Thịnh Đường Vô Yêu
Chương 172 : Trên thuyền
“Cái kính của Đại Hùng, vỡ rồi thì thôi vậy, lúc trước cứ để cái kính bảo hộ cho hắn, khiến hắn lớn như vậy rồi chỉ biết lẫn trốn, thật là phí phạm cơ thịt. Đại Hùng, cậu đưa thanh kiếm đây, ta đem bán đổi cho cậu hàng khí thích hợp hơn. Còn Âm Dương Bội kia, tuy là hữu dụng đối với Khỉ, nhưng mệnh của cô quá cực đoan, vốn dĩ đã thu hút quỷ quái, nếu như còn cất giữ thêm Âm Dương Bội khiến bọ ma quỷ thèm khát, thì bọn chúng còn không trở nên điên cuồng sao!”
Vốn dĩ quỷ quái trên thế gian này đều không muốn tiến vào Âm Dương Lộ chuyển sinh, đương nhiên sẽ đổ xô giành giật Âm Dương Bội, nếu như để ở trên người một kẻ thu hút quỷ quái như Cố Duệ, thật sự không thích hợp.
“Yêu Yêu thể chế đặc thù, vừa khéo có thể che đậy khí tức của Âm Dương Bội, gặp phải chút ít nguy hiểm cũng không đến nỗi táng mệnh, đưa cho cậu ấy là thích hợp.”
Tên đầu trọc nói như vậy, Cố Duệ mới nhớ đến thể chất Yêu Yêu quả thực kỳ quái.
Cảm nhận được ánh mắt của Cố Duệ, Yêu Yêu rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Tôi là thiên sinh lậu linh thể, bất kỳ khí tức sức mạnh nào ở chỗ của tôi cũng đều vô dụng, không lưu lại được, vừa có lợi vừa có hại.”
Chỗ có lợi chính là ngay cả thi khí đối với anh cũng vô hiệu, chỗ có hại chính là anh không thể tu luyện hàng lực, sức trói gà không chặt.
“Không sao cả, có tôi bảo vệ anh là được rồi.” Cố Duệ chẳng quan tâm, nhét Âm Dương Bội vào trong tay Yêu Yêu, sau đó nhìn tên đầu trọc: “Miếng ngọc này rốt cuộc có lai lịch gì, tôi có thể hấp thu rất nhiều sức mạnh của nó chuyển hóa cho bản thân dùng, rất lợi hại.”
Tên đầu trọc lúc trước xem Âm Dương Bội, nhưng cô biết ánh mắt của hắn đặt nên mảnh ngọc này.
“Thứ này nếu như hoàn chỉnh, mười cái Âm Dương Bội cũng không so được, nếu như không hoàn chỉnh, thì cũng tương đương Âm Dương Bội.” Tên đầu trọc cầm lấy mảnh ngọc, rũ mắt quan sát, rất giống với một con cá.
“Tên nó là gì?”
“Không biết.”
Vậy ông nói làm cái rắm gì, còn bày ra cái bộ dạng nghiêm túc nữa.
“Ây dà, ta không biết lai lịch của nó, nhưng ta biết ngọc chất này là thượng cổ thâm hải ngư cốt ngọc, luyện hóa từ cổ ngư hơn tám trăm năm trước, chẳng qua thời gian quá dài, khẳng định trong lịch sử đã từng được rất nhiều người dùng qua, hoặc là bị chôn vùi, do vậy nó đã bị vẫn đục không ít, cô nhìn những vết dơ trên mặt nó đi, cần phải dùng thân thể và ý chí của cô mỗi ngày luyện hóa tẩy rửa cho nó, mới có thể hồi phục lại độ tinh khiết ban đầu. Âm Dương Bội kia tuy đặc thù, nhưng kỳ thực Trường Sinh và Âm Dương Lộ chẳng dễ dàng chống đỡ, tác dụng của nó đối với người sống mà nói không lớn lắm, chỉ có tà tông và quỷ hồn xem trọng nó, nhưng mảnh ngư cốt ngọc này không giống vậy, tiếc là bị thiếu mất phần đầu quan trọng nhất.”
Tên đầu trọc lắc đầu tiếc nuối, Cố Duệ nghe vậy cũng thấy tiếc theo, Lý Đại Hùng xắn tay áo muốn đi đến cái hẻm kia tìm miếng ngọc cuối cùng, thì nghe thấy Yêu Yêu cất tiếng: “Tên của nó là Hóa Long Ngọc Quyết.”
Hơ, ba người đều nhìn Yêu Yêu.
Anh làm sao biết được?
“Chữ trên mặt là Hoang Cổ Văn, Hoang Cổ Văn là nền văn minh Chung Thần lưu truyền trong truyền thuyết từ thời Hoang Cổ, đây là ngôn ngữ bọn họ sử dụng. Cá và rồng có lịch sử từ rất xa xưa, từ thời Hoang Cổ sớm đã tồn tại, so với các loại hổ báo lâu hơn rất nhiều, truyền thuyết còn có điển tích cá hóa rồng, cho nên nó thuộc về môt trong số những văn tự được bảo lưu lại, mảnh ngọc này bên dưới là thân cá, bên trên ứng với đầu rồng, lấy cá hóa rồng, do vậy gọi là Hóa Long Ngọc Quyết.”
Yêu Yêu xem rất nhiều cổ thư, nếu anh đã nói như vậy, thì đây chắc chắn là sự thật.
Vừa xinh đẹp vừa có văn hóa, Cố Duệ cảm thấy bản thân không thừa lúc bị bệnh đẩy ngã mỹ nhân này thật hổ thẹn với danh xưng thiên nhai lão yêu bà.
“Hóa Long Ngọc Quyết? Thiếu mất cái đầu rồng sao, tìm thứ đồ chơi này cũng cần phải có kỳ ngộ, không ghép vô được hết cũng không sao, tạm thời cứ để vậy dùng.”
Cố Duệ trở về từ cửa tử thần, lúc này tâm tình khá rộng rãi, nếu như là ngày thường, cô chắc chắn sẽ đè đầu tên bán hàng kia xuống hỏi, lật tung cả cái ngõ hẻm đó lên.
Nhưng mà tính lại, cô từ chỗ lăng mộ Tư Mã cũng đã có được Âm Dương Bội và Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ, Lý Đại Hùng cũng có được một thanh kiếm, xem như thu hoạch cũng không nhỏ.
“Nỏ tiễn này của cô tốt hơn thanh kiếm của Đại Hùng nhiều, có lẽ là tác phẩm đắc ý của Lộc Hợi, nếu không sẽ không đặc biệt chế tạo một chiếc nhẫn để thao tác. Từ xưa đến nay, hàng khí tấn công tầm xa rất hiếm thấy, cô tự giữ lấy mà dùng, thanh kiếm này ta cầm đi đến chỗ Thôi Đông Gia trao đổi, cũng may đã giải phong ấn, giá cả sẽ ngon hơn rất nhiều, có thể bán được không ít tiền đâu.”
Tử Mẫu Phi Viêm Nỏ của Cố Duệ lúc đó được Lộc Hợi giải phong ấn, hàng khí những người khác cầm lấy tự nhiên cũng được giải theo.
Nói đến đây, Cố Duệ đột nhiên chau mày: “Khổng Động Sinh chết chưa?”
Cô sao lại đột nhiên nhắc đến người này, Yêu Yêu nhìn Cố Duệ có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng cảm thấy tên Khổng Động Sinh kia có chút cổ quái.
“Quả nhiên cô đối với hắn ta luôn có sẵn tâm lý đề phòng, chẳng qua, sự phòng bị của cô rất đúng, hai tên một lớn một nhỏ nhà họ Khổng kia, đều không phải là đèn cạn dầu.”
Tên đầu trọc nói, lúc dọn dẹp chiến trường sau đó, thi thể của Khổng nhị thúc và Khổng Động Sinh đều không thấy đâu.
“Không thấy đâu sao...” Ngón tay Cố Duệ gõ lên tấm chăn, mắt híp lại: “Sao tôi lại cảm thấy, mấy người chúng ta đều bị tên tiểu tử kia gián tiếp lợi dụng.”
Âm thanh của cô có chút bay bổng, dường như bay đến nửa đêm năm ngày trước.
Đêm hôm đó lôi vũ đã ngưng lạ, có một bóng đen cõng theo một thi thể đến lưng núi.
Thi thể quăng trên mặt đất, bóng đen dường như đang cười, rút ra một thanh đao nhỏ, lạnh lùng cắt một khối thịt trên thi thể... mãi đến khi thi thể đau đớn không chịu nổi, mở trừng mắt ra.
Khổng nhị thúc… vẫn chưa chết.
“Điệt tử của ta, ta vốn nghĩ rằng ta là kẻ thông minh nhất Khổng gia, xem ra, vẫn còn có ngươi nữa.”
“Đã nói là nhất, thì chỉ có thể là một người, nhị thúc hôm nay sống không nổi, như vậy ta thông minh hơn ông.” Khổng Động Sinh mỉm cười, tùy tiện ném miếng thịt trong tay đi.
Khổng nhị thúc hơi thở thoi thóp, nhưng gương mặt lại nở nụ cười, chỉ là sau khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, nụ cười nhạt đi vài phần.
“Ngươi quả nhiên đã biết rồi, để ta nghĩ xem, ha, ắt hẳn là lão già kia trước lúc chết đã nói cho ngươi biết, thật đáng tiếc, ta lúc đó thật sự cho rằng hắn là đang lưu luyến tên tiểu tôn tử này”
“Người sống đến tuổi già, nhìn thấy con trai thứ hai vì lợi riêng mà gết hại huynh trưởng, làm sao có thể không đau lòng, vậy nên ông ấy đã sớm ra đi, nhưng mà tôi cũng chẳng cách nào phê phán nhị thúc, dù sao thì người Khổng gia đơn thuần chất phác như phụ thân của tôi quá ít, đa số mọi người đều không cam tâm sống cuộc sống bình thường.”
“Giống như ngươi?”
“Đúng, giống như tôi, từ nhỏ gia gia và phụ thân đều nói tôi rất giống ông, lúc trước tôi không tin, nhưng bây giờ tôi đã tin.”
“Vậy thì ngươi nên giữ lại cái mạng này của ta, nếu không ta làm sao có thể dạy cho ngươi mấy thứ hàng thuật kia, lai lịch của ngươi không thể tra được, muốn bái sư môn để tu hành thật không dễ dàng gì.” Khổng nhị thúc dường như cũng đang cười.
“Nhị thúc sẽ giao ra những hàng thuật đó sao?”
“Ngươi nói xem?”
“Vậy thì hết cách rồi”
Khổng Động Sinh cúi lưng, cắm mạnh lưỡi dao vào lồng ngực Khổng nhị thúc, rạch lấy trái tim, mùi máu tanh xộc vào trong mũi, hắn cười nhìn gương mặt vặn vẹo của Khổng nhị thúc.
“Ông không phải là giao nó cho một quả phụ ở thôn kế bên sao, quả phụ đó còn sinh cho ông một tiểu tử mập mạp, quyển sách đó là để lại cho tiểu đường đệ của tôi đúng không, nhưng mà con người tu hành nguy hiểm như vậy, tôi làm sao nhẫn tâm để nó mạo hiểm chứ.”
Lưỡi dao vốn màu trắng, sau khi rút ra là một màu đỏ thẫm.
Khổng Động Sinh nhìn gương mặt kinh sợ đau đớn của Khổng nhị thúc, nụ cười trên môi cuối cùng cũng tăng thêm mấy phần tự tại.
---
Cố Duệ không phải là người có thể dưỡng thân dưỡng bệnh, lúc trước, khi hôn mê, cô nằm trên giường mấy ngày còn đỡ, bây giờ tỉnh lại rồi, nằm ổ thêm một ngày liền bức bí ngay không chịu được. Sau khi Nhạc Nhu kiểm tra viết thương sau lưng xong, nói đã hồi phục kha khá rồi, cô liền một mình mò ra khỏi phòng.
Chiếc thuyền này nhìn chung cũng không lớn, nhưng số phòng không ít, Cố Duệ và Nhạc Nhu hai người con gái chiếm gian phòng khá rộng, nghe nói đây là Thôi đông gia đặc biệt an bài.
Cố Duệ bụng bị thương, lưng cũng bị thương, lúc đi lại cần phải thận trọng, vậy nên cô chậm rãi bước từng bước… bước đến gian nhà bếp.
Tìm Yêu Yêu thôi!
Yêu Yêu hiền thục, giúp Cố Duệ, Lý Đại Hùng giặt y phục, nấu thuốc… tất cả mọi thứ đều là anh tự làm, không cần đến thị nữ, khiến cho không ít người trên thuyền đều xem Yêu Yêu là tuyệt thế hiền thục mỹ nhân… Ai nói Yêu Yêu cô nương là nam nhân, bọn họ sẽ liều mạng với kẻ đó!
Cho nên lúc Cố Duệ đi qua, vừa khéo liền nhìn thấy một nam nhân tử mặc y phục đỏ đứng trước mặt Yêu Yêu, đỏ mặt đỏ tai, nói cũng không nói ra lời.
“Yêu Yêu cô nương, để tôi giúp cô, thuốc này nóng lắm, sợ là cháy đến lửa, không đúng, sợ là cháy đến thuốc, cũng không đúng, sợ là thuốc đến cô.”
Nói đến cuối cùng, hắn tự tát vào mặt mình, ài, thật là không thể nhìn nổi nữa.
Thị nữ và tùy tùng bên cạnh cố nhịn cười, nhưng mà cuối cùng cũng có tiếng cười phát ra.
Nam tử kia chau mày, quay đầu nhìn, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang dựa người vào cửa, ánh mắt cong cong, cười rất thoải mái.
Người này hắn biết, liền lúng túng hành lễ: “Cố cô nương.”
“Xin chào xin chào, không biết anh là…”
“Ta là Sư Sinh, là quản sự dưới trướng đông gia, vừa rồi khiến cô chê cười rồi.”
Dư Sinh đã nhìn thấy bản lĩnh Cố Duệ đối phó với Tư Mã cương thi, trong lòng rất khâm phục, vậy nên do dù nhìn thấy Cố Duệ cười hắn, nhưng hắn vẫn không tức giận, dù sao thì đa số các nữ Hàng sư đều rất lanh lợi
Chỉ có Yêu Yêu cô nương… nói thế nào nhỉ, Yêu Yêu cô nương mặc dù rất ôn nhu, nhưng khi tiếp cận, lại cảm thấy cô ấy rất hời hợt.
Dư Sinh nhịn không được nhìn sang Yêu Yêu, chỉ thấy Yêu Yêu đã không còn đứng trước lò thuốc.
“Đau không?” Anh bước qua nhẹ nhàng đỡ lấy Cố Duệ. Cố Duệ cười: “Nếu như Nhạc Nhu nhìn thấy tôi, khẳng định sẽ mắng tôi đi lung tung, anh sao lại không nói như thế.”
“Chẳng có ai yêu thương bản thân mình hơn cô, huống hồ là cô thích như vậy.” Yêu Yêu nhàn nhạt nói, đưa một bát canh gừng nóng cho Cố Duệ.
Trong người Cố Duệ vẫn còn thi độc, thể hàn, cần phải uống nhiều canh gừng để xua đi hàn khí trong người.
Cố Duệ ngoan ngoãn uống, uống xong liền nói: “Có gì ăn không?”
Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, thị nữ bên cạnh đều có chút khó xử, đang nghĩ không biết có nên làm chút đồ ăn cho Cố Duệ không.
Nhưng… Yêu Yêu tiện tay lấy ra một món rau củ từ trong cái giỏ rau bên cạnh đưa cho Cố Duệ.
“Vẫn chưa đến giờ cơm, ăn sớm không tốt, ăn đỡ đi.”
Cố Duệ nhìn chằm chằm món rau củ trong tay Yêu Yêu, cô nhếch môi, ngữ khí có chút cổ quái: “Tôi đặc biệt đến tìm anh, anh lại cho tôi một quả dưa chuột? Yêu Yêu, thật không ngờ Yêu Yêu nhà anh lại hư hỏng như vậy!”
Sau đó cô đoạt lấy quả dưa chuột bỏ đi.
Yêu Yêu và những người khác: “…”
Cái quái gì vậy?
---
Một lát sau, cô đi đến trên sàn tàu, trước mắt là khung cảnh non sông rộng lớn, nước sông trong vắt, núi non tựa tranh vẽ.
Nói thế nào nhỉ, kiếp trước Cố Duệ cũng là một nửa kẻ hưởng lạc, khi không bận công việc, cô liền đi đến Vân Nam, Đại Lý, Quế Lâm cư trú, cô rất ghét cái thành đô sương mù kia, nhưng mà phong cảnh hiện đại và hiện tại có thể so sánh không?
Không thể!
Nhưng trọng điểm Cố Duệ đang quan sát chính là dưa chuột.
“Trời ơi, đây là dưa chuột đời Đường… Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy.” Cố Duệ nghiêm túc quan sát quả dưa chuột này. Lọt vào ánh mắt vị Kim Lương thiếu đông gia kia chính là hình ảnh cô nương trẻ tuổi trong cái đêm hôm năm ngày trước, bá khí cuồn cuộn bắn nổ Tư Mã cương thi đang tỉ mỉ “đáng yêu” ngồi nghiên cứu quả dưa chuột, ánh mắt phản chiếu ánh sáng màu xanh.
Hắn dừng lại một chút, đứng đó quan sát một hồi mới bước qua.
“Cố cô nương.”
Âm thanh mát dịu êm tai, mang theo một chút cảm giác ấm áp.
Cố Duệ quay đầu nhìn, a ha, vừa nhìn y phục liền biết người này rất có tiền, chính là ông chủ của con thuyền này rồi.
“Xin chào, ông chủ Thôi.”
Thôi Lương thông minh một đời, nhưng chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ bị một cô nương trẻ tuổi gọi là ông chủ.
Những người trước kia đều gọi hắn là công tử, Thôi thiếu, thiếu đông gia vân vân, ông chủ Thôi? Cái xưng hô rất trực tiếp này, nghe ra… dường như rất phù hợp với thân phận của hắn.
Đặc biệt là đối phương còn thêm cụm từ “xin chào”.
“Xin chào” Thôi Lương cảm thấy cái từ xin chào này dường như là tiền tố chào hỏi, do vậy cũng đáp lại một câu, sau đó nhìn quả dưa chuột trong tay Cố Duệ, nhẹ nhàng hỏi: “Cố cô nương dường như cảm thấy quả dưa chuột này không bình thường…”
Cố Duệ nhìn vị Thôi gia tam lang này ở khoảng cách gần, trong lòng rất tán thưởng… rất đẹp trai, có quý khí, chỉ là gương mặt hơi trắng nhợt, nhưng như vậy lại tăng thêm vài phần thanh khiết, ừ, giọng nói cũng rất dễ nghe, ấm áp, thanh nhã
Lư Dịch đương nhiên cũng là mỹ nhân, nhưng có thêm mấy phần sắc bén, tinh anh của người làm điều tra, không ôn nhu như người này
Còn Yêu Yêu, thì quả thật đẹp đến mức không giống người nữa rồi.
Người này rất phù hợp với hình tượng công tử cao quý ôn nhu như trọng, vô song thiên hạ trong lòng mọi người.
Chẳng qua là, Cố Duệ đã quen nhìn mỹ nhân rồi, nhìn chẳng qua cũng nhìn vậy thôi, chứ không hề say mê.
Thôi Lương có thể gầy dựng sự nghiệp lớn như vậy, đương nhiên cũng có khả năng quan sát lòng dạ người khác, hắn biết vị cô nương này căn bản không đặt hắn ở trong lòng.
Ông chủ thôi… nói là xưng hô trực tiếp, chi bằng nói là rất tùy tiện.
Nhưng mà, nói đến dưa leo, cô ấy dường như có chút nghiêm túc
“Đương nhiên, nếu không tôi nghiên cứu để làm gì!”
Người phía sau Thôi Lương có chút lo lắng: “Có độc? Cố cô nương cô hãy bỏ nó xuống, để ta đến thử độc!”
Nghiệm độc cái rắm ấy! Cố Duệ liếc hắn: “Nó không có độc, tôi nói nó quan trọng, là bởi vì nó không phải là một quả dưa chuột bình thường.”
“Hửm? Tại hạ xin rửa tai lắng nghe.” Thôi Lương có chút hiếu kỳ.
Không phải dưa chuột bình thường? Hắn từng đi qua rất nhiều nơi, thậm chí là quốc gia khác, nhưng chưa từng cảm thấy dưa chuột… không bình thường.
Cố Duệ nói thế nào thì cũng là phó giáo sư của thế giới khảo cổ học, còn từng giảng bài trên giảng đường, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tinh thần cầu tri thức kia, cô thật chịu không được… đặc biệt là đối phương môi hồng răng trắng, là một anh tài xuất chúng.
“Để tôi nói anh nghe, dưa chuột là thời Tây Hán Trương Khiên đi sứ Tây Vực mang về Trung Nguyên, gọi là Hồ qua (1). Lúc bấy giờ người Trung Nguyên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với loại Hồ qua này, cảm thấy ăn rất giòn, rất mát, tuy không có vị ngọt, nhưng có thể giải nhiệt, sau đó thì sao, sau thời Ngũ Hồ Thập Lục Quốc, Triệu hoàng đế Thạch Lặc vì kiêng kỵ chữ Hồ, Hán thần Tương Quốc Quân thủ Phàn Thản đổi nó thành dưa chuột, do vậy, người ta cũng có lại lịch có lịch sử đó, sau đó, quả dưa chuột này, còn có một câu chuyện nhỏ nữa.”
Cố Duệ mặt không biết sắc kể câu chuyện, mấy người tùy tùng nghe đến say mê, sau đó còn khen Cố Duệ: “Cố cô nương thật là học rộng biết nhiều, thật hiếm có.”
Cố Duệ mỉm cười: “Quá khen quá khen.”
Cố Duệ cắn quả dưa chuột rời đi.
Thôi Lương nghe xong, hoàn toàn nghe xong rồi, lúc này nhìn bóng hình Cố Duệ rời khi, ánh mắt thẫn thờ một hồi mới nói: “Câu chuyện vừa nãy là kể về cái gì?”
***
(1) Hồ qua: dưa của người Hồ
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
94 chương
105 chương
20 chương