Thịnh đường mỹ nhân hương
Chương 8 : Phiền muộn của hồ ly tiểu bạch
Nhờ có công lao của Bạch Lược, Mỹnhân hương càng ngày càng ăn nên làm ra, tiền lời không ngừng sinh sôi nảy nở.
Tô Hợp là người vui nhất, còn bảo Tôquản sự đưa năm lượng bạc cho Bạch Lược tiêu vặt hàng tháng, lại còn được chiadoanh thu mỗi tháng nữa. Bạch Lược từ chối nhưng Tô Hợp cũng rất kiên quyết.
Ai tin tưởng vào cái chuyện báo ânkia chứ? Dù sao thì vẫn là quan hệ làm thuê mà thôi. Tuy rằng Tô Hợp keo kiệt,nhưng cũng không phải là người không biết điều. Nếu là tiểu nhị miễn phí, tronglòng nàng lại thêm phiền muộn, không biết lúc nào thì hắn sẽ rời đi.
Mà giờ hắn cầm tiền của nàng rồi,lúc muốn ra đi, sẽ phải cân nhắc vài phần, không phải cứ muốn đi là đi, đươngnhiên điều kiện cần là hồ ly biết phân rõ phải trái.
Bạch Lược nhìn thỏi bạc trắng trongtay, khóe miệng giật giật, nhưng vẫn bỏ vào tay áo. Cứ coi như đây là lần đầutiên từ khi sinh ra kiếm được chút bạc đi. Bạch Lược tự nhiên có cảm giác thỏibạc trong tay áo có chút nặng.
Hắn phát hiện ra hắn vẫn còn chưa hiểunhiều về Tô Hợp. Mỗi lần hắn tưởng chừng như cảm thấy đã hiểu rõ được nội tâmnàng, thì lại phát hiện ra một chuyện mới mẻ làm đảo điên tưởng tượng của hắn.
Một chuyện đối với hắn tưởng chừngnhư đơn giản, bỗng nhiên trở nên thật phức tạp. Mà chính hắn cũng không biết,thực ra cảm giác của Tô Hợp đối với hắn cũng tương tự như vậy.
Lúc Bạch Lược phát hiện ra mình đangchìm đắm trong làn hương thơm ngát ở Mỹ nhân hương, hắn bỗng nhiên tỉnh táo trởlại.
Cô nàng gian trá, nàng giỏi lắm… Quảlà hắn đã tốn hơi thừa lời rồi, dám dùng cách này để hủy đi ý chí chiến đấu củahắn sao? Hắn đường đường là Bạch Lược ở Thanh Khâu, sao có thể thảnh thơi làm mộttiểu nhị nhỏ bé ở một cửa hàng nho nhỏ thế này chứ?
Vì thế, hắn trầm ngâm suy nghĩ,quyết định đi tìm Tô Hợp.
Gần đây Tô Hợp rất bận, cứ có thờigian là lại ở trong phòng khu tiểu viện, cũng không biết đang làm gì ở đó.
Trước mặt cô gái áo xanh là nhữngchai lọ ngổn ngang và những chiếc bát to nhỏ, trong bát có chứa nhiều thứ khôngrõ là gì, có thứ giống rễ cây, lại có thứ như vỏ cây, còn có cái chất dính dínhnhư quả tương vậy.
Tay trái nàng cầm một cái cân nhỏ,tay phải lại cầm một cái bát màu lam, cau mày, không rõ là đang lầm bầm điềugì.
Nàng cứ nhăn nhó, giống như đang tựhỏi chuyện gì, trong phòng rất nóng, từng giọt mồ hôi từ bên trán chảy dàixuống má, mà nàng lại không để ý. Trên khuôn mặt động lòng người ấy, vì nóng màhơi đỏ ửng.
Cặp mắt ngày thường sáng lấp lánh rũxuống, khóe mắt nhếch lên, tạo thành một độ cong tuyệt vời. Chóp mũi khéo léocũng có chút mồ hôi đọng lại như giọt sương, lại càng làm nổi bật cánh môi đỏhồng.
Tóc của nàng buộc gọn đơn giản phíasau, lại làm lộ ra làn da trắng nón sau gáy, thật sự mê người.
Lúc Bạch Lược đẩy cửa tiến vào, liềnnhìn thấy một bức tranh sinh động như vậy. Khi hắn còn chưa kịp có phản ứng, cổhọng khô khốc.
“Tô…”- hắn khép miệng lại, giả vờ hokhụ khụ vài tiếng. “Nương tử, nàng đang làm gì vậy?”
Tô Hợp hơi bực mình. Nàng đã dặntrước Tôn thúc đừng cho ai chạy tới quấy rầy nàng. Tại sao Bạch Lược lại có thểchạy tới đây được?
Hiển nhiên trong mắt Tôn thúc, BạchLược không tính trong danh sách “những người không được phép vào”, Tô Hợp bấtđắc dĩ suy nghĩ, lần sau chắc phải canh phòng cẩn thận hơn lúc mình làm việc.
Nàng thở dài: “Bạch Lược, ngươi tớithật chẳng đúng lúc, ta vừa mới có ý tưởng về phối hợp nguyên liệu, bị ngươilàm gián đoạn… giờ, quên hết rồi.” Tiểu Bạch là cây hái ra tiền của Mỹ nhânhương, không thể nổi giận với hắn. Tô Hợp cứ tự nhủ thầm như vậy, mà trên thựctế, ngay từ đầu, nàng cũng không có ý định nổi giận với hắn.
Bạch Lược buồn bực, cũng không hiểuvì sao. Hắn hơi nhếch môi, đứng yên tại chỗ, sắc mặt âm trầm giống như tượng đádầm mưa vậy.
“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn hỏi thêmlần nữa, hết sức kiềm chế cảm xúc trong lồng ngực.
“Ta đang phối hương liệu.” Tô Hợpphát hiện hắn không vừa ý, liền buông bát bột hương cùng cân xuống, xoay người lại.Tiểu Bạch làm sao vậy nhỉ? Sắc mặt sao khó coi như thế?
Chẳng lẽ vì lời nói vừa rồi củamình? Tô Hợp âm thầm kiểm điểm lại lời nói lúc trước của bản thân. Hình nhưkhông nói sai gì mà…
“Tiểu Bạch, ta không có ý tráchngươi.” Tô Hợp thử mỉm cười với hắn. “Chính là quá trình phối hương, cầnphải yên tĩnh, tâm phải bình ổn. Ngươi cũng biết lễ Thất tịch sắp tới rồi, taphải nhanh chóng chế ra chút hương liệu đặc biệt, thừa dịp Thất tịch mà bánđược nhiều hàng.”
Trong ánh mắt ấm trầm của Bạch Lượcphản chiếu hình dáng nàng, càng thêm chán nản. “Nàng trốn ở đây nhiều ngày nhưvậy, chỗ này nóng tới mức có thể luộc chín tôm, chỉ vì muốn chế ra loại hươngmới kiếm tiền sao?”
Luộc chín tôm á? Tô Hợp nghệch mặtra, có nói quá không vậy?
“Đương nhiên, nếu ta không cố gắngthật tốt, sẽ dễ dàng bị cửa hàng khác cướp mất tiền lời rồi.”
Ánh mắt Bạch Lược càng khó chịu hơn:“Chế hương liệu, kiếm tiền lời, ngoài hai việc này ra, trong lòng nàng không cógì khác sao?”
Tô Hợp cố nhếch miệng lên, cặp mắttròn vo như trăng rằm: “Có chứ, đó là làm đạo tặc đệ nhất thiên hạ.”
Bạch Lược hít sâu một hơi, trênkhuôn mặt đẹp ẩn giấu sự giận dữ. Nhìn chằm chằm Tô Hợp nửa ngày, hắn phất tayáo, xoay người rời đi.
Tô Hợp cũng không biết chính mình cóchỗ nào đắc tội với đại gia hồ ly này, sững sờ tại chỗ nhìn hắn rời đi.
Hồ ly Tiểu Bạch có vẻ rất khó chịu,không thể dùng lý lẽ mà khuyên răn hắn. Tô Hợp hoàn toàn không kịp phản ứng,trong lòng bất an, cứ đi lại trong phòng, càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Chẳnglẽ thời kỳ khó chịu mỗi tháng của hắn tới rồi?
Tiều Bạch không vui= không chịu làmviệc= Tiền lời của Mỹ nhân hương giảm đi.
Tô Hợp nhanh chóng suy nghĩ, quyếtđịnh ra ngoài xem thế nào. Vừa mới mở cửa, nhìn thấy bộ y phục trắng như tuyếtquen thuộc nằm một đống trên mặt đất cảm thấy vô cùng hoảng hốt
Nàng ngồi xổm xuống, lấy tay lật lậtđống y phục, nhấc lên một vật nhỏ nhỏ, màu trắng- quần lót sao?
Tô Hợp vội vàng vất xuống đất. Đây,đây không phải là y phục của Bạch Lược hay sao?
Bộ y phục như xác ve nằm trên mặtđất, làm Tô Hợp nghĩ tới cái kết cục kỳ quái đêm đó. Lúc Bạch Lược biến thànhhồ ly chạy trốn, quần áo cũng rơi lại trên giường như vậy, từ trong ra ngoài,không thiếu thứ gì.
Nói như vậy, hắn ——
Tô Hợp nghĩ tới khả năng như vậy, vôcùng hoảng hốt, xoay đầu nhìn khắp nơi tìm kiếm.
"Tiểu Bạch!"
Nàng vừa gọi vừa cầu nguyện. Hy vọngTiểu Bạch đừng bị chó cắn, hoặc bị người ta bắt mất. Cái con hồ ly này, giậndỗi gì thì cũng vừa phải thôi chứ, ban ngày ban mặt lại hiện thân là sao?
Lần từng góc trong viện, vẫn khôngnhìn thấy hình bóng của hồ ly kia.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, vẫn khôngđoán được hắn đi đâu. Tự trách mình ngày thường quan tâm hắn quá ít, cũng khôngbiết hắn thích gì, thích ở đâu.
Nghĩ như vậy, Tô Hợp cảm thấy lolắng. Tuy hắn luôn miệng gọi nàng là nương tử, còn nói mình tới báo ân, nhưngtừ trước tới giờ nàng chưa từng coi hắn là phu quân, chỉ dựa vào nguyên tắc vậtgì cũng có chỗ dùng, mà sai hắn làm cái này, cái kia. Vốn cũng không có gì,nhưng cứ khăng khăng hết lần này tới lần khác, giờ thì hay rồi, hắn giận rồi.
Chẳng lẽ mình quá đáng quá? Nàng bắtđầu tự kiểm điểm.
Ngay khi nàng sắp từ bỏ hy vọng, thìlại thấy trong sơn động phía sau núi giả dường như có bóng dáng màu trắng. TôHợp cảm giác trái tim như vụt bay lên, mọi lo lắng như trôi hết.
Hóa ra là hắn vẫn chưa rời đi. Nàngcũng không phát hiện ra, ở nơi nào đó trong nội tâm, nảy sinh một loại cảm xúctên là may mắn.
Nàng bước nhanh tới, cúi người vàotrong tìm tòi, phát hiện hồ ly lông trắng đó cuộn mình giống như quả cầu, phầnđầu vùi vào cái đuôi nhẹ nhàng ngáy khò khò.
Nàng vừa thấy nhẹ nhõm lại vừa thấytức giận. Hồ ly chết tiệt, hại nàng tìm hắn lâu như vậy, thế mà hắn lại trốn ởnơi râm mát thế này ngủ ngon như vậy?
Nàng chần chừ một lúc, tiếp tục đivào. Sơn động cũng không lớn lắm, thân hình nàng vừa vặn len vào được. Hồ lytrắng nằm ở nơi sâu nhất, cả khối cầu trắng đó theo tiếng ngáy mà phập phồng.
Tô Hợp tới gần nó, ngồi xuống, vươntay ra, nhẹ nhàng chạm vào đám lông trắng trên lưng. Tiếng ngáy của hồ ly lập tứcngừng lại, nhưng vẫn bất động như cũ.
Tô Hợp nhếch miệng, tay xoa xoa lưngnó. Thân hồ ly run lên.
“Sao thế?” Tô Hợp mở miệng, giọngnói nhẹ nhàng vang lên: “Khó chịu à?”
Tai hồ ly vùi xuống dưới đuôi, khôngđể ý tới nàng. Tô Hợp tóm lấy cái đuôi hắn, kéo lên trên, cuối cùng lộ ra đôitai màu hồng nhạt, cùng với cặp mắt màu xám nhạt.
Hồ ly thử nhe răng dọa nàng, dùngsức lôi đuôi về, một lần nữa lại vùi mặt và tai xuống. Tô Hợp thở dài, đành nhẹnhàng vuốt ve đám lông màu trắng trên lưng nó.
“Ta biết mấy ngày nay người rất vấtvả.” Tô Hợp cố sức tìm từ để nói. Tâm tình hồ ly không tốt, mình không thể tiếptục lại chọc giận hắn.
“Chờ qua Thất tịch, ta sẽ để ngươinghỉ ngơi có được không?”
Thân hình hồ ly giật giật, ồm ồmnói: “Xấu tính”.
Tô Hợp nghẹn giọng. Đành mặc kệ vậy,không phải là cuối cùng hắn cũng có chút phản ứng rồi sao?
“Vậy… ta đưa ngươi đi chơi có đượckhông?”
“Nàng nghĩ ta và nàng là trẻ con haysao?” Giọng nói của Tiểu Bạch dường như là nghiến răng nghiến lợi mà phát ra.
Tô Hợp chép chép miệng, không nói gìnữa. Trong lòng nàng khẽ thở dài, hồ ly thật khó dỗ, so với việc nàng đi bắtchim ở núi Thanh Yêu còn khó hơn.
“Đi đâu chơi?”
Đúng lúc nàng đang rầu rĩ, giọng nóicủa Tiểu Bạch lại vang lên. Nàng buồn cười nhìn cặp mắt hắn lặng lẽ ở phía dướiđuôi vụng trộm quan sát nàng.
“Tới Trường An chơi, được không?”
Đuôi Tiểu Bạch buông xuống, lộ raánh mắt tỏa sáng cùng với cái miệng toe toét.
Đây là hắn đang cười sao? Tô Hợp cóchút khó hiểu.
“Là chính nàng nói đấy nhé!” TiểuBạch đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ, đôi tai màu hồng nhạt giương lên. “Khôngđược nuốt lời.”
“Từ trước tới nay ta nói đều giữlời.” Tô Hợp nhẹ nhàng thở phào, hồ ly này khó hiểu quá, chỉ nói tới Trường Anchơi thôi mà đã vui vẻ như vậy.
“Được rồi, mau biến trở lại đi.” TôHợp đẩy đẩy hắn. “Cẩn thận không người khác nhìn thấy."
Hồ ly gật gật đầu, lại cúi đầu nhìnxuống thân. “Nhưng mà ta không có quần áo.”
Tô Hợp cau mày, cẩn thận đánh giáđám lông trắng bao trùm thân thể hồ ly.
Hồ ly theo bản năng rụt lui, “Này,nàng đang nhìn đâu vậy?”
“Cho phép ngươi không mặc đồ, nhưngkhông được để người khác nhìn biết chưa?” Tô Hợp ngượng ngùng thu hồi tầm mắt,đi ra ngoài mang áo khoác màu trắng quăng cho hắn. “Mặc cái này đi, ngươi dùngtạm vậy.”
"Vậy nàng quay mặt đi."
Tô Hợp liếc mắt xem thường, xoayngười đi. Đây không phải là hồ ly tinh sao? Không phải hồ ly thì phải quyến rũphong lưu à? Hắn đúng là có lỗi với tướng mạo đẹp đẽ của hắn quá.
“Được rồi.”
Tô Hợp xoay người lại, ngẩn người.Trong động, ánh sáng mờ ảo, mà người này lại trở thành nguồn sáng duy nhất.
Hắn quỳ gối dưới đất, mặc dù đã mặcáo khoác, nhưng vẫn để lộ ra da thịt xanh ngọc bên trong. Mái tóc đen dài buôngthả, rải trên mặt đất, bao trùm hơn nửa khu vực. Cặp mắt xám nheo lại, sáng lấplánh.
Tô Hợp nuốt nước miếng.
Đôi môi hắn khẽ nhếch lên: “Lạiđây.”
Tô Hợp như bị ma nhập, vô ý thức tớigần hắn.
Hắn vươn tay, chạm tới lông mày rồitới chóp mũi, sau đó đặt trên cánh môi anh đào, nhẹ nhàng vuốt ve. “Nương tử.”
Tô Hợp nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ.
Hắn cong môi, dần dần tiến lại gầnnàng hơn.
"Tiểu thư!" Giọng nói củaTôn thúc ở gần đó vang lên.
"Tiểu thư!"
Tô Hợp ngẩn người, ánh mê muội trongmắt dần dần biến mất, trở nên trong sáng. “Ngươi…” Nàng nhìn khuôn mặt BạchLược gần trong gang tấc, không chút suy nghĩ, đè một tay xuống. “Đã nói baonhiêu lần rồi, không được đùa giỡn cô chủ.”
"Tiểu thư, người ở trong đó à?"Giọng nói của Tôn thúc vang lên trước cửa động, giọng nói nghi ngờ
"Tôn thúc, ta đây." Tô Hợphít sâu, rồi đi ra ngoài.
Bạch Lược nhìn bóng dáng nàng, cắncắn môi. Chết tiệt, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là thành công ——
"Tiểu thư, không thấy Bạch côngtử ——" Tôn thúc chưa nói xong, đã thấy Bạch Lược y phục không chỉnh tề đira từ phía sau Tô Hợp.
Ông lập tức hiểu ra chính mình đãphạm vào sai lầm cực lớn. “Tiều thư, lão nô không biết…” Tôn thúc âm thầm khócròng. Hiếm khi tiểu thư nhà mình nảy sinh tình cảm, thế mà lại bị ông quấy rầy.
Chẳng qua không hiểu sao đại tiểuthư lại có thể thích ở trong sơn động này hò hẹn? Xem ra sau này phải dặn dòmấy người phục vụ không được đứng chờ gần phụ cận sơn động ở sau núi giả mớiđược. =))
Lại liếc nhìn dáng vẻ của công tử ——cần phải bồi bổ cho tốt mới được.
Tô Hợp nhìn là biết Tôn thúc đã hiểusai, khóe mi giật giật, nhưng cũng lười giải thích. “Tiểu Bạch.” Nàng quay đầugọi hắn. “Ngươi đi theo ta.”
Vì thế hai người một lần nữa lạiđứng tại gian phòng đầy chai lọ lỉnh kỉnh của Tô Hơp.
“Nàng dẫn ta tới đây làm gì?” BạchLược cầm lấy một cái chai, ngửi ngửi, lập tức bị mùi hương gây gây xông vào mũimuốn chảy nước mắt.
“Đây là cái gì, khó ngửi quá.”
Tô Hợp vội vàng cầm cái chai trongtay hắn. “Đây là hương liệu vừa mới lấy ra, nồng độ rất cao.”
Nàng đổ một giọt trong chai ra bát,lại bỏ thêm bảy tám loại chất lỏng khác, dùng một cái thìa quấy quấy, đưa tớitrước mặt Bạch Lược. “Thử cái này xem.”
Bạch Lược bán tín bán nghi, thò mũira, đầu tiên cách một quãng xa ngửi mấy lần, sau đó mới chậm rãi tới gần.
Hắn mở to mắt. “Đây hình như là… mùimai trắng.”
"Không sai." Tô Hợp cườicười, thu tay lại. “Không phải mùi nó khó ngửi, mà là do ngươi không biết cáchđiều chế. Dù là hương liệu tốt, cũng phải phối hợp tỉ lệ hương liệu phù hợp.”
“Thật ra nghệ thuật phối hương cũnggiống như pha trà.” Nàng chỉ lên đống chai lọ lỉnh kỉnh. “Đây là nguyên liệuchính, cũng giống như lá trà.Còn kia là phụ liệu, giống như nước, sức nóng củalửa, cùng với tâm tình của người pha trà. Chỉ khi có lá trà cùng kết hợp vớicác nhân tố đó, mới có thể pha được một chén trà ngon.”
“Làm hương phấn mà nói, đơn giản chỉlà cùng loại hoa tươi, cùng loại hương hoa, vì sao mỗi người lại chế ra loạihương khác nhau?” Ánh mắt Tô Hợp lóe sáng: “Đó là do cách pha chế của mỗingười khác nhau, lúc chế hương dùng liều lượng khác nhau, cho nên không có cùnghiệu quả. Chỉ dùng tâm ý chân chính mới có thể giải nghĩa được, mới có thể chếra loại hương tốt nhất.”
Bạch Lược giật mình nhìn thần tháisáng láng của nàng. “Vì sao lại nói cho ta biết điều này?”
“Ngươi đã trở thành một phần của Mỹnhân hương, ta cũng nên nói cho ngươi biết một số chuyện, không phải sao?”Trong tâm Tô Hợp cười mờ ám. Xem đi, không phải là không giận nữa rồi sao? Côngphụ dụ dỗ của ta đâu có giảm sút.
Bạch Lược hơi hoảng hốt.
“Sao vậy?” Tô Hợp thấy thần sắc hắnkhông đúng như mình dự đoán. Chẳng lẽ cảm động quá sao?
Bạch Lược cụp mắt, khẽ cười mộttiếng.
“Không có gì. Ta chẳng qua nghĩ tớitrước kia từng có người nói những lời này?”
“Thật sao?”
“Nàng từng nói, mỗi giọt nước đều cóhương vị. Dù ở thời gian nào, độ ẩm ra sao, dù hình thái như thế nào, hương vịcủa chúng đều không giống nhau. Chỉ khi nào thực tâm hiểu rõ chúng, mới có thểcảm nhận được.”
Trên mặt Bạch Lược có chút hoàiniệm. “Trước đây, ta vẫn luôn không hiểu rõ ý của nàng. Bây giờ, mới có thể coinhư hiểu được phần nào.”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của TôHợp:
Mỗi con hồ ly, cũng đều có bản chất riêng. Chỉ có nhân tài thực sự mới hiểu rõ.Bản chất của Tiểu Bạch nhà ta chính là: rất khó dụ dỗ.
Lời của Bạch Lược:
Ta ghét nhất những cuộc nói chuyện suy nghĩ sâu sắc, vì nó làm cho ta có cảmgiác bản thân mình suy nghĩ chưa sâu.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
44 chương
79 chương
116 chương
12 chương
40 chương