Thiếu nữ hai mươi tám tuổi

Chương 94 : Phiên Ngoại Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn

Sáng sớm, ánh nắng chói chang tràn khắp các ngõ ngách trong hoa viên Nghi Gia, thậm chí giọt sương sớm trên những chiếc chồi non trong sân Cố gia cũng ngả sang màu vàng nhạt, một buổi sáng tươi trẻ và tràn đầy năng lượng. “Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng đeo ba lô nhỏ, đứng trước vườn hồng và hét vào phòng khách: “Chị, chị.” “Đến đây.” Giản Nhất trong phòng ngủ nói vọng ra. “Nhanh lên, bị muộn rồi.” Cố Tiểu Đồng thúc giục. “Đây đây!” Giản Nhất ăn mặc giản dị và thoải mái, mang theo một chiếc túi thời thượng, ghé vào phòng bếp nói: “Mẹ ơi, con với em đi đây.” “Đi đi, chú ý an toàn.” Mẹ Giản đang rửa bát trong bếp. “Vâng.” “Tan học về sớm một chút.” “Con biết rồi.” Giản Nhất chạy chậm ra ngoài, kéo Cố Tiểu Đồng nói: “Chúng ta đi thôi.” Hai chị em nắm tay nhau bước ra khỏi sân, khi đến trạm xe buýt, Giản Nhất giúp Cố Tiểu Đồng sửa lại tóc đuôi ngựa: “Đừng lo, vẫn còn sớm, em không đến trễ đâu.” “Lỡ chị đến trễ thì sao?” Cố Tiểu Đồng nâng mặt lên hỏi. Sau ngày đính hôn Giản Nhất đã đến đường trung học số một Nam Châu để báo cáo. Dựa theo quy định, cô cần phải thực tập một thời gian, chỉ còn mấy tháng nữa là nghỉ hè, Giản Nhất chỉ có thể chờ đến khai giảng mới trở thành giáo viên chính quy. “Sẽ không.” Giản Nhất vuốt ve mặt nhỏ của cô bé. “Cố Tiểu Đồng.” Đúng lúc này một chiếc xe màu xanh dừng lại trước trạm, một cậu bé trạc tuổi Cố Tiểu Đồng ló đầu ra vui vẻ nói: “Cố Tiểu Đồng, lên xe mẹ tớ đi, chúng ta cùng nhau tới trường.” Giản Nhất nhận ra cậu nhóc này, tên là Thôi Dương bạn học từ hồi mẫu giáo của Cồ Tiểu Đồng, rất tận sức muốn trở thành bạn tốt nhất của cô bé, nhiều lần mời Cố Tiểu Đồng đến nhà nhóc chơi nhưng không được, cuối cùng đành chạy qua nhà cô bé làm khách. “Cảm ơn cậu, tớ với chị sẽ ngồi xe buýt.” Cố Tiểu Đồng nắm tay Giản Nhất từ chối. “Ngồi xe của mẹ tớ không được à?” “Không tốt.” Cố Tiểu Đồng trực tiếp cự tuyệt. Thôi Dương có chút thất vọng: “Vậy được, tớ chờ cậu ở trường.” “Ừ.” Giản Nhất khom lưng xin lỗi mẹ Thôi Dương, bà ấy cũng rất thân thiện nói tạm biệt với chị em bọn họ. Xe nhà thôi Dương vừa đi, xe buýt cũng đã tới, Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng lên xe ngồi cạnh nhau, Cố Tiểu Đồng cảm thấy đói bụng móc bánh quy ra chia cho chị gái, sau đó cái miệng nhỏ ngồi cắn rồm rộp. Giản Nhất nắm tay cô bé hỏi: “Tiểu Đồng, vừa rồi tại sao em không ngồi chung xe với Thôi Dương?” Cố Tiểu Đồng tròn mắt nhìn cô trả lời đương nhiên: “Bởi vì có thể ngồi xe buýt ạ.” Giản Nhất hơi ngẩn ra, đúng vậy, đi xe buýt cũng không đến trễ cần gì phải đi nhờ xe nhà Thôi Dương? Khi không có người lớn, Cố Tiểu Đồng sẽ không nhận thiện chí từ người khác, khi có người lớn, những thứ có thể tự làm, cô bé sẽ không làm phiền người khác. Cố Tiểu Đồng luôn có cách suy nghĩ và hành động của riêng mình, điều này khiến Giản Nhất vô cùng thưởng thức, đưa tay chạm vào đầu nhỏ nói: “Tiểu Đồng thật giỏi!” Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu cười toe. Rất nhanh đã đến trường, Giản Nhất đứng trước cổng trường tiểu học nhìn Cố Tiểu Đồng mặc váy hoa đeo cặp nhỏ chạy vào trường, nhịn không được mà thầm khen em gái cô thật xinh. “Tạm biệt chị.” Cố Tiểu Đồng quay đầu vẫy tay với cô. Giản Nhất cũng vươn tay lên: “Tạm biệt, đến trưa ở trong trường chờ chị tới đón.” “Dạ.” Thấy Cố Tiểu Đồng đi vào lớp học, Giản Nhất mới xoay người ra trạm xe buýt đến trường trung học, vừa vào văn phòng giáo viên, đã trông thấy cô Đường Tâm Ninh đang lau bàn. “Cô Đường ạ.” Giản Nhất lễ phép ân cần chào hỏi. Cô giáo Đường cười hỏi: “Lại ngồi xe buýt tới hả?” “Dạ.” “Có nghĩ đến việc mua một chiếc xe thay cho đi bộ không, đón em gái tiện hơn.” Cô ấy cười nói: “Không đắt, đúng không?” “Em đang xem xét ạ, một thời gian nữa sẽ mua.” Trong bốn năm đại học, cô không tiêu tiền của nhà gửi lên mà còn tiết kiệm được một khoản từ mấy cuộc thi cờ vây, mua một chiếc xe cũng dư dả. Lúc đó cô còn lên kế hoạch đem tiền trả nợ ngân hàng, chẳng ngờ bốn năm nay cha mẹ cô đã gửi toản bộ lợi nhuận vào tài khoản của cô mà không giữ lại gì cả. Tiền nợ ngân hàng đều do họ trích tiền lương của mình ra để trả, lúc Giản Nhất chưa trở về, cuộc sống của ba người trong nhà rất thanh bần. Chuông vào học reo lên, Giản Nhất và cô Đường bỏ dở đề tài, cô Đường dẫn Giản Nhất đi đến lớp của cô. Giản Nhất nhìn xuống điện thoại, Lạc Nham nhắn tin báo anh đã về. Thấy vậy, khóe miệng cô không khỏi nở một nụ cười. Tiết một vừa tan, Giản Nhất gọi điện cho anh hỏi: “Anh đưa ông bà nội ngoại về nhà hết chưa?” “Đưa rồi.” “Em còn nghĩ anh sẽ ở lại đó hai ngày.” “Chắc chắn sẽ không.” “Tại sao?” “Em nói xem?” Lạc Nham hỏi lại, đương nhiên là vì cô rồi. Giản Nhất cầm điện thoại ngọt ngào cười. “Tan học anh sẽ đón em nhé.” “Vâng, à đúng rồi, em chuẩn bị mua xe.” “Xe gì?” “Đỡ phải đi bộ.” “Để anh mua cho em.” “Không cần đâu, em cũng có tiền, cúp máy đây, lát nữa gặp.” “Lát nữa gặp.” Cúp máy, Giản Nhất tiếp tục dạy ba tiết nữa, tan học liền chào tạm biệt cô Đường Tâm Ninh đi ra cổng trưởng, Lạc Nham đang thong thả đĩnh đạc đứng đó. “Lạc Nham.” Giản Nhất cười bước qua. Anh rất tự nhiên nắm tay Giản Nhất, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bà xã.” Giản Nhất cười, trộm nhéo ngón tay anh, Lạc Nham bật cười ôn nhu. “Đi thôi, chúng ta đi đón Tiểu Đồng.” Đón được Cố Tiểu Đồng, hai chị em trực tiếp về nhà ngủ trưa. Liên tiếp ba ngày đi học rồi tan học về nhà, Giản Nhất đều ở bên cạnh cô bé. Cuối tuần, ba mẹ Lạc Nham đến đón Cố Tiểu Đồng đi thủy cung chơi, Cố Tiểu Đồng vốn thích xem thế giới động vật nhất, liền hưng phấn đi theo ba mẹ nuôi. Giản Nhất cũng có một ngày rảnh rỗi, nghĩ một hồi cô gọi điện cho Lạc Nham nhưng không ai bắt máy, gọi hai cuộc vẫn vậy, còn ngủ sao? Giản Nhất tự hỏi một lúc, cầm chìa khóa tiểu khu Quân Lan đi tìm Lạc Nham. Quả nhiên, máy tính trong thư phòng còn chưa tắt, Lạc Nham đang ngủ trong phòng ngủ, anh làm việc cả đêm sao? Giản Nhất đi đến mép giường chậm rãi ngồi xổm xuống ngắm nét mặt ngủ say của Lạc Nham. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ngủ say như vậy, gương mặt góc cạnh anh tuấn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, vô hại như một đứa trẻ, Giản Nhất nhẹ giọng gọi hai tiếng: “Lạc Nham, Lạc Nham.” Vẫn ngủ. Giản Nhất duỗi tay chọc vào hàng mi dài vài cái, thấy anh còn ngủ say thì đứng lên chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên bàn tay bị giữ chặt, giây tiếp theo đã ngã vào lồng ngực Lạc Nham, anh dán mặt vào cổ cô nỉ non: “Đừng đi.” “Anh tỉnh lúc nào vậy?” “Là em đánh thức anh.” Giọng nói khàn khàn do thức khuya. “Tối qua mấy giờ anh ngủ?” “Bốn giờ sáng.” “Anh đang bận cái gì vậy?” “Phải hoàn thành một hạng mục.” “Xong chưa?” “Ừm.” “Vậy anh ngủ đi.” Dứt lời, cảm giác được hơi thở thô nặng của người nào đó, nụ hôn ướt át còn vương vấn trên cổ, anh đã kéo bàn tay cô xuống hạ thân tìm kiếm, cô lập tức chạm vào thứ căng cứng, mặt nóng lên, lòng bàn tay trên nếp nhăn nhẹ nhàng trượt, khiến anh run rẩy một trận đè cô xuống giường hung hăng hôn môi. Vừa nóng nảy cởi bỏ bộ đồ ngủ, vừa nhanh chóng xé toạc quần áo của cô một cách thô bạo, lộ ra cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, mỗi một đường cong đều phát ra hormone phái mạnh. Giản Nhất liếc qua một cái, trong lòng nhất thời run rẩy, đôi tay không tự chủ được mà xoa ngực anh, rướn người hôn lên hầu kết lại mút nhẹ một cái, nháy mắt liền nghe thấy tiếng than thở trong cổ họng Lạc Nham. “Giản Nhất, tiếp tục.” Lạc Nham được Giản Nhất đáp lại làm cho mê mẩn, nhưng cũng không chịu nổi sự khiêu khích của cô, đột nhiên tách hai chân cô ra, nhún người một cái đột nhiên đâm vào, lập tức cảm nhận phần thịt phấn nộ co rút.  “Giản Nhất.” “Lạc Nham.” Lạc Nham ra sức lao tới, đôi chân thon dài của cô quấn lấy vòng eo tinh tráng khẽ đáp lại. Anh liền như con sói bị bỏ đói đã lâu, dùng hết sức lực của bản thân công thành đoạt đất, cuối cùng cơ hồ đè ép cô vào góc giường va chạm, ván giường chống đỡ không nổi mà phát ra tiếng vang. “Lạc Nham, nhẹ một chút.” Giản Nhất thực sự chịu không nổi. “Gọi ông xã.” “Lạc Nham.” “Gọi ông xã.” “…” Lăn lộn một hồi, Giản Nhất sức cùng lực kiệt nằm trên giường, Lạc Nham ôm cô vào ngực hôn khắp nơi trên người cô, nhẹ nhàng nài nỉ: “Gọi ông xã thêm lần nữa.” “Ông xã.” Giản Nhất làm ổ trong ngực anh gọi. Lạc Nham vui sướng “ơi” một cái. Giản Nhất không khỏi bật cười, thật ấu trĩ. “Dọn qua đây sống chung với anh đi.” Lạc Nham vuốt ve tấm lưng trần trụi của Giản Nhất. “Không phải bọn mình sắp kết hôn rồi sao?” “Còn tới những bảy tám tháng nữa.” “Nhưng như vậy nhanh quá.” Cô bị anh vuốt ve quá thoải mai, không nghe rõ anh nói những gì, cuối cùng nằm ngủ say trong ngực Lạc Nham. Đợi Giản Nhất tỉnh lại đã là buổi trưa. Cô gọi báo cho mẹ Giản buổi trưa không về ăn cơm, chiều sẽ đến chỗ mẹ Chúc đón Cố Tiểu Đồng về luôn. Mẹ Giản đồng ý, Giản Nhát ở lại ăn trưa với Lạc Nham, buổi tối khi cô rời đi anh cũng không ôm cô giữ lại như trước kia khiến cô có chút khó hiểu. Về đến nhà, nghe mẹ Giản cảm thán: “Thực ra dọn sang ở chung với Lạc Nham cũng đúng, vừa tiện cho con và Tiểu Đồng đến trường, vừa giúp mẹ thích ứng với việc con kết hôn, nhưng con phải thường xuyên về nhà đấy.” Giản Nhất cười hỏi: “Con nói muốn chuyển sang ở cùng anh ấy lúc nào?” “Lạc Nham gọi cho mẹ bảo đấy là ý của con mà.”.