Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 174 : Tôi thích cô

Hàn Cao không kịp phòng bị, chẳng qua Cố Duệ nay đã mười bảy, tuy thân thể vẫn chưa phát triển, nhưng gương mặt đã rất thanh tú, một đường nhìn cô phá án, hàng yêu, đối đầu với cương thi, Hàn Cao chẳng hề xem cô như cô nương nhà người ta, vậy nên cái ôm phóng khoáng này của Cố Duệ, rất có khí khái giang hồ, hắn cũng không nghĩ gì, chỉ là gương mặt của vị huynh đệ nhà mình hiện tại, chẳng khác nào heo bị thọc huyết. Hàn Cao: Nghe ta giải thích. Hứa Điển: Ta không nghe không nghe không nghe! “Anh cũng không cần khổ sở, anh đã thay đổi triệt để rồi, vậy thì ngày sau hãy cố gắng lại làm người nha.” Cố Duệ vỗ vỗ vai Hứa Điển, vẻ mặt đầy kỳ vọng... dường như hy vọng hắn có thể từ súc sinh nỗ lực tu luyện để được thừa nhận. Hứa Điển: “...” Nhạc Nhu đứng bên cạnh khóe miệng cong lên, vịn lan can cười.  “Chẳng qua nơi này cách U Châu xa xôi, các người một đường theo đến đây, cũng xem như là đối với tôi có tình sâu nghĩa nặng rồi.” Cố Duệ vẫn là không khỏi cảm khái. Lần này Hứa Điển không vui, hắn cười lạnh: “Đây là cô nghĩ quá nhiều rồi, bọn ta xuống thuyền ở Hoài An, chỉ là muốn đi nhờ đến Lạc Dương, vốn dĩ bọn ta không định ở lâu tại U Châu, lần này đi sớm đã nói với người nhà rồi.” Ánh mắt này, biểu cảm này là đang nói với Cố Duệ... không phải là vì cô, không biết xấu hổ!  Cố Duệ mặt không biến sắc: “Ừ, tôi còn tưởng là anh thích tôi, thì ra một chút cũng không có, vậy tôi yên tâm rồi.” Hứa Điển câm nín, cảm thấy như vừa lấy đá đập chân mình, quá đau. Hàn Cao cũng chẳng có cách nào, kéo Hứa Điển đang ngàn ngập bi thương xuống thuyền, hắn phát hiện Cố Duệ cũng đi theo xuống.  Hứa Điển gân cổ lên: “Cô tiễn xa như vậy làm gì? Không cần, cô về đi!” Lần này Cố Duệ không nói gì, phía sau ba thầy trò Khuê Sơn cũng theo sau Cố Duệ, thần sắc dị thường. Lý Đại Hùng mở miệng: “Không phải đâu Hứa công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi, bọn ta cũng xuống thuyền ở Hoài An.”  A, là hắn hiểu lầm sao? Hứa Điển vô thức nhìn Cố Duệ, cô tươi cười đáng yêu: “Nhường đường một chút, anh chắn đường rồi.” Bến tàu lớn như vậy, người đến người đi, cầu thang xuống thuyền thì hẹp, đương nhiên sẽ tắc đường. Hứa Điển tức giận, quay người bỏ đi, Hàn Cao muốn khóc không được muốn cười cũng không xong, chỉ có thể chắp tay chào mấy người Cố Duệ: “Có duyên sẽ gặp lại.”  Hai người đi về phía trước. Bốn sư đồ Cố Duệ cũng đã cáo biệt với mấy người Nhạc Nhu, lúc này cũng chuẩn bị rời đi... Người Khuê Sơn đó giờ vốn không có cái loại cảm xúc đau thương biệt ly.  Bởi vì người mà họ xem trọng quá ít. Bốn người rẽ trái, hai người Hàn Cao rẽ phải. Nhạc Nhu và Thanh Vũ vẫn còn ở trên thuyền, nhìn hai nhóm người phân ra trái phải, cô đột nhiên cảm thấy bản thân không thích cảnh tượng như vầy, mặc dù cô luôn cho rằng bản thân đã có thể thờ ơ với loại thế thái này.  Sự không vui này của cô thể hiện ở giữa trán, Thanh Vũ cũng chau mày. Thôi Lương ở bên cạnh liếc nhìn hai người, điềm nhiên không nói. Hứa Điển đột nhiên dừng bước, nắm chặt tay, quay người, dùng sức hét lên: “Cố Duệ!!!”  Quay đầu nhìn lại, lại là hai kẻ chỉ số nhan sắc dưới mức trung bình, Lý Đại Hùng và tên đầu trọc. Hứa Điển giật giật khóe môi, nhưng cuối cùng Cố Duệ cũng quay lại, cách mười mấy mét nhìn hắn. Hứa Điển hiểu bản thân và vị cô nương trước mặt kia, hôm nay cách biệt e rằng nhiều năm, thậm chí là vĩnh viễn có thể sẽ không có cơ hội gặp lại.  Thiên hạ rộng lớn, đi đường cũng phải mất một con trăng, hơn nữa còn không biết có thể tìm được không, huống hồ bọn họ là bèo nước tương phùng, ngày sau liệu còn có duyên gặp lại. Vậy nên hắn sợ, một ý niệm dâng lên. Vậy nên hắn quay đầu.  Phun ra một câu hắn không biết đã muốn nói từ lúc nào. “Cố Duệ, tôi thích cô.” Lời này khiến Yêu Yêu cũng phải ngước mắt lên nhìn hắn, Hàn Cao có chút kinh ngạc, hắn không biết vị huynh đệ này của bản thân sẽ...  Trên thuyền, Thôi Lương cao cao tại thượng, hai tay vẫn nắm chặt lò sưởi, ánh mắt lưu chuyển, nhìn xuống vị công tử cao quý anh tuấn kia đang cao giọng gào lên. Lão bách tính gần đó cũng đều kinh ngạc, chẳng qua, người dân Đại Đường cũng thoải mái, đối với chuyện này cũng chỉ tỏ ý cười, thậm chí có một số người dừng chân lại đứng xem. Cô nương kia... sẽ như thế nào đây?  Cô nương kia nhìn Hứa Điển, không để hắn chờ quá lâu, cô chỉ nhướng chân mày lên, khẽ cười, nụ cười tươi sáng tựa ánh ban mai. Cô không nói gì cả, chỉ nở một nụ cười, tự tại, phong lưu, mang theo chút phóng khoáng khiến người ta khó lòng quên được. Cô xoay người, giơ cánh tay lên, bàn tay lắc lắc. Tạm biệt, Hứa Điển. Cô bước về phía trước, Yêu Yêu nhìn Hứa Điển một cái, thần sắc rất tĩnh lặng, ánh mắt cũng tĩnh lặng, anh khẽ gật đầu, rồi cũng bước đi. Tên đầu trọc cười hi hi, nắm cổ Lý Đại Hùng, cười cợt châm chọc... Đây chính là người Khuê Sơn.  Có thể nhiều năm sau, Hứa Điển khi tuổi đã lớn hơn, người cũng trưởng thành hơn vẫn sẽ nhớ rõ bản thân thuở thiếu nhiên đã từng phong lưu tuyệt đại giữa một rừng hoa, cũng có lẽ hắn sẽ nhớ rõ cô thiếu nữ mong manh mà ngạo nghễ đứng dưới tán thạch lựu đong đưa những quả đỏ lập lòe,... và cả gương mặt thoáng qua trong phút giây nguy hiểm đối đầu với tà ma. Đương nhiên, cũng có thể... hắn sẽ ôm con cái, buồn bã nhớ lại cái thời phong nhã hào hoa, hắn đã từng điên cuồng hét lên lời si mê trong lòng đối với một cô gái. Cố Duệ, tôi thích cô. --- Bất giác, rất nhiều tùy tùng đều lui ra, Thanh Vũ cũng đến đầu bên kia. Phía đầu thuyền chỉ còn lại Thôi Lương và Nhạc Nhu.  “Lúc trước thấy bên người cô rất ít cô nương cùng tuổi, còn tưởng rằng cô sẽ luôn như vậy.” Ngón tay Thôi Lương vuốt ve hoa văn trên lò sưởi, ngón tay nhè nhẹ mân mê, khóe môi tăng thêm mấy phần ôn hòa. Nhạc Nhu thu hồi ánh mắt, nhìn Thôi Lương: “Tri kỷ, một đời một người cũng đủ rồi.”  Thôi Lương nghe vậy thì mỉm cười, ánh mắt nhìn theo bốn thầy trò đang hòa vào trong biển người. “Nhân sinh vốn dĩ tẻ nhạt, bên cạnh nếu có một người tùy tiện lại phong lưu, quả thật sẽ tăng thêm rất nhiều thú vị.” Thôi Lương là nhân vật thế nào, mấy ngày nay cũng đủ để hắn biết tình hình cụ thể của mấy người Khuê Sơn, trong lòng biết rõ cô nương kia trẻ tuổi, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tính tình kỳ quặc, tác phong tùy tiện, luôn có một loại sức sống không giống với mọi người. Nụ cười sau cùng của cô, là đắc ý sao? Quả thực là, tuổi niên thiếu có người si mê, có thiếu nữ nào lại không để tâm, nhưng cô cười phong lưu một cách rất thản nhiên, không uyển chuyển từ chối, cũng không nổi giận, chỉ một nụ cười, để lại cho chàng thiếu niên si mê kia một hồi ức mỹ lệ.  Người như vậy... khiến người ta tức giận, nhưng không khiến người ta oán hận. Hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, chưa từng... Nhưng những lời ung dung, thâm thúy này của Thôi Lương lại khiến Nhạc Nhu chau mày, đáy mắt cũng trầm xuống, nhịn không được buông ra ngữ khí nhẹ nhàng: “Biểu ca...”  “Trước khi gặp muội, mẫu thân từng nhắc đến hôn sự của ta.” Lời của Thôi Lương khiến thần sắc của Nhạc Nhu có chút biến hóa, ngón tay nhịn không được nắm chặt. Cô không nói gì.  “Còn có muội, ta biết muội sẽ không từ chối.” “Ừ, muội sẽ không.” Nhạc Nhu nghiêng đầu, tựa vào lan can: “Xuất thân Nhạc gia, hưởng vinh quang của Nhạc gia, hơn nữa còn là trưởng đích nữ, làm sao có thể chỉ nhận mà không trả giá, bất kể gia tộc chọn lựa như thế nào, muội cũng không cự tuyệt.” “Gả cho ta, ta sẽ không bó buộc muội, mẫu thân hai gia tộc lại có quan hệ tốt với nhau, xem như là trên gấm thêm hoa.” Thôi Lương nói lời này mặc dù rất ôn nhu, nhưng lại nhàn nhạt, dường như chuyện liên quan đến chung thân đại sự của hai người đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện bình thường.  Nhạc Nhu nhìn Thôi Lương, quả thực, Thôi Lương mặc dù không theo đường quan trường, nhưng dựa vào sự nghiệp khổng lồ hiện nay của hắn, cũng đủ khiến cho người ta thèm nhỏ dãi mối quan hệ này, huống hồ hắn còn là tam lang của Thôi gia vốn hiếm muộn con cái. Người bên cạnh nhìn qua, sẽ thấy là cô trèo cao. “Nhưng đó là người khác cho rằng như vậy.” Thôi Lương nhìn Nhạc Nhu: “Thứ ta có, vốn dĩ cũng là thứ muội không xem trọng, thứ duy nhất giúp được cho muội chính là ta sẽ không ràng buộc muội, cũng sẽ không có nữ nhân khác khiến muội bận tâm.”  Nhạc Nhu lại nhìn Thôi Lương, dường như có điều suy nghĩ: “Biểu ca nói nhiều như vậy, hoàn toàn không có khả năng là đang thuyết phục muội gả cho huynh, một là muội sẽ không từ chối, hai là muội cũng không có tư cách từ chối...” Cô trước nay luôn biết vị biểu ca từ nhỏ đã ôn nhu nho nhã này có một nội tâm mà người bên cạnh không thể nào chạm đến được, sự trống trải, sâu xa của trái tim đó, cũng là thứ cô không thể nào nhìn thấu. Cô sẽ là tri kỷ của hắn sao?  Cũng may, cô vô tâm. Thôi Lương nhìn cô, mỉm cười: “Vốn dĩ ta không để ý đến vị trí bên cạnh này, nếu như muội tình nguyện, nó là của muội, nếu như muội không tình nguyện, nó cũng sẽ để trống ở đó.” Nhạc Nhu khẽ nhíu mày, nhìn Thôi Lương thật lâu, sau đó mới cất lời: “Cám ơn.”  Thôi Lương lắc lắc đầu: “Muội đi đi, ta chỉ có thể giúp muội mấy năm này thôi, về sau muội chỉ có thể dựa vào chính mình.” Nhạc Nhu hít một hơi thật sâu, cô chắp tay, trước khi rời khỏi, không biết sao lại quay đầu nhìn Thôi Lương nói một câu. “Biểu ca, huynh nói xem, trên thế gian này có thể nào có một người đang luôn chờ đợi huynh?”  Ngón tay đang ôm lò sưởi của Thôi Lương khẽ động, nhìn sự ngẩn ngơ hiếm có giữa vầng trán của Nhạc Nhu. “Câu hỏi này của muội, nếu như tự hỏi chính mình, thời gian trôi qua, sẽ tự có câu trả lời, nếu như hỏi ta...” “Nếu như trong tim ta mong đợi một người, ta nguyện để ta chờ nàng ấy, chứ không để nàng ấy đợi ta.”  Nhạc Nhu sững sờ, cảm thấy vị biểu ca khiến cô kiêng kỵ này có chút mơ hồ gì đó mà cô không thể nào hiểu được. --- Thanh Vũ nhìn Thôi Lương một cái, sau đó cùng Nhạc Nhu rời đi.  Chờ hai người xuống thuyền, Thôi Lương khép mắt lại, Hứa Bách đứng ở không xa tiến đến: “Ta tưởng là thiếu đông gia có lòng với Nhạc cô nương.” Thôi Lương mỉm cười: “Cô ấy lúc nhỏ rất đáng yêu, cũng là người duy nhất biết ta sống không được bao lâu nhưng không rơi lệ trước mặt ta.” Cho nên, hắn nguyện ý dùng hôn sự của mình để thay cô che chắn mọi phiền phức.  Cho đến khi cô không cần nữa. --- Sau khi xuống thuyền, Thanh Vũ và Nhạc Nhu đi vào một quán trà hẻo lánh.  Thanh Vũ đưa mật tín trong tay cho Nhạc Nhu. Nhạc Nhu mở ra xem, chân mày nhíu chặt. “Nói với đại nhân nhà các người, lời của hắn, tôi sẽ truyền đạt lại cho sư phụ.”  Thanh Vũ gật đầu, nhưng không trực tiếp rời khỏi, hắn nhìn Nhạc Nhu: “Ta muốn hỏi Nhạc cô nương một câu hỏi.” Nhạc Nhu thu hồi mật tín nhìn hắn: “Dùng thân phận Thanh Vũ, hay là thân phận một người thân tín của Lư Dịch Chi.” Thanh Vũ: “Là cái phía trước, nếu là cái phía sau, ta thân là nô bộc, không có tư cách vượt quyền.”  Nhạc nhu uống trà: “Huynh hỏi đi.” --- “Sư phụ, con cảm thấy Nhạc cô nương và Thôi đại gia kia có quan hệ không thể nói rõ.”  Lý Đại Hùng đang đi trên đường rộn ràng cất tiếng hỏi, trong tay còn cầm một thanh kẹo hồ lô, phía dưới là con ngựa vừa mới mua được. Tên đầu trọc chẳng có mấy thiện cảm đáp: “Đã biết là không thể nói rõ, còn hỏi cái rắm gì.” Lý Đại Hùng mắc nghẹn, Cố Duệ ở bên cạnh pha trò: “Đại Hùng à, đối đãi với trưởng bối, giả ngốc, giả đáng yêu vô dụng thôi, anh có thể nhõng nhẽo mà."  Nhõng nhẽo? Lý Đại Hùng nghĩ nghĩ, ưỡn ẹo thân người, nén âm thanh học theo mấy cô nương trên đường: “Ai do~~~ sư phụ~~~ con muốn biết, người nói đi mà~~~” Tên đầu trọc nổi da gà: “Được rồi, lão tử nói! Đừng tạo nghiệp nữa!” Lý Đại Hùng lập tức thu hồi õng ẹo, gương mặt đầy chờ mong.  Hóng chuyện thiên hạ là thứ hắn thấy thú vị nhất, ngược lại Cố Duệ rất cụt hứng. “Nhạc gia và Thôi gia sớm đã có hôn ước, cô ấy và Thôi Lương là quan hệ huynh muội, vốn dĩ Thôi gia ở trên cao, Nhạc gia kém một bậc, nhưng cao lấy chồng thấp lấy vợ vốn là con đường của thế gia, cô ấy và Thôi Lương bị hai gia đình mặc định hôn sự, nhưng Thôi Lương không đi theo con đường của người thường, bước vào giới thương nhân, nghe nói do thân thể hắn yếu ớt, nên mối hôn sự này luôn bị trì hoãn, mãi đến hai năm trước...” Tên đầu trọc ngừng lại, nhìn Cố Duệ. “Hai năm trước, Lư thị cũng lộ ý muốn kết thân với Nhạc gia.”  Lư thị? Lý Đại Hùng vô thức hỏi: “Là gia tộc của Lư Dịch Chi sao!”