Thịnh đường mỹ nhân hương

Chương 5 : Tiên hồ thanh khâu tới báo ân

Tô Hợp và Phiến Ly ngồi một góc vừa cắn hạt dưa kể chuyện gia đình vừa ngồi chờhai vị đại nhân vật đi ra. Nhưng mà mới chỉ kịp uống được một chén trà nhỏ, hai người kia đã xuất hiện cùngmột lúc. Chẳng qua lần này Thiên Lộc Tử cúi đầu, hiển nhiên là có chút ủ rũrồi. Chẳng lẽ là bị biểu ca bỏ rơi? Trong lòng Tô Hợp suy đoán mọi khả năng. "Yêu đạo, biểu ca, hai người không sao đấy chứ?" Quân Vô Hoặc đi đến bên cạnh nàng. Tiểu Tô nhi, chuyện của bọn ta đã giải quyếtxong rồi, giờ nói chuyện của muội đi." Nói ở đây sao? Tô Hợp xấu hổ. "Đúng vậy đồ nhi, có chuyện gì cứ nói với vi sư." Thiên Lộc Tử nóixong không quên nhòm nhòm vào cái túi gấm trong tay nàng. Tô Hợp thở dài. "Ta đã gặp hồ ly." "Hồ ly?!" Ba vị kia không hẹn mà gặp, cùng đồng thanh lên tiếng nhưngbiểu hiện thì khác nhau. Vẻ mặt Thiên Lộc Tử như muốn nói “quả nhiên là vậy”, Phiến Ly thì tò mò, màbiểu hiện của Quân Vô Hoặc lại rất phức tạp. Giống như tức giận, nhưng lại cóphần do dự. "Hồ ly trông như thế nào?" Người phát ngôn trước tiên chính là PhiếnLy. “Là loài có đuôi rất dài và có ánh mắt tinh tế rất đẹp sao?" Đuôi rất dài —— hình như là vậy. Ánh mắt tinh tế —— cũng đúng. Nhưng mà, đấyđâu phải là trọng điểm. "Đồ nhi, vậy là con chiếm được lợi thế phải không?" Thiên Lộc Tử trợntròn mắt, trong mắt viết bát quái bát quái."Nghe nói sau khi bộ tộc hồ lybiến hóa, tất cả đều cực kỳ đẹp." Chẳng lẽ trong lúc này lại không hỏi được câu có bị hồ ly quấy rối hay không ư?Quân Vô Hoặc cảm thấy bất lực trước biểu hiện của ba thầy trò nhà này. Tô Hợp khẽ cắn môi."Chết tiệt, chả được chút lợi thế nào cả. Đã thế cònmất mười lượng vàng, càng nghĩ càng giận." Sắc mặt Tô Hợp và Thiên Lộc Tử không hẹn mà cùng có biểu hiện tiếc nuối và đaulòng… Quân Vô Hoặc ôm trán, nỗ lực kiềm chế ý muốn bạo lực của mình. "Chiếm lợi thế gì thế?" Cái đầu nhỏ của Phiến Ly chen vào, mắt trònvo nhìn ngó một vòng. "Trên mình hồ ly có thứ gì tốt hay sao?" Tay phải của Thiên Lộc Tử chìa cái Phất tử về hướng Phiến Ly xua xua nàngra."Đi đi, trẻ con biết nhiều như vậy làm gì!" "Đồ nhi." vẻ mặt Thiên Lộc Tử nịnh nọt. "Có phải con muốn vi sưgiúp con đối phó với con hồ ly kia? Không thành vấn đề, không thành vấn đề, visư rất vui khi có thể giúp đồ nhi- chỉ là, cái túi gấm kia của đồ nhi…-- " Tô Hợp quay ra mỉm cười ngọt ngào với Thiên Lộc Tử. Thiên Lộc Tử trong lòng khẽ run. Thường thường lúc đồ nhi nhà mình cười nhưvậy, nhất định trong đầu đang có tính mưu kế. "Sư phụ bản sự thông thiên đâu cần phải ra mặt đối phó với một con hồ lynho nhỏ cơ chứ?" Tô Hợp giả lả cười."Chỉ cần người cho con mượn PhượcYêu tác dùng một chút là được rồi." "Phược Yêu tác?!" Trên mặt Thiên Lộc Tử hiện lên vẻ đau lòng. "Nhưngnó vốn ở dưới đáy hòm bảo bối của vi sư, hơn nữa, con cũng không có phép thuật muốndùng cũng vô dụng thôi." "Sư phụ, thật ngẫu nhiên, con từng nghe người nói rằng Phược Yêu tác khôngcần pháp thuật khống chế, chỉ cần biết khẩu quyết là được, không phảisao?" Nụ cười của Tô Hợp càng thêm dịu dàng hơn một chút. Phiến Ly và QuânVô Hoặc lại không hẹn mà cùng thấy rét run. "Ảo giác, ảo giác." Thiên Lộc Tử liên tiếp lắc đầu."Là con nghelầm ." "Thật không?" Tô Hợp bỗng nhiên mở to mắt. "Lão - thối yêu đạo!Uổng công ta ngày thường đưa cho lão nhiều báu vật như vậy, thế mà chỉ mượn cómột cái dây thừng mà lão cũng không chịu cho mượn? !" Nàng mím môi giận dữ xong lại cười."Một khi đã như vậy, xem ra ta đã uổngcông khổ sở mang dạ minh châu đến, vẫn là để ta cất giữ tự thưởng thứcthôi." Thiên Lộc Tử nghe xong, ánh mắt nhất thời lóe lên."Dạ minh châu?!" Tô Hợp chậm rãi trút từ trong túi gấm ra hai viên dạ minh châu tỏa ánh sáng đặttrước mặt tự mình dụng tâm thưởng thức. “Đây chính là kỳ trân dị bảo đó, khônggiống với những bảo bối mà ta từng thu được. Chậc chậc, nhìn độ cong của nónày, ánh sáng thật đẹp!" Ánh mắt Thiên Lộc Tử dán chặt vào cặp dạ minh châu, không tự chủ nuốt một ngụmnước miếng, vươn tay về phía cặp dạ minh châu kia. Nhưng động tác của Tô Hợp còn nhanh hơn lão, nhanh chóng thu lại cặp dạ minhchâu, cất vào trong túi gấm, buộc gọn để vào trong lòng. Thiên Lộc Tử tặc lưỡi, vô cùng tự nhiên đưa tay phóng tới phía ngực nàng. Nhưngngười mới di chuyển được nửa đường thì đã bị Quân Vô Hoặc ngăn cản. "Ngươi muốn làm gì?" Quân Vô Hoặc tái mặt. Thiên Lộc Tử ngượng ngùng rút cánh tay về."Kìm lòng không đậu, kìm lòngkhông đậu." Nhìn biểu hiện kinh ngạc của sư phụ, tâm tình của Tô Hợp đương nhiên là vô cùngvui vẻ. "Thế nào? Yêu đạo sư phụ?" Thiên Tộc Tử nắm thanh Phất tử trong tay, hất lên hất xuống rồi lại nắm chặt,rối rắm nửa ngày. "Được rồi." Lão bĩu môi."Đồ nhi lớn rồi, không còn nghe theo sưphụ nữa." Tay trái lão tung một trảo vào hư không, một sợi dây thừng vàng chói xuất hiệntrên tay. "Dùng xong rồi, nhớ mang trả lại sớm." "Đã biết." Tô Hợp nhận lấy, túi gấm trong lòng liền tung cho ThiênLộc Tử. Thiên Lộc Tử giống như trẻ nhỏ được quà, ôm chặt vào trong ngực. "Đợi chút, khẩu quyết là gì?" Thiên Lộc Tử liền ghé sát tai Tô Hợp nói nhỏ vài câu. Mặt Tô Hợp méo xệch."Quả nhiên là phong cách yêu đạo." Thiên Lộc Tử giả vờ ho khan vài tiếng phụng phịu đuổi người. "Đi mau, không tiễn." Tô Hợp đã đạt được mục đích đương nhiên sẽ không ở lâu, nhanh chóng cùng QuânVô Hoặc xuống núi. Nhìn thân ảnh hai người đã đi xa, Thiên Lộc Tử không dằnđược tò mò, vội vàng mở túi gấm ra. "Sao?! Chỉ có một quả? Thiên Lộc Tử trợn tròn mắt, khóe miệng tức giận đến co rút mãi."Đồ nhigian trá! Ngay cả sư phụ cũng dám lừa dối." Phiến Ly vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn sư phụ nhà mình bị sư tỷ chơixỏ. Thiên Lộc Tử nghĩ nghĩ một chút lại đắc ý cười. Phiến Ly khó hiểu. Hay làyêu đạo bị ấm đầu? "Yêu đạo, lão ở đó cười gì thế?" Thiên Lộc Tử cười vô cùng vui vẻ. "Không thể nói, không thể nói." Phiến Ly gắt gỏng."Không nói thì không nói, ai thèm quan tâm." Thiên Lộc Tử hoảng hốt."Tiểu đồ nhi, vi sư nói cho con. Thật ra sư tỷ conlấy cái Phược Yêu tác đó đi cũng không đối phó nổi với con hồ ly ấy đâu." "Cái gì?!" Phiến Ly tái mặt."Lão yêu đạo này, sao lão không nóisớm?" "Nếu nói sớm, dạ minh châu này có thể là của ta sao?" Thiên Lộc Tửliếc mắt nhìn nàng, giống như nàng vừa hỏi một vấn đề cực ngu ngốc. "Không được. Ta phải xuống núi đi nói cho sư tỷ. Còn cả biểu ca bên cạnhtỷ ấy, rõ ràng là —— " Thiên Lộc Tử túm chặt vạt áo của nàng."Dừng dừng. Có Biểu ca kia ở đó, conbé sẽ không gặp nguy hiểm." "Thật sao?" Phiến Ly nhíu mày, không biết có nên tin lời yêu đạo haykhông. "Vi sư đã gạt con khi nào chưa?" "Thường xuyên." Thiên Lộc Tử xấu hổ ho khan."Đó là kiếp số của sư tỷ con. Cái gì phải đếnsẽ đến." Lão mở mắt, nhìn về phương hướng Tô Hợp xuống núi, ánh mắt hiếm khi lạnh lẽonhư vậy. Tuy nhiên, ánh nhìn lạnh lẽo ấy ngay lập tức bị đập vỡ. "Sư phụ, dạ minh châu có thể cho ta mượn nhìn xem chút không?" Thiên Lộc Tử trợn mắt, vội vàng bảo vệ dạ minh châu trong tay. "Ra chỗkhác chơi, đừng có động vào." "Keo kiệt!" Bên này, Tô Hợp lấy từ trong áo một viên dạ minh châu, bỏ vào trong túi hànhlý. Quân Vô Hoặc chớp mắt."Còn để lại một viên sao?" Tô Hợp cong môi cười."Yêu đạo kia lần này tự nhiên cực kỳ hào phóng, khôngcó cò kè mặc cả như thế chắc chắn có vấn đề." Quân Vô Hoặc kinh ngạc. Đối với thầy trò nhà này, rốt cuộc nên nói là thượngbất chính, hạ tắc loạn, hay là hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy đây? Bởi vì có Quân Vô Hoặc cùng đồng hành, và lại bị lão sư phụ vô lương tâm xuađuổi, Tô Hợp vốn định ở lại trên núi vài ngày thế nhưng chỉ trong một ngày đitới đi lui, đã trở về Mỹ nhân hương. "Tiểu thư!" Hòa La vui mừng chạy ra đón."Sao lần này người lạivề sớm như vậy?" "Sự tình thuận lợi, liền sớm trở về." "Vô Hoặc công tử!" Hòa La thấy Vô Hoặc đi phía sau Tô Hợp, khuôn mặtbất giác lại đỏ lên. Quân Vô Hoặc gật đầu với nàng, thu hồi thái độ dịu dàng, có chút lãnh đạm. Tô Hợp phát hiện Quân Vô Hoặc chỉ có lúc ở trước mặt nàng và yêu đạo vô lươngtâm kia mới để lộ chút cảm xúc ra ngoài, còn đối với những người khác, thườnglà thái độ lãnh đạm, xa lạ. Hòa La đáng thương, Tô Hợp trong lòng thầm thở dài.Biểu ca nàng lại là đoạn tu, Hòa La mà biết nhất định sẽ đau lòng đến chết, từđó ý nghĩ muốn bồi thường càng dấy lên trong lòng nàng. Đáng tiếc Quân Vô Hoặc không thể nào biết được suy nghĩ trong đầu Tô Hợp lúcnày. Nếu không, sợ là dù như thế nào cũng không duy trì được hình tượng lạnhnhạt đầy lễ nghi nữa. "Tiểu thư, thật may người về sớm." Biểu hiện của Hòa La có phần mờ ám. "Có việc gì sao?" "Bạch công tử đang tìm người." "Cái gì?!" Tô Hợp ngạc nhiên."Ngươi nói tới cái gã Bạch công tửkia, không phải ta nghe nhầm đó chứ?" Hòa La vui vẻ, có chút hờn dỗi kéo tay áo tiểu thư nhà mình."Tiểu thư, còncó thể có mấy vị Bạch công tử? Đương nhiên chính là Bạch Lược Bạch côngtử." "Chính là hồ ——" Tô Hợp nhất thời vội vã nói không lên lời."Hắnở đâu?" Hòa La ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư nhà mình lại có vẻvội vàng như thế, xem ra lần này đã động tâm rồi đây. Nàng lại không biết rằng, giờ phút này trong lòng Tô Hợp tràn ngập căm tức. Vìmuốn bắt hắn, chính mình đi trộm dạ minh châu, thiếu chút nữa bị Tiểu Đỗ vạchtrần thân phận; trở về núi Thanh Yêu, khó khăn lắm mới mượn được Phượt Yêu táccủa yêu đạo, cứ nghĩ phải sống chết mới mang được con hồ ly này lôi trở về,nhưng không ngờ hắn lại tự mình vác xác tới cửa?! Hòa La rất vui. Cuối cùng tiểu thư nhà mình cũng có phản ứng bình thường của nữgiới, xem ra bản thân cầu xin nàng mua Bạch công tử về là chuyện tốt. "Đang chờ trong phòng tiểu thư đấy ạ." Tô Hợp hùng hổ “rầm” một tiếng đẩy cửa phòng. Đang ngồi nhàn nhã bên cạnh bàn, chẳng phải chính là Bạch Lược công tử đêmhôm kia chạy trối chết đó sao? Hắn bưng tách trà bạch ngọc lên, thong thả đưa tới bên miệng thổi thổi, liệngcái nắp chén vài lần rồi nhấp một ngụm trà. Lại dùng ngón tay dài trắng nón đậynắp chén trà lên, cử chỉ vô cùng nhàn hạ, phong thái như tiên hạ phàm. Dáng vẻvô cùng phong hoa tuyệt đại như thế có chỗ nào giống con hồ ly trắng chật vậtđêm trước? Thấy Tô Hợp tiến vào, hắn cũng không hề ngạc nhiên, chỉ buông chén trà trongtay xuống, thản nhiên cười khẽ với Tô Hợp. Tô Hợp ngược lại thấy không tin vàomắt mình. Hắn đúng là Bạch Lược, nhưng nhìn qua dường như không giống lắm. Tô Hợp không nhúc nhích, cẩn thận quan sát hắn. Rốt cuộc khác chỗ nào? "Nương tử." Bạch Lược đứng lên, đi về phía nàng. Hai chữ này như chém một nhát đao vào trong lòng Tô Hợp. Thảo nào cảm thấy cóchỗ khang khác. Hình dáng trước mặt nàng đây không còn bộ dáng mảnh mai đẩy mộtphát đã ngã, tuổi tác dường như lớn hơn một chút. Người này tuy đẹp hơn, nhưngvẻ đẹp lại thiếu thần vận, không còn vẻ ngây ngô lúc trước. Người đứng trướcmặt nàng giờ đây chính xác là tai họa của thiên hạ. "Ngươi là ai?" Nhận thức được sự khác biệt, Tô Hợp trấn tĩnh hỏi. Hắn nhướng mày, vành môi khẽ cong lên, giống như đang xấu hổ."Nương tử,mới hai ngày trước nói ta từ nay về sau chính là người đàn ông của nàng, saonhanh như vậy đã không còn nhận ra ta ?" Tô Hợp cười lạnh một tiếng."Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc hả?" Nàng lôiPhược Yêu tác ra, ở trước mặt hắn quăng lên một cái."Rốt cuộc ngươi là ai?Có quan hệ gì với Bạch Lược? Nếu không chịu nói thật, đừng trách ta vôtình." Hắn xem thường dáng vẻ nàng, cười khẽ."Nương tử nói gì vậy, ta không hiểunàng đang muốn nói gì?" "Không chịu nói?" Tô Hợp vung Phược Yêu tác lên, trong lòng thầm đọckhẩu quyết. "Tiền bạc châu báu trong thiên hạ vào hết tay ta, nghe lệnhcủa ta, trói!" Tô Hợp ở trong lòng đọc khẩu quyết, vẻ mặt thì vô cùng méo mó. May mắn là khẩuquyết này không cần mở miệng nói, nếu không nàng thật sự cũng không có đủ dũngkhí đọc nó. Phược Yêu tác màu vàng nghe thấy khẩu quyết tự động tung lên, bay về phía BạchLược, nhanh chóng trói hắn thành một khối. Bạch Lược nhìn Phược Yêu tác trênngười, không chút hoảng hốt. "Với Phược Yêu tác này, dù cho ngươi có pháp lực cao cường tới đâu cũngđừng hòng trốn đi được." Tô Hợp xoa xoa tay, ung dung nhìn chàng traitrước mắt."Thối hồ ly." Trong mắt Bạch Lược hiện lên một tia giận dữ. Tô Hợp ỷ vào Phược Yêu tác, có chút kiêu ngạo. "Nói đi, ngươi tiếp cận ta,rốt cục có mục đích gì? Bạch Lược nhắm mắt lại, nhếch môi nở nụ cười câu hồn đoạt phách. "Không chịu nói?" Tô Hợp trợn tròn mắt."Được lắm. Ngươi khôngnói cũng không sao, ngươi có thể thay thế Bạch Lược, tiếp tục hoàn thành choxong chuyện dang dở của chúng ta." Tô Hợp mới vừa lại gần hắn, hắn lại nở nụ cười một tiếng. "Nàng cho là với cái dây thừng này mà có thể bắt được ta sao?" Tô Hợp ngẩn người. Bạch Lược ngẩng đầu, cặp mắt màu xám sáng lên. Chỉ thấy hắn tùy ý lắc nhẹ ngườimột cái, Phược Yêu tác liền rời khỏi người hắn, rơi xuống đất. Tô Hợp lui từng bước về phía sau, trong lòng không ngừng chửi mắng yêu đạo sưphụ. Ngày thường keo kiệt nàng còn không tính toán, lần này lại dám đưa chonàng thứ đồ giả mạo như vậy? Lần này nàng bị yêu đạo hại chết rồi. Bạch Lược tiến lại gần nàng."Phược Yêu tác này chỉ có thể trói được yêunghiệt. Mà ta - hiển nhiên không phải." Tô Hợp lại lui từng bước, chạm đến gần khung cửa. Làm sao bây giờ? Không biếtbiểu ca hắn có kịp tới cứu nàng hay không? Nhưng mà người này rõ ràng khôngphải người thường, cho dù biểu ca có đến đây sợ cũng không còn cách nào khác. "Ngươi muốn gì?" Tô Hợp ngoài mạnh trong yếu. Làm sao bây giờ, bỏchạy thì không kịp, mà nhuyễn kiếm lại không mang bên người. Bạch Lược đitới trước mặt nàng, cười nhạt, nhất thời ánh mắt biến đổi. "Nương tử, ta chính là Bạch Lược." Thân hình hắn lắc nhẹ, bỗng nhiên biến thành bộ dáng thiếu niên mười sáu, lạidần trưởng thành lên mười tám, cuối cùng lại khôi phục nguyên dạng. "Như vậy nàng đã nhận ra rồi chứ ?" Lần đầu tiên Tô Hợp tận mắt nhìn thấy người không cùng loại với mình (không tínhtới hồ ly đào tẩu hôm trước), trong lòng rối loạn. Người này thực sự là con hồly kia? Nói như vậy —— "Ngươi trưởng thành nhanh thật đấy." Bạch Lược giật mình, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt."Cái này chỉ là thủ thuậtđơn giản che mắt thiên hạ thôi. Người đang đứng trước mắt nàng, mới là hìnhdáng thật của ta." Tô Hợp suy nghĩ."Nói như vậy, ngươi là cố ý muốn tiếp cận ta." Bạch Lược mỉm cười, không trả lời. "Vì sao?" Bạch Lược nhìn thẳng vào mắt nàng."Ta vốn là tiên hồ Thanh Khâu, vì từngđược nương tử cứu, nên tới đây báo ân." "Thanh Khâu? Chẳng lẽ thật sự có địa phương như vậy?" "Đương nhiên. Nhưng chỗ chúng ta là Sơn Hải giới, người thường khó có thểtới." Tô Hợp trầm ngâm một lát."Ta không nhớ mình đã từng cứu ngươi." "Mười năm trước, ở núi Thanh Yêu. Nàng từng cứu một hồ ly bị thương, đã quênrồi ư?" Cặp mắt Bạch Lược như có ma lực, hấp dẫn người ta hồi tưởng quákhứ. Tô Hợp cẩn thận nhớ lại. Mười năm trước, hình như đúng là có chuyện như vậy.Nhưng mà lúc ấy nàng vốn nghĩ rằng có thể lột bộ lông con hồ ly đó làm thànhmột bộ áo lông trấn thủ, sau đó nó lại chạy mất, làm nàng còn đau lòng một thờigian. Tất nhiên nàng sẽ không dại gì nói sự thật ra. "Vậy con hồ ly đó chính là ngươi?" Bạch Lược gật gật đầu, điềm đạm cười. "Thì ra là thế." Tô Hợp gật gật đầu."Nhưng mà ta có chút tò mò,đêm hôm trước, sao ngươi lại bỏ trốn?" Nụ cười trên mặt Bạch Lược như đóngbăng, rồi nhanh chóng mềm lại. "Bạch Lược chỉ là có chút ngoài ý muốn. Nếunương tử thật sự muốn, ta đây cũng…" Tô Hợp không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn. "Được rồi, được rồi. Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra được ngươi khôngmuốn ư?" Nàng đảo mắt. Trong lòng lại bắt đầu tính toán nhỏ nhặt. Nếu BạchLược là tiên hồ, tự nhiên có thể làm được nhiều chuyện khác, để hắn làm namsủng, quả thật rất lãng phí. Mười lượng vàng. Nàng nhếch môi. Xem ra rất nhanh có thể thu hồi vốn, nói khôngchừng còn có thể thu được lãi nữa. Bạch Lược nhìn nụ cười quỷ dị trên mặtnàng, trong lòng rét run. &&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&& Lời của TôHợp: Họa từ việc ỷ lại mà ra, phúc lại từ trong họa mà tới. Pháp khí trừ yêu của yêuđạo sư phụ không bằng ngẫu nhiên làm việc tốt của ta. Lời của Bạch Lược: Ta nhìn lầm người rồi. Cô nàng Tô Hợp này, không phải là khó chơi, mà căn bảnlà khác hẳn với người thường.