Vạn Dặm Tìm Chồng
Chương 1
“Xin chào, tôi là Nguyệt Lão.”
Tô Tiểu Bồi đang bấm điện thoại, chuẩn bị báo cáo kết quả với bà cô ruột đã nhiệt tình sắp xếp buổi xem mặt này cho cô, không ngờ người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế đối diện lại nhiệt tình tự giới thiệu trước.
Tô Tiểu Bồi ngước mắt lên nhìn anh ta, chân mày nhíu lại.
Sao lại thế này, hai hiệp rồi vẫn chưa đủ, lại còn có cả hiệp phụ à?
Tô Tiểu Bồi không để ý đến anh ta, chỉ chăm chú nói chuyện điện thoại.
“Báo cáo đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi ạ. Cháu đã gặp mặt cả hai người, người đầu tiên mặt mũi sa sầm, chẳng có phong độ gì cả, đến hóa đơn cũng không thanh toán, người còn lại thì nghiến răng trợn mắt với cháu, hậm hực bỏ đi, đã thế lại chỉ trả tiền mỗi cốc cà phê mà anh ta gọi.” Tô Tiểu Bồi vừa nói chuyện vừa nhìn sang phía đối diện. “Bây giờ lại có một người nữa đến, tự xưng họ Nhạc(1). Cô à, cô muốn giới thiệu thêm người thì chí ít cũng phải nói trước với cháu một tiếng chứ.”
(1) Từ “Nguyệt” và “Nhạc” trong tiếng Trung phát âm giống nhau.
“Họ Nhạc? Cô không hề giới thiệu người nào họ Nhạc mà.” Ở đầu dây bên kia, bà Tô Lệ vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức tìm được điểm mấu chốt trong lời nói của cô cháu gái, bà lập tức gào lên: “Sao lại mặt mũi sa sầm, nghiến răng trợn mắt, cháu đã làm gì? Lại thất bại rồi phải không? Cô đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có lúc nào cũng xù lông nhím lên, con gái thì phải nữ tính một chút chứ, phải tử tế nói chuyện với người ta, phải nhỏ nhẹ dịu dàng, đoan trang lịch sự. Cháu lại không nghe lời cô chứ gì?”
“Cháu có nghe mà, cháu rất đoan trang và lịch sự, đánh giá và trả lời câu hỏi của bọn họ một cách khách quan.” Nếu không “đoan trang lịch sự” thì cô sớm đã bỏ về rồi.
Bà Tô Lệ vỗ trán. “Lần này thì thế nào? Hai người đó ra sao?”
Tô Tiểu Bồi đáp: “Cái anh chàng mặt mũi khó ưa thì luôn ra vẻ đại gia, nói sau khi kết hôn hy vọng cháu có thể tiếp tục đi làm, bởi vì anh ta muốn hai vợ chồng có thể độc lập về kinh tế, tiền ai người đó tiêu. Cái kiểu huênh hoang kiêu ngạo, coi thường người khác của anh ta, cô nhất định phải nhìn thấy mới được.”
Bà Tô Lệ không nói gì, bà không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ kiêu ngạo của anh chàng đó, nhưng bà tuyệt đối có thể hình dung ra được phản ứng của cô cháu gái.
“Cháu lịch sự hỏi anh ta một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, sau đó lại lịch sự nói cho anh ta biết cháu kiếm được nhiều hơn anh ta bao nhiêu. Cháu còn tốt bụng nhắc nhở anh ta rằng đây chẳng qua mới là lần đầu tiên gặp mặt, cháu chưa ưng anh ta cũng chẳng định lấy anh ta, cho nên anh ta nói chuyện này đúng là hơi thừa rồi. Cháu cũng rất lịch sự khuyên anh ta phải cố gắng làm việc hơn, vì tiền lương của anh ta thực sự chẳng đáng để kiêu ngạo như vậy. Cháu còn vô cùng lịch sự vì đã không chỉ ra cho anh ta thấy bản thân anh ta đã mắc chứng rối loạn nhân cách quá yêu bản thân. Cô xem, cháu giữ thể diện cho anh ta như thế còn gì!”
Bà Tô Lệ tức đến mức không thốt nên lời, bà sớm đã biết kết cục này mà.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục. “Hiệp thứ hai, anh ta hễ mở miệng là lại nhắc đến mẹ. Nào là mẹ anh ta thích người biết nấu nướng, hỏi tay nghề nấu ăn của cháu thế nào, rồi thì mẹ anh ta thích tập thể dục buổi sáng, bảo cháu hàng ngày nên dậy sớm một chút để cùng bà ta ra công viên, xong lại nói tối nào mẹ anh ta cũng phải xem ti vi, cháu không được giành với bà ấy. Anh ta liến thoắng một hồi, cháu mới rất lịch sự hỏi, nếu như cháu lấy mẹ anh ta, liệu bố anh ta có để ý không? Anh ta lập tức trợn mắt nhìn cháu ra vẻ ấm ức lắm, bảo cháu nói chuyện khó nghe. Anh ta nói mấy chục câu cháu mới nói đúng một câu, giả vờ thiệt thòi cho ai xem chứ? Cháu còn chưa nói anh ta yêu mẹ quá, thực sự cần đến bệnh viện khám đấy.”
Tô Tiểu Bồi năm nay đã hai mươi bảy tuổi. Thông thường ở độ tuổi này, người lớn đều lo lắng về chuyện hôn sự của con cháu trong nhà. Tô Tiểu Bồi rất hiểu chuyện này nên khi họ bảo đi xem mặt, cô cũng không cố sống cố chết kháng cự, không ngờ toàn gặp phải những gã đàn ông vô cùng đặc biệt thuộc đủ các chủng loại, khiến cô cảm thấy mình thực sự vô phúc.
Tô Tiểu Bồi vừa nói chuyện vừa ngước mắt nhìn anh chàng họ Nhạc ngồi đối diện, cô đã nói đến thế này rồi, chắc anh ta cũng sẽ biết điều mà bỏ đi.
Kết quả, anh ta không đi mà vẫn nhẫn nại ngồi đợi, khi chạm phải ánh mắt của cô, anh ta lại còn khách khí mỉm cười. Tô Tiểu Bồi nhíu mày, phớt lờ anh ta.
Ở đầu dây bên kia, bà Tô Lệ muốn giáo huấn Tô Tiểu Bồi một trận, nhưng nhất thời không tìm được câu nào thích hợp, đành nói: “Để cô nói chuyện với mấy người giới thiệu đối tượng cho cháu, như thế đúng là không được thích hợp lắm.”
“Đúng ạ, cô à, cô hiểu được thì tốt quá.” Tô Tiểu Bồi cũng không quên chớp thời cơ, vội nói: “Đã thế thì, cô ơi, cô có thể thông cảm cho cháu thêm một chút không, buổi xem mặt tối nay đã gây tổn thương tinh thần rất lớn đối với cháu, cháu bị ám ảnh mất rồi, cô để cháu nghỉ ngơi mấy tháng đi, chuyện xem mặt này cứ thong thả đã.”
“Ám ảnh cái gì?” Bà Tô Lệ ban đầu còn ngơ ngác, nhưng sau đó đã cất tiếng gầm rung cả trần nhà. “Cháu bớt kêu ca với cô đi, cô thấy những người đã xem mặt với cháu đều sẽ mắc bệnh thần kinh mới đúng.”
“Vậy thì cháu thật sự rất áy náy, đây cũng là một loại tổn thương tâm lý, cháu cần thời gian để điều chỉnh lại.”
“Cháu đừng mơ! Cháu đã trốn hai tháng trời rồi. Đừng tìm cớ nữa! Cũng đừng có lúc nào cũng nói đối phương không tốt, cháu nhìn lại bản thân mình đi, khuyết điểm cũng chẳng ít đâu. Còn nữa, thái độ nói chuyện của cháu là thế nào vậy? Tiểu Bồi à, nghe lời cô đi, cháu nghĩ xem, tuổi tác không còn nhỏ nữa, cháu cũng phải lo nghĩ một chút cho mình chứ, cứ thế này thì sẽ thành sản phụ cao tuổi đó…” Bà Tô Lệ suýt nữa phải đưa tay lên đấm ngực mới có thể dằn cơn tức lại, nếu cô cháu gái không chịu nghe lời này mà có ở đây, chắc chắn sẽ bị bà nắm lấy vai mà lắc cật lực.
“Dừng, dừng lại.” Đầu óc Tô Tiểu Bồi sắp nổ tung rồi. Một anh chàng ưng ý còn chưa thấy bóng dáng đâu, sao đã nhảy đến lúc sinh con rồi.
“Còn chuyện mẹ cháu nữa, cháu đừng có cứng đầu như vậy, mẹ cháu cũng vì tốt cho cháu thôi, cháu đừng lúc nào cũng chống đối mẹ nữa.”
Được, lại nhảy sang chuyện mẹ cô rồi. Tô Tiểu Bồi nhăn mặt, nói: “Cháu có chống đối đâu, chẳng phải là mẹ bảo cháu đổi công việc cháu liền đổi rồi sao, mẹ bảo cháu đi xem mặt thì cháu đi xem mặt rồi còn gì?”
“Cháu…” Thực ra Tô Tiểu Bồi nói cũng không sai, bà Tô Lệ không tìm được lời nào để giáo huấn cô nữa, nhưng rõ ràng tật xấu của cô cháu gái này quá nhiều, không dạy dỗ không được.
“Cô ơi, cô đã mệt chưa, mau uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi chút đi, cháu dập máy đây, cô còn phải nghe điện thoại, cháu không thể cứ chiếm dụng mãi. Cô bảo mấy người giới thiệu đối tượng cho cháu cũng nghỉ ngơi chút đi, sắp tới không cần bảo bọn họ đến gặp cháu nữa. Cháu vừa mới đổi công việc, cũng rất bận rộn. A, tín hiệu đột nhiên bị nhiễu rồi. Anh Nhạc vẫn còn ở đây, cháu phải nói chuyện với anh ta đã, cháu dập máy đây, thế nhé. “Bái bai” cô.”
Không để bà Tô Lệ có cơ hội giáo huấn, Tô Tiểu Bồi nhanh nhẹn dập máy trước, ngước mắt lên, thấy anh chàng họ Nhạc kia vẫn đang nhàn nhã ngồi trên ghế, kiên nhẫn đợi cô.
Tô Tiểu Bồi chẳng thèm để ý đến anh ta, dù sao cũng không phải người được giới thiệu đến xem mặt, cô cũng không cần phải lãng phí thời gian công sức diễn kịch với anh ta.
Nhưng anh chàng này lại không hề để ý đến sắc mặt của Tô Tiểu Bồi, thậm chí anh ta còn ấn tờ hóa đơn của Tô Tiểu Bồi xuống bàn, ngăn cản cô rời đi.
“Tô Tiểu Bồi, tôi đến là để thông báo với cô một chuyện quan trọng. Cô nhất định phải nghe tôi nói.”
Chuyện quan trọng? Tô Tiểu Bồi hơi chột dạ, lẽ nào có liên quan đến chuyện đó?
Cô giả vờ thản nhiên nghịch điện thoại nhưng thực chất là đang lén chụp ảnh anh chàng đối diện. Cô muốn lưu lại tất cả manh mối có thể.
“Vừa rồi anh nói anh tên là gì?” Cô ghi một chữ Nhạc bên trên bức ảnh, đợi anh ta tự khai báo lai lịch một lần nữa.
“Nguyệt Lão.”
“Nhạc gì?” Tô Tiểu Bồi khẽ nhíu mày, cô có nghe nhầm không? Hay là người này vừa nãy nhìn thấy cô đi xem mặt nên đến trêu đùa cô?
“Chính là Nguyệt Lão, người chủ quản nhân duyên trong thần thoại đó.”
Tô Tiểu Bồi lập tức gập điện thoại lại, người này chắc chắn là đến đùa bỡn mình.
“Tôi biết rồi.” Cô ném điện thoại vào túi xách, toan bỏ đi. “Anh chính là nhân viên dịch vụ môi giới hôn nhân trên mạng.”
“Không.” Anh ta nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nói đúng ra, có thể gọi là tổng giám đốc quản lý các vấn đề nhân duyên.”
Còn có cả tổng giám đốc nữa sao? Tô Tiểu Bồi thoáng chốc thấy mình quá lạc hậu, không ngờ thời buổi bây giờ đàn ông lại dùng chiêu này để bắt chuyện với phụ nữ.
Tô Tiểu Bồi giật lấy tờ hóa hơn, đứng dậy.
“Tô Tiểu Bồi, 7 giờ 13 phút tối ngày 13 tháng 7, ở cửa bắc đường Ngô Đồng, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Có hai chiếc ô tô đâm vào nhau ngay trước mặt cô, cô còn nhớ không?”
Tô Tiểu Bồi sững lại, đương nhiên là cô nhớ.
Ngày Mười ba tháng Bảy là ngày giỗ của bố cô, đường Ngô Đồng là chỗ ông gặp nạn. Cô đương nhiên nhớ rất rõ.
Hôm đó là thứ Sáu, vừa tan ca Tô Tiểu Bồi đã đến đó, cô đứng ở đầu đường, nhìn nơi mà bố cô đã ngã xuống, nhắc nhở bản thân mình không được quên. Lúc cô không chú ý, hai chiếc xe hơi đã đâm vào nhau, chỉ cách chỗ cô đứng có hai mét. Chuyện đó làm sao cô quên được?
Tô Tiểu Bồi quay lại ngồi xuống ghế, cô muốn nghe xem người này rốt cuộc định nói gì. Lẽ nào vụ tai nạn đó có thể có liên quan đến cái chết của bố cô? Nhiều năm đã trôi qua, cô vẫn chưa tìm được đầu mối hữu ích có liên quan đến hung thủ.
“Làm sao anh biết tôi có mặt ở đó?”
Anh ta hắng giọng, không trả lời câu hỏi mà nói: “Tai nạn khiến cho một người lái xe chết, một người bị thương, nguyên nhân của sự cố được kết luận là do người đã chết vượt đèn đỏ nên anh ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng đây không phải là chuyện tôi muốn nói, mà là người bị thương kia.”
Tô Tiểu Bồi chăm chú lắng nghe.
“Lời tôi nói sau đây, cô nhất định phải nhớ rõ. Anh ta tên là Trình Giang Dực, bây giờ đang nằm trong phòng VIP chăm sóc đặc biệt tại tầng hai nhăm tòa nhà số Hai, bệnh viện số Một, cô phải đi tìm anh ta, càng nhanh càng tốt.”
“Tìm anh ta làm gì?” Tô Tiểu Bồi theo thói quen lấy ra một cuốn sổ nhỏ, ghi hết những điều nghe được.
“Cô phải hiểu được anh ta, mới có thể tìm được anh ta.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn người, hỏi: “Chẳng phải anh ta đang nằm trong phòng bệnh sao?”
“Anh ta đúng là đang ở trong phòng bệnh, trong trạng thái hôn mê.”
“Vậy anh nói tìm được anh ta là có ý gì?”
“Cô nghe tôi nói đây, thế giới này không phải chỉ có cảnh vật cô nhìn thấy trước mắt. Năng lượng chuyển hóa, thời gian không gian giao thoa, hai không gian phải gắn chặt vào nhau cùng vận động thì mới có thể duy trì trạng thái vĩnh hằng.”
Đúng là nói linh tinh, Tô Tiểu Bồi nhíu mày.
Nguyệt Lão ngẫm nghĩ một chút rồi giải thích: “Nói một cách đơn giản, cô có thể tưởng tượng hai thế giới cũng giống như một Bát Quái Đồ, do hai bộ phận gắn liền với nhau cùng vận động, duy trì năng lượng.”
“Là thế nào?” Tô Tiểu Bồi bắt đầu cảm thấy thần kinh anh ta có vấn đề. “ Anh Nhạc, lý luận này của anh quá uyên thâm, tôi không hiểu lắm, anh có thể nói vào trọng điểm một cách đơn giản dễ hiểu được không?”
“Đây chính là một trong những trọng điểm đó, rất quan trọng.” Nguyệt Lão tỏ vẻ thành thật. “Hơn nữa sự việc cũng không quá phức tạp, nói thẳng ra, Trình Giang Dực là người yêu trong số mệnh của cô. Vốn dĩ ngày Mười ba tháng Bảy là ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên, sau đó nảy sinh tình cảm. Nhưng vì tai nạn xảy ra, khiến hai người đi lướt qua nhau, bỏ lỡ mất cơ hội.”
“Vậy à?” Tô Tiểu Bồi gật đầu, cố gắng trấn tĩnh. Do nghề nghiệp của mình, cô đã gặp không ít người mắc chứng hoang tưởng, nhưng chứng hoang tưởng của bệnh nhân trước mặt này khá mới lạ. Cô cẩn thận tỉ mỉ quan sát, trong lòng thầm đánh giá bệnh tình của anh ta.
“Vụ tai nạn đó, đáng lý anh ta phải trọng thương mất mạng, nhưng vì dây tơ hồng nối với cô quá chặt, nhân duyên ràng buộc quá sâu nên tính mạng anh ta mới không thể kết thúc, chính sợi dây tơ hồng đã bảo vệ anh ta, giúp anh ta giữ được hơi thở cuối cùng. Nhưng hậu quả của vụ tai nạn rất nghiêm trọng, anh ta bị đẩy đến một thế giới song song với thế giới này. Lúc trước tôi bận làm vụ của người khác, hệ thống cũng chưa hiển thị nhiều thông tin, nên tôi không biết tình hình của anh ta, may mà bây giờ vẫn chưa quá muộn. Tôi phải nói, thời gian nhậm chức của tôi không dài, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống thế này. Sợi dây tơ hồng đó tôi không thể cắt đứt, bởi vì như vậy nhân duyên mấy kiếp của cô và anh ta cũng sẽ bị hủy hoại, dây tơ hồng sau khi bị tổn hại cần rất nhiều thời gian mới có thể phục hồi như cũ và tìm tới nhân duyên mới, muốn nối mới lại thì còn khó khăn hơn. Tôi nói thế, cô có thể hiểu rõ được tính nghiêm trọng của sự việc không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, gấp cuốn sổ ghi chép của mình lại. Tính nghiêm trọng của sự việc thế nào cô không biết, nhưng với tư cách từng là một bác sĩ tâm lý có chuyên môn, có trách nhiệm, cô cảm thấy người đang ngồi trước mặt thật sự cần được giúp đỡ.
“Anh Nguyệt Lão này, bắt đầu từ khi nào anh ý thức được bản thân mình là tổng giám đốc quản lý nhân duyên?”
Nguyệt Lão trợn tròn mắt, biểu cảm vô tội thành thật lại xuất hiện. “Cô không tin tôi? Cô nhất định phải tin tôi! Nếu như cô không kéo được anh ta quay về thì hậu quả sẽ tồi tệ giống như khi cắt đứt sợi dây tơ hồng. Hai người đều sẽ mấy kiếp không có chỗ dựa, tình cảm không có chốn đậu, cô độc đến già. Bất luận cô đi xem mặt bao nhiêu lần, bất luận cô cố gắng đến thế nào, cũng đều không có nhân duyên tốt, cho dù miễn cưỡng kết hôn thì nhất định cũng sẽ bất hòa, cuộc sống không thuận, rất thê thảm.”
“Anh chắc chắn tôi tên là Tô Tiểu Bồi chứ?”
Câu hỏi của Tô Tiểu Bồi khiến Nguyệt Lão ngẩn ra. “Không phải cô sao? Vừa rồi khi cô xem mặt, người đàn ông kia chắc chắn đã gọi cô là Tô Tiểu Bồi.”
Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, xem ra người này không hề quen biết cô, anh ta chỉ ngồi bên cạnh nhìn thấy cô đi xem mặt mà thôi.
“Ngày Mười ba tháng Bảy, anh ở hiện trường vụ tai nạn trên đường Ngô Đồng sao?” Cô lại hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyệt Lão nghiêm túc đáp. “Đó là cuộc gặp gỡ trong duyên phận, tôi phải ghi chép lại để tránh có chuyện bất ngờ xảy ra. Cô thấy đấy, tình cảnh của hai người, chính là có chuyện bất ngờ xen ngang.”
Tô Tiểu Bồi đã hiểu, người này đã nhìn thấy cô ở hiện trường vụ tai nạn nên biết được hành tung của cô, lần này lại nhìn thấy cô, nghe được tên của cô, cho nên anh ta mới chạy đến nói những lời này với cô. Có điều không biết nguyên nhân gì đã gây nên chứng hoang tưởng trong đầu anh ta.
Tô Tiểu Bồi lục túi xách, lôi ra một tờ danh thiếp đưa cho Nguyệt Lão. “Anh Nguyệt Lão, nhân duyên của tôi tạm thời vẫn chưa cần đến sự giúp đỡ của anh, nhưng mà người này lại rất cần đấy. Anh ấy đã phiền não rất lâu vì chuyện đó rồi, anh nhanh chóng liên lạc với anh ấy đi, chỉ có anh mới có thể giúp đỡ được anh ấy thôi, hãy nói cho anh ấy biết ai là người yêu trong định mệnh của anh ta. Anh cứ nói là tôi giới thiệu.”
Nguyệt Lão nghệt mặt, vô thức đón lấy tấm danh thiếp, nhìn lướt qua. Bác sĩ tâm lý? Cô ta muốn lừa mình đi gặp bác sĩ tâm lý sao? Mình đâu có bệnh! Mình thực sự là Nguyệt Lão mà!
“Nhớ kỹ, nhất định phải tìm anh ấy, nhân duyên của anh ấy chỉ hy vọng vào anh thôi.” Tô Tiểu Bồi đứng dậy, cô đã không còn làm bác sĩ tâm lý nữa rồi, chỉ có thể giới thiệu anh ta cho sư huynh để kiểm tra xem, hy vọng có thể giúp được anh ta. Cô cầm tờ hóa đơn đến quầy thu ngân.
Nguyệt Lão không ngờ được rằng sau khi lừa mình xong, Tô Tiểu Bồi lại bỏ đi nhanh như vậy, anh ta ngồi đờ đẫn một lát rồi cuống quýt đuổi theo.
“Tô Tiểu Bồi, cô nghe tôi nói đây, tôi không nói đùa với cô. Duyên phận giữa cô và Trình Giang Dực quá chặt, chỉ có cô mới có thể kéo được anh ta quay về, cô nhất định phải kéo được anh ta về, nếu không cả đời cô sẽ phải trơ trọi một mình. À không, nếu dây tơ hồng đứt rồi, thì phải là mấy đời mấy kiếp…”
“Cảm ơn anh.” Tô Tiểu Bồi thanh toán xong, ra khỏi quán cà phê, đi về phía chiếc xe của mình.
“Tôi rất xin lỗi, muộn thế này mới đến thông báo cho cô, tôi thật sự không biết tình hình sẽ như thế này, tôi chưa từng gặp qua trường hợp nào giống của cô. Thời gian không còn nhiều nữa, cô phải đến bệnh viện thăm Trình Giang Dực sớm nhất có thể, cô phải tìm hiểu thêm về anh ta. Không biết khi nào cô sẽ bị sức mạnh của dây tơ hồng kéo đến thế giới đó, nếu như cô không chuẩn bị tốt thì làm sao tìm được anh ta?”
“Cảm ơn anh, Nguyệt Lão. Anh vất vả rồi, đừng quên gọi điện thoại cho người trên tấm danh thiếp đấy.” Tô Tiểu Bồi vừa đi vừa quan sát đề phòng, cho đến khi chắc chắn người đàn ông này không có ý định tấn công cô, xung quanh cũng không có động tĩnh dị thường, cô mới mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào.
Lúc thì nói cô phải kéo anh ta quay lại, lúc lại nói cô sẽ bị kéo đi, đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Tô Tiểu Bồi lắc đầu, khởi động xe.
Nguyệt Lão đuổi đến bên cạnh xe, lớn tiếng nói: “Nếu cô phát hiện ra mình bị kéo đi, đừng sợ hãi, cô sẽ không sao cả. Có điều đừng quên rằng, nhất định phải nắm bắt cơ hội tìm bằng được anh ta, đưa anh ta quay lại. Bây giờ tôi vẫn chưa có được nhiều thông tin, đợi tôi tìm hiểu rõ ràng hơn sẽ nói cho cô biết… Cô phải nhớ kỹ, mau đến bệnh viện… Đừng sợ hãi, hãy cố tìm được anh ta…”
Tô Tiểu Bồi lái xe đi, tránh xa khỏi anh chàng Nguyệt Lão tâm thần này. Giọng nói của anh ta bị chặn lại ngoài cửa xe nên cô không nghe thấy phần sau.
Tô Tiểu Bồi về nhà, một đêm yên bình qua đi.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, không cần đi làm, không cần đi xem mặt, cô ở nhà cả ngày trời. Đương nhiên cô không đến bệnh viện gì đó, trên thực tế, căn bản cô chẳng nghĩ đến chuyện này.
Trước đây khi làm bác sĩ tâm lý, cô đã từng gặp một bệnh nhân cho rằng bản thân mình là người thống lĩnh các sinh vật vũ trụ, chưởng quản sinh tử của muôn loài. Hôm nay người mà cô gặp mới chỉ là Nguyệt Lão mà thôi, đẳng cấp còn kém xa. Bệnh viện, xuyên không, thôi kệ anh ta đi.
Tô Tiểu Bồi sống một mình, nhà cửa đã thu dọn được tương đối rồi, khắp nơi đều là sách và tài liệu các vụ án chất thành đống, cô không thích làm việc nhà, cũng không có hứng thú với đàn ông, cô cảm thấy cuộc đời cô hẳn phải có mục đích khác.
Trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh sofa, cô đặt rất nhiều ảnh, trên bàn làm việc và tủ đầu giường cũng có ảnh. Tất cả đều là ảnh chụp chung của ba người trong gia đình cô. Tấm ảnh bên cạnh sofa là cô khi sáu tuổi, ngồi trên vai bố giơ quả bóng bay màu hồng lên, mẹ tựa vào người bố như một chú chim nhỏ, khuôn mặt bừng lên hạnh phúc, còn bố mặc một bộ cảnh phục, trông rất anh tuấn phong độ với nụ cười rạng rỡ, hình dáng đó luôn in đậm trong tâm trí cô.
Bố của Tô Tiểu Bồi tên là Tô Kiến An, ông là một cảnh sát. Năm đó ông tham gia điều tra một vụ án giết người hàng loạt, tên tội phạm cưỡng bức rồi giết hại nữ cảnh sát, liên tục gây án ba lần. Phía cảnh sát bế tắc không tìm ra cách phá án, cuối cùng liền sắp đặt một cái bẫy dụ tội phạm cắn câu, không ngờ sự việc bị tên tội phạm biết được, Tô Kiến An mặc thường phục giám sát bí mật ở hiện trường bị hại chết. Năm đó, Tô Tiểu Bồi mới mười bốn tuổi.
Tô Tiểu Bồi rất yêu bố, cái chết của ông là sự đả kích rất lớn đối với cô, hung thủ mãi vẫn chưa lọt lưới càng khiến cho cô đau thấu tâm can. Cô thề sẽ bắt được hung thủ, cô phải bắt hắn ta nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Ước mơ hồi nhỏ của Tô Tiểu Bồi là làm bác sĩ, Tô Kiến An rất ủng hộ, cũng luôn tin tưởng con gái có thể làm được. Bởi vì Tô Tiểu Bồi rất thông minh, việc học hành trước nay luôn rất tốt, giành được hạng nhất đối với cô mà nói là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng sau khi Tô Kiến An chết, Tô Tiểu Bồi không muốn làm bác sĩ nữa, cô muốn làm một cảnh sát giống như bố mình.
Mong muốn này gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của mẹ cô – bà Lý Phỉ. Bà đã mất đi người chồng nên không thể nào tiếp nhận chuyện có thể mất đi cả con gái. Đối với bà mà nói, nghề cảnh sát không đại diện cho việc bảo vệ chính nghĩa hay truy bắt hung thủ giết chồng mình, mà chỉ đầy rẫy nguy hiểm và chết chóc.
Hai mẹ con không sao thống nhất được ý kiến. Bà Lý Phỉ mạnh mẽ độc đoán, Tô Tiểu Bồi kiên cường cố chấp, hai mẹ con gần như ngày nào cũng cãi nhau, bới móc lỗi lầm của nhau. Bà Lý Phỉ đã từng lạnh lùng tuyên bố, chỉ cần bà còn sống thì Tô Tiểu Bồi đừng có nghĩ đến chuyện làm cảnh sát. Thậm chí bà còn mang chổi lông gà tự chế đến trường đuổi đánh Tô Tiểu Bồi trước mặt mọi người. Đương nhiên Tô Tiểu Bồi cũng không chịu thua, cô bỏ nhà ra đi để biểu thị sự chống đối, may mà được đồng nghiệp của bố đưa về đồn cảnh sát. Quan hệ ầm ĩ của hai mẹ con rơi vào thế bế tắc.
Cuối cùng bà cô Tô Lệ không chịu nổi nữa, đón Tô Tiểu Bồi về nhà mình sống một thời gian nhằm hòa giải mâu thuẫn của hai mẹ con, lại ép họ đi gặp bác sĩ tâm lý để được tư vấn và khai thông tâm lý. Đó là lần đầu tiên Tô Tiểu Bồi tiếp xúc với bác sĩ tâm lý. Sau đó tính khí của Tô Tiểu Bồi đã mềm mỏng hơn, cô chuyển về nhà, cũng đồng ý với mẹ không thi vào trường cảnh sát nữa.
Phản ứng khi đó của bà Lý Phỉ là ôm lấy con gái mà khóc ầm lên, nhưng bà không hề biết được trong lòng cô đã có một chủ ý khác: cô muốn làm bác sĩ, một bác sĩ tâm lý.
Tô Tiểu Bồi rất nỗ lực, hai mươi ba tuổi cô đã lấy được học vị thạc sĩ, biểu hiện xuất sắc, giành được sự quan tâm của các giáo sư và nhân vật có tiếng trong ngành, cô đã tham gia rất nhiều đề tài nghiên cứu khác nhau, trong đó bao gồm tâm lý tội phạm mà bản thân cô rất có hứng thú, phân tích hành vi, nghiên cứu vi phản ứng… Cô vào làm việc tại trung tâm nghiên cứu tâm lý của giáo viên hướng dẫn, vừa làm tiến sĩ vừa tham gia các công việc liên quan đến tâm lý học.
Giáo viên hướng dẫn của Tô Tiểu Bồi là Uông Đan, chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong nước, trung tâm nghiên cứu của ông hợp tác trên lĩnh vực tâm lý học với nhiều giới khác nhau, trong đó bao gồm cả cảnh sát.
Tô Tiểu Bồi là học trò mà Giáo sư Uông tâm đắc nhất, nhờ sự tiến cử của Giáo sư Uông và nghiệp vụ của phòng nghiên cứu tâm lý, cô bắt đầu tham gia hợp tác với cảnh sát, nhiều lần giúp họ giải quyết vụ án từ góc độ tâm lý tội phạm, ngoài ra còn tư vấn trị liệu tâm lý cho các nhân viên cảnh sát… Cô rất tích cực, phối hợp ăn ý và đóng góp không nhỏ trong không ít vụ điều tra, cho nên tuy tuổi còn trẻ nhưng cô đã bắt đầu có chút tiếng tăm.
Danh tiếng cũng như học vị, Tô Tiểu Bồi không để tâm lắm, nhưng cô biết những thứ này có thể là cơ hội để cô có được nhiều quyền lên tiếng hơn. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô muốn nhờ vào chuyên môn của mình để tiến vào giới điều tra, bắt được hung thủ giết hại bố cô. Đương nhiên điều này cô không nói cho mẹ mình biết, bác sĩ tâm lý, đối với cô mà nói là một lá chắn rất tốt.
Nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Cũng vì Tô Tiểu Bồi được giới truyền thông nhắc đến.
Lần đó cô ra tòa làm chứng cho một vụ án, không may vụ án đó có sức ảnh hưởng khá lớn nên thu hút sự quan tâm của giới truyền thông. Trong vụ án, Tô Tiểu Bồi có đóng góp quan trọng, nên tên tuổi cô nổi lên khắp các mặt báo, internet và ti vi, thậm chí hình ảnh cô bước ra khỏi tòa án cũng được quay lại. Để thổi phồng sự việc, giới truyền thông không ngại thêm thắt để vụ án có liên quan đến Tô Tiểu Bồi càng thu hút sự chú ý và đặt tiêu đề đầy khiêu khích: “Mỹ nữ thiên tài, chuyên gia tâm lý phá được kỳ án.” Không may, bài báo này đã bị bà Lý Phỉ đọc được.
Mọi chuyện vỡ lở, bà Lý Phỉ lúc này mới hiểu rõ vì sao con gái muốn dọn ra ngoài sống, hóa ra là sợ bà phát hiện. Bà giận tới mức mắng cho Tô Tiểu Bồi một trận nên thân.
Hai mẹ con lại xung đột với nhau, bà Lý Phỉ nằng nặc bắt Tô Tiểu Bồi rời khỏi trung tâm nghiên cứu, đổi một công việc bình thường khác, Tô Tiểu Bồi không nghe, quan hệ giữa hai người đóng băng một thời gian.
Cuối cùng bà Lý Phỉ tức đến sinh bệnh, bà cô Tô Lệ ở giữa gắng sức khuyên can, Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, thôi việc chuyển sang làm phóng viên. Quan hệ của hai mẹ con lúc này mới dần dần dịu lại.
Có điều bà Lý Phỉ không biết rằng, lần này Tô Tiểu Bồi lại chơi trò diễn kịch, giả bộ nghe lời mà ngấm ngầm chống đối. Cô làm phóng viên, nhưng lại chuyên truy tìm manh mối, điều tra các vụ án hình sự. Cũng tức là cô chỉ đổi thân phận khác, nhưng thực tế vẫn tiếp tục lăn lộn trong giới cảnh sát.
Đáng tiếc công việc này cô mới làm được một năm đã bị lộ. Nguyên nhân là do Tô Tiểu Bồi nhận được thư uy hiếp của nghi phạm, hắn đe dọa cô không được tiếp tục điều tra, tìm hiểu sâu về vụ án kia nữa, nếu không thì sẽ cho cô biết mặt. Bức thư đó vừa khéo lại bị bà Lý Phỉ tìm được khi đến thăm Tô Tiểu Bồi. Chuyện này không phải là nhỏ, bà Lý Phỉ kinh hãi hơn cả khi nhìn thấy chuyện con gái phá án được đăng báo.
Khỏi cần nói, công việc này đương nhiên không thể làm tiếp được nữa. Bởi bà Lý Phỉ đã nói, nếu như Tô Tiểu Bồi không đổi một công việc có thể khiến bà an tâm thì bà sẽ chết cho cô xem.
Tô Tiểu Bồi đương nhiên không sợ mẫu thân đại nhân thật sự tìm đến cái chết, cô phân biệt được đâu là lời dọa dẫm đâu là lời thật lòng, nhưng cô vẫn thỏa hiệp, bởi vì cô biết với sự hung dữ của mẹ, nếu không tự khiến bản thân mình bị bệnh thì bà sẽ khiến cô phiền chết mất.
Tô Tiểu Bồi đề xuất quay về trường dạy học. Với trình độ của cô, việc kiếm một chân viên chức trong trường vô cùng đơn giản, Giáo sư Uông Đan cũng luôn hy vọng cô có thể quay về trường giúp đỡ ông. Nhưng bà Lý Phỉ không đồng ý, bà cảm thấy công việc của giảng viên đại học không đủ bận rộn, hơn nữa vẫn lăn lộn trong giới tâm lý học, cuối cùng chẳng phải vẫn “ngựa quen đường cũ” hay sao.
Công cuộc đấu tranh của Tô Tiểu Bồi lại thất bại, cuối cùng dưới sự sắp xếp của bà cô Tô Lệ, cô vào làm biên tập viên tại một nhà xuất bản.
Chủ biên nhà xuất bản là bạn cũ của bà Tô Lệ, nghe nói người đến ứng tuyển là mỹ nữ kiêm nhà tâm lý học mà giới truyền thông từng tranh nhau đăng bài thì vô cùng vui mừng. Dạo trước, phim truyền hình đã có công hâm nóng chủ đề tâm lý học, ông ta đang muốn thuận theo trào lưu mới, làm một ít sách tâm lý học liên quan đến môi trường công sở, chỉnh sửa cẩn thận một chút là có thể trở thành sách bán chạy. Nếu có chuyên gia tâm lý tên tuổi, lại là một cô gái xinh đẹp trẻ trung làm biên tập, chắc chắn sẽ tạo nên điểm nhấn, thật sự không có gì tốt hơn.
Bà Tô Lệ và ông chủ biên có vẻ tâm đầu ý hợp, giúp Tô Tiểu Bồi nhận được đãi ngộ không hề tệ, công việc của Tô Tiểu Bồi đã được quyết định một cách chóng vánh như vậy.
Nhưng Tô Tiểu Bồi lại không đồng ý, cô chê mức lương của biên tập viên thấp, công việc mệt mỏi, khiến cho bà Lý Phỉ lại mắng nhiếc một trận, nói mức lương cao mà không còn mạng thì tiêu kiểu gì, lại nói công việc mệt lẽ nào mệt hơn cả việc con bán mạng truy dấu tội phạm?
Tô Tiểu Bồi rất muốn nói trước giờ cô chưa từng chính diện giao chiến với tội phạm, một đầu ngón tay cũng không để người khác chạm đến, nhưng phản ứng kích động của mẫu thân đại nhân khiến cô đành đem lời này nuốt hết trở lại.
Tóm lại, cuối cùng Tô Tiểu Bồi ở lại nhà xuất bản. Cô không nhụt chí, tạm thời cô có thể thỏa hiệp. Huống hồ cô cảm thấy ông chủ biên rất có hứng thú với kinh nghiệm của cô, cũng có hứng thú với nội dung tâm lý học, vậy cứ ở lại lâu dài, có lẽ cô sẽ có cơ hội thuyết phục ông ta làm mảng sách về tâm lý tội phạm, đến khi đó cô lại có thể đường đường chính chính tiếp tục tham gia truy tìm tên sát thủ giết người hàng loạt.
Đến giờ, cô đến cơ quan mới chưa được ba tháng, công việc không nhiều lắm, cũng khá ổn định, chỉ có điều mẹ và bà Tô Lệ lại bắt tay nhau dồn hỏa lực vào chuyện hôn nhân đại sự của cô.
Có lẽ bọn họ cho rằng chỉ cần gả cho người ta rồi thì cô sẽ an phận.
Thế là, đi xem mặt, xem mặt, rồi lại xem mặt.
Tô Tiểu Bồi không dám không đi, bởi bà Lý Phỉ đã nói, nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời đi xem mặt, bà sẽ chuyển đến sống cùng cô. Điều này có hiệu quả hơn nhiều so với uy hiếp bằng cái chết, hay đánh gãy chân cô.
Tô Tiểu Bồi ngoan ngoãn nghe lời, đúng thời gian đúng địa điểm đi gặp đối tượng. Nhưng xem thì xem, cô chẳng tài nào ưng ý nổi những người đàn ông đó, không những ngoại hình không vừa mắt cô mà họ còn luôn khiến cô tức chết.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy đây không phải là lỗi của cô. Thời buổi bây giờ đúng là chẳng ra sao cả, những người đàn ông này IQ không rõ EQ không đủ, cô cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho họ.
Tô Tiểu Bồi nằm dài trên giường, nghĩ đến việc ngày mai lại phải đi làm, ba tháng ròng cô chưa làm được chuyện gì ra hồn, cô không có kinh nghiệm làm sách, cũng chẳng có hứng thú, cho nên hiệu suất công việc thật sự không cao. Mỗi tuần họp cô đều chỉ biết nghe rồi lại nghe, chọn đề tài cũng không biết báo cáo cái gì mới thích hợp, cô làm bừa hai đề tài thì đều không được thông qua. Sếp nói ngày mai sẽ nói chuyện với cô, thảo luận một chút về thế mạnh của cô để tận dụng thật tốt, làm một vài cuốn sách hay.
Tô Tiểu Bồi thở dài thườn thượt, xác định đã đặt chuông báo thức, chỉnh nhiệt độ điều hòa cho thích hợp, trong bức ảnh đầu giường, bố mẹ cô đều cười rất ngọt ngào, cô vùi mình vào gối, đột nhiên nghĩ đến chuyện thực ra nên mời vị Nguyệt Lão thần kinh kia đi nói chuyện với mẹ cô, rằng người trong số mệnh của cô bây giờ đã trở thành người thực vật, kiếp này vô vọng rồi, để bà đừng bận rộn nữa, đừng sắp xếp lịch xem mặt nữa, chứ cái kiểu mỗi tuần một lần này thật sự rất mệt mỏi.
Cô nghĩ ngợi lung tung, rồi ngủ say mất.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu. Tô Tiểu Bồi đột nhiên tỉnh dậy, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
Hơi sương lành lạnh, gió nhẹ thổi qua. Cô mơ màng muốn kéo chăn lên, nhưng đột nhiên nhận ra mình không nằm ngửa mà đang nằm sấp.
Cô sợ hãi mở mắt, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, co rúm người lại. Gần đó là một đống lửa cháy, có hai người đang ngồi trước đống lửa, một nam một nữ. Họ mặc đồ cổ trang.
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, định thần lại.
Trên đầu là ánh trăng trong sáng, bên dưới là đống lửa cháy rừng rực, còn bản thân cô đang nằm trên một thân cây cao, mặc bộ quần áo ngủ hình gấu Pooh.
Tô Tiểu Bồi lại chớp chớp mắt, lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh. Khu rừng đen tối âm u, mỗi khi có gió thổi qua, lá cây lại vang lên tiếng xào xạc, sau đó trở lại với sự tĩnh lặng. Ngoại trừ hai người đang ngồi trước đống lửa, hình như xung quanh không còn ai.
Tô Tiểu Bồi lạnh đến mức toàn thân nổi da gà, giấc mơ này thật quá kỳ quái. Đúng lúc này, cô nghe thấy hai người kia nói chuyện.
“Cô nương đỡ hơn chút nào chưa?”
Đó là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi, nghe rất êm ái và dịu dàng, nhưng khẩu âm thì vô cùng kỳ quái.
“Nô gia đỡ hơn rồi, đa tạ tráng sĩ cứu giúp.”
Giọng nói của cô gái cũng không tồi, chỉ có điều khẩu âm cũng kỳ quái y hệt.
Hơn nữa, sao họ lại gọi nhau là “nô gia”, “tráng sĩ” nhỉ?
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, tự nhiên nghĩ đến lời của Nguyệt Lão mắc chứng hoang tưởng, “Nếu như cô phát hiện mình bị kéo đi, đừng sợ hãi, cô sẽ không sao.”
Đúng là gặp ma rồi! Tráng sĩ, nô gia, chẳng lẽ mình đã xuyên không rồi à?
Chỉ nghĩ đến cảnh sẽ phải nói chuyện giống người cổ đại, toàn thân Tô Tiểu Bồi đã nổi hết cả da gà. Nguyệt Lão dở hơi, xuyên không kỳ dị! Dù sao cô cũng là phần tử trí thức thời đại mới mà.
Tô Tiểu Bồi ổn định tinh thần rồi lại nhìn ngó xung quanh.
Phàm chuyện gì cũng đều có logic, tình huống hiện giờ nhất định có thể giải thích hợp lý bằng khoa học. Là mơ? Hay ảo giác?
Nhưng xúc giác của cô vẫn rõ ràng, thính giác cũng bình thường, cô có thể nhìn thấy một tầng da gà nổi khắp toàn thân, ngửi thấy mùi lá cây và bùn đất trong rừng, phải nói không khí ở đây đúng là vô cùng trong lành. Thôi chết, lạc đề rồi, tóm lại là tất cả đều quá chân thực, chi tiết quá hoàn hảo, không hề có một lỗ hổng. Tô Tiểu Bồi không cách nào thuyết phục được mình. Đây chắc chắn không phải là mơ, cô cũng không bị ảo giác.
Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Hai người kia vẫn đang nói chuyện. Tô Tiểu Bồi vừa điều chỉnh nhịp thở để kiềm chế sự hoảng loạn, vừa vểnh tai lên nghe ngóng. Dù họ nói chuyện rất nhã nhặn, thậm chí là cứng nhắc cộng với âm điệu kỳ quái, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn nghe hiểu được tương đối.
Hóa ra người đàn ông kia đi qua ngọn núi này thì gặp cô gái. Gần hai tháng trước, cô gái bị sơn tặc bắt đi, nàng ta nhẫn nhục chịu đựng chờ thời cơ, cuối cùng chạy trốn được ra ngoài. Nhưng rừng sâu núi hiểm, nàng hoảng loạn không biết đi đường nào, may mà gặp được anh chàng tốt bụng cứu giúp, chàng còn đồng ý đợi trời sáng sẽ đưa nàng ta về nhà.
Tô Tiểu Bồi nghe xong, lông mày càng nhíu chặt hơn, vậy ra, trong núi này còn có sơn tặc? Cô nhìn cô gái, hình như cô ta vẫn còn sợ hãi, ngồi cuộn người lại, cẩn trọng e dè, nhưng quần áo thì rất chỉnh tề, trông còn khỏe mạnh hơn mình nhiều.
Tô Tiểu Bồi khẽ cử động, thò đầu nhìn xuống đất, cái cây này rất cao, nếu ngã xuống không què tay cũng gãy chân chứ chẳng chơi. Cành cây chỗ cô đang nằm không thô ráp lắm, cách thân cây một khoảng, dựa vào “thân thủ” của cô chắc không với tới đó được, cho dù với tới cũng chẳng biết làm thế nào để bình an xuống được dưới đất. Hơn nữa, chân của cô cũng lạnh cứng rồi, không tất không giày, càng khó xử hơn nữa là, cô chỉ mặc mỗi áo ngủ, không mặc nội y.
Tô Tiểu Bồi lại nhìn cô gái ngồi trước đống lửa mà thở dài, nhìn lại mình càng giống bị sơn tặc bắt rồi trốn được ra ngoài hơn.
Bây giờ nên làm thế nào?
Cô không thể cứ nằm đây đợi tỉnh mộng, hoặc đợi đến khi mình chết được. Chân tay thì cứng đờ, toàn thân thì lạnh cóng, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa rồi, lẽ nào thật sự phải nếm trải cảm giác bị ngã từ trên cây xuống chết sao? Ngã chết rồi liệu có thể tỉnh lại không?
Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại, cố làm đầu óc tỉnh táo hơn. Rừng cây âm u, trước mắt chỉ có hai con người kỳ lạ, cô bắt buộc phải nắm lấy cơ hội này. Còn chưa nghĩ xong, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của chàng trai kia: “Cô nương?”
Sao lại là câu hỏi? Giọng nói rất gần, ở ngay bên dưới gốc cây.
Tô Tiểu Bồi lập tức mở mắt, nhìn thấy anh chàng vốn dĩ phải ngồi trước đống lửa không biết từ khi nào đã đến bên gốc cây và đang ngẩng đầu nhìn cô. Cô không nghe thấy tiếng bước chân của chàng ta. Hơn nữa, chàng hỏi cô là cô nương? Cái này mà cũng phải hỏi sao? Đương nhiên cô là một cô nương rồi, bất kỳ kẻ nào có mắt đều có thể nhận ra cô là phụ nữ.
Cô vô thức nhìn sang phía đống lửa, cô gái gặp nạn cũng đang nhìn về phía cô, khuôn mặt lộ rõ sự kinh ngạc, có lẽ nàng ta không ngờ được rằng trên cây lại có người. Tô Tiểu Bồi nghĩ bụng: “Được thôi, nếu so sánh với cô gái kia, trang phục của mình đúng là có phần kỳ quái, kiểu tóc ngắn này cũng hơi đặc biệt một chút.”
“Cô nương.”Chàng lại gọi một tiếng nữa, lần này là ngữ khí khẳng định, sau đó hỏi: “Cô nương vì cớ gì lại ở đây?”
Vì cớ gì lại ở đây? Câu hỏi này vừa có độ khó vừa có chiều sâu, còn rất có giá trị nghiên cứu khoa học nữa.
Tô Tiểu Bồi nhíu chặt lông mày, hơi chột dạ, cô nên nói như thế nào đây? Nhưng cô biết mình bắt buộc phải nói điều gì đó. Bất luận đây là mơ hay là ảo giác, hay là cô đã thật sự xuyên không, hai người trước mặt là những người duy nhất trong rừng sâu núi thẳm này có thể giúp đỡ được cô.
Cô không muốn bị ngã chết, cũng không muốn nằm chờ chết ở đây.
Nên xưng hô thế nào với anh ta nhỉ? Đúng rồi.
“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi cất tiếng, giọng nói hơi khàn, cô hắng giọng, gọi một tiếng nữa: “Tráng sĩ.”
Sao mà khó thế không biết, đổi sang gọi tiên sinh không được sao?
Tráng sĩ gật đầu, chứng tỏ đã nghe thấy, nhưng không nói gì mà đợi cô nói tiếp.
Tô Tiểu Bồi nhìn thật kỹ khuôn mặt của chàng, nhờ ánh sáng của đống lửa sau lưng, trông chàng có vẻ chính trực.
Tô Tiểu Bồi mím môi, chuẩn bị phát âm chữ “nô”, nhưng mà từ “nô gia” này còn khó nói hơn cả “tráng sĩ”, cô chật vật nửa ngày cũng không nói nổi, cuối cùng đành cắn răng lại, hét lên: “Tráng sĩ cứu mạng!”
Cứu mạng? Tráng sĩ nhìn qua hoàn cảnh của Tô Tiểu Bồi, khẽ gật đầu rồi khoan thai quay lại bên đống lửa, mở tay nải lấy chiếc áo khoác đến.
Tô Tiểu Bồi đang thắc mắc chàng muốn làm gì, thì chàng đột nhiên nhảy lên đạp một cái thật mạnh vào thân cây, cái cây đột ngột rung lên, Tô Tiểu Bồi tuột khỏi cành cây, rơi xuống.
Tô Tiểu Bồi hét toáng lên, trong lúc cô cho rằng mình sắp rơi mất nửa mạng sống thì chớp mắt, cơ thể đã bị buộc chặt cứng, đợi khi phản ứng lại được, cô mới phát hiện ra mình được chiếc áo khoác kia bọc lại và đỡ xuống đất rồi.
Tô Tiểu Bồi đứng không vững, ngồi phịch mông xuống đất.
Tráng sĩ không đến đỡ cô, cũng không rút áo khoác về, chỉ đứng cách hai bước yên lặng nhìn cô.
Tô Tiểu Bồi nhớ ra cái áo ngủ mỏng manh và không có nội y của mình, vội kéo chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình bọc mình lại cẩn thận.
Cô đứng dậy, không kìm được hít mạnh một hơi, chân trần đứng trên bùn đất không những lạnh mà còn bị cành cây và đá dăm đâm đau điếng. Tô Tiểu Bồi đứng ngay ngắn rồi nói “đa tạ”. Tráng sĩ thấy cô vô sự mới cười cười, gật đầu một cái rồi quay lại chỗ đống lửa.
Tô Tiểu Bồi theo chàng qua đó, tìm chỗ ngồi xuống. Đối điện với cô là cô gái gặp nạn, bên tay trái là tráng sĩ đã ra tay tương trợ.
Tô Tiểu Bồi nhìn hai người này, tự nhủ nếu có thời cơ nhất định phải nhờ họ giúp đỡ.
“Cô nương, vì sao sa vào cảnh hoạn nạn ở đây?”, tráng sĩ cất tiếng hỏi. Ngữ khí của chàng bình thường, không có vẻ kinh ngạc, giống như chuyện vô duyên vô cớ gặp được hai cô nương ở trên núi chẳng phải là sự việc kỳ quái lắm.
Tô Tiểu Bồi nhìn chàng hai lượt, vẫn chưa nghĩ ra đáp án hợp lý cho câu hỏi của chàng.
Lúc này mà kêu cứu mạng nữa thì không hợp lắm, cô nói gì mới được đây?
“Tôi không nhớ nữa.”
Hai người kia hơi ngơ ngác.
Tô Tiểu Bồi nhìn họ, không biết họ kinh ngạc về chuyện mất trí nhớ của cô hay là vì cách nói chuyện của cô. Cô co người lại, hạ thấp giọng bắt chước ngữ khí của cô nương kia, nói tiếp: “Khi ta có ý thức thì phát hiện ra mình đang ở trên cây… ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì… ta chẳng còn nhớ được điều gì nữa.”
So với việc thêu dệt một lời nói dối không trọn vẹn, chẳng thà đổ tại mất trí nhớ. Nhưng điều cô nói cũng là sự thật, vì cô thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tráng sĩ nhìn cô, không nói gì.
Cô nương kia ngẩn ra một hồi lâu mới cẩn trọng hỏi: “Ý cô nương là cô không nhớ chuyện gì nữa, không biết vì sao mình ở đây?”
Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu.
“Vậy cô nương họ gì, tên là gì, cũng không nhớ được nữa?”
Tô Tiểu Bồi tiếp tục gật đầu.
Cô nương kia thở dài, không hỏi nữa.
Lúc này, tráng sĩ lên tiếng: “Đã như vậy rồi, cô nương có dự định gì không?”
Tô Tiểu Bồi ngây ra, cô có thể có dự định gì được? Hiện giờ đầu óc cô đã trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa rồi.
Ba người im lặng hồi lâu, đến lượt Tô Tiểu Bồi hỏi: “Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào vậy?”
“Chỗ nào?” Tráng sĩ nhướn mày.
Tô Tiểu Bồi ngơ ngác nhíu mày lại, sao chàng lại hỏi cô?
“Nơi nào.” Chàng lại nói.
Tô Tiểu Bồi đã hiểu ra, vội gật đầu: “Đúng đúng, ý ta là, chỗ này là nơi nào? À, nơi này là nơi nào?”
Cô nương và vị tráng sĩ kia đều nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái, Tô Tiểu Bồi lúng túng ngậm miệng lại.
“Núi Thiên Liên.” Tráng sĩ rất mau chóng khôi phục sắc mặt bình thản và trả lời. “Do dãy núi trải dài liên miên nên có tên gọi này. Xuống núi rồi đi thẳng một mạch, trấn đầu tiên chính là trấn Thạch Đầu. Sau khi trời sáng tại hạ sẽ tiễn Đường cô nương đến trấn Thạch Đầu, nhà của cô nương ấy ở đó.” Tráng sĩ chỉ vào vị cô nương gặp nạn kia, lại hỏi Tô Tiểu Bồi: “Cô nương từ đâu đến, quê nhà chốn nào?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, rõ ràng cô đã nói mình mất trí nhớ rồi, sao chàng còn hỏi? Cô đành phải giả ngốc một lần nữa: “Ta thật sự… không còn nhớ gì cả.”
Lúc này, Đường cô nương nói: “Quê nhà cô nương chắc là ở nơi rất xa.” Nàng ta ngừng một lát, sau đó nhỏ giọng giải thích nguyên nhân có suy đoán này: “Khẩu âm của cô nương, không giống với bọn ta.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, không chỉ khẩu âm mà có quá nhiều chỗ không giống nhau.
Tráng sĩ trái lại chẳng nói gì, không quá bất ngờ, cũng không suy đoán linh tinh, chỉ gảy gảy mấy thanh củi để ngọn lửa cháy mạnh hơn.
Đường cô nương thấy Tô Tiểu Bồi chấp nhận suy đoán của nàng ta, bèn tiếp tục: “Có phải cô nương là cô tử(2) trong am nào đó, đến nay hoàn tục, nhưng lại gặp phải tai họa?”
(2) Cách gọi khác của ni cô.
Tô Tiểu Bồi đang nghĩ xem cô tử trong am có nghĩa gì, đến khi nghe thấy hai chữ “hoàn tục” mới vỡ lẽ. Cô xoa xoa mái tóc ngắn của mình với vẻ ngán ngẩm.
Ni cô? Được thôi, chí ít cũng được hoàn tục rồi.
Kiểu tóc của ni cô hoàn tục có thể sành điệu được như thế này sao? Tô Tiểu Bồi nhìn kiểu tóc của Đường cô nương, biết làm sao đây, có lẽ bộ dạng của mình trong mắt người ta là xấu chết khiếp cũng chưa biết chừng.
Tô Tiểu Bồi kéo chặt chiếc áo choàng vải thô trên người, cái áo đủ lớn cũng rất dày, có thể bao bọc cả người cô, hy vọng vừa rồi tầm nhìn không tốt lắm, anh chàng này không nhìn rõ kiểu dáng và hình vẽ trên áo ngủ của cô. Cứ coi như là ni cô đến từ phương xa, mặc áo ngoài cổ quái cũng không sao, nhưng biết giải thích thế nào về hình gấu Pooh trên áo đây?
May mắn là hai người kia đều không nói gì nữa. Suy đoán của Đường cô nương là cách giải thích hợp lý nhất cho tình hình trước mắt, Tô Tiểu Bồi không ngốc đến mức đi phản bác lại. Cô đắn đo một hồi lâu mới hỏi bằng ngữ âm kỳ lạ, biết được hiện giờ là mùng Sáu tháng Ba năm Tĩnh Phong thứ Mười ba.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ, lúc mình đi ngủ là ngày Hai sáu tháng Tám, qua một đêm, tức là ngày Hai bảy tháng Tám, tóm lại là cách rất xa so với mùng Sáu tháng Ba. Tĩnh Phong, là niên hiệu của vua nào nhỉ? Cô dứt khoát gạt đi không nghĩ nữa, chuyên ngành của cô không phải lịch sử, nghĩ những điều này chẳng bằng suy tính tiếp theo nên làm thế nào.
Trước hết, cô không có tiền, đây là vấn đề rất thực tế. Thậm chí cô không biết tiền ở chỗ này trông như thế nào. Là đồng, bạc hay vàng? Hay là ngân phiếu gì đó như ti vi nhắc đến?
Nghĩ xa hơn nữa, không có tiền, cô sẽ không có chỗ ở, sẽ phải chịu đói. Nghĩ gần hơn thì bây giờ đến quần áo thích hợp cô cũng chẳng có, chỉ đi chân đất, muốn xuống núi cũng khó khăn.
Ngoài ra, cô nói chuyện không giống mọi người, cô còn chưa nhìn thấy chữ viết của bọn họ, liệu có giống loại chữ mà cô biết không? Tô Tiểu Bồi nén một tiếng thở dài, nếu như không hòa nhập được với đám đông, cuộc sống của cô sẽ là một vấn đề đáng lo ngại. Gay go hơn nữa là cô không biết mình có thể đi đâu.
Tô Tiểu Bồi ngây người nhìn đống lửa.
Đường cô nương ngồi đối diện im lặng đã lâu, thấy dáng hình co quắp của nàng ta, Tô Tiểu Bồi nghĩ hẳn nàng ta đã ngủ rồi. Một cô nương bị sơn tặc bắt lại trốn được ra ngoài, nàng ta cũng kiên cường đấy chứ. Dưới ánh lửa, Tô Tiểu Bồi nhìn đỉnh đầu của nàng ta, bất giác nhớ đến một vụ án trước đây mình từng tiếp xúc, sống lại từ chỗ chết, gặp phải chuyện này dù là ai đi chăng nữa, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nảy sinh một số vấn đề tâm lý.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên sực tỉnh, đến nước này rồi mà cô vẫn còn nghĩ đến vấn đề tâm lý của người khác làm gì chứ, vấn đề của bản thân mới là gay go nhất.
Nhưng có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi, chưa biết chừng ngủ một giấc xong khi tỉnh lại, cô sẽ phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng ngủ, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tô Tiểu Bồi hạ quyết tâm thử ngủ một giấc vậy, vừa quay lại đã phát hiện tráng sĩ kia đang nhìn chằm chằm vào chân của cô, trên tay chàng chẳng biết từ khi nào đã cầm một con dao, đang cắt vào y phục của mình.
Tô Tiểu Bồi nhìn bàn chân trần của mình, vô thức rụt người lại, quay đầu nhìn tráng sĩ kia một lần nữa.
Tráng sĩ thấy Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, bèn nói: “Thất lễ rồi.” Sau đó chàng cắt nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã lấy ra mấy miếng vải thô và một cuộn kim chỉ.
Tô Tiểu Bồi ngơ ngác. Tráng sĩ nói: “Chân cô nương không có giày, làm sao xuống núi?”
“Ồ, đúng.” Tô Tiểu Bồi đã hiểu ra.
Giày thì làm không nổi, dùng vải thô khâu thành tất dùng tạm cũng được, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đi chân đất.
Cô đón lấy vải và kim chỉ, trong lòng không khỏi cảm kích vị tráng sĩ này. Một chiếc áo của chàng đã đưa cho cô mặc, bây giờ lại làm hỏng một chiếc khác để cho cô làm tất, chàng thật sự là người tốt. Không những là tráng sĩ, còn là thân sĩ nữa.
“Huynh tên là gì vậy?” Cô tiện miệng hỏi, hỏi xong lại cảm thấy có chỗ không đúng, liền đổi cách hỏi: “Tráng sĩ, xin hỏi quý tính đại danh là gì?”
Nói xong câu này, Tô Tiểu Bồi không nén được thầm thở dài. Nói chuyện kiểu này thật sự là không quen.
“Tại hạ là Nhiễm Phi Trạch.” Tráng sĩ trả lời khá khách khí.
Tô Tiểu Bồi gật đầu, chuyển tầm mắt về mấy miếng vải, bày đi xếp lại, không biết bắt đầu từ đâu. Lớn bằng nhường này rồi, cô mới chỉ khâu khuy áo có một lần. Mặc kệ, cứ khâu rồi hẵng hay.
Cô bắt đầu khâu, vừa làm vừa tính toán. Nếu như thực sự hết cách thì cứ đi theo Nhiễm Phi Trạch đã, nhìn con người chàng có vẻ không tồi, chắc sẽ không nhẫn tâm ném một cô nương gặp nạn không nơi nương tựa lại quên sạch mọi chuyện như cô đi đâu nhỉ? Hoặc là cô cứ cùng chàng đưa Đường cô nương về nhà, sắp xếp ổn thỏa rồi hẵng tính?
“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch lên tiếng.
“Hả?” Tô Tiểu Bồi nhìn sang.
“Hay là để ta làm cho.”
Làm cái gì? Tô Tiểu Bồi nhìn bàn tay đang đưa ra của chàng ta, bây giờ mới hiểu, vội đem vải và kim chỉ trả lại.
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, yên lặng gỡ số vải đã bị Tô Tiểu Bồi cuộn chặt thành một cục ra, xếp liền lại với nhau rồi nhanh chóng khâu chúng lại. Tô Tiểu Bồi nhìn động tác điêu luyện của chàng mà không khỏi toát mồ hôi. Chẳng mấy chốc, một đôi giày vải đã hiện ra.
Nhiễm Phi Trạch đưa giày cho cô, Tô Tiểu Bồi cảm tạ rồi nhanh chóng xỏ chân vào. Phần lòng bàn chân, chàng còn đặc biệt khâu thêm mấy tầng vải nên tương đối chắc chắn. Tô Tiểu Bồi càng cảm thấy trước khi tìm được biện pháp tốt hơn, cô nhất định phải đi theo vị tráng sĩ tốt bụng này.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại hỏi: “Cô nương, ngày mai ta tiễn Đường cô nương về trấn Thạch Đầu, cô nương có cùng đi không?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Tô Tiểu Bồi cuống quýt gật đầu thật mạnh. Cô để ý thấy chàng đã đổi đại từ khiêm xưng “tại hạ” thành “ta”, tức là đã chủ động rút ngắn sự xa cách, đối với cô mà nói đây là khởi đầu khá tốt đẹp.
“Đến trấn Thạch Đầu rồi, cô nương chắc đã có dự định?”
Nào có dự định gì, Tô Tiểu Bồi không cần giả vờ đáng thương, bởi dáng vẻ của cô đã đủ hoang mang sợ hãi rồi.
Nhiễm Phi Trạch không chút biểu cảm, tay thì khều khều đống lửa nhưng mắt vẫn nhìn Tô Tiểu Bồi, nói tiếp: “Ta vốn nên tương trợ cô nương nhiều hơn, có điều lực bất tòng tâm, cô nương chớ trách. Ta thân chẳng có của cải gì, thực sự không tiện chăm nom cô nương.”
Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ, chàng đang nhắc khéo cô đừng bám lấy chàng nữa sao?
Cô thẳng thừng hỏi luôn: “Ý tứ của tráng sĩ là trên người không có tiền, không cách nào tiếp tế ta, là như vậy phải không?”
Nhiễm Phi Trạch ngập ngừng một chút, Tô Tiểu Bồi cho rằng chàng không ngờ cô sẽ hỏi thẳng thế, cô cảnh giác hơn, nghĩ đến chuyện phụ nữ thời cổ đại chắc đều rất e thẹn, thế là âm thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng trong nói năng hành xử. Nhưng sau đó, cô thấy Nhiễm Phi Trạch lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, mắt lộ ý cười, trả lời: “Ý của cô nương rất phải.” Chàng ta không một chút lúng túng ngượng ngùng, lại còn thẳng thắn đồng ý với nhận định của cô.
Lúc này đến lượt Tô Tiểu Bồi ngơ ngác, sau đó cũng hiểu ra. Cô giống như chàng ta, lời nói của đối phương phải trải qua não bộ kiểm duyệt mới hiểu rõ. Không phải là không hiểu, mà là cảm thấy không quen nghe cách nói chuyện như thế.
Tô Tiểu Bồi nhất thời không biết phải làm gì, chỉ gật đầu, không phản bác, đành phải bớt lời một chút. Nhưng mà vị Nhiễm tráng sĩ này thật là… thẳng thắn nói chuyện mình nghèo như vậy, cự tuyệt dứt khoát như vậy, đúng là…
Cô không tìm được tính từ nào thích hợp để diễn đạt, cũng không nghĩ ra được cách gì hơn, bèn quyết định đi ngủ. Chưa biết chừng khi tỉnh ngủ mở mắt ra, cô đã quay về phòng mình rồi cũng nên.
Tô Tiểu Bồi ôm đầu gối, cuộn người nhắm mắt lại. Kết quả cô thật sự ngủ rất say.
Khi cô mở mắt ra, vẫn là khu rừng đó. Đống lửa trước mặt đã cháy rụi, ánh nắng mặt trời buổi sớm xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt đất, giống như những miếng vàng nhỏ, trên khóm hoa cỏ dại đọng lại những giọt sương long lanh trong suốt. Khung cảnh thực sự rất đẹp, đối với Tô Tiểu Bồi mà nói cảm nhận này thật mới mẻ, cô chưa từng ở lại chốn rừng sâu núi thẳm bao giờ.
Đường cô nương và Nhiễm Phi Trạch đều đã dậy, đang đi lại xung quanh. Thấy Tô Tiểu Bồi tỉnh rồi, họ chào hỏi với cô mấy câu. Tô Tiểu Bồi biết được tên đầy đủ của Đường cô nương là Đường Liên. Nhận thấy nàng ta rất mong được nhanh chóng về nhà, Tô Tiểu Bồi duỗi cái chân hơi tê mỏi, rồi đứng lên. Cô không có nhà để về, phải nghĩ cách khác thôi. Tô Tiểu Bồi cẩn thận nhìn chiếc áo khoác của nam giới rộng rãi cổ quái trên người, cô thử cử động cánh tay, thấy có phần bất tiện.
Được rồi, được đến đâu hay đến đó vậy, cô dù sao cũng từng là bác sĩ tâm lý, biết cách khắc phục tâm trạng xấu và những vướng mắc tâm lý.
Nhưng sự thực còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tô Tiểu Bồi. Có vài tình huống không phải dùng tri thức chuyên môn và tố chất tâm lý là có thể khắc phục được.
Ví như chuyện đi đường núi lúc này đây.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy bàn chân mình nhất định đã bị cọ xát đến trầy da rồi, cô đau đến mức mỗi lần giẫm chân bước đều là một sự giày vò. Không chỉ lòng bàn chân đau mà hai chân cô cũng sắp tàn phế rồi. Trước nay cô chưa từng biết hóa ra đường núi lại khó đi như vậy, hơn nữa còn gần như không thấy điểm dừng ở đâu. Cô thở hồng hộc, kéo lê hai chân nặng nề sắp không nhấc lên nổi, nghiến răng gắng sức bám theo Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch đi đầu. Chàng cõng một chiếc tay nải lớn, giống như cõng một va ly hành lý khổng lồ trên lưng, cũng may là chàng cao lớn lực lưỡng nên chiếc tay nải đó không thể nuốt chửng dáng người chàng. Ước chừng trọng lượng của tay nải đó, Tô Tiểu Bồi chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mình không vác nổi.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại bước đi vô cùng nhanh nhẹn. Thậm chí chàng còn chưa ăn sáng. Chàng đem chiếc bánh duy nhất mình có chia cho Tô Tiểu Bồi và Đường Liên, lại lấy nước trong túi ra cho bọn họ uống.
Thực lòng Tô Tiểu Bồi cảm thấy chiếc bánh đó vô cùng khó ăn, cái túi đựng nước kia cũng không biết được làm từ chất liệu gì, và bị bao nhiêu người uống qua rồi, nhưng cô biết vào lúc này không thể kén chọn, cho nên cô miễn cưỡng ăn bánh, uống nước. Còn Nhiễm Phi Trạch thì bụng rỗng đưa hai cô gái yếu ớt xuống núi.
Mới đầu Tô Tiểu Bồi còn có thể bắt kịp bọn họ, nhưng rồi thời gian trôi qua, bàn chân của cô bắt đầu đau, cẳng chân cũng bắt đầu nặng nề, cô dần dần rớt lại sau cùng. Đường Liên tuy không sải bước thoăn thoắt, nhưng cũng được coi là đi nhanh như bay.
Chỉ có Tô Tiểu Bồi lê hai chân nặng nhọc di chuyển.
Dọc đường, Nhiễm Phi Trạch không hề oán thán nửa lời, cứ đi được một đoạn chàng liền dừng lại đợi một lát. Ngược lại, Đường Liên tỏ ra vô cùng sốt ruột. Cũng đúng thôi, người ta vừa mới thoát khỏi hang hùm miệng cọp, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, không ngờ lại bị Tô Tiểu Bồi làm vướng chân.
Tô Tiểu Bồi không nói gì, cô thân là người hiện đại, hàng ngày lại ngồi nhiều hơn đi, bình thường cũng hay lái xe, thật sự không có cơ hội thử qua việc đi bộ đường dài như thế này. Cô kiên cường không than mệt, không kêu đau, không nài nỉ dừng lại nghỉ ngơi, chỉ gắng sức bắt kịp hai người.
Cứ như thế, từ sáng sớm đến tận lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Tô Tiểu Bồi chẳng biết rốt cuộc đã đi bao lâu rồi, chân của cô thực sự quá đau, gần như không còn cảm giác nữa. Chính vào lúc cô tưởng rằng hôm nay chắc sẽ phải đi bộ đến chết thì Nhiễm Phi Trạch tuyên bố đã đến trấn Thạch Đầu.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
53 chương
80 chương
23 chương
6 chương
58 chương