Hà Ngọc Hy cắn nát que kẹo rồi vứt đi, vừa lúc có một chiếc Lamborghini đậu kế bên cô. Cô nhíu mày, vẫn còn trong phạm vi đất của Thiên Vũ, ai dám to gan đi tới đây? Người lái xe đóng cửa đi ra, anh ta tựa vào chiếc xe. Cô không khỏi nhướn mày trước cảnh tượng trước mặt. Vậy mà Dạ Lạc Thần có thể đến được đây. Cô thở hắt ra rồi leo lên xe ngồi. Thấy cô nghe lời một cách lạ thường như vậy, anh không khỏi rùng mình. Anh bỏ qua suy nghĩ rồi lái xe đi. Không khí trong xe quá đỗi ngột ngạt rồi, người thì tâm trung lái xe, người thì chống cằm nhìn ra ngoài. Đáng lẽ cũng không hẳn ngột ngạt, nhưng chỉ vì một câu nói của Dạ Lạc Thần mà ngay cả người đi đường bên ngoài cũng thở không nổi. - Hẹn hò với một thằng nhóc trong tòa biệt thự sang trọng vui quá nhỉ? Để thằng nhóc đấy lái máy bay à!? - ... Không phải nói cũng biết, cô vẫn còn bực vụ bài viết kia. Người thì cũng xử rồi, bài thì cũng xóa rồi, tại sao trong lòng vẫn bứt nhức, khó chịu? Hà Ngọc Hy nở một nụ cười, nụ cười trông rất khó cười: - Thế sao còn đón em? - Không tới đón, để em ở đấy với nó luôn? - Có vẻ anh không tốt lắm, để tâm trạng anh ổn rồi em nói chuyện. - Em càng không nói, anh càng không ổn. Vứt cho anh tô giấm to đùng rồi không chịu trách nhiệm? Em là quá ranh ma rồi, Hy à! - Ha, em trước giờ vẫn vậy. Cô nhếch môi cười, tâm trạng ổn hơn nhiều rồi. Cô tiến lại gần anh, đặt lên má anh một nụ hôn, rồi mỉm cười. Thế này coi như đền bù cho anh đi! Cảm nhận được gì đó, cô lấy khẩu súng lục trong cặp ra. Còn bốn viên, căn bản không đủ. Anh liếc nhìn qua, cười gượng: - Này này, đừng nói hôn anh rồi tính giết đấy nhé! - Im, đi lên một tí tới cái hẻm thì rẽ vào đó. Sau đó thì đi theo em nói. - Em tính giết thật à? - Dạ Lạc Thần bàng hoàng - Không giết để mình chết à? Hà Ngọc Hy mở cửa sổ ra, có bốn viên đạn, không thể phí. Cô bắn phát thứ nhất, thủng hai lốp xe của chiếc Ferrari màu đen đi đằng sau. Vẫn còn tới 2-3 chiếc nữa, căn bản đối phó không ổn. Có người muốn giết cô! Dạ Lạc Thần nhìn vào gương chiếu hậu, nụ cười trên môi anh vụt tắt. Cái loại tình huống trớ trêu gì đây? Anh không thể có một ngày bình yên với vợ của mình sao? Người bọn chúng nhắm là cô, anh càng không để bọn chúng tới gần. Anh gọi Nam Phong mang người tới, chỗ này là địa bàn của cô, chắc chắn sẽ không sao trong thời gian chờ người. Anh chưa kịp mở lời nói với cô thì đã nghẹn lời trước cảnh tượng trước mắt. Cô từ khi nào đã lấy được một khẩu Beretta 92 và một khẩu FN Herstal FNP-9 mà anh đã dấu rồi? Đã thế, cái tư thế như sắp mở cửa lao ra ngoài xe là thế nào? Hà Ngọc Hy tính làm gì? - Ra khỏi hẻm là đường lớn, anh thả em xuống. - Em tính làm gì? Giờ mà xuống không phải chết sao? - Chết? Địa bàn của em, hiên ngang như vậy, người chết là bọn họ. Em báo với A Liên rồi, anh chạy trước đi. - Hừ, đến nước này rồi mà em không nhờ anh, lại nhờ thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ấy sao? - Được, nếu anh muốn thì ra. Chết, em không quản! - Chết rồi để em đi với thằng khác? Anh không ngu! Hà Ngọc Hy mỉm cười, một nụ cười rất ranh ma. Bây giờ sẽ là chiến trường, chiến trường của cô. Lâu rồi không vận động, sẽ ổn đấy chứ? Nhìn sơ qua, người đứng sau chỉ có Lạc Tịnh Nhã. Chỉ có cô ta mới mong cô chết. Tiếc thay, vở kịch này nên kết thúc rồi! Chiếc Lamborghini dừng lại chưa được một giây, cô đã nhanh chân mở cửa ra ngoài. Mấy chiếc xe đằng sau cũng dừng theo, một loạt người chạy ra. Tên cầm đầu bọn họ là tên lần trước mình giao cho Lão Hắc và Lão Bạch tự xử. Ôi chà, hai lão già này, lần đâu tự tha người, giỏi lắm! - Có vẻ lần trước tôi nhẹ tay, tha cho ngươi nên giờ không biết điều? Cô cầm cây súng chĩa thẳng vào người hắn ta. Hiện tại cách nhau chỉ 5m, có thể bắn được, chỉ có điều.... Nếu trượt, cô sẽ phí mất một viên đạn. Chẳng qua, cô rất thích trò mèo vờn chuột. - Hừ, oắt con! Người nói linh tinh gì đấy? Tao chỉ biết mày là đứa giết Đại Ca của tao, tao đến đền mạng - Đại Ca? À, hóa ra song sinh. Trong lúc Hà Ngọc Hy đang đánh lạc hướng bọn chúng, Dạ Lạc Thần đã chuồn ra đằng sau giết mấy tên còn lại. Bọn chúng nhiều hơn anh tưởng, đối phó với một cô gái nhỏ mà mang tới hơn 30 người? Có phải quá lố rồi không? Mỗi người đều có võ thuật và kĩ năng giết người rất tốt, là ai luyện ra đây? - Chậc, tính ăn cháo đá bát à? Hà Ngọc Hy bị một đám người bao quanh, cô nhẹ nhàng nói một câu khiến họ sửng sốt. Trước mặt cô là khoảng 20 người là ít, thế nhưng lại khó đối phó. Khốn kiếp thật, hồi trước được hai lão già kia nhờ dạy võ thuật cho đàn em. Bây giờ bọn chúng dùng kĩ xảo đánh nhau của mình để đánh lại cô. Cô làm việc tốt như thế, sao ông trời nỡ lòng nào chứ? Bên Dạ Lạc Thần đã đánh vơi bớt được một nửa, nhưng vẫn còn quá nhiều. Nãy giờ đánh, anh cũng bị thương rất nhiều rồi. Nếu đánh nữa, chỉ sợ cùng lắm là gãy tay gãy chân, nguy hiểm thì cũng chết. Bọn này nhất định không phải dạng vừa. Không biết từ lúc nào, một tên ranh ma đánh lén từ phía sau. Cũng may anh kịp thời né được, một nhát dao chỉ trúng phần bả vai, một nhát nữa gần tim. Anh dần hoa mắt, chỉ sợ chết ở đây. Ha, không ngờ anh học võ nhiều năm rồi mà vẫn không tốt lên được. Quả nhiên, anh chỉ hợp với phong cách ngồi trong phòng làm việc hoặc đánh trên game. Vốn dĩ anh không đủ mạnh! Là anh quá yếu! - A Thần!!! Hà Ngọc Hy từ phía sau chạy lên đỡ anh dậy, cô mà không chạy tới, anh có khi bị bọn họ giết ở đây mất. Anh đứng dậy, sắc mặt hơi khó coi, anh chậm rãi nói: - Anh ổn, không sao... Em trốn đi, mục tiêu của họ là em. Sắp có người tới cứu rồi... - Nhưng, anh.... Không, nghe em, anh bị thương nặng lắm rồi. Ra kia nghỉ đi! - Bị thương như thế này có là thế nào? Em cũng bị thương rồi không phải sao? Hà Ngọc Hy nhìn lại số vết thương trên người mình. Cùng lắm thì chỉ có vết xước trên mặt với tay chân. Còn anh? Hai nhát dao, một phát súng gần tim, xương gần như vỡ nát. Thế mà bảo không sao? Anh coi thường cô quá rồi! Cuộc "ân ái" của cô lại bị chen ngang bởi một tiếng súng. Cô không cần nhìn, hai hàng nước mắt cố không tuôn, cô giơ tay bắn. Viên đạn bạc từ trong nòng súng cô vừa bắn ra, xuyên thẳng qua viện đạn của bọn chúng, bay xuyên qua đầu tên cầm đầu. Cô đỡ anh ra chỗ chiếc Lamborghini, cho anh nằm nghỉ. Bây giờ, một mình cô quét sạch! - Có vẻ tao không lên tiếng bọn mày làm càn? - Tao không cần biết, anh em xông lên! Trả thù cho Đại Ca và Nhị Ca! - He, thú vị lắm nha! Cô nở một nụ cười mê hoặc lòng người. Cô không nên phí đạn với bọn tép riu này. Thằng cầm đầu và mấy đứa võ tốt chết hết rồi, bọn này một con dao găm dư sức! Cũng may cô không dạy cho nhiều người, lần này nhất định không dạy bừa nữa. Cô nhanh chóng chém sạch bọn họ. Dám trong địa bàn của cô mà hoành hành, gan không lớn. Vậy mà cô còn hi vọng A Liên sẽ tới xử lí, rốt cuộc vẫn phải động tay động chân. Hà Ngọc Hy vứt con dao xuống, đám xác chết này phải kêu người dọn thôi. Cô cũng phải nhanh đưa Dạ Lạc Thần đi bệnh viện, nãy máu chảy ra nhiều quá, chậm nữa chắc anh mất mạng thật. - Cẩn thận!!! - Hả!?