[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ
Chương 1
10 năm sau trận chiến cuối cùng, St Mungo, trên chiếc giường trắng, những anh hùng của cuộc chiến tranh cùng đứng quanh một chỗ, bi thương mà nhìn về phía vị cứu thế chủ yếu ớt ở trên giường – Harry Potter, trong trận chiến cuối đó, bị ma lực cuối cùng của hắc ma vương công kích dẫn đến tổn thương, khiến Harry trong 10 năm này, không thể khống chế, ma lực trong cơ thể cạn kiệt, sau đó, thân thể dần dần phân rã, người thanh niên 27 tuổi lại nhìn giống như một lão nhân tuổi xế chiều.
Nở nụ cười, trong con ngươi xanh biếc là sự an nhiên cùng mãn nguyện, gương mặt đầy nếp nhăn bình tĩnh tới cực điểm, cậu nhìn kỹ những người bạn của mình, khó khăn mà mở ra bờ mỗi khô nứt“Hey! Hermione, Ron, tớ rất tốt, rất mãn nguyện, thật đấy, Ginny, đừng khóc, xin lỗi……không thể tiếp nhận em, không phải chỉ bởi vì cơ thể của anh, mà là, anh phát hiện, anh đã có người mà anh yêu sâu sắc……ha ha……hiện tại, chắc có thể gặp được người đó rồi……chỉ là……anh nghĩ……hắn sẽ không muốn nhìn thấy anh……ha……sev……”……
Một đêm tối an lành năm 2007, cứu thế chủ của giới ma pháp – Harry Potter do ma lực cạn kiệt mà chết đi, thọ 27 tuổi……
Nặng nề, nhưng ma lực sung mãn mà rất lâu chưa cảm nhận được, khiến Harry mở to mắt, cậu không phải là đã chết rồi ư? Vậy thì hiện tại, cậu muốn đi tới nhà những người đã mất đi bạn bè hay người thân, còn có Severus Snape!!!
Hứng thú trong chốc lát, Harry bắt đầu nhìn sang 4 phía, bóng tối, bóng tối lạnh lẽo, cậu lơ lửng trong sự cô độc khiến người ta tuyệt vọng, thử di chuyển một chút, lại không có cách nào cả, không biết đã qua bao lâu, dùng hết những cách có thể, kết quả là đến 1 inch cũng không thể di chuyển, khiến Harry tuyệt vọng đến gần như sụp đổ, tại sao, cậu hoàn thành xong nhiệm vụ, cậu giết chết hắc ma vương, cậu thậm chí lại ở vào hoàn cảnh mất hết tất cả, bao gồm cả người mà cậu đã hậu tri hậu giác yêu, tại sao cậu không thể đi đến bên người mà cậu yêu và yêu cậu! là vì sao, Merlin đây thật sự tàn nhẫn!!
Chính vào lúc Harry tập hợp một cách điên cuồng tất cả ma lực của mình, cố gắng nỗ lực nhiều nhất có thể, ở nơi xa xa, đột nhiên xuất hiện một tia sáng, chỉ do dự có vài giây, Harry phát hiện bản thân đang bay về phía ánh sáng giống như là cửa ra đó, sự phấn kích làm cho toàn thân cậu run rẩy, cố gắng hơn, tăng nhanh tốc độ của bản thân, sau đó, ở trong ánh sáng càng lúc càng chói mắt mà mất đi ý thức
Ôi……đau đầu, lầm bầm, linh hồn mà cũng đau đầu? Lắc lắc đầu, Harry lại một lần nữa mở mắt, choáng váng xem xét mọi thứ xung quanh.
Đánh mắt qua đỉnh của ngọn nến, 4 chiếc ghế dài của các viện đang được ngồi chật ních, một nhóm phù thủy nhỏ đang đứng ở phía giữa, những người bạn tốt trong kí ức lúc nhỏ, Hermione, Ron, Neville, a, còn có người mà đã giúp đỡ bọn họ trong trận chiến cùng – Malfoy!!
Nhìn về phía ghế dài, Merlin!! Cedric!! Fred!! Merlin!! Đây không phải là thật!! Vậy……
Oh oh, Dumbledore, chiếc áo chùng đầy những ngôi sao của thầy thật là đẹp chết đi được!!
Vội vàng tìm kiếm, bỏ qua tất cả những thứ khác, sau khi nhìn thấy mạt hắc sắc đã khắc sâu vào trong linh hồn của hắn, Harry cảm thấy những giọt nước lạnh lẽo đang chảy xuống trên mặt mình, thì ra linh hồn của có thể rơi lệ ư.
Severus Snape!! Người mà cậu đã từng cảm thấy ghê tởm, người mà sau đó cậu lại thấy có lỗi, hắn——người mà cậu cuối cùng đã yêu! Rất tốt rất tốt, không có bị thương, không có đổ máu, không có nhìn vào mắt của cậu, nói ra những lời khiến cậu đau lòng đến nghẹt thở đó!
Harry cứ như vậy, lơ lửng trong không trung, tham lam, chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt vô cảm đó, người nam nhân có đôi mắt sâu đen, không bỏ qua từng đường nét nào trên gương mặt, sau đó, vào lúc McGonagall bắt đầu điểm danh, keo kiệt mà dành ra một chút chú ý, oh Merlin!! Đây không đúng!!
Lại một lần nữa đánh giá kỹ lưỡng, Harry nhìn thấy ngồi phía sau Snape, trừng lớn mắt, cậu nhìn Snape có chút không nhẫn nại mà nói chuyện với Quirrell, sau đó, cứng ngắc mà quay đi, nhìn thấy một người trong đám phù thủy đó——Harry Potter!!!
Ma lực bắt đầu gào thét, thậm chí khiến cho không khí xung quanh đều có chút bóp méo, trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả Dumbledore và Snape, đều tập trung tại nơi mà Harry đã bay qua, căng thẳng, quên mất phải trấn kinh, Harry nhìn con ngươi đen đang hiện lên một tia nghi hoặc, cẩn thận mà nhìn về phía Dumbledore, đồng dạng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt phù thủy già, vội vàng xem xét lại bản thân mìn, oh, cậu đã quên mất, cậu đã chết rồi, nhưng hiển nhiên, tất cả mọi người đều không nhìn thấy sự tồn tại của cậu, Merlin nhân từ đã cấp phần thưởng cho cậu, khiến cậu có thể nhìn thấy người mà cậu tâm tâm niệm niệm!
Bỏ qua tất cả, Harry vội vàng nhìn về phía Snape, thế nhưng, lại bị những linh hồn ở Hogwarts chặn lại, đáng chết! Tại sao những kẻ này lại có thể nhìn thấy hắn!!
‘?? Cậu là ai? Vì sao nhìn lại kỳ lạ như vậy?Mới đến ư? Tại sao cậu lại không giống chúng ta như vậy? “ bà béo hiếu kỳ hỏi, những linh hồn còn lại cũng gật đầu hưởng ứng, Harry nhìn trộm một cái bởi vì các giáo sư đều đang trấn kinh mà đứng dậy, còn có những đứa trẻ đang mở to mồm nhìn, oh, còn có ‘Harry Potter ’, Merlin, hắn tại sao lại không biết, miệng của chính mình lại có thể nhét vừa một quả trứng vịt lớn như vậy!!
‘Tôi là Harry……Harry, tôi cũng không biết tại sao lại không giống các vị, nhưng mà, tôi chính là vì hắn……’cái tên vừa đến miệng thì bị nuốt xuống, Harry chỉ về phía Snape đang nhíu chặt lông mày, nhìn về phía “bọn” cậu.
Các linh hồn nhìn theo hướng mà Harry chỉ, sau khi nhìn thấy người nam nhân âm trầm lạnh nhạt đó, đều choáng váng, có điều rất nhanh đã phản ứng lại
‘Severus Snape? Cậu tìm hắn làm gì? Hắn động đến cậu? oh, kỳ thực đứa trẻ này, haizz……’
‘Cậu làm sao lại biết hắn? Lẽ nào là bởi vì ……cậu mới..? ’……
Ngoại trừ Nam tước đẫm máu, những linh hồn khác đều mang theo vẻ hiếu kỳ hoặc đồng tình mà láo loạn lên, hoàn toàn không có chú ý đến, lời bạn luận và người bọn họ đang nói đến, điều đó quá kỳ dị, ánh mắt tất cả mọi người, đều tập trung vào vị giáo sư thoáng chốc trở nên cứng ngắc, mang theo sự kinh ngạc, nghi hoặc và đồng tình, Merlin!!bị một linh hồn chưa biết là hảo ý hay là ghét ý, lại còn là linh hồn không nhìn thấy làm rối trí, Severus Snape, Merlin muốn trừng phạt hắn cái gì!!
‘Oh……không, không phải, không cũng không biết……nhưng mà tôi nghĩ, tôi hiện tại chỉ muốn dõi theo hắn……’Harry vội vàng ngăn chặn lại sự “nhiệt tình” thái quá của đám linh hồn, nói luôn ra mục đích của mình.
‘Oh……vậy được, cậu luôn biết cậu cần cái gì, ôi, cậu quả thực là rất kỳ lạ, không giống như chúng tôi, lại còn có ma lực nữa!! Merlin!! Ma lực cường đại như vậy!!’
‘Oh oh, làm cho tôi xem đi, cậu có thể dùng ma pháp hay không? ’……
‘Merlin!! Thôi nào, chính bản thân tôi còn chưa có rõ ràng!! Tôi hiện giờ, chỉ muốn đến bên cạnh hắn! Tôi muốn biết tại sao bản thân lại tới đây!!’ mất kiên nhẫn, Harry thả ra lời nói dối, cậu tại sao không biết, những linh hồn ở Hogwarts lại thân thiện như vậy!!!
‘Vậy được rồi người bạn nhỏ nóng lòng, hắn cũng chạy không thoát, ôi, cậu chắc sẽ không chịu sự hạn chế của hogwarts, chúng tôi không cảm nhận được, vậy thì, đi thôi, ha ha, nhưng mà, thi thoảng nhớ đến thăm chúng tôi, cậu phải biết, mấy nghìn năm rồi, lúc nào cũng chỉ có mấy gương mặt này, thật là mệt a’
‘Đúng thế, những tên kia, hoặc là sợ chúng tôi chết được, hoặc là một chút cũng không để ý chúng tôi chậc!! Không biết tôn trọng các linh hồn!’#@%……
Cười không ra nước mắt, thật không dễ dàng gì, những linh hồn đó mới bảo đảm không tiết lộ ra bí mật, Harry nhìn những linh hồn có màu ngọc trai, những “người bạn” mới quen biết đang trôi đi, sau đó mới nhìn trộm về phía Dumbledore, được rồi, xem ra trong văn phọng của hiệu trưởng trong tương lại gần, sẽ có một vị khách đặc biệt.
Có điều, điều mà cậu muốn làm nhất bây giờ, chính là đến bên người nam nhân cả gương mặt trấn kinh, mà lại vừa tỏ ra mạnh mẽ kia, Merlin!! Đây là việc mà cậu nằm mơ cũng không mơ thấy được!!
Harry bay đến trước mặt Snape đang nhíu chặt lông mày, bàng hoàng nhìn về phía không khí những linh hồn vừa mới tập trung tại, do dự mà đưa tay ra, chạm nhẹ vào gương mặt mà cậu đã nhớ thương trong mộng suốt 10 năm trời, ấm áp, mềm mại, đang sống, lại thêm một lần, cảm giác lạnh lạnh ở trên má người đó……
Snape đang hoài nghi tai của mình có phải có vấn đề rồi hay không, hắn nhìn thấy cái gì? Chính vào lúc lễ phân viện sắp bắt đầu, kẻ mà luôn lắp bắp, toàn thân lúc nào cũng tỏa ra mùi tỏi nồng nặc – Quirrell đang cố gắng nói chuyện với mình, không khí đột nhiên nổi sóng biến dạng, thu hút toàn bộ linh hồn Hogwarts lại gần!!
Merlin!! Tại sao những linh hồn đó đột nhiên lại nhìn về phía mình!!còn nói ra tên của mình, mang theo sự từ bi và hiếu kỳ?? Rất rõ ràng!! Những linh hồn đó đang nói chuyện cùng với cái gì đó!nhưng mà bọn họ không nhìn thấy!!
Lén lút trao đổi ánh mắt với Dumbledore cũng đang cảm thấy kinh ngạc, Snape cố gắng khiến bản thân tập trung tinh thần, không bỏ lỡ từng từ nào mà đám linh hồn đó nói ra……
Nhưng mà, hắn chỉ có thể nghe thấy những thanh âm của linh hồn ở Hogwarts lại không nghe thấy một câu chữ nào của một kẻ khác, căng thẳng và sợ hãi nho nhỏ trong chốc lát khiến hắn nổi lên da gà, đáng chết!! Loại cảm giác không thể khống chế này, cảm giác bị theo dõi bị biến thành trò chơi, làm hắn cảm thấy phẫn nộ!!
Rất nhanh, Snape nhìn thấy đám linh hồn dường như cam kết gì đó với kẻ đột nhập, hoặc là đồng dạng nhận được cam kết gì đó, từng kẻ một lần lượt bay về vị trí vốn có của mình một cách mãn nguyện, đồng thời đối với những học sinh hiếu kỳ đến dũng cảm hơn mà đáp lời với bọn chúng, kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, cự tuyệt trả lời!!
Cái đó——thứ? Linh hồn? Đáng chết, tại sao không nhìn thấy hắn!! Snape chỉ có thể đoán mò mà trừng mắt nhìn không khí, thẳng đến khi trên mặt cảm thấy sự đụng chạm nhè nhẹ, hít vào!!! Nó đang ở cạnh hắn!! Rất gần!! Nó đang chạm vào mình!!
Không đợi Snape phản ứng, sợ hãi, trốn tránh hay gì đó, ngay sau đó, tựa hồ là sự ấm áp từ bên trong linh hồn, khiến hắn không tự chủ được mà rùng mình nhẹ, run rẩy đưa tay ra, nhìn thấy một đốm sáng trắng nhỏ giống như từ đuôi của đom đóm phát ra trên lòng bàn tay của mình, sau đó biến mất, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi nhỏ như là tiếng gió ‘Sev……’
Trống rỗng, thì ra tưởng rằng bản thân đã mất hết hi vọng, dường như là có gì đó đang đầy lên, Snape trong chốc lát lung lay, nắm chặt lại tay, trầm mặc, giống như chưa có gì sảy ra mà ngồi xuống, nhìn mà như không nhìn đám linh hồn đang bay lượn xung quanh hắn, ánh mắt pha lẫn sự phức tạp, kinh ngạc……
Harry ngồi phía sau Snape, cảm tạ Merlin! Dáng người của cậu không có mong manh như Pomfrey phu nhân đã dự báo, sau khi trưởng thành, còn cao hơn 1 inch so với Snape!
Nhè nhẹ cúi lưng, vòng tay qua tâm lưng thẳng tắp của người nam nhân, sau khi biết bản thân có thể nhè nhẹ mà chạm vào người nam nhân này, mà không phải là xuyên qua làm cho người khác cảm thấy khó chịu, Harry nhè nhẹ dán mặt lên da của người nam nhân, tại cự li dường như chạm vào, nhè nhẹ ma sát, cảm thấy hơi ấm mờ nhạt, xúc động, hắn ở tại nơi này, Severus.Snape, vẫn còn sống mà ở tại nơi này……
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
92 chương
88 chương
10 chương