Thứ Nữ Thành Thê
Chương 1 : Mở đầu - năm năm trước
"Triệu Tình Lam, tỷ tỷ thân ái của ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi rồi, về sau cõi đời này sẽ không có người tên Triệu Tình Lam, mà ngươi sẽ không bao giờ chắn đường của ta nữa." Vẻ mặt Triệu Tình Yên âm ngoan nói với Triệu Tình Lam.
"Làm sao ngươi có thể ác độc như vậy? Trên người chúng ta cũng coi như chảy cùng dòng máu, những năm này ta cũng chưa từng bạc đãi ngươi, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm vậy?" Triệu Tình Lam đã bị dồn đến góc tường dùng ánh mắt khó thể tin nhìn muội muội đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) với mình mà hỏi.
"Tỷ tỷ tốt của ta, từ nhỏ đến lớn, ngươi áp chế ta mọi chuyện ở khắp nơi, từ nhân phẩm tài mạo đến cầm kỳ thư họa, chỉ cần là chỗ có ngươi, từ xưa tới nay chưa từng có ai khen ngợi ta." Triệu Tình Yên lạnh lùng nhìn Triệu Tình Lam, giống như Triệu Tình Lam nói một lời rất buồn cười.
"Thế nhưng cũng không phải là ta cố ý, tại sao có thể trở thành lý do ngươi hận ta?" Triệu Tình Lam khó mà tin được nói.
"Mặc kệ ngươi cố ý hay không, tất cả bởi vì sao chứ, cũng chỉ bởi vì ngươi đã từng là nữ nhi con vợ cả, cho nên khắp nơi cao hơn ta một đầu. Nếu như không phải chuyện một năm kia, làm sao mẫu thân ngươi có thể bị hưu? Làm sao ngươi có thể từ đích tiểu thư cao cao tại thượng trở thành thứ xuất? Làm sao ta có thể lật đổ ngươi?" Triệu Tình Yên có chút đắc ý vênh váo nói.
Từ trong lời nói của Triệu Tình Yên, Triệu Tình Lam rõ ràng cảm thấy gì đó, năm đó mẫu thân của mình gặp chuyện không may bị phụ thân hưu, nàng từ dòng chính nữ cao cao tại thượng luân lạc làm thứ nữ chỉ sợ là có nguyên nhân khác.
"Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?" Triệu Tình Lam không cam lòng hỏi.
Lúc này Triệu Tình Yên mới giật mình vừa rồi lúc mình đắc ý vênh váo lại nói lỡ miệng. Chỉ là nghĩ lại, hôm nay Triệu Tình Lam này nhất định phải chết, cho dù biết những chuyện này, có thể như thế nào?
"Năm đó mẫu thân ngươi đáng thương bị mẫu thân ta hãm hại, mới có thể làm cho người ta hiểu lầm thất trinh, từ đó bị phụ thân hưu rồi dìm lồng heo, ngươi cũng từ dòng chính nữ cao cao tại thượng biến thành thứ nữ, mà mẫu thân ta lại từ di nương biến thành phu nhân chính thất, dĩ nhiên ta cũng chính là nữ nhi con vợ cả, từ đó mới xem như hãnh diện vượt trên ngươi một đầu." Bởi vì Triệu Tình Yên cảm thấy bây giờ Triệu Tình Lam không có uy hiếp đối với mình, cho nên, nói ra tất cả những lời này, không che giấu hả hê của mình chút nào.
"Hoá ra là như vậy, thì ra là mẫu thân chết là do Lộ di nương tạo thành." Trong chớp nhoáng này Triệu Tình Lam cảm giác lòng chân thành của mình sắp bể nát, thật sự không ngờ, chân tướng của sự thật lại là như vậy, những năm này, nàng oán hận mẫu thân ruột của mình không ít, tại sao năm đó phải làm ra chuyện như vậy, cho nên làm liên lụy tới nàng, đến hôm nay mới biết, thì ra mẫu thân bị người hãm hại, cho nên không nói tới đánh mất danh tiếng mà còn làm mất mạng.
"Nếu ngươi đều biết, mà có thể an tâm đi tìm chết. Chờ đến bên kia cũng liền tính là có thể đoàn tụ cùng mẫu thân chết oan của ngươi." Triệu Tình Yên cười gằn nói.
"Ngươi cũng đã đạt được ước muốn, áp chế lại ta, tại sao còn nhất định muốn ta phải chết?" Triệu Tình Lam thật sự không rõ, tại sao nàng ta muốn hùng hổ doạ người như vậy?
"Tỷ tỷ thân ái của ta, có lẽ ngươi quên mất, từ nhỏ đến lớn, vật của ngươi thì ta đều muốn, chỉ tiếc ngươi là con vợ cả ta là thứ xuất, ta giành chỉ vì ngươi, mặc dù về sau vị trí của chúng ta từng thay đổi, nhưng ta không ngờ chính là, cho dù mẫu thân ngươi làm ra chuyện như vậy, Dục Thân Vương Phủ cũng chưa từng từ hôn, nhưng ta thích Thế tử của Dục Thân Vương thật lâu, nếu như ngươi không chết, sao ta có thể quang minh chính đại vào cửa?" Triệu Tình Yên hung tợn nhìn Triệu Tình Lam nói.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta vẫn không thể so với Triệu Tình Lam, điều này làm cho trong lòng của nàng ta vẫn hận, không ngờ cho dù đến cuối cùng khi Triệu Tình Lam không có gì cả, còn có thể đến Dục Thân Vương Phủ làm Thế tử phi đoan trang, mà bản thân mình lại bị chỉ định cho thứ tử là một ma bệnh, ai biết, nàng ta còn chưa từng qua cửa, ma bệnh kia đã đi đời nhà ma rồi, để cho một hoàng hoa khuê nữ tốt đẹp như nàng ta thủ tiết.
Thật vất vả mới câu được Thế tử Phủ Dục Thân Vương, hiện tại nhất định phải khiến cho Triệu Tình Lam chết rồi, mình mới có thể quang minh chính đại vào cửa. Nếu không cả đời nàng ta này thật sự có thể cái gì cũng bị hủy.
"Ngươi lại có thể tồn tại ý định này." Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Tình Lam không biết mình nên nói cái gì nữa, từ nhỏ cô muội muội này đã thích tranh cùng mình, tuy nhiên chưa bao giờ nghĩ tới, nàng lại có thể coi trọng tỷ phu của mình.
Chỉ có điều, trừ mình là Thế tử phi ra, chỉ sợ nàng ta cũng không biết cái gì đi, bằng không nhất định không có khả năng mong đợi muốn chỗ ngồi của mình, cũng được, mấy năm qua cuộc sống sống không bằng chết của mình đã quá đủ rồi, hôm nay chết rồi, ngược lại cũng sạch sẽ. Nếu như có tiếc nuối đó chính là mình biết mẫu thân oan khuất, lại không thể rửa sạch được oan ức cho mẫu thân.
Nhìn vẻ mặt Triệu Tình Lam xám như tro tàn, không có một chút ý tứ phản kháng nữa, sao Triệu Tình Yên có thể bỏ qua cơ hội như vậy, chỉ cười ác độc tiến lên cạy cằm Triệu Tình Lam ra, rưới rượu độc đã sớm chuẩn bị tốt vào, mắt thấy tỷ tỷ của mình ngã xuống trước mắt mình, lúc này mới hài lòng rời đi, trước khi đi vẫn không quên giũ vạt áo tinh xảo đẹp đẽ của mình, chỉ sợ dính cái gì đó không sạch sẽ.
Editor: Búnn.
"Đau..." Thời điểm nha đầu nghe thấy, chính là âm thanh được tiểu thư nhà mình phát ra này.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi."
"Thúy Vũ?" Triệu Tình Lam có chút khó tin hỏi.
"Tiểu thư, người hồ đồ rồi sao? Đương nhiên nô tỳ là Thúy Vũ rồi." Tiểu nha đầu mặc y phục màu xanh nhạt tên là Thúy Vũ, thấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của tiểu thư thì tâm có chút cảm giác hoảng loạn.
Triệu Tình Lam thật sự không ngờ, làm sao bỗng nhiên bản thân có thể thấy Thúy Vũ trẻ tuổi như vậy, nàng còn nhớ rõ Thúy Vũ đã sớm bị bản thân vứt bỏ, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây được? Hơn nữa, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tại sao Thúy Vũ thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi như vậy?
"Tiểu thư, người thật sự hồ đồ rồi sao? Tại sao lại nhìn nô tỳ như vậy?" Thấy tiểu thư nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, Thúy Vũ không nhịn được nhìn kỹ xem có phải bản thân có chỗ nào không ổn không.
Thời điểm trước kia, mặc dù ánh mắt lúc tiểu thư nhìn mình không lấy làm thuận cho mắt lắm, nhưng cũng chưa bao giờ từng nhìn bản thân như vậy, cũng không biết có phải mình với tiểu thư trời sinh bát tự không hợp không mà bản thân cẩn thận hầu hạ tiểu thư trong một thời gian dài như vậy mà tiểu thư vẫn luôn cảm thấy không có gì tốt, bây giờ lúc tỉnh lại lại biến thành như vậy.
"Thúy Vũ, ta có chút hồ đồ, bây giờ là lúc nào? Ta bị làm sao?" Từ trực giác khiến Triệu Tình Lam cảm thấy, mình trọng sinh, hơn nữa còn là trọng sinh về trước kia, chỉ là không biết về năm nào, bản thân còn có thể thay đổi vận mệnh hay không.
"Tiểu thư, người không nhớ rõ sao? Vừa rồi trong phủ xảy ra chuyện, phu nhân..." Thúy Vũ không dám nói tiếp nữa: "Cho nên tiểu thư mới cảm thấy tức giận đến mức nhảy xuống hồ, cũng may kịp thời cứu được, nếu không hiện tại e là..."
Triệu Tình Lam cảm hấy bản thân đã chậm một bước, ông trời đã để bản thân trọng sinh, vì sao lại không thể trọng sinh đến phía trước vài ngày? Mẫu thân hẳn là bị người khác hãm hại bắt gian tại giường, nếu sớm hơn vài ngày, bản thân còn có thể thay đổi tất cả, nhưng bây giờ cái gì cũng đã muộn rồi.
Nghĩ tới điều này, Triệu Tình Lam muốn nguyền rủa, tiếp theo Lộ di nương được làm bình thê, mẫu thân của mình bị hưu, còn bản thân thì từ dòng chính nữ cao cao tại thượng biến thành thứ nữ, trải qua cuộc sống sống không bằng chết.
Nhưng bản thân phải làm thế nào mới có thể thay đổi vận mệnh? Dù nói thế nào thì vận mệnh của bản thân và vận mệnh của mẫu thân cùng một nhịp thở, chỉ cần cứu được mẫu thân thì có thể cứu được bản thân. Chỉ là bây giờ bản thân phải làm thế nào mới có thể cứu được mẫu thân đã bị người khác định tội danh đây?
"Bây giờ phu nhân đang ở đâu?" Triệu Tình Lam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bây giờ không phải là lúc uể oải, cho nên hỏi Thúy Vũ, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nha đầu Thúy Vũ này là người đối với bản thân coi như không tệ, hẳn là không thể hại bản thân, hơn nữa dường như bên người cũng không có người có thể sử dụng.
"Hồi tiểu thư, lúc này phu nhân vẫn còn ở trong phòng, vẫn chưa tỉnh lại, lão thái thái nói là đợi phu nhân tỉnh lại sẽ xử trí phu nhân." Thúy Vũ vội vàng trả lời Triệu Tình Lam.
Lúc này tiểu thư đi e là còn có thể gặp mặt phu nhân một lần, nếu chậm hơn thì có lẽ ngay cả mặt cũng không được gặp, dù sao xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ phu nhân sẽ bị dìm lồng heo.
"Mau đến xem phu nhân, ngươi đi cùng ta." Mặc dù lúc này Triệu Tình Lam cảm thấy trên người không thoải mái, nhưng cũng bất chấp, vội vàng đứng lên ra ngoài cửa.
Trong lòng Thúy Vũ biết đây là lần cuối cùng hai mẫu tử gặp nhau, cho nên cũng không ngăn cản, chỉ là nhanh chân chạy vào lấy chút bạc, chỉ nghĩ lát nữa sẽ hối lộ người trông cửa một chút, nếu không tiểu thư sẽ khó đi vào. Bây giờ không thể so với ngày xưa, tiểu thư cũng không còn quý giá như trước kia nữa rồi.
Triệu Tình Lam dẫn Thúy Vũ vội vàng đến Hành Hương viên mà mẫu thân ở, ở cửa quả nhiên có ma ma đang trông coi, Triệu Tình Lam nhận ra hai ma ma này, chính là hai ma ma bên cạnh nãi nãi, nghĩ đến không phải là người của Lộ di nương bên kia, cho nên Triệu Tình Lam hít sâu một hơi, đi đến trước hai người này nói: "Làm phiền hai vị ma ma, ta muốn vào gặp mẫu thân của ta được không?"
Hai người này liếc nhau, đại tiểu thư đã mở miệng, lẽ ra không thể không cho vào, nhưng lão thái thái bên kia rất nghiêm khắc, hiện tại phu nhân là tội nhân, ai cũng không thể gặp, bản thân hai người nên làm như thế nào cho phải?
"Hai vị ma ma thương tình để tiểu thư nhà ta vào một chút đi, cái khác không biết, nhưng coi như trước kia tiểu thư đối xử với hạ nhân chúng ta rất tốt mà mắt nhắm mắt mở?" Thúy Vũ vôi vàng tiến lên nói. Vừa nói vừa nhét một ít bạc vụn lúc nãy trước khi ra cửa có lấy vào trong tay Hoàng ma ma ở tương đối gần.
Hai ma ma này cũng biết, trước kia tiểu thư và phu nhân chưa bao giờ khắt khe với hạ nhân, bây giờ phu nhân xảy ra chuyện như vậy, tiểu thư đi nhìn một chút cũng là điều nên làm, có điều ngộ nhỡ lão thái thái truy cứu xuống thì phải làm thế nào cho phải.
"Nếu như nãi nãi trách tội xuống dưới thì các ngươi liền đổ lên đầu ta là được, cứ nói là ta nhất định muốn đi vào, các ngươi không ngăn được." Triệu Tình Lam nhìn ra lỗi lo trong lòng hai người này, cho nên mới vội vàng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để hai vị ma ma khó xử."
Thấy Triệu Tình Lam nói như thế, hai người này cũng yên tâm, bởi vậy ý bảo hai người mau mau đi vào, đồng thời cũng không quên nhắc nhở bọn họ nhanh nhanh một chút.
Triệu Tình Lam tạ ơn hai người này rồi dẫn Thúy Vũ vào.
Lúc thấy thấy mẫu thân còn chưa tỉnh lại, bên cạnh cũng chỉ có mỗi nha đầu tên Tinh Quang, người thường xuyên hầu hạ mẫu thân ở lại.
"Tiểu thư đã đến rồi, nhưng phu nhân vẫn còn chưa tỉnh lại." Tinh Quang hành lễ với Triệu Tình Lam sau đó rưng rưng nói.
"Mẫu thân còn chưa tỉnh lại? Tại sao lại ngủ sâu như vậy?" Triệu Tình Lam nghi ngờ hỏi, theo đạo lý sau khi phát sinh chuyện như vậy, dù thế nào thì bây giờ mẫu thân cũng đã tỉnh lại, tuyệt đối không thể ngủ say như vậy.
"Tại sao đến bây giờ phu nhân còn chưa tỉnh lại, nếu không tỉnh lại thì ngay cả cơ hội giải thích cho bản thân cũng sẽ không có mà bị xử tử ngay. Lão thái thái bên kia nói, nếu qua nửa canh giờ nữa mà phu nhân vẫn không tỉnh lại thì trực tiếp xử tử là được." Tinh Quang vẫn không tin phu nhân từ trước đến nay luôn rộng lượng lại làm ra chuyện như vậy, cho nên hi vọng phu nhân mau mau tỉnh lại thanh minh cho bản thân một chút cũng được.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
2 chương
41 chương
190 chương
128 chương