Thuốc độc tình yêu

Chương 1 : Ra đi và trở về.

-Vũ Dương Thụy anh tới trễ. -Anh xin lỗi. Tại lũ con gái cứ bám riết lấy anh. Với thân hình hoàn hảo Vũ Dương Thụy sớm đã trở thành tiêu điểm của các cô gái trong trường nhưng anh hoàn toàn không để ý tới họ. -Lần này tạm tha cho anh. Lưu Hạ kéo Vũ Dương Thụy ngồi xuống ghế. Bao nhiêu ánh mắt ghen tị xen lẫn hâm mộ đổ dồn về phía họ. Nhờ sự góp mặt của hai người mà quán cà phê đông hẳn. -Còn mấy ngày nữa là anh phải sang Mỹ du học rồi. Em không biết lúc đó em sẽ phải gặm nhấm nỗi buồn này với ai đây? -Vậy thì anh sẽ không đi nữa, ở laibđâỵ với em là được. -Anh dám. Bộ anh không muốn sự nghiệp sau này của anh rộng mở sao? Được học bổng đại học Haravat không phải ai muốn là được đâu. Hơn nữa ba em nói khi nào anh có công việc tốt thì mới cho phép anh cưới em đấy. Gia đình Lưu Hạ thuộc loại khá giả còn Vũ Dương Thụ vốn là cô nhi. -Vậy em không được buồn nữa. Lúc anh không có ở đây cũng không được thích ai khác đâu đấy. -Anh sang đấy cũng không được thích người khác có biết chưa? -Anh biết rồi. Vũ Dương Thụy cười véo mũi Lưu Hạ . -Đau quá à. Buổi tối, Lưu Hạ có một vị khách không mời mà tới. May mắn cho cô là ba cô đi công tác chưa về. -Hàn Duy Phong, anh tới đây làm gì? Không phải là tôi đã từ chối lời cầu hôn của anh rồi sao? -Em cũng thật là, anh cái gì cũng có mà sao em không yêu lại đi yêu tên nghèo rớt mùng tơi Vũ Dương Thụy kia? -Tôi yêu ai là quyền của tôi. Phiền anh rời khỏi nhà tôi! -Đừng nóng! Anh tới đây là muốn nhắc nhở em, nếu em không đồng ý làm vợ anh thì...Vũ Dương Thụy...được phép tồn tại trên thế gian này. -Anh... Hai ngày sau tại sân bay quốc tế. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào đôi trai tài gái sắc. -Thụy, anh mau lên máy bay đi! -Anh muốn nhìn em thêm chút nữa đã. -Anh mà không đi mau sẽ trễ giờ đó. -Hạ Hạ, anh sẽ rất nhớ em. -Em cũng sẽ rất nhớ anh. -Anh sẽ thường xuyên gọi điện về cho em. -Đừng, sẽ tốn rất nhiều tiền lắm. -Anh vẫn sẽ gọi. Anh đi rồi em nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, không được phép yêu ai khác ngoài anh đâu đấy! Nước mắt Lưu Hạ trào ra. -Em biết rồi...anh mau đi đi. Sắp trễ rồi kìa. -Anh... anh không muốn đi nữa! Anh chỉ muốn ở bên cạnh em. -Không được! Anh mà làm vậy em thề cả đời này em sẽ không gặp lại anh. Cô không muốn anh ở lại, cô sợ lắm. -Anh... em nhớ giữ gìn sức khoẻ. Vũ Dương Thuỵ đưa tay lau đi nước mắt trên khoé mi cô. - Em biết rồi, anh mau đi đi! -Lưu Hạ anh yêu em. Nói dứt câu Vũ Dương Thụy bước đi thật nhanh, cố gắng không quay lại nhìn cô, anh biết mình sẽ không kìm chế nổi mà ở lại. Lưu Hạ ngồi sụp xuống đất. "Thụy, em xin lỗi, xin anh đừng tha thứ cho em. Nhưng thực sự em không còn cách nào khác. " Mấy ngày sau đó, Vũ Dương Thụy liên tục gọi điện về cho Lưu Hạ. Lần nào nghe xong Lưu Hạ cũng trốn trong phòng khóc một mình. Ba cô ngay sau khi nghe cô nói muốn kết hôn cùng Hàn Duy Phong thì cảm thấy không ổn nhưng vì cô quá kiên quyết nên đành nghe theo cô. Ông biết mình không thể ngăn cản được cô. Một hôm, Lưu Hạ chủ động gọi điện cho Vũ Dương Thụy. Ở chỗ Lưu Hạ là ban ngày thì chắc chỗ Vũ Dương Thụy là ban đêm. -Hạ Hạ,em nhớ anh rồi sao? -Em rất nhớ anh. -Anh cũng rất nhớ em. -Thụy! -Anh đây. -Thụy! -Anh ở đây. -Thụy! -Sao? -Không có gì, em chỉ muốn gọi tên anh vậy thôi. Em cúp máy đây. Lưu Hạ lấy tay che miệng khóc. Ngày hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của cô và... Hàn Duy Phong. Khi Vũ Dương Thụy còn đang nằm trên giừơng suy nghĩ về thái độ kì lạ của Lưu Hạ thì cô đã trở thành vợ người ta. Khoảng hai tiếng sau, Vũ Dương Thụy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. -Mạc Thiên,khuya như vậy mày đã gọi tao có việc gì không? -Mày mau về đây mà coi đi Lưu Hạ..cô ta...cô ta... -Hạ Hạ làm sao? -Cô ta...cô ta đã kết hôn với người khác rồi. Hôn lễ vừa kết thúc, người kết hôn với cô ta không ai khác là thiếu gia của Hàn gia, tao vừa mới biết tin này liền gọi cho mày. Không biết bao lần cô phàn nàn với anh về việc Hàn Duy Phong đeo bám cô. "Cạch..." Chiếc điện thoại trên tay anh rớt xuống đất vỡ tan. Buổi sáng hôm sau khi hôn lễ hoàn thành, tại cái nơi mà Lưu Hạ tiễn Vũ Dương Thụy lên máy bay. -Hạ Hạ, chúng ta đã kết hôn rồi, em có cânđối xử lạnh nhạt với anh như vậy không ? -Hàn Duy Phong, anh đừng quên chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Lưu Hạ lạnh lùng nói thẳng với Hàn Duy Phong,tuyệt không để anh ta ghạm vào người mình, toàn thân anh ta bốc lên một thứ mùi ghê tởm khiến cô buồn nôn. -Em không sợ anh sẽ... -Anh yêu, chúng ta mau đi thôi, anh còn đứng đó làm gì nữa. Lưu Hạ tự nhiên khoác tay Hàn Duy Phong, nói chuyện với anh bằng giọng nói ngọt ngào. Hàn Duy Phong giật mình trước thái độ của Lưu Hạ nhưng rồi anh cũng nhận ra. Không biết anh nghĩ gì mà lại dùng cô diễn trọn vở kịch này. -Vậy chúng ta mau đi thôi, em yêu. Nhìn từ xa ai cũng nghĩ họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc, ghen tị với họ. Ở một góc khuất nào đó trong sân bay, Vũ Dương Thụy tay nổi đầy gân xanh. Ngay sau khi nghe Mạc Thiên nói anh đã quay về đây. Lưu Hạ cố gắng diễn kịch, kìm nén nước mắt. Tim cô đau như dao cắt. "Thụy,em xin lỗi. Xin anh hãy quên em đi và sống thật tốt. Có rất nhiều cô gái xứng đáng với anh hơn em."