?
Đệ tử của chưởng môn không nhiều, nhưng rất nhiều người xuất sắc, trước mắt chính là thất đệ tử Phục Tinh, là một người luôn hành sự thỏa đáng, lúc này hắn đang đứng trong rừng trúc Bắc Trúc Phong, cung kính gửi bái thiếp đến chỗ căn lầu trúc.
“Đệ tử Phục Tinh bái kiến Thanh Nguyệt Thượng Nhân, phụng mệnh sư tôn, đặc biệt đến đây gửi thiếp mời Hoa Quả Yến tổ chức vào ba ngày sau.”
Phục Tinh lặp lại ba lần đều không có người trả lời, bất giác có chút bối rối, Triệu Khoát cũng nhíu mày.
Không có người?
“Thượng Nhân dường như thường xuyên vắng mặt, nếu như không có ở đây, vậy thì có chút khó khăn rồi.” Phục Tinh vừa nói vừa nhìn sang chỗ Triệu Khoát.
Hôm nay hắn gọi Triệu Khoát đến, cũng là do chưởng môn dặn dò, đại khái là cảm thấy Đao Phong bị lạnh nhạt cũng đủ lâu rồi, cũng đã đá đi hết một đám không ra gì, nay đã đến lúc nên làm dịu lại.
Nhưng hắn nghĩ đến nguồn căn của sự việc kia, vẫn cảm thấy Đao Phong đây là tự làm tự chịu, thật sự quá mất mặt rồi.
Trong đầu hắn không rõ, là loại tuyệt sắc nào lại khiến cho Vu Lược Phong gặp phải mối họa lớn như vậy.
Trong lúc hai người còn đang bối rối, thì có tiếng bước chân từ trong phòng truyền đến.
Là hắn sao? Triệu Khoát vui mừng, nhịn không được tiến lên, Phục Tinh thấy vậy thì sững sờ, đến rồi?!
Hai người ánh mắt như có lửa đốt, nhìn về phía người kia đang bước ra.
Thân hình cao lớn thô kệch, cánh tay kỳ lân, bắp chân voi, bước đi mang theo tiếng gió...
Triệu Khoát đỡ trán, Phục Tinh rũ mắt.
Khung cảnh vượt xa sức tưởng tượng, cách biệt quá lớn, không dám nhìn thẳng.
“Mẹ nó, lại là ngươi! Tiểu tử, lại muốn đánh nhau sao?” Lý Đại Hùng thấy Triệu Khoát liền không vui, Triệu Khoát cũng chỉ có thể tạ lỗi, Phục Tinh thấy vậy liền tiến lên giải thích.
“Triệu sư đệ là cùng ta đến đây gửi thiếp mời, hơn nữa đệ ấy luôn đối đãi thiện ý với ba vị quý khách, xin huynh đệ hãy rộng lượng bỏ qua cho.”
Phục Tinh kỳ thực trong lòng cũng có chút khó chịu, người nhà mình bị người bên ngoài ức hiếp, thế mà hắn vẫn không biết đối phương tên họ là gì, cũng chẳng có cách nào khác, cả cái Bắc Trúc Phong này chính là do Thẩm Thanh Nguyệt quản lý, ba kẻ là nguồn gốc của tai họa kia lại ở lỳ trong này không đi ra ngoài, bọn hắn cũng không thể nào chạy đến hỏi Thẩm Thanh Nguyệt.
Hơn hai năm rồi, đám đệ tử Thần Tiêu bọn hắn mỗi ngày nhắc đến chuyện kia cũng chỉ có thể dùng những từ như “nữ tử hung bạo kia”, “nữ tử tuyệt sắc kia”, “tên nam cao to kia” để hình dung ba người này.
“Tiền bối ấy hiện tại không có ở đây, nhưng buổi tối sẽ trở về, có thể gửi thiếp mời cho ta, chờ tiền bối ấy trở về ta sẽ đưa cho người, nếu như các người không muốn, thì buổi tối lại quay lại đây.”
Lý Đại Hùng vừa mới huấn luyện xong trở về, đang mệt muốn chết, chẳng có tâm tư đâu mà nói nhiều với hai người này.
Phục Tinh cũng không tức giận, nghĩ nghĩ một lát liền đồng ý gửi thiếp mời lại.
Sau khi gửi thiếp mời xong, hai người liền rời đi, chỉ là vừa mới đi được một đoạn, đã nghe thấy tiếng Lý Đại Hùng, hai người bất giác quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đại Hùng chạy vào phía hậu viện của lầu trúc...
“Yêu Yêu, hai tên tiểu tử kia đến gửi thiếp mời, huynh giữ đi, nếu không nói không chừng một hồi tôi lại đem làm củi đốt.”
Triệu Khoát nhìn thấy Yêu Yêu thì sững sờ, ngay cả Phục Tinh cũng thế.
Hai người đứng im lặng một hồi lâu.
“Cậu đặt ở thư phòng đi, tiền bối tự nhiên sẽ nhìn thấy.”
“A, huynh đi đâu vậy?”
“Đưa cơm cho A Duệ, cơm của cậu ở trong nhà bếp, đi ăn đi.”
“Được được!”
Lý Đại Hùng không nhiều lời lập tức chạy đi, Yêu Yêu xách giỏ đi lên núi.
“Chính là người đó?” Phục Tinh tự mình lẩm bẩm.
Triệu Khoát bừng tỉnh, có chút lúng túng: “Ừ, là người đó.”
“Chẳng trách tên Vu Lược Phong kia... chẳng trách.”
Phục Tinh lại tự mình lẩm bẩm.
---
Thác nước ào ào, nước đổ xuống trông như màu bạch ngân, vẫn là thác nước đó, vẫn là cái hồ đó.
Chỉ là trên mặt nước lưu văn chuyển động, dưới nước bóng sáng xanh trắng giao nhau.
Hóa Long Ngọc Quyết dao động trong nước, dáng vẻ xinh đẹp ung dung tự tại, từ bàn chân trần đến bắp đùi lưu chuyển một tầng ánh sáng, màu sắc u ám thoát ra từ trong huyết nhục, ánh sáng lưu chuyển theo kinh mạch, quả là một sự thần kỳ mà người khác không thể nào nhìn thấy được.
Yêu Yêu xách giỏ đến bên bờ hồ, ngước đầu lên nhìn bầu trời, bạch hạc đáp xuống, anh mỉm cười, cảnh sắc xung quanh bị nụ cười đó làm bị lu mờ đi vài phần.
“Tiểu Bạch, tiền bối hôm nay ra ngoài, ngươi không đi theo sao?”
Bạch hạc đứng bênh cạnh anh, cái đầu cọ vào lòng anh.
“Không nỡ rời xa ta sao?” Vẻ mặt Yêu Yêu tràn đầy sự dịu dàng, ngón tay thon dài đặt nhẹ lên đầu bạch hạc, dịu dàng vuốt vuốt nhúm lông đỏ rực trên đầu nó, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nước.
Bạch hạc nhạy bén liền đưa mắt nhìn xuống nước.
Một cái đầu từ dưới nước trồi lên.
“Đói chết tôi rồi, Yêu Yêu, hôm nay có việc gì mà đến trễ vậy? Lại là ngươi, con chim chết tiệt, mắc mớ gì cứ nhìn ta khinh miệt!”
Cố Duệ từ trong nước ngoi lên, giơ tay với lấy cái khăn ở trên hòn đá bên cạnh, bước đôi chân trần lên trên hòn đá, cầm khăn lau tóc ướt... ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bạch hạc.
Bạch hạc chẳng hề sợ hãi, lại trừng mắt nhìn cô khinh thường.
Cố Duệ cười ha ha, cũng trừng mắt nhìn lại...
Đến đây đến đây, cùng làm tổn thương nhau nào.
Yêu Yêu dở khóc dở cười, nắm lấy chiếc khăn trong tay Cố Duệ, giúp cô lau tóc, anh chợt sững sờ, đột nhiên cảm thấy người trước mắt so với hai năm trước đã cao lên rất nhiều, nhưng sau đó anh liền nói: “Đã hai năm trôi qua rồi, hai người tại sao vẫn như trẻ con, cả ngày đấu đá nhau vậy.”
Cố Duệ: “Ai kêu nó ngày nào cũng trợn mắt khinh thường nhìn tôi.”
Bạch hạc: “Quác quác!”
Cố Duệ: “Anh xem, nó lại trừng tôi!”
Yêu Yêu: “Là nó thích cô mà, tôi thấy đó không trừng ai khác cả.”
Cố Duệ trầm mặc, Yêu Yêu, anh thật là biết cách lừa người ta, nhưng tôi chưa từng thấy ai thích người khác mà lại trừng mắt khinh thường.
“Cũng phải, tôi thiên sinh lệ chất, con chim chết tiệt kia vượt qua rào cản chủng tộc yêu tôi cũng không có gì lạ, chẳng qua cũng đành vậy, cái ngươi cần là một con chim trống, dù gì ngươi cũng là một con chim mái...”
Ngón tay Cố Duệ cong lên, chọt vào hàm dưới của bạch hạc, cô đứng trên hòn đá nhìn xuống, chân mày nhếch lên, ánh mắt mang theo sự mị hoặc: “Chẳng qua ngươi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của bổn đại gia, trở về cố gắng tu luyện đi, sau này ta sẽ để cho ngươi ở bên cạnh bưng nước rửa chân cho ta...”
Bạch hạc trợn mắt đơ người, cuối cùng vỗ cánh quạt mấy cái gió lốc nổi lên.
“Ha!” Cố Duệ nhún chân nhảy lộn người về sau, đáp xuống mặt nước hồ, bàn chân trần xinh đẹp tinh tế điểm một cái trên mặt nước, tạo hoa một vòng sóng gợn, cô cất tiếng cười nhẹ nhàng, thân thể tựa như con chuồn chuồn đạp nước, bóng hình xinh đẹp thoắt cái đã đáp lên cành đào bên bờ hồ.
Cành cây không hề lay động, nhưng những cánh đào nhẹ nhàng rơi xuống, cô đứng giữa rừng hoa rực rỡ, nhẹ nhàng khoan thai nhấc lấy Hồng Nhan đang treo trên cành đào, Hồng Nhan trong tay xoay một vòng, được hai tay đưa ra sau đỡ lấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, y phục mỏng manh phất phơ tựa như lá liễu, gương mặt ngọc ngà đẹp tựa sắc hoa.
“Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, ngươi xấu hổ gì chứ?”
Nụ cười của cô vô cùng rực rỡ, bạch hạc tức đến run người nhưng không tiếp tục động thủ, nó nhìn sang Yêu Yêu cất tiếng kêu, dáng vẻ vô cùng uất ức.
Yêu Yêu thu hồi ánh mắt, vươn tay vỗ vỗ đầu nó: “Ta không làm gì được A Duệ, trong núi này ai có thể làm gì được cô ấy, thì ngươi đi tìm người đó đi.”
Bạch hạc hai mắt sáng lên, quay đầu nhìn Cố Duệ hừ một tiếng, sau đó vỗ cánh bay đi.
“Tiểu Bạch, cá của ngươi...”
Vù!
Bạch hạc véo một cái đã quay đầu lại, ngậm lấy cái hộp trong giỏ đồ ăn, sau đó lập tức bay đi.
“A, Yêu Yêu, anh sao lại thiên vị con chim chết tiệt kia như vậy, cá đó tôi cũng muốn ăn mà.”
Cố Duệ lại chạy lại, cả người đều ướt sũng, y phục trong suốt, nhưng cô không để ý, hôm nay thời tiết tốt, trời trong gió mát, ánh mặt trời ấm áp, y phục rất nhanh có thể hong khô, vậy nên cô dứt khoát ngồi lên tảng đá, vắt chân này lên chân kia, giống y hệt như một vị hảo hán! Thật thơm ngon!
“Cô thích ăn thì chốc nữa quay về tôi sẽ làm cho cô ăn, hà tất phải tranh giành với Tiểu Bạch, nó cứ đối đầu với cô, có lẽ chính là vì cô thích tranh cá với nó.” Yêu Yêu tiếp tục thay Cố Duệ lau khô tóc, anh cũng để ý thấy y phục Cố Duệ ướt sũng dính sát người, để lộ ra thân thể thon thả nuột nà, nhưng suy nghĩ của anh rất đơn thuần, không giống như dục niệm của những nam tử thông thường, anh chỉ cảm thấy, tiểu sư muội nhà mình đã trưởng thành rồi.
Sự vui vẻ này thể hiện rõ trên gương mặt của anh, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn.
Kỳ thực dùng cái chữ trưởng thành này có chút kỳ quái, Cố Duệ lúc trước đã là thiếu nữ mười bảy tuổi rồi, cũng đã qua tuổi dậy thì, nhưng lúc đó ngũ quan và thân thể lại chưa phát triển.
Thế nhưng hai năm nay biến hóa lại rất lớn, Yêu Yêu tự hỏi không biết sư phụ hai năm rồi không gặp, nếu như nay nhìn thấy Cố Duệ liệu có thể nhận ra cô hay không.
Cố Duệ miệng gặm sườn chua ngọt, nhồm nhoàm nói: “Chẳng có cách nào khác cả, tôi luôn cảm thấy đồ ăn cướp từ chỗ Tiểu Bạch với Lý Đại Hùng đặc biệt ngon hơn bình thường.”
Yêu Yêu: A Duệ hư như vậy không sợ ban đêm đi đường sẽ bị người ta đánh chết sao?
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
47 chương
13 chương
68 chương
8 chương
10 chương
88 chương