Thiên Vu
Chương 741
Đáng ăn mừng chính là, vô số vinh quang giả tụ tập tại biên hoang đều biết tại biên hoang bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh tình huống bất ngờ, thế nên đã sớm bố trí tốt trận pháp, phòng ngừa chính là loại ma thú xâm lấn quy mô lớn này, các đại đoàn vinh quang tụ tập cùng một chỗ, chờ bên trong trận pháp, cùng liên thủ công kích đám Nghịch Lân Huyết Công điểu kia.
Trong lúc nhất thời, vùng biên hoang hỗn loạn không tả nổi, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận vang lên bên tai không dứt, mọi người đều bận rộn đối phó Nghịch Lân Huyết Công điểu, không có người để ý đến trong trang viên Mạn Đà La đã xảy ra chuyện gì.
Giờ khắc này, nơi đây đang diễn ra hỗn chiến kịch liệt, khi Nghịch Lân Huyết Công điểu kéo tới, cũng không biết là ai ra tay trước, tỉnh cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, ai cũng không biết rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, quả thực quá hỗn loạn, khắp nơi đều là Vu pháp, khắp nơi đều là Trận pháp. Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng suốt. Bất kể là Lạc Anh hay Tiết Thường Uyển, hay Hiên Viên Đồng cùng với chúng nữ thần khác của Kiếm Và Hoa Hồng, các nàng đều không muốn là một người đứng xem, nhưng Mạn Đà La phu nhân hết lần này tới lần khác muốn các nàng chỉ là người đứng xem trong sự kiện lần này, các nàng biết Trần Lạc gặp nguy hiểm, vẫn nỗ lực muốn rời khỏi nơi này đi trợ giúp Trần Lạc, có điều Mạn Đà La phu nhân căn bản không cho đi, đặc biệt là Lạc Anh hầu như đã sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng đáng tiếc vẫn không làm nên chuyện gì, Mạn Đà La phu nhân cường đại, tuyệt đối không phải nàng có thể so bì.
Khi Nghịch Lân Huyết Công điểu kéo tới quy mô lớn, Lạc Anh biết chuyện không ổn, khổ sở cầu khẩn Mạn Đà La phu nhân, nàng là thế, Tiết Thường Uyển cũng thế, Hạ Mạt cũng thế, Tiểu Thanh Quân, Bạch Phiêu Phiêu, Hiên Viên Đồng cũng thế, sau đó ngay cả Tri Thu, Nhan Vô Lệ, Cổ Du Nhiên đều hi vọng Mạn Đà La phu nhân đừng có khoanh tay đứng nhìn, thả các nàng rời đi.
- Tỷ tỷ, ngươi cho các nàng đi đi.
Tiểu Mạn Đà La cũng không nhịn được.
- Phu nhân, chúng ta thực sự phải làm như vậy sao?
Táng Hoa vẫn trầm mặc không nói cũng mở miệng khuyên bảo, cho dù nàng từ đầu đã biết Mạn Đà La phu nhân sẽ làm như vậy, nhưng khi tất cả chân chính xảy ra, vẫn có chút không đành lòng.
- Các nàng như vậy cũng hiểu được, Táng Hoa, lẽ nào ngay cả ngươi cũng không biết?
Mạn Đà La phu nhân từ trước đến giờ không câu nên nói cười, càng nghiêm khắc.
- Trường Hận chỉ nói với ta, hắn có chung nhịp thở với vận mạng chúng ta, đối với chúng ta càng là một nhân quả sai lầm, nếu hắn không chết, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến chúng ta.
- Nhân quả sai lầm là sao?
Hiên Viên Đồng không biết, các nàng Lạc Anh, Tiết Thường Uyển càng không biết.
Táng Hoa không có trả lời, bởi vì chính nàng cũng không quá rõ, chỉ biết được đại khái, không khỏi nhìn về phía Mạn Đà La phu nhân, hi vọng nàng có thể giải thích.
- Thất Nương, trước tiên ngươi dẫn theo Phiêu Phiêu và Thanh Quân tránh ra ngoài một chút.
Dạ Thất Nương gật đầu, dẫn theo Bạch Phiêu Phiêu và Thanh Quân cùng rời đi.
Anh mắt lạnh lùng của Mạn Đà La phu nhân xẹt qua trên khuôn mặt mỗi một vị nữ thần ở đây, trầm ngâm chốc lát, sau đó nói:
- Chuyện đến nước này, nói cho các ngươi biết cũng không sao, rất lâu trước đó, ta và Trường Hận, Đường Bỉnh Nhiêm, Đường Phi, Vũ Yêu đã từng một lần tiến vào phong ấn Táng Cổ, ở đó chúng ta biết được rất nhiều chuyện, cũng biết có tồn tại một người cùng chung nhịp thở nhân quả với chúng ta, cái đó cũng gọi là vận mệnh. Cho đến ba năm trước đây, Trần Lạc lần đầu tiên làm trái ý trời, chúng ta mới xác định hắn chính là người cùng liên quan đến vận mệnh bọn ta.
- Ta không biết giữa hắn và chúng ta đến cùng là có nhân quả gì, cũng không biết điều này sẽ ảnh hưởng thế nào tới vận mạng của chúng ta, cũng mặc kệ là ta hay Trường Hận, Hay là Đường Bỉnh Nhiêm, cả Đường Phi đều có một loại cảm giác, loại cảm giác này ta biết rõ, là một loại cảm giác sợ hãi, chúng ta thậm chí liếc hắn một cái cũng cảm thấy sợ, chúng ta không biết đến tột cùng là sợ cái gì, nhưng là rất sợ.
- Vốn ta cho rằng chỉ cần không quen biết hắn liền có thể bình an vô sự, nhưng sau đó mới phát hiện chúng ta nghĩ quá đơn giản, người này từ lần đầu tiên làm trái ý trời bắt đầu từng bước ép tới gần, ta có thể cảm giác được, Trường Hận các nàng cũng có thể, đặc biệt là theo thời điểm phong ấn Táng Cổ hiện thế càng lúc càng gần, chúng ta ngày càng cảm giác được sợ hãi, thậm chí cảm giác được nếu như hắn thực sự tiến vào phong ấn Táng Cổ, nhất định sẽ phát sinh một chuyện đáng sợ, loại cảm giác này vô cùng rõ ràng.
- Bất kể là ta, là Trường Hận, đều muốn người này chết đi, chỉ có hắn chết, chúng ta mới không còn lo lắng hãi hùng, cũng không cần lo lắng vận mệnh bản thân sẽ thay đổi vì hắn, nhưng nếu tự tay đi giết người có chung nhịp thở vận mệnh với mình, đồng nghĩa với việc tự thay đổi vận mệnh, chúng ta không ai biết sẽ phát sinh cái gì.
- Chân chính muốn giết Trần Lạc là các ngươi? Tất cả những thứ này đều là do các ngươi giở trò quỷ sau lưng?
Lạc Anh giống như ý thức được điều gì, có chút không dám tin tưởng.
- Anh tử, không nên nói chuyện lung tung.
Táng Hoa biết Lạc Anh hiện tại vì quá mức lo lắng cho Trần Lạc thế nên đã bắt đầu mất đi lý trí, lo lắng nói.
- Ngươi sai rồi, Anh tử, tất cả chuyện phát sinh hiện tại không hề có một chút quan hệ với chúng ta, tất cả những thứ này đều do tự mình hắn tìm đến, mười đại đoàn vinh quang muốn giết hắn, là vì hắn có trình độ trong lĩnh vực Trận pháp đã uy hiếp nghiêm trọng đến rất nhiều lợi ích người ta, Vân Đoan ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, là bởi vì bọn hắn muốn thăm dò Trần Lạc.
- Thăm dò cái gì?
- Bọn họ muốn biết Trần Lạc đến tột cùng là một tồn tại thế nào, Trần Lạc hai lần làm trái ý trời, Vân Đoan không thể không kiêng kỵ một người như vậy, mặt khác bọn hắn cũng như chúng ta, đều muốn giết Trần Lạc nhưng lại không dám động thủ, chúng ta bởi vì nhân quả sai lầm không biết sẽ dẫn đến phát sinh cái gì, còn Vân Đoan vì Trần Lạc hai lần nghịch thiên nhưng vẫn bình yên vô sự, bọn họ không dám tùy tiện động thủ, thế nên mới để cho Tư Đồ Nam ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa.
- Các ngươi còn không biết, muốn Trần Lạc chết nhưng lại không dám trực tiếp động thủ, ở đây không chỉ là chúng ta, cũng không chỉ là Vân Đoan, đồng thời còn có một vài người đến ngay cả ta cũng không biết là nhân vật gì.
Mạn Đà La phu nhân đứng lên, tựa như cảm ứng được gì, nói:
- Nhưng người này từ sau khi Trần Lạc tiến vào vùng biên hoang vẫn âm thầm nhìn chằm chằm trong bóng tối, tuy rằng ta không biết bọn họ là tồn tại thế nào, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì khiến bọn họ không dám trực tiếp động thủ, nhưng có thể khẳng định một điều, bọn họ và chúng ta giống nhau, đều không hi vọng Trần Lạc tiến vào phong ấn Táng Cổ, đồng thời cũng hi vọng Trần Lạc chết ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
800 chương
110 chương
45 chương
971 chương
50 chương