Thịnh đường mỹ nhân hương
Chương 6 : bạch lược- tiểu nhị đẹp tuyệt nhân gian
"Nương tử, chuyện này ——"Bạch Lược khó xử.
"Ta nói rồi, đừng gọi ta lànương tử. Gọi ‘cô chủ’ là được." Tô Hợp tức giận bĩu môi."Thế nào, cólàm hay không?"
"Chuyện này ——" Bạch Lượcbiểu lộ vẻ khó khăn.
"Có chút chuyện vặt mà cũngkhông làm được? Ngươi thật sự là tiên hồ ư?" Mắt Tô Hợp lộ rõ vẻ hoàinghi.
"Đương nhiên. Nhưng chúng ta ởnhân gian không thể tùy tiện thi triển pháp lực, càng không thể dùng nó làm ảnhhưởng trật tự nơi trần thế."
Tô Hợp thở dài, đứng dậy. "Tachỉ bảo ngươi biến tảng đá này thành vàng, thế mà cũng coi như làm ảnh hưởngtới trật tự nhân gian hay sao?"
Khóe môi Bạch Lược giật giật."Cái gọi là biến hóa ấy, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi. Đợikhi pháp lực bị triệt hồi, tự nhiên sẽ khôi phục lại nguyên dạng. Việc nàyđương nhiên sẽ khiến cho mọi người chú ý, nếu mang tới phiền toái, chẳng phảilà mất nhiều hơn được sao?"
Tô Hợp nhíu mi."Nói như vậy,pháp lực của ngươi vô dụng ư?"
Bạch Lược hít sâu một hơi, kiềm chếnỗi uất hận đang nổi lên. Hắn đường đường là Bạch Lược ở Thanh Khâu, giữa tamgiới coi như cũng có chút thanh danh, thế mà ở đây lại bị nàng nói là vô dụng?!
"Là không thể dùng cho tàđạo." Nếu lúc này Tô Hợp ngẩng đầu lên, nhất định có thể nhìn thấy cặp mắtxám của Bạch Lược đang có một ngọn lửa bùng cháy.
Tô Hợp cau mày, thong thả đi qua đilại vài bước. Bạch Lược bỗng nhiên có dự cảm sắp gặp phải chuyện chẳng tốt lànhgì. Vừa lúc đó Tô Hợp dừng chân lại, cười dịu dàng với hắn.
"Tiểu Bạch, nếu ta từng cứungươi, như thế thì dù thế nào ngươi cũng phải báo đáp ta một chút có phảikhông?"
Da đầu Bạch Lược khẽ run, đươngnhiên không để ý tới cách xưng hô của Tô Hợp. Sai lầm này khiến hắn nhiều ngàysau hồi hận không kịp.
"Ân tình của nương tử, BạchLược kết cỏ ngậm vành[1],nguyện dùng toàn lực báo đáp."
"Gọi ta là cô chủ." Tô Hợphơi nhíu nhíu mày, quan sát hắn từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, sau đócòn đi vòng quanh nhìn một lượt. "Không thể dùng pháp lực, cũng may cáithân hình này khá vừa mắt."
Răng nanh Bạch Lược va vào nhau nghecộp cộp nhưng vẻ mặt vẫn ôn nhu nhưcũ."Vừa mắt nương tử là tốt rồi." Hắn cũng thật cố chấp.
Tô Hợp cũng chẳng thèm sửa lời hắn.Muốn gọi thế nào thì gọi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Nàng lại nở mộtnụ cười kiều diễm dịu dàng."Như vậy — "
Bạch Lược theo bản năng chuẩn bị chengực đào tẩu, lại ảo não phản ứng của chính mình. Sao lại có thể sợ một cô gáingười phàm cơ chứ?
"Vậy từ hôm nay trở đi, ngươihãy ra Mỹ nhân hương giúp một tay."
Nhóm bà tám thành Lạc Dương nhanhchóng truyền tin cho nhau, Mỹ nhân hương có một tiểu nhị cực phẩm nhân gian.
Vị tiểu nhị này, một thân y phụctrắng muốt không nhiễm bụi trần, chỉ đứng cạnh quầy tính tiền như vậy, cúi đầucười nhẹ đã khiến toàn bộ phái nữ trong cửa hàng trừ Tô Hợp ra đổ rầm rầm, cùngvới một bộ phận đông đảo nam giới khác.
Trong vòng một ngày, doanh thu củaMỹ nhân hương tăng vọt. Tô Hợp ngồi ở phòng trong, cười toe toét. Bước đi này,nàng đi đúng rồi.
Cặp mắt màu xám của Bạch Lược điềmđạm nhìn về phía các tiểu thư phu nhân "Không biết các vị muốn mua loạinào?"
Vị tiểu thư mặc váy màu xanh nhạtxấu hổ đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói."Tiểu - tiểu nữ muốn mua chút hương phấn."
"Hương phấn?" Bạch Lượckhẽ nhíu mày."Tiểu thư quốc sắc thiên hương, nên dùng loại hương đặcbiệt mới phải."
Tiểu thư mặt càng hồng, mà các côgái xung quanh thì không ngừng ghen tị.
"Cửa hàng mới nhập về loại BạchLiên hương, dùng sương sớm đọng trên đóa sen trắng đầu mùa hạ chế thành, rấtthích hợp với khí chất thanh nhã của tiểu thư."
Vẻ mặt vị tiểu thư kia càng thêmhoan hỉ.
"Hơn nữa gần đây, cửa hàng cókhuyến mãi, mua năm tặng một, tổng cộng mới hết ba lượng bạc."
Tiểu thư kia lập tức gật đầu."Ta muốn mua."
"Bạch công tử, ta thì sao?Ngươi xem xem, ta thích hợp với loại hương nào?" Người vừa nói chính lànhị phu nhân của Tào viên ngoại.
"Phu nhân trời sinh mỹ lệ đoantrang, xinh đẹp động lòng người, hương hoa hồng là thích hợp với ngườinhất."
"Bạch công tử, Bạch côngtử!"
Từ trong đám nữ giới có một sinh vậtgiống cái thật giống với khủng long bạo chúa đi ra, trên người nồng mùi hươngphấn, chưa kể tới khuôn mặt trang điểm quá đậm. Vẻ mặt mọi người xung quanh lộrõ vẻ ghét bỏ.
Chỉ thấy nàng nhăn nhó, diễn cái tưthái thẹn thùng, giọng nói ỏn ẻn nũng nịu vang lên."Bạch công tử, huynhxem người ta thích hợp với loại hương nào?"
Không khí ở hiện trường nhất thời côđọng lại. Bạch Lược sắc mặt không thay đổi thản nhiên nói: "Cô nương phẩmvị độc đáo, nhất định phải dùng thử loại hương độc nhất vô nhị của bổn quán,chắc chắn sẽ làm cô nương vừa lòng.!"
Tô Hợp xem thế là đủ rồi. Hồ lychính là hồ ly, mọi việc đều thuận lợi, khiến cho tất cả các cô gái đều vuimừng, là tư chất trời sinh thật ư?
Bỗng nhiên tiếng ồn ào trong quánngừng lại. Tô Hợp lại ngó ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài cửa có một chàng trai mặcáo xanh, mặt mày ôn nhã, môi đỏ như mai. Biểu ca? Sao hắn lại tới đây?
Trong cửa hàng, các cô gái hết nhìnQuân Vô Hoặc lại quay ra nhìn Bạch Lược, trên mặt lộ rõ vẻ đắn đo. Rốt cuộc làai đẹp hơn? Một câu hỏi thật khó trả lời...
Quân Vô Hoặc nhíu mày, hai mắt sángquắc nhìn về phía Bạch Lược đang đứng ở quầy tính tiền. Bạch Lược cũng nhìnhắn, khóe miệng còn nhếch lên.
Không được! Tô Hợp sa sầm nét mặt.Tiểu Bạch đẹp như vậy, mà biểu ca lại là đoạn tụ, không phải là thấy vừa mắt đóchứ?
Chuyện này mà truyền ra ngoài ——dường như Tô Hợp có thể nhìn thấy cảnh tượng cửa hàng của mình vắng vẻ thêlương tới mức nào. Đương nhiên, nếu Tô Hợp có thể tiên đoán trước ngàn năm sautrên Trung Quốc đại lục, xuất hiện một quần thể dân cư có tên là hủ nữ, thìchắc sẽ không lo lắng trường hợp như vậy.
"Biểu ca!" Tô Hợp khôngchút suy nghĩ, đi tới giữ chặt tay Quân Vô Hoặc.
Quân Vô Hoặc ngẩn người, lập tứctươi cười giống như gió xuân tháng hai."Tiểu Tô nhi, sao thế?"
Ánh mắt của mấy cô gái trong cửahàng như sói như hổ, dính chặt vào cánh tay Tô Hợp đang lôi kéo Quân Vô Hoặckia.
Tô Hợp khẽ rùng mình, vội vàng buôngtay, lại nhìn thấy ánh mắt Bạch Lược dường như có ý gì khác. Quả nhiên có vấnđề! Không được, nàng nhất định phải ngăn chặn chuyện tình này xảy ra!
"Biểu ca, sao huynh lại tớiđây?" Nàng vừa tươi cười, vừa ra sức kéo Quân Vô Hoặc đi vào bêntrong."Chúng ta vào đi thôi, đừng làm phiền Tiểu Bạch làm việc."
"Tiểu Bạch?" Quân Vô Hoặccười nhạt liếc mắt về phía Bạch Lược.
Tô Hợp lập tức cảm giác được phíasau lưng rét run. "Đúng vậy đúng vậy, đi đi, ta pha trà cho huynh." Trênđời này cũng không có nhiều người được thưởng thức tay nghề pha trà của Tô Hợp.Một là Thiên Lộc Tử, hai là sư muội của Tô Hợp, Phiến Ly. Ngoài hai người họra, chưa từng có ai khác.
Cũng không phải là Tô Hợp tự hào vềtay nghề của bản thân, tuy nàng là người keo kiệt, nhưng một khi đã làm, nhấtđịnh sẽ làm tốt nhất.
Chẳng hạn như trà này, nàng khôngngâm bằng nước thường, nước để ngâm trà chính là sương sớm mà tự tay nàng thuthập, tự tay ngắt lá trà, ngay cả chén trà cũng tự tay nàng rửa qua, tóm lạimỗi một trình tự làm việc đều gắng đạt tới hoàn mỹ.
Trà Tô Hợp pha, có thể nói là tuyệtnhất. Cho dù là trong lòng Thiên Lộc Tử chỉ có trân bảo cũng không nhịn được,thường đòi nàng pha trà cho uống. Nàng dùng là lá trà cũng không phải loại tốtnhất, thao tác tuy rằng cẩn thận cũng không phải quá đặc biệt, nhưng trà pha rachính là mùi hương đặc biệt thuần khiết, giống như lá trà đã hòa thành một vớinước vậy.
Không biết cái này có được tính làmột trong số ít thiên phú của nàng hay không?
Sau khi trở về Mỹ nhân hương, Tô Hợpcả ngày chỉ cân nhắc xem làm thế nào để kinh doanh cửa hàng thật tốt, mà loạichuyện này rất tốn thời gian nên cũng không có tâm trí mà pha trà nữa. Nay nhấtthời tâm hoảng ý loạn thốt ra —— Tô Hợp nhìn vẻ mặt hứng thú chờ đợi của VôHoặc ngồi một bên kia, trong lòng thầm than, đành phải thực hiện lời hứa.
Sương sớm mùa xuân được đun sôi,tráng qua chén, lại đem loại lá trà Bích Loa Xuân tốt nhất cho đầy bảy phầnchén bạch ngọc, rót nước vào. Lá trà theo làn nước dần dần chìm vào trong nước,những lá trà mở rộng, lập tức một mùi thươm ngào ngạt tỏa ra trong phòng. Lọcqua hai lần nước, tới lần nước thứ ba mới mang lên. "Biểu ca, uống thử xemsao."
Tô Hợp đem chén trà đặt vào trongtay Quân Vô Hoặc.
Quân Vô Hoặc ngẩn người, sắc mặtdường như đang hoài niệm.
"Tay nghề của tiểu Tô nhi vẫn giỏinhư thế.” Hắn cúi mắt, thổi thổi nước trà trong chén, lại trầm ngâm nhìn chéntrà trước mắt, lặng yên không nói gì.
Tô Hợp ngạc nhiên."Chẳng lẽtrước kia biểu ca từng uống trà ta pha rồi ư?" Sao nàng lại không nhớ nhỉ?
Quân Vô Hoặc mỉm cười."Là ngheThiên Lộc Tử nói ."
Tô Hợp không tin, nhưng cũng khônghỏi thêm nữa.
Quân Vô Hoặc uống một ngụm. Cặp môimàu hồng mai sau khi ẩm ướt lại càng thêm quyến rũ.
"Uống ngon lắm." Sắc mặthắn rất dịu dàng, dịu dàng như là ——
Tô Hợp thầm tự mắng mình một tiếng.Rõ ràng biết biểu ca chỉ thích đàn ông, mà vừa rồi lại có cảm giác như hắn liếcmắt đưa tình với mình?
Chẳng lẽ đúng như lời yêu đạo nói,mình quả nhiên là hồng loan tinh động, bắt đầu tư xuân? Trong lòng Tô Hợp rốiloạn. Có lẽ nên tìm một người đàn ông về. Đột nhiên nghĩ tới những người đànông bên cạnh mình, biểu ca giả giả thật thật đoạn tay áo, Bạch Lược là hồ ly,Tiểu Đỗ thân phận nguy hiểm, còn có một vị Tôn thúc tuổi tác đã cao.
Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn mớiđược. Đúng lúc đó, Hòa La lảo đảo đi vào.
"Tiểu - tiểu thư, bên ngoài mộtngười thanh niên đầu tóc bạc phơ tới!"
Đầu tóc bạc phơ? Tô Hợp lập tức đứngdậy. Chẳng lẽ là yêu đạo sư phụ đến đây?
Hòa La chỉ chớp mắt, nhìn thấy QuânVô Hoặc, lung túng thu tay lại."Vô Hoặc công tử, vị công tử kia dường nhưđang tìm người."
Quân Vô Hoặc trầm ngâm."Đãbiết." Dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hòa La nhẹ nhàng thở ra."Tiểuthư, người kia nhìn qua thật đáng sợ."
"Đáng sợ?" Tô Hợp mặt nhănmày nhíu, xem ra không phải là yêu đạo. Yêu đạo kia cùng lắm làm người khác cảmthấy buồn cười mà thôi, chứ sao có thể làm người ta sợ cho được."Đi rangoài xem sao."
Nàng đi ra bên ngoài, lại nhìn thấyBạch Lược đang đứng khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nhìn ra cửa, giống như cũngkhông có gì bất ngờ cả. Mà quan trọng là toàn bộ khách trong cửa hàng, lúc nàyđã chạy sạch, không còn một ai.
"Tại sao có thể như vậy?"Tô Hợp gầm gừ."Ngươi ở đây nhàn hạ sao?"
Bạch Lược làm một cái động tác giốngnhư lực bất tòng tâm."Đừng trách ta, nương tử, đều là do tên kiahại." Tay hắn duỗi ra, chỉ về phía cửa.
Tô Hợp nhìn theo hướng hắn chỉ, nhấtthời hiểu được nguyên do.
Chàng trai đang nói chuyện với QuânVô Hoặc, dáng cười cao to, khuôn mặt lạnh lùng. Ngũ quan thật ra cũng rất đẹp,nhưng lại toát ra hàn khí, khiến người khác không khỏi e ngại. Tóc hắn dài tớiđầu gối, hiện rõ màu bạc trắng, dưới ánh mặt trời phản xạ lên, càng khiến chongười ta không dám nhìn thẳng.
Lại là một kẻ quái thai... Hay làcũng là người trong giới đạo tặc? Nhưng mà nhìn bộ dáng của hắn, giống như ởtrong giới sát thủ hơn. Tô Hợp suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng đi rangoài.
"Vị công tử này, ngươi muốn tìmbiểu ca ta không phản đối, nhưng đừng đứng ở trước cửa Mỹ nhân hương củata!" Nàng nheo mắt lại, dưới ánh sáng chói lóa nhìn chằm chằm đánh giá hắnmột lượt.
Chàng trai kia cũng nhíu mày lại,hàn khí lạnh lẽo như dời núi lấp biển truyền tới. Tô Hợp chính là điển hình củakiểu người càng bị áp chế, càng hăng hái bật lại. Nàng trừng mắt nhìn hắn"Sao nào, nghe không hiểu lời ta nói hay sao?"
"Tiểu Tô nhi." Quân VôHoặc buồn cười kéo bả vai nàng."Đây là Thái Bạch."
Nam tử giận dỗi mím môi."Hoặc,sao ngươi lại nói tên ta cho nàng ấy?"
Lại gọi là "Hoặc"?! Vànhtai Tô Hợp dỏng lên, chẳng lẽ đây cũng là một đoạn gian tình?!
Quân Vô Hoặc liền nói."Cũng đâucó tổn hại gì? Tiểu Tô nhi nói đúng, ngươi nên đi nhanh đi, một thân sát khíđứng ở chỗ này còn có ai dám đến?"
Biểu hiện của Thái Bạch càng lạnhhơn."Vậy còn ngươi?"
"Ta sẽ về sau."
Thái Bạch gật gật đầu, ánh mắt bỗngnhiên nhìn vào bên trong, kết thành băng. "Sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽcũng là vì —— "
Quân Vô Hoặc vội vàng lêntiếng."Thái Bạch!"
"Hừ, con hồ ly này, ta sớm đã khôngthấy vừa mắt. Nếu không phải tại hắn, Tiểu Thủy cũng sẽ không —— "
"Thái Bạch!" Ngữ khí củaQuân Vô Hoặc lạnh băng."Ngươi đi mau đi."
Thái Bạch mím môi, thản nhiên liếcnhìn Tô Hợp một cái.
"Đừng quên dự tính ban đầu củangươi."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, dầndần đi xa, không có tung tích. Tô Hợp trong lòng hoài nghi, dường như trong lờinói của bọn họ che dấu mối quan hệ bí mật với Bạch Lược.
Chẳng lẽ trước đây chuyện tình củabiểu ca với Bạch Lược bất thành sao? Còn vị Tiểu Thủy kia, rốt cuộc là ai?
Lại còn dự tính ban đầu như lời TháiBạch nói —— .Chuyện này thật phức tạp. Dường như Quân Vô Hoặc nhìn thấu suy nghĩtrong lòng nàng, cũng không giải thích, kéo nàng sang một bên."Tiểu Tônhi, ta phải đi rồi."
"Lại muốn đi?" Tô Hợp khôngđành lòng, nhưng có đại nhân vật như biểu ca ở thành Lạc Dương này thì cái mỹdanh Lưu Phương công tử của nàng sợ rằng cũng bị mất luôn. (trong lòng nàng vẫnđang chấp nhất cho rằng biểu ca cũng thuộc giới phi thiên đạo tặc )
Quân Vô Hoặc thấy nàng lộ vẻ khôngđành lòng, hơi có chút vui mừng cùng ảm đạm. "Tiểu Tô nhi, ta sẽ sớm trởvề thôi." Hắn lấy từ trong tay áo một thanh đao nhỏ."Thanh đao này làTrầm Thủy chủy thủ , tặng cho muội phòng thân."
Tô Hợp đang định từ chối, lại bị ánhsáng từ cây chủy thủ hấp dẫn, không tự chủ nhận lấy. Chủy thủ kia vừa cầm trongtay đã có cảm giác ấm áp khiến nàng yêu thích.
"Tiểu Tô nhi." Quân VôHoặc nhìn vào mắt nàng."Chờ ta trở lại. Còn nữa," hắn cúi đầu, ghésát hai má nàng.
Tô Hợp theo bản năng rụt lại, hai málại chạm vào môi hắn.
Nàng luống cuống, tim đập nhanh hơnvài phần, đồng thời thêm kiên định, quyết tâm phải nhanh chóng tìm một ngườiđàn ông cho bằng được.
Quân Vô Hoặc thấy vẻ mặt ngượngngùng của nàng, trong lòng vui mừng, cười khẽ một tiếng. "Nhớ kỹ, đề phòngBạch Lược."
Tô Hợp sững sờ, mấy cái cảm xúc tưxuân nhanh chóng chạy xa hàng dặm. Đề phòng Bạch Lược ư? Nàng nhìn vào mắt QuânVô Hoặc, tươi cười nói.
"Biểu ca, yên tâm đi."
Bạch Lược thực ra rất kỳ quái, tuyrằng hắn nói hắn tới báo ân, nhưng vẫn có điểm đáng ngờ. Nàng chỉ nghĩ có mìnhnàng là hoài nghi, sao ngay cả biểu ca cũng hoài nghi hắn?
Nói như vậy, nội tình bên trongchuyện này thật sự là thế nào?
Quân Vô Hoặc đi rồi. Ánh mắt BạchLược nhìn Quân Vô Hoặc có chút cổ quái, giống như phẫn nộ cùng không cam lòng,hoặc như là cười nhạo.
Quả nhiên là bọn họ có quen biếtnhau. Tô Hợp cân nhắc một phen. Cho dù hắn không đơn giản thì sao chứ? Chỉ cầncó thể giúp Mỹ nhân hương kiếm tiền là tốt rồi.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Lời của TôHợp:
Biểu ca, Tiểu Bạch, yêu đạo sư phụ, Thái Bạch và Tiểu Thủy, chẳng lẽ là tìnhtay năm? Chuyện này thật phức tạp. Tô Hợp cảm thấy đau đầu.
Lời của Bạch Lược:
Ta đường đường là tiên hồ đại nhân đầy thủ đoạn, không phải dùng để bán hươngphấn. Tô Hợp nàng đúng là đồ gian thương đáng giận mà!
[1] kết cỏ ngậm vành (Đền ơn trảnghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống áithiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn củacha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
17 chương
44 chương
79 chương
116 chương
12 chương
40 chương