Thịnh đường mỹ nhân hương

Chương 7 : Tâm tư của tô hợp nương tử

"Thơm quá —— " Bạch Lược đi vào bên trong ngây ngấthít sâu một hơi. “Nương tử, nàng đang pha trà ư?” “Đúng vậy.” Tô Hợp đảo mắt một lượt.“Hôm nay ngươi cũng vất vả nhiều rồi, nếm thử trà ta pha xem sao.” Đây là quy tắc thứ hai của đại gianthương Tô Hợp, đối với những người hữu dụng, phải nhanh chóng lung lạc đượctinh thần họ. Cái gì? Ngươi muốn hỏi quy tắc thứnhất à? Chính là xem thường những kẻ vôdụng. Hiển nhiên Bạch Lược cũng có đôichút cảnh giác với thái độ thân thiện đó của Tô Hợp, nghĩ không hiểu tại sao tựnhiên Tô Hợp lại đổi tính như vậy. Tô Hợp lấy một chén bạch ngọc khác, bắt đầuthay trà cho hắn. Vẻ mặt hài lòng của Bạch Lược, mắthơi hơi nhắm lại, chóp mũi kiều diễm giật giật hoàn toàn làm thay đổi hình tượnghồ ly trắng đêm đó trong suy nghĩ của Tô Hợp. "Tối hôm đó —— là nguyên hìnhcủa ngươi sao?" Tô Hợp chống cằm nhìn hắn, không tự chủ buột miệng hỏi. Bạch Lược hơi đỏ mặt, tay khẽ runrun, thiếu chút nữa là làm đổ nước trà ra ngoài. "Đúng vậy." Tô Hợp gật gật đầu."Rất đángyêu." Bạch Lược âm thầm đau khổ. Hắn khôngbiết nên cảm ơn nàng đã khích lệ, hay là cứ đơn giản thuận theo tâm ý của côgái này, đứng dậy dọa cho nàng một phen đây? Hơn vạn năm tu hành, thanh danhkinh động tam giới, thế mà chỉ vì một câu “rất đáng yêu” của nàng làm mất hồn. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ làho khan một tiếng, sau đó uống một ngụm trà, đôi mắt đang nhắm hờ lại mở lớn,vô cùng ngạc nhiên. Thật sự nhìn không ra, nàng lại cótài năng này…Rõ ràng không phải là loại lá trà ngon nhất, nhưng lại rất thơm,uống vào miệng cảm thấy thanh mát, chẳng lẽ là do nước ngâm trà? “Uống được không?” Bạch Lược mở mắt, chớp chớp “So vớitrà ở Thanh Khâu, còn kém một chút.” Tô Hợp nhếch khóe môi, với tay rađịnh giật lấy chén trà trong tay hắn. “Trà nhân gian đương nhiên phải kémchỗ các ngươi rồi. Thế thì đừng có uống nữa.” Bạch Lược một tay che chắn cho chéntrà, một tay chặn lại tay nàng, trong lúc vô tình mà nắm chặt tay nàng. Tô Hợp kiên quyết rút tay về, nhưnglại rút không được. Nàng nhìn thoáng qua Bạch Lược, rúttay ra. Vẫn là rút không ra. "Nương tử." Bạch Lượckhông chịu buông tay, lại còn nở nụ cười mê hoặc: “Tuy rằng so ra thì kém hơn,nhưng mà ta lại thích.” Tô Hợp sửng sốt. Ai có thể nói chonàng biết có phải tên hồ ly này đang đùa giỡn với nàng hay không? Nàng cúi mắt xuống, bàn tay không bịhắn giữ kia nhanh như chớp vươn qua bàn, chế trụ mạch môn của hắn. Thật maymắn, vị trí huyệt của hồ ly không khác con người. Bạch Lược ngạc nhiên. Tô Hợp ngẩng đầu, thản nhiên cườivới hắn. Ra tay không lưu tình chút nào, dùng một chút lực, tay Bạch Lược lậptức mềm ra, lỏng dần rồi phải thả tay nàng ra. “Quy tắc ở Mỹ nhân hương: khôngđược đùa giỡn cô chủ.” Bạch Lược xoa xoa cổ tay bị đau,trong lòng thầm oán hận. Không biết tới một ngày nào đó mình không thể nhịnđược nữa, thật sự sẽ quăng cô nàng đến Tây Hải hay không? "Mùi gì mà thơm vậy?" Tiểu Đỗ mặc y phục màu tím, phe phẩychiết phiến trong tay, thảnh thơi bước vào. “Tiểu Đỗ?” Nhìn thấy hắn, Tô Hợpliền nhớ tới đêm đó suýt chút nữa bị hắn bắt được, trong lòng không vui. “Ta nghe nói ngươi đã quay về, chonên tới đây thăm ngươi.” Tiểu Đỗ liếc nhìn vẻ mặt không vui của Bạch Lược liềnhỏi: “Vị này là---? “Đây là Tiểu Bạch. Tiểu nhị mới màta vừa tuyển.” Tô Hợp chẳng nghĩ ngợi gì, giớithiệu bọn họ với nhau. “Đây là Tiểu Đỗ, thiếu đại nhân phủ doãn, danh nhânthành Lạc Dương, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Hai chàng trai sắc mặt âm trầm, nhấtlà Bạch Lược, chỉ còn thiếu chút không viết trên mặt bốn chữ “ta rất khó chịu”mà thôi. Tiểu Đỗ ho khan một tiếng, nhỏ giọngnói bên tai Tô Hợp “Để người này làm tiểu nhị, quả là không tầm thường.” “Đương nhiên.” Vẻ mặt Tô Hợp rất tựmãn. “Mỹ nhân hương ta mời người tới, có thể bình thường hay sao?” “Nương tử!” Bạch Lược đột nhiên gọi, vô cùng uấtức. “Tên ta không phải là Tiểu Bạch” Hắn chỉ bĩu môi thôi đã đủ mê hoặc ngườikhác rồi. “Nương tử?!” Tiểu Đỗ cười mà như khôngcười nhìn về phía Tô Hợp. “Tô Tô thành thân khi nào thế, sao ta lại không biếtvậy?” Tô Hợp xấu hổ nói thầm với hắn:“Tiểu tử này dung mạo tuy rất tuyệt, nhưng mà đầu óc có chút không bình thường,thế nên……” Tiểu Đỗ như hiểu ra, gật gù. “Đỗ công tử phải không?” Đột nhiênBạch Lược thu hồi lại vẻ mặt điềm đạm đáng yêu khi nãy, lạnh nhạt nói: “Tại hạBạch Lược, xin chào”. "Bạch công tử. Xin chào." Hai gã trai dối trá lại khách sáohàn huyên vài câu. Tô Hợp trong lòng cười thầm một tiếng. “Tô Tô, các ngươi ở đây uống tràsao?” Tiểu Đỗ nhịn không được, buột miệng hỏi rồi đề xuất. “Ta cũng muốn uống.” “Đâu, không có.” Tô Hợp vẫn còn ghihận trong lòng chuyện đêm đó, ngay cả liếc hắn cũng không thèm, đừng nói gì tớichuyện pha trà cho hắn. Tiểu Đỗ có chút nghẹn giọng. “TôTô….” Bạch Lược cong môi cười, vẻ mặt hàophóng đầy đủ lễ nghi, có phong thái của chủ nhà nói. “Nương tử nhà ta nói giỡnvới ngươi đó thôi.” Tô Hợp nhắm mắt, từ chối cho ý kiến. "Hình như nước nguội rồi, để tađun ấm nước khác." Bạch Lược thấy thế xách ấm trà đi ra ngoài. "Đợi chút." Tô Hợp gọi hắnlại. "Dùng nước này pha, đun lại nước trà sẽ không còn hương vị lúc trướcnữa." Nàng đem bình chứa nước sương sớm đưa cho hắn. Bạch Lược đi qua cầm lấy, làm ra vẻông chồng nhàn nhã dịu dàng nói: “Nương tử yên tâm, ta đi một lát rồi về”. "Hắn nhìn qua không giống kẻngốc." Tiểu Đỗ gấp quạt lại, như có suy nghĩ gì. Tô Hợp cảm thấy đau đầu, tên hồ lynày cố ý hay sao vậy? Nương tử? Hắn muốn xóa đi ý tưởng tìm đàn ông của nànghay sao? “Đúng rồi, Tô Tô”. Tiểu Đỗ thôicười, sắc mặt nghiêm trọng nói. “Lưu Phương đạo tặc lại xuất hiện rồi.” "Thật ư?" Tô Hợp làm ra vẻkinh ngạc."Khi nào thế?" “Chính là buổi tối hôm ngươi đi đó.”Tiểu Đỗ nhăn mày, dáng vẻ không cam lòng. “Chỉ chút nữa thôi là bắt được hắnrồi, thế mà lại bị kẻ khác cứu thoát. Đáng giận là cả Dạ minh châu cũng khôngthấy đâu nữa.” “Cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có đồngphạm?” Vẻ mặt Tô Hợp lộ rõ vẻ cười cợt không thôi. Đáng đời các ngươi! Muốn bắtta sao? Không dễ như vậy đâu! “Xem ra đúng là như vậy. Tại đêm đótrời tối quá, thân thủ người kia lại quá nhanh, ta không nhìn được rõ diện mạotên đồng phạm.” Tiểu Đỗ thở dài: “Cống phẩm bị đạotặc cướp đi, đây chính là canh phòng không nghiêm, tội danh không nhỏ đâu.” "Nghiêm trọng như vậysao?" Tô Hợp hơi động lòng trắc ẩn. “Đương kim thánh thượng thánh minh,chắc sẽ không sao đâu.” “Chỉ hi vọng được như thế.” Tiểu Đỗgõ gõ chiết phiến lên trán. “Chuyện này đã đồn tới thành Trường An, Lưu Phươngcông tử phạm tội tày đình, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ kinh động tới ĐạiLý tự”. "Lợi hại như vậy sao?" TôHợp trong lòng nảy lên chút đắc ý. "Vô cùng lợi hại." Ánh mắtTiểu Đỗ có chút phức tạp. “Nhưng bọn ta cũng đã thu được một ít manh mối.” Hắn từ trong tay áo lấy ra một vật.“ Ngươi xem, đây chính là vật mà Lưu Phương công tử để lại.” Tô Hợp nhận lấy, cảm thấy có chút lolắng. Đây chẳng phải là túi hương trên người nàng hay sao? “Túi hương?” Tiểu Đỗ nhìn vào mắt nàng. “Khôngsai. Túi hương này được thêu tinh xảo như vậy, khiến ta không thể không hoàinghi thân phận thật của Lưu Phương công tử.” “Như thế nào?” Tô Hợp ngoài mặt tỏra bình thản, nhưng bên trong tim đập không ngừng, không ngờ túi hương mà PhiếnLy làm cho nàng lại rơi vào tay hắn, đúng là bất cẩn. Nhưng tại sao Tiểu Đỗ lạicố ý nhắc nhở nàng về vụ án này, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì hay sao? Tiểu Đỗ khép mắt, ngón tay lướt quahoa văn trên túi hương. “Ta nghi ngờ Lưu Phương công tử thực ra là một cô gái.” “Cái gì? Sao có thể như vậy?” Tô Hợpmở to mắt. Đôi mắt Tiểu Đỗ nhìn kỹ biểu hiệncủa nàng nhưng lại không thấy chút manh mối nào. “Ta từng nói chuyện với hắn, giọngnói tuy khàn khàn trung tính, nhưng nếu nghe kĩ, sẽ thấy có chút mềm mại tronggiọng nói. Huống hồ….” Hắn giơ túi hương lên, đưa cho Tô Hợp. “Ngươi xem, có ngườiđàn ông nào lại mang bên mình một túi hương tinh xảo thế này không?” Tô Hợp nhận lấy, đưa lên mũi ngửi,lại mở túi hương ra, bên trong có bột phấn màu đỏ sẫm. “Đây là một loại hương hỗn hợp. Gồmcó đàn hương mai, hải đường tây phủ, hương nhang hòa lẫn với vỏ cam chế thành.” Tiểu Đỗ mỉm cười. “Tới tìm ngươiđúng là sáng suốt. Thiên hạ chẳng phải luôn thắc mắc, tại sao Lưu Phương côngtử nhất định phải để lại mùi hương mỗi khi hành động?” Tô Hợp ngẩn người. Vì sao? Đơn giảnvì nàng thích loại hương này, lúc làm việc, chỉ cần ngửi mùi này, tinh thầncàng thêm tỉnh táo. “Cuối cùng ta đã nghĩ ra.” Tiểu Đỗtự mãn nhếch môi. “Thật ra mỗi lần hắn để lại manh mối như vậy, chính là để ámchỉ thân phận hắn.” Sặc, Tô Hợp thấy nhức đầu, tại saotrí tưởng tượng của tên này lại phong phú như vậy? “Lúc ta còn ở thành Trường An, từngxem qua một vụ án.” Tiểu Đỗ bắt đầu nhớ lại chuyện cũ. “Đó là một hái hoa đạotặc, phạm nhiều tội ác, hủy hoại thanh danh của không ít thiếu nữ.” Tô Hợp trong lòng uất ức, dám đem taso sánh với hái hoa đạo tặc, chả liên quan gì tới nhau cả. “Kỳ lạ là, mỗi lần hắn hành độngxong, thường để lại trên người thiếu nữ bị hại một đóa hoa hồ điệp.” Hoa hồ điệp? Sở thích của hái hoatặc này cũng thật độc đáo. “Sau này mới biết được, trong têncủa hái hoa đạo tặc này lại còn có một cái tự là Cận. Cho nên ta hoài nghi LưuPhương công tử này cũng giống như vậy.” “Haizz…. Tiểu Đỗ, thế thân phận thậtcủa hắn là gì?” Tiểu Đỗ cười một tiếng."Cònchưa nghĩ ra được." Tô Hợp 囧."Tiểu Đỗ, ngươi có thấy… làngươi nghĩ nhiều quá hay không? Có thể chỉ đơn giản là hắn thích mùi hương này?Còn ngươi nói hắn mang túi hương này trên người, cũng đâu có thể khẳng định hắnlà nữ cơ chứ. Có lẽ đây là túi hương mà người yêu hắn tặng thì sao?” Tiểu Đỗ có chút đăm chiêu suy nghĩ.Tô Hợp lắc đầu, yên lòng đôi chút, người này, có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi. "Ngươi nói cũng không phảikhông có lý." Tiểu Đỗ xoa cằm, trong mắt lóe lên một tia sáng."Tô Tô,Mỹ nhân hương của ngươi, có bán loại hương phấn này không?" Tô Hợp nghĩ nghĩ. “Trước kia từngbán. Nhưng mà loại hương phân này chế tạo rất phức tạp, giá lại cao. Lúc sửdụng cũng bất tiện, nên đã ngừng không bán nữa.” “Thì ra là như thế.” Tiểu Đỗ hơi thấtvọng. “Không biết dùng từ gì để miêu tả gã Lưu Phương đó. Thật là làm người takhó hiểu.” Tô Hợp mỉm cười, cũng không nói gì. “Nương tử, Đỗ công tử.” Bạch Lượctrán đầy mồ hôi, xách ấm nước đi vào, trên gương mặt xanh ngọc có vương chútkhói bụi, tóc cũng bị đốt cháy vài sợi, nhìn rất buồn cười. “Nước sôi rồi đây.” Tô Hợp nhìn hắn từ trên xuống dưới,đánh giá một lượt. “Nhưng chỉ đun một ấm nước, sao lại chật vật như thế?” Vẻ mặt Bạch Lược lộ rõ vẻ xấu hổ:“Bếp lò kia, ta dùng không quen…” Tô Hợp buồn cười nói: “Vậy ngươi mauđi tắm rửa đi, thành thế này rồi còn dám ra đây sao?” “Vậy còn nước này…?” “Đưa ta là được rồi.” Tô Hợp cầm lấyấm nước, lại cảm giác có một dòng khí nhỏ truyền tới mạch trên cổ tay. Không hay rồi! Nếu lúc này có phảnứng, trước mặt Tiểu Đỗ sẽ bại lộ chuyện nàng có võ. Nếu không có phản ứng, nướcchảy ra từ ấm nước nghiêng kia sẽ làm chính mình bị phỏng. Tô Hợp sau khi cân nhắc, làm ra vẻhoảng hốt, mặc cho ấm nước kia rơi xuống. Nhưng mà ấm nước kia khó khăn lắm mớirơi xuống nửa tấc, đã bị Tiểu Đỗ túm được. Tô Hợp vừa muốn thở phào một hơi,lại phát hiện bên hông mình buông lỏng, làm túi gấm rơi xuống đất. Không xong rồi! Bên trong túi gấmcòn một viên Dạ minh châu… nhưng mà nàng cũng không kịp phản ứng,chỉ trơ mắtnhìn túi gấm quay cuồng, mọi thứ bên trong cứ thế mà trôi ra bên ngoài. Tô Hợp nhắm mắt lại. Đúng là thôngminh cả đời, nhất thời hồ đồ. Dạ minh châu vừa xuất hiện, bản thân sao có thểthoát được liên quan. "Cái gì?" Tiểu Đỗ đã muốnđi tới, rõ ràng là phát hiện ra điều gì. Trong lòng Tô Hợp cuồn cuộn lo lắng.Làm thế nào đây? Chẳng lẽ đánh Tiểu Đỗ bất tỉnh rồi đào tẩu? Mặc dù bên cạnh cóBạch Lược, nhưng hắn luôn miệng nói không thể phá hỏng trật tự nhân gian, cũngsẽ không ngồi yên mà nhìn. Giả bộ hồ đồ ư? Tiểu Đỗ cũng không phải làkẻ ngốc. Chỉ có thể như vậy. Tay phải Tô Hợpvận lực, đánh về phía cổ Tiểu Đỗ. “Tô Tô, không ngờ ngươi lại có thứtốt như vậy.” Giọng nói của Tiểu Đỗ lại giống nhưkhông có gì xảy ra. Tô Hợp ngẩn người, chậm rãi bỏ đi lực đạo trên tay. Chỉ thấy hắn xoay người lại, cầmtrong tay một viên hạt châu tuyết trắng —— ngọc thạch trân châu? Tiểu Đỗ cầm ở trong tay thưởng thứcmấy lần, mới cất vào túi gấm, một lần nữa, đưa trả cho Tô Hợp. Tô Hợp nhận lấy,miễn cưỡng cười cười, lại theo bản năng nhìn lướt về phía Bạch Lược. Chỉ thấy Bạch Lược nhếch môi, cặpmắt màu xám sâu thẳm nhìn không thấy đáy. Trà quá ba tuần, vẻ mặt Tiểu Đỗ trànngập tán thưởng rồi cũng cáo từ ra về. "Đây là ngươi làm, đúngkhông?" Tô Hợp cũng không biết nên vui hay buồn. Nàng từ trong túi gấm đổra viên Ngọc Thạch trân châu, đưa tới trước mắt Bạch Lược. Hắn nhận lấy, nắm ởtrong lòng bàn tay, Ngọc Thạch trân châu lại biến trở thành Dạ Minh châu tỏaánh hào quang rực rỡ. “Quả nhiên là ngươi.” Tô Hợp nhậnlại viên Dạ Minh châu, vẻ mặt nghiêm trọng. Nhìn xem, lại có thêm một người biếtvề thân phận của nàng. Biểu ca thì coi như không nói làm gì, dù sao hắn cũng làđạo tặc, nhưng mà tên hồ ly Bạch Lược này thì… "Vì sao?" Bạch Lược bỗngnhiên mở miệng. "Cái gì vì sao?" Tô Hợpmím môi. “Nàng đã trộm nhiều kỳ trân dị bảonhư vậy, tại sao còn phải giám sát chặt chẽ lời lãi của Mỹ nhân hương?” BạchLược khẽ cười một tiếng. “Thực ra nàng đã có rất nhiều tiềnrồi, không phải sao?” Tô Hợp chớp chớp mắt: “Đây là sựnghiệp của ta, cùng giống như Mỹ nhân hương vậy, chính là sự nghiệp đó.” "Sự nghiệp?" Bạch Lược cóchút nghi hoặc. “Trở thành thiên hạ đệ nhất phi tặc,trộm nhiều trân châu dị bảo, đó chính là ước muốn của ta từ khi ta mười bốntuổi tới nay.” Tô Hợp khẽ thở dài. “Còn về Mỹ nhân hương… đây là sản nghiệp tổtruyền của Tô gia ta, vì thế với ta mà nói, cũng rất quan trọng.” Tô Hợp cũng không rõ vì sao lại nóinhiều với gã hồ ly này như vậy? Có lẽ vì hắn giúp nàng? Có lẽ chỉ là phản ứngbản năng, không muốn hắn nghĩ mình chỉ vì tiền tài mà làm như vậy? Từ khi nào nàng lại để ý tới cáinhìn của người khác về mình? Có lẽ đơn thuần chỉ muốn tìm một người nào đó đểnói hết mà thôi. Quả nhiên tịch mịch đã lâu lắm rồi. Bạch Lược tay chống cằm, nghiêng đầunhìn nàng, nhưng thật ra lại giống như có vài phần hồn nhiên. “Ta hiểu rồi.” Tô Hợp chớp mắt nhìn hắn, trong lòngbỗng nhiên có cảm giác khó hiểu, giống như khối băng trong lòng bị đun nóng,từng giọt một tan dần ra. “Giống như ta lúc nhỏ ở hồ tộc, nhìnthấy khối ngọc băng hồ xinh đẹp của biểu ca, sợ rằng tới cuối đời vẫn không quênđược cảm giác đó, cũng giống nhau cả thôi.” Bạch Lược cười to. Nhiệt độ nóng rực trong lòng Tô Hợpbiến mất không chút tăm tích, chỉ còn tồn lại một khối băng thạch, lạnh lẽo. Tên hồ ly chết tiệt này! Nàng cắnrăng, hoàn toàn không giống nhau. Đó là lý tưởng vĩ đại của ta, còn ngươi đấychỉ là dục vọng tham lam hèn mọn mà thôi. Lúc này Tô Hợp cũng không biết ý nghĩachân chính của “khối ngọc băng hồ”. Tới một ngày nào đó, lúc nàng hiểu được,giờ phút mà Bạch Lược nói những lời này, thực ra chính là những lời nói thậtnhất từ sâu thẳm trái tim hắn. &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&& Lời của TôHợp: Nói về lýtưởng với hồ ly, chẳng khác nào là đàn gảy tai trâu, một tên sẽ lên tiếng trảlời, tên còn lại không nói được. Lời của Bạch Lược: Lý tưởng của Tô Hợp cũng giống như con người nàng vậy, không thể dùng từ ngữthông thường mà miêu tả được. Lời của Tiểu Đỗ: Không cần bàn lý tưởng với ta làm gì! (Ba lý tưởng trong đời của Tiểu Đỗ: 1.Bắt được hái hoa đạo tặc, thất bại. 2.Bắtđược Lưu Phương đạo tặc, cũng thất bại. 3.Theo đuổi Tô Hợp, cũng vẫn đang thấtbại.)