Thiếu soái lạnh lùng: sủng vợ lên đến tận trời

Chương 9 : #9: lời nói thật lòng của trần thiên ngọc

\#9 "\- Được, tôi đến liền!" Nói rồi, anh lái xe thật nhanh đến trụ sở. Vừa đến trụ sở, Ngụy Châu bước xuống xe rồi nhanh chóng xuống phòng tra khảo đặc biệt, nhìn thấy A Thành anh chạy tới hỏi: "\- Hàng Nhất sao rồi?" Gương mặt của A Thành hết sức nghiêm trọng, nhìn thẳng vào mắt anh rồi trả lời: "\- Cũng may là đêm qua có người gác trực đi ngang qua kịp thời cứu hắn, không là hắn chết rồi!" Vốn dĩ, Ngụy Châu chỉ định hù là hắn sẽ bị tử hình, thật ra là anh muốn hắn phải đích thân xin lỗi cô và khai ra hết mọi tội lỗi hắn định làm với cô, hai cô gái mà hắn giết, Hàng Nhất ra tay cũng không nặng nên một người thì chỉ bị thương, một người thì sống cuộc đời thực vật, hai cô gái này không hoàn toàn chết, vì vậy, anh không thể xét tội tử hình cho hắn được. Ngụy Châu thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi A Thành: "\- Vậy giờ hắn đâu rồi?" A Thành chỉ vào phòng y tế trong nhà giam rồi nói: "\- Hắn đang được các bác sĩ trị thương trong đó!" "\- Vậy được, để tôi vào nói chuyện với hắn!" Nói xong, Ngụy Châu đi đến phòng y tế, Hàng Nhất đang được trị thương. Vừa nhìn thấy anh, hắn bắt đầu run sợ cầu xin anh tha cho hắn. Ngụy Châu tiến đến gần hắn rồi bảo: "\- Tôi sẽ không xét tội tử hình cho anh được vì hai người mà anh giết đều không chết. Yêu cầu của tôi bây giờ là anh phải đích thân xin lỗi và nói hết lỗi lầm anh định gây ra cho vợ tôi, tôi sẽ không làm gì anh nữa!" Hàng Nhất nghe anh nói có chút đáng tin,  hắn gật đầu đồng ý với yêu cầu của anh, anh nhờ các bác sĩ chăm sóc cho hắn rồi đi ra khỏi phòng. A Thành vừa nhìn thấy đã nhanh chóng chạy đến, cậu cầm theo điện thoại của anh rồi nói: "\- Sếp, em trai của ngài vừa gọi đến nói là cậu ấy và chị dâu đang ở trước trụ sở đợi anh!" A Thành vừa dứt lời, Ngụy Châu đã nhanh chóng chạy ra ngoài trụ sở, nhìn thấy Ngụy Niên và Thiên Ngọc đang đứng đợi trước trụ sở, anh liền chạy lại hỏi hai người: "\- Sao đột nhiên hai người đến đây vậy?" Ngụy Niên không để cho cô nói nên đã lên tiếng: "\- Bọn em muốn mượn trụ sở của anh để quay phim ca nhạc có được không?" Ngụy Châu dứt khoát trả lời: "\- Không được, trụ sở để anh làm việc, công việc khá là bận, quay phim ca nhạc cái gì?" Ngụy Niên khẽ nhìn qua cô, nháy mắt một cái, Thiên Ngọc liền hiểu ý ra, cô hít sâu rồi đi đến gần anh khẽ nói: "\- Phim ca nhạc lần này tốn không ít công sức của mọi người, anh giúp bọn em nha!" Nhìn thấy cô cầu xin anh quá đáng yêu, anh khẽ ho một cái rồi gật đầu: "\- Được thôi, dù gì thì trụ sở cũng không có việc gì làm!" Ngụy Niên há hốc mồm ra nhìn anh, khẽ nhìn cô rồi hỏi anh: "\- Anh, không phải vừa nãy anh nói công việc ở trụ sở rất bận sao?" Ngụy Châu nhìn cậu ấy rung vai một cái, gương mặt chuyển sang lạnh lùng, lườm cậu ấy rồi nói: "\- Anh có nói công việc ở đây rất bận sao?" "\- Chịu thua anh rồi, bọn em về công ty chuẩn bị trước đây chiều nay sẽ khởi quay liền!" Anh khẽ gật đầu chào tạm biệt Ngụy Niên, trước khi cô đi, anh kéo tay cô lại rồi nói nhỏ: "\- Trưa nay anh đến quán cà phê đối diện để đón em đi ăn rồi chiều đưa em về trụ sở để chuẩn bị luôn!" "\- Vâng, em sẽ đợi anh!" Nói xong, anh chào tạm biệt cô rồi nhờ Ngụy Niên đưa cô về công ty cẩn thận. Trên đường đi về công ty, Ngụy Niên vui mừng nói với cô: "\- Đúng là chỉ có chị dâu mới có thể thuyết phục được anh hai cho mượn trụ sở để quay phim!" Thiên Ngọc khẽ cười gượng, cô cũng không hiểu vì sao Ngụy Niên mở lời anh không chịu cho mượn, còn cô mở lời thì anh lại lập tức đồng ý. "\- Chiều nay mọi người cứ việc đi đến trụ sở trước đi đừng đợi chị, trưa nay chị đi ăn trưa với Ngụy Châu!" Thấy không khí quá gượng gạo nên cô đã lên tiếng bảo Ngụy Niên như vậy. Ngụy Niên vừa nghe cô lên tiếng thì giật mình, cậu ấy quay sang nói với cô: "\- Được được, chị cứ việc đi ăn với anh hai để bồi dưỡng tình cảm đi, mọi chuyện chiều nay cứ để em và tổ quay phim lo!" Nghe đến bốn chữ bồi dưỡng tình cảm, cô khẽ mắng thầm anh: "\- Bồi dưỡng tình cảm gì chứ? Toàn là anh hai em bắt nạt chị không à!" Xe của Ngụy Niên dừng trước cửa công ty giải trí Vũ Đình, cậu ấy bảo cô vào công ty trước, cậu ấy đi đỗ xe. Vừa vào công ty, Thiên Ngọc đã đụng mặt Thiên Ninh và Hiểu Đình đang nắm tay đứng trước mặt cô, khóe môi cô khẽ cong lên rồi nói: "\- Hai người tình cảm quá nhỉ?" Thiên Ninh cười nửa miệng nhìn cô, cô ta nắm chặt tay của Hiểu Đình rồi chế giễu cô: "\- Sao nào? Chị ghen tị à? Quên nữa, bây giờ mọi người trong công ty đều đồn chị và Mặc lão sư có tình cảm với nhau kìa!" Thiên Ngọc nghe tin đồn thất thiệt này, đối với cô không là gì cả, cô nhìn thẳng vào mắt Thiên Ninh rồi lạnh lùng nói: "\- Đừng có nghe lời đồn thất thiệt rồi vu oan cho tôi, tôi và cậu ấy chị là bạn bè mà thôi!" Hiểu Đình không muốn nói cũng không được, anh ta đứng trước mặt cô rồi lên tiếng: "\- Nếu là bạn bè vậy sao vừa nãy hai người lại đi chung với nhau!" "\- Vậy bạn bè không được phép đi chung à? Cái lý lẽ gì mà vô lý vậy Hiểu tiên sinh!" Ngụy Niên từ bên ngoài đã nghe thấy hết nên đã nhanh chóng đi vào giải vây cho cô. Cả Hiểu Đình và Thiên Ninh sau khi nghe cậu ấy lên tiếng liền lập tức im lặng, không dám gì thêm, Ngụy Niên đẩy cô đứng phía sau rồi nhìn thẳng vào mắt cả hai lên tiếng: "\- Sao? Không nói gì nữa à? Đừng để tôi nghe thấy những lời đồn đó nữa, nếu tôi còn nghe những lời đồn đó từ miệng nhân viên của các người thì tôi sẽ cho công ty giải trí Vũ Đình tan theo mây khói, nhớ lời tôi đấy!" Nói xong, Ngụy Niên kéo tay cô dắt đi rồi hỏi: "\- Chị không sao chứ?" "\- Không sao! Tính cách của em và Ngụy Châu giống nhau thật!" Ngụy Niên khó hiểu nhìn cô rồi hỏi: "\- Hả? Em và anh hai giống chỗ nào chứ!" Thiên Ngọc thở dài nhớ lại chuyện anh nói với cô hôm qua rồi trả lời cậu ấy: "\- Đó là đều thích cho một nơi tan thành mây khói!" Không để cho cậu ấy nói nữa, Thiên Ngọc đành tiếp lời: "\- Được rồi, chúng ta vào phòng đạo cụ chuẩn bị cho cảnh quay chiều nay đi!" Ngụy Niên hiểu ra được vấn đề nên đã nghe lời theo cô vào phòng đạo cụ. "\- Chị dâu, em có chút chuyện muốn hỏi chị?" Đang soạn đạo cụ thì Ngụy Niên quay qua hỏi cô, cô nhìn cậu khó hiểu rồi hỏi: "\- Em hỏi đi!" Ngụy Niên hít sâu, lén mở điện thoại ghi âm rồi cho vào trong túi quần, cậu bắt đầu hỏi cô: "\- Chị còn yêu Hiểu Đình không?" Thiên Ngọc lắc đầu rồi nhanh chóng trả lời cậu là cô không còn yêu hắn ta nữa, sau đó cậu lại tiếp tục hỏi cô: "\- Vậy bây giờ chị có yêu anh hai không?" Ngụy Niên hỏi đến câu này khiến cô giật mình, cô khẽ suy nghĩ mọi chuyện về tất cả những gì mà anh đã làm cho cô trong thời gian qua, cô cũng đã từng nghĩ sau Hiểu Đình cô sẽ không yêu ai nữa, nhưng bây giờ đối với anh, trong lòng cô có chút rung động, Thiên Ngọc hít một hơi thật sâu rồi ngước lên nhìn Ngụy Niên trả lời nghiêm túc: "\- Có, chị rất yêu anh ấy!" "\- Vậy em yên tâm rồi!" Sau đó, cậu giả vờ xin phép cô đi ra ngoài nghe điện thoại, thật ra là cậu ra ngoài để gửi đoạn ghi âm đó cho anh, gửi xong Ngụy Niên nhanh chóng quay trở lại phòng đạo cụ. Đoạn ghi âm sau khi được gửi qua cho Ngụy Châu, anh nghe xong cảm thấy rất hài lòng, anh nhanh chóng chọn nhà hàng đẹp nhất ở ngoại thành để trưa đưa cô đến đó dùng bữa. Đến trưa, Ngụy Châu lái xe đứng đối diện với công ty rồi gọi cho cô: "\- Anh đến rồi, em ra đây đi!" Thiên Ngọc vui mừng, giao hết việc cho Ngụy Niên rồi chạy ra ngoài. Ngụy Châu vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng lái xe đến chỗ cô đứng, cô vừa vào anh đã cúi người xuống thắt dây an toàn cho cô, sẵn tiện hôn nhẹ vào má của cô rồi nói: "\- Chuẩn bị xong hết chưa, trụ sở anh đã sắp xếp hết rồi!" Thiên Ngọc bĩu môi lắc đầu nói là cũng sắp xong rồi, anh gật đầu rồi lái xe đưa cô đến nhà hàng anh vừa mới đặt chỗ lúc sáng, nhà hàng này nằm ở ngoại thành, phong cảnh nơi đây rất đẹp và yên tĩnh. Ngụy Châu lái xe đến nơi, mở cửa cho cho xuống rồi anh đưa cô vào trong phòng VIP, chỗ này vừa hay ngắm được phong cảnh thơ mộng. Thấy nhà hàng này anh chưa đưa cô đến lần nào, cô thấy lạ nên hỏi: "\- Hình như đây là lần đầu tiên anh đưa em đến nhà hàng có cảnh đẹp như thế này!" Ngụy Châu đi đến, nắm lấy tay cô rồi ôn nhu nói: "\- Em thích không? Nơi này anh vừa mới đặt chỗ lúc sáng, biết em thích nơi yên tĩnh nên anh đã cố tình chọn nơi đây để giảm bớt căng thẳng cho em!" Thiên Ngọc cảm động nhìn anh nói lời cảm ơn. Sau khi dùng bữa trưa xong, Ngụy Châu tranh thủ lái xe đưa cô về trụ sở trước nhằm tạo cơ hội cho Hàng Nhất nhận lỗi với cô. Đến nơi, anh mở cửa xe rồi nắm lấy tay cô đi xuống phòng tra khảo đặc biệt, Ngụy Châu cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô: "\- Em vào phòng tra khảo đặc biệt đằng đó đi, có một vị khách muốn gặp em ở đó!" "\- Ai muốn gặp em vậy?" "\- Em cứ vào trong đi, anh đứng ngoài đây đợi!" Thiên Ngọc gật đầu nghe lời anh bước vào phòng tra khảo đặc biệt, vừa nhìn thấy cô Hàng Nhất đã cúi người xuống rồi nói: "\- Trần tiểu thư, cho tôi xin lỗi vì chuyện trước đây của tôi, tôi không nên làm phiền đến cuộc sống riêng của cô!" Thiên Ngọc nhận ra giọng nói của hắn ngay, liền bảo hắn ngước lên rồi cô nhìn hắn mỉm cười nói: "\- Không sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng quên hết mọi chuyện rồi!" "\- Cảm ơn Trần tiểu thư đã không trách tội tôi!" Cô nhìn hắn mỉm cười rồi đi ra ngoài, cùng lúc này, tổ quay phim cũng đã đến, Ngụy Châu cho gọi A Thành đưa cô lên trên. Thiên Ninh và Hiểu Đình đi chung lại còn nắm tay õng ẹo khiến cho mọi người trong tổ quay phim đều cảm thấy khó chịu. "\- Yo, tưởng chị không đến chứ, không ngờ chị là người đến đây đầu tiên à, chị biết đây là đâu mà lại ngang nhiên đi vào đây thế!" Thiên Ninh buông lời châm chọc cô, Thiên Ngọc không những cảm thấy không khó chịu, ngược lại còn nói ngược cô ta: "\- Ồ, thế à! Tôi thích vào đây lúc nào cũng được mà, đâu ai cấm tôi vào đây đâu!"