Thiên Vu

Chương 796

Nói đến, sở dĩ vừa rồi Trần Lạc lập tức chạy đi, kỳ thực chân chính muốn tránh không phải Tuyết Thiên Tầm, càng không phải Mạc Khinh Sầu, người hắn muốn tránh là Lạc Anh, bởi vì trước đó chạm phải ánh mắt tràn ngập u oán kia của Lạc Anh, hắn liền ý thức được không ổn, sau đó lại nghĩ đến khi mình còn ở biên hoang đã từng lấy ra tinh thần chi hồn Đại Diêm La, không cần nghĩ cũng biết Lạc Anh nhất định đã nhận ra mình. Lạc Anh là nữ nhân hắn không muốn đối diện nhất trên thế giới này, không phải một trong. Kể từ khi biết Lạc Anh là nữ nhân từng có đoạn tình cảm vói mình tại thế giới xa lạ kia, Trần Lạc vẫn không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào, đặc biệt là tận mắt nhìn Lạc Anh tại Tiểu Kim Câu nguyền rủa mình, biết nàng đang hận muốn chết, điều này càng thêm khiến hắn không biết nên làm sao. Cũng không phải hắn không từng thử giải thích, lúc hắn hóa thân thành Thông Thiên Lão Tổ tại tiểu linh giới từng lỗ lực giao lưu với Lạc Anh, kết quả đúng như dự liệu, Lạc Anh hận không thể ăn tươi nuốt sống chính mình. Dù sao cũng ở chung với nhau hai, ba năm tại thế giới xa lạ, Lạc Anh là nữ nhân như thế nào, Trần Lạc cũng hiểu rõ, nhưng nếu phải dùng một câu nói để đánh giá Lạc Anh, như vậy Trần Lạc nhất định sẽ nói, thời điểm Lạc Anh muốn làm nữ nhân, nàng nữ tính hơn bất kỳ nữ nhân nào, khi Lạc Anh muốn làm đàn ông, nàng thậm chí còn mạnh mẽ hơn bất kỳ người đàn ông nào. Tại thế giới xa lạ kia, quãng ngày tháng góp gạo thổi cơm chung với nhau, cũng tương tự, khi nàng tùy hứng, sẽ tùy hứng hơn bất kể người nào, khi điên cuồng sẽ điên cuồng hơn bất kể người nào, lúc yêu càng là yêu oanh oanh liệt liệt, lúc hận cũng là u oán hơn bất kể ai, lạnh lùng hơn bất kể ai, tàn nhẫn hơn hết thảy. Trần Lạc còn nhớ rõ khi ở thế giới xa lạ, khi một người chị em thân thiết của Lạc Anh bị nam nhân xấu xa phá thân, kết quả Lạc Anh trực tiếp tìm đến tên nam nhân đó rồi thiến hắn, cái ký ức đẫm máu ấy hiện tại khiến Trần Lạc nhớ lại vẫn còn thấy nhút nhát, loại chuyện như thế, Lạc Anh từng làm không ít lần ở thế giới xa lạ kia. Đây là một nữ nhân rất coi trọng tình cảm, cũng là một nữ nhân trước giờ không hề biết che đậy nỗi lòng, nàng vui, mừng, yêu, ghét đều thể hiện rõ lên trên mặt, chưa bao giờ che giấu, cũng chưa bao giờ ẩn giấu, nàng không thích, cũng xem thường việc này. Lần này cùng một dạng, trên dung nhan yêu diễm của Lạc Anh không hề có ý cười, chỉ có là vô tận ưu thương, đôi con mắt quyến rũ mê người cũng không còn câu hồn đoạt phách như lúc bình thường, có chăng chỉ là vô số u oán. Gặp phải Lạc Anh, Trần Lạc gần như theo bản năng, chuẩn bị một lần nữa chạy trốn. Chỉ là vừa muốn động, âm thanh của Lạc Anh đã truyền đến: - Ngươi chạy đi, ngươi dám chạy khỏi tầm mắt của ta, ta liền dám chết ở chỗ này. Nghe vậy, Trần Lạc không thể không đứng lại. Nếu như Lạc Anh nói nàng sẽ chết ở chỗ này, như vậy nàng nhất định nói được là làm được, Trần Lạc hiểu rõ Lạc Anh, cũng như Lạc Anh hiểu rõ loại như hắn. Hắn xoay người, quả nhiên thấy Lạc Anh cầm trong tay một cây chủy thủ đã gác lên trên cổ của nàng, nhìn chằm chằm Trần Lạc, phức tạp nói: - Ngươi chạy đi, ngươi có gan cứ tiếp tục chạy đi. Trần Lạc rất đau đầu, cũng không biết nên nói gì, phải làm gì. - Không phải ngươi rất muốn chạy đi sao? Ở thế giới kia là thế, ở thế giới này cũng là thế. Lúc ở thế giới kia, ta làm như vậy, ngươi ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp chạy đi, hiện tại có muốn thử lại mồn lần không? Hả? Ở thế giới xa lạ, vào thời điểm ly biệt, Lạc Anh cũng từng lấy cái chết áp chế hắn, lúc đó Trần Lạc cho rằng nàng đùa giỡn, bởi vì hắn nghĩ Lạc Anh cũng không phải là một nữ nhân yêu không nổi, hận không nổi, nàng tuyệt đối sẽ không dùng cái chết đi uy hiếp một nam nhân, nàng không cần, cũng xem thường việc này, nhưng lúc đó Trần Lạc sai rồi. Trên thực tế đúng như Trần Lạc nghĩ, Lạc Anh xác thực không phải là một nữ nhân yêu không nổi, hận không nổi, càng không dùng cái chết đi uy hiếp một nam nhân. Chỉ là Trần Lạc không biết, Lạc Anh lấy cái chết, cũng không phải là vì yêu không nổi, không phải vì hận không nổi, càng không phải vì uy hiếp hắn, chỉ vì nàng muốn biết hắn có quan tâm đến mình thôi không, chỉ thế mà thôi, không có gì khác. - Ở thế giới kia, lúc đó ngươi chẳng buồn để ý đến sống chết của ta, hiện tại còn đứng lại làm gì, lúc đó ngươi còn chạy thật nhanh, chẳng phải không bận tâm tới ta sao? Không phải chẳng có vấn đề gì sao? Chạy đi, ta đã từng chết một lần, lại chết một lần nữa cũng không sao, cho dù chỉ là chứng minh một chuyện duy nhất, cho dù làm cũng vì một nam nhân duy nhất, ta vẫn cam tâm tình nguyên. Trần Lạc cố gắng không nói gì, hắn biết đang chờ đợi mình chính là Lạc Anh thẩm phán, còn nàng thẩm phán trước giờ đều chỉ là diệt tâm, không diệt người, phá hủy ngươi triệt để từ tinh thần, phá hủy ngươi triệt để từ ý chí, không cần hoài nghi, Lạc Anh tuyệt đối có bản lĩnh này. Cái gì cần tới đều sẽ tới, Trần Lạc cũng quyết định thản nhiên đối mặt, suy nghĩ một chút, nói: - Kỳ thực ta vẫn muốm tìm một cơ hội nói chuyện với ngươi, chỉ là lần nào ngươi cũng như mất đi lý trí, căn bản không cách nào bình tĩnh… Lời còn chưa dứt, Lạc Anh trực tiếp ngắt đứt, nói: - Bộ dáng của ta như mất đi lý trí sao? Nhìn ta lúc này chẳng lẽ không bình tĩnh sao? - Ngươi cầm chủy thủ gác lên cổ còn nói bình tĩnh sao? - Thật không tiện, Trần tiên sinh, từ xưa tới nay đây là hành độc đặc biệt của ta trong những lúc ta bình tĩnh nhất, trước kia là thế, hiện tại cũng thế, sau này cũng là thế, ngươi thích cũng được, không thích cũng được, không phụ thuộc vào ngươi. - Đến tột cùng là ngươi có muốn nói chuyện hay không? - Nói chuyện? Ngươi có chuyện gì nói với ta? Ngươi có tư cách gì nói với ta? Chúng ta chẳng có chuyện gì đáng nói cả. - Nói chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, chúng ta sẽ nói chuyện gì? - Nói ngươi ở thế giới kia lừa gạt ta thế nào, chơi trò mập mờ với ta như thế nào? Theo ta lên giường như thế nào? Làm tình với ta như thế nào? Còn chơi trò như gần như xa với ta, bỏ rơi ta như thế nào? Còn có ngươi trêu đùa tình cảm của ta ra sao? Không phải ngươi muốn nói với ta sao? Ta đang đợi ngươi nói đây, nói đi chứ? “…” Trần Lạc không biết nói gì, cau mày, đành nói: - Mọi người đều đã trưởng thành, chuyện yêu đương nam nữ giữa hai người, vui thì đến, không vui thì chia tay, chuyện này rất bình thường, ngươi không cần phải chấp nhất như thế đi. Trần Lạc không nói còn tốt, vừa nói xong, Lạc Anh vốn còn bình tĩnh nhất thời nổi giận lên, trực tiếp ném chủy thủ, một tay xông tới bóp lấy cổ Trần Lạc, giận không kiềm chế được, hét lên: - Tên nam nhân thối tha nhà ngươi, còn nói vui thì đến không vui thì chia tay sao? Mẹ nhà nó, lúc đi ngươi có nói với ta sao?