Thiên Vu
Chương 792
- Chúng ta làm như vậy, thực sự có đúng không? Hiện giờ ta đang rất hoang mang, các ngươi có thể nói cho ta biết không?
Đường Bỉnh Nhiêm hoang mang, ba người Trường Hận, Mạn Đà La, Vũ Yêu sao không hoang mang chứ?
- Ngay từ đầu chúng ta còn chưa chân chính biết được, chỉ là hiện tại càng hoang mang hơn, đúng không?
Đường Bỉnh Nhiêm vuốt ve ánh sáng phát ra từ núi Táng Cổ, giống như đang nghịch nước, lại hỏi:
- Các ngươi nói xem, ái hận tình cừu từ kiếp trước thực sự sẽ kéo dài cho tới kiếp này sao?
Lại là một câu hỏi các nàng không biết, cũng không muốn trả lời.
- Vận mệnh chém không dứt, không thể tách rời nhân quả, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có điểm dừng, thật khiến người ta buồn nôn, nếu kiếp này có cơ hội gặp lại vận mệnh của kiếp trước, Đường Bỉnh Nhiêm ta nhất định sẽ không chút do dữ đạp chết kỹ nữ kia.
Dứt lời, Đường Bỉnh Nhiêm chẳng hề quay đầu lại, trực tiếp bước vào núi Táng Cổ.
Đường Bỉnh Nhiêm đi rồi, Vũ Yêu cũng mở mắt ra, bước vào núi Táng Cổ, sau đó truyền lại âm thanh:
- Hi vọng không gặp lại.
Vũ Yêu cũng đi, chỉ còn Trường Hận và Mạn Đà La đứng lại, hai người cùng trầm mặc hồi lâu, Mạn Đà La nói:
- Nếu vận mệnh thực sự chém không dứt, nhân quả thực sự không thể tách rời, vậy chúng ta là những chuyện này còn có ý nghĩa gì.
- Hiện tại Vận Mệnh chi thư còn đang gây dựng lại, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Có nghĩ tới thất bại không?
- Có!
- Thất bại rồi thì sao?
Trường Hận lắc đầu một cái, nhẹ giọng đáp:
- Không cần phải lo!
Dứt lời, lại nói:
- Hoặc là yêu kinh thiên động địa một hồi, hoặc là hận hủy thiên diệt địa một hồi, bất quá kết quả đều là công dã trang, chỉ là một giấc mộng mà thôi, lưu lại không biết bao nhiêu gánh thống khổ, đây là vận mệnh của chúng ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có điểm dừng, không có chung kết, chết cũng không thể chạy trốn.
- Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?
- Không biết, ta chỉ là cảm giác như vậy thôi, lẽ nào ngươi không có?
- Có!
Cũng giống như Trường Hận, Mạn Đà La cũng có loại cảm giác tương tự, đối mặt với Trần Lạc, các nàng đều có một loại cảm giác vừa yêu vừa hận, cũng có cảm giác dằn vặt, bởi vì các nàng đều từng có một giấc mộng, trong mộng các nàng yêu một nam nhân, từ yêu chuyển thành hận, cuối cùng nhận lấy thương cảm đầy mình, thống khổ không chịu nổi. Mỗi một giấc mộng cũng như luân hồi chuyển thế, ngay cả chính các nàng cũng từng nằm mộng không biết bao nhiều lần, mỗi một giấc mộng đều là một dạng, phảng phất như đời đời kiếp kiếp không thoát khỏi dây dưa với một nam nhân, nam nhân kia chính là Trần Lạc, bất kể là Trường Hận hay Mạn Đà La đều có thể cảm giác được, chính vì như thế, các nàng mới hi vọng Trần Lạc chết.
- Có nghĩ tới lại yêu một hồi, lại hận một hồi hay không?
- Ta thật tình cảm thấy được rồi, cũng không muốn tiếp tục lại bị ái hận tình cừu dằn vặt cho thống khổ không chịu nổi, những nằm gần đây không biết gặp phải bao nhiêu ác mộng như vậy, thực sự quá mệ mỏi.
- Đây cũng chỉ là mộng thôi, cũng có thể sẽ thay đổi ở đời này, kiếp này.
- Chó không đổi được tính ăn phân, mặc kệ luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần vẫn là một dạng, đây là do tính cách gây ra, là trong số mệnh đã định.
- Vạn nhất thì sao?
- Mạn Đà La, ngươi nhìn mười mấy cô nương kia một chút, ngươi cảm thấy sẽ có vạn nhất sao?
Nhớ tới một đám cô nương như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Táng Hoa, Tri Thu đang đợi bên trong phòng, trên dung nhan nghiêm túc của Mạn Đà La không nhìn được toát lên một tia cười khổ bất đắc dĩ, rù rì nói:
- Nếu lần này chúng ta thất bại, lẽ nào thực sự không còn con đường thứ ba để đi sao?
- Có!
Trường Hận rất bình tĩnh, nói:
- Làm như Đường Bỉnh Nhiêm, tìm cơ hội đi cường bạo ả kỹ nữ vận mệnh kia.
- Trường Hận, khi nào người học được kiểu nói giỡn vậy?
- Ta không có nói giỡn!
- Có lẽ vậy!
Mạn Đà La cũng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, thật lâu sau mới nói:
- Có lẽ đây là cách tốt nhất, bất quá theo ta được biết, rất nhiều rất nhiều người cũng muốn cường bạo ả kỹ nữ vận mệnh này, nhưng cuối cùng… Đều không ngoại lệ, đều bị ả kỹ nữ kia cường bạo…
- Chính vì thế, lần này chúng ta nhất định phải thành công, Trần Lạc cần phải chết!
...
Núi Táng Cổ hiện thế, giống như thần tích giáng lâm, ẩn chứa ảo diệu vô thượng, khiến cho thế giới này được vẻ vang, cho những kẻ hèn được hưởng thụ ánh sáng quang minh thần thánh, đại địa được soi sáng, ban ngày được kéo dài, phóng thích ra linh tức thượng cổ cực kỳ nồng đượm, có thể nói là thế giới lý tưởng, tựa như có thể dựng hóa vạn vật, sinh sôi liên tục, cuồn cuộn không ngừng, đại địa như hồi xuân.
Ngày tiếp theo, người tu hành từ khắp nơi trên thế giới bắt đâu tụ tập quy mô lớn hướng về biên hoang, đại đa số những người này trước đó đều không tin núi Táng Cổ sẽ hiện thế, hơn nữa biên hoang cũng quá nguy hiểm, không đáng chỉ vì một truyền huyết hư vô mờ mịt rồi đi tới đó mạo hiểm, hiện tại núi Táng Cổ dĩ nhiên hiện thế, chứng minh truyền thuyết là có thật, trong lúc nhất thời hầu như mọi người trên thế giới đều đang tiến về phía biên hoang.
Lít nha lít nhít, đếm không hết người, những gia tộc lớn nhỏ, từng đoàn thương các, từng đoàn vinh quang và học viên từ các học viện trên thế giới đều lục tục chạy đến. Sau khi đi tới biên hoang, chuyện thứ nhất bọn họ nghe được chính là sự tích điên cuồng Trần Lạc một thân một mình đấu trăm vạn vinh quang giả, linh tượng che kín bầu trời, biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, long linh thủ hộ, còn có tinh thần chi hồn Đại Diêm La, pháp tắc tự nhiên, rất nhiều thành tựu nghịch thiên, khiến người ta nghe đến trợn mắt há mồm.
Khi nghe tới Trần Lạc chém hơn trăm thiên kiêu, giết hơn ngàn đoàn trưởng, diệt trăm vạn vinh quang giả, bọn họ càng thêm tê dại da đầu. Cuối cùng còn nghe nói hơn chục vị đại lão bậc Vu sư đại thần thông cũng bị Trần Lạc đánh cho nửa sống nửa chết, ngay cả sứ giả Vân Đoan cũng bị hắn chém giết, thẩm phán từ Vân Đoan cũng không làm gì được hắn mảy may. Còn nghe nói Trần Lạc kia tựa hồ quá mức nghịch thiên, trêu chọc đến người người oán trách, vì thế ông trời hạ xuống hơn hai mươi đạo thẩm phán chi nguyên, có người nói Trần Lạc bị thẩm phán chết rồi, cũng có người nói Trần Lạc đã tiến vào núi Táng Cổ.
Vì thế mọi người đều nghị luận sôi nổi, còn Trần Lạc đến cùng có bị thẩm phán chết đi, hay là đã tiến vào núi Táng Cổ thì chẳng ai biết được đáp án chân chính. Có vẻ những người này đi đến biên hoang tựa hồ cũng không có quá nhiều tâm tư đi thảo luận việc này, dù sao vùng đất truyền thuyết như núi Táng Cổ hiện thế, ai cũng muốn đi vào tìm hiểu hư thực, chưa nói tới vùng đất núi Táng Cổ ẩn giấu bí mật thượng cổ, nếu có thể tìm đến một hay hai linh bảo thượng cổ, như vậy đã đủ giàu to rồi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương