Thiên Vu
Chương 713
Trần Lạc cười cười, đưa tay nâng cằm Tiểu Mạn Đà La, nhìn đôi mắt câu hồn đoạt phách kia, nói:
- Mỹ nhân, không cần khẩn trương, có thể là ta uống say hoa mắt cũng nên.
Giờ khắc này, trái tim Tiểu Mạn Đà La đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khó tin nổi nhìn Trần Lạc, sau đó cười yêu dị:
- Ha ha, tỷ tỷ mới không khẩn trương đây.
- Thật sao?
Trần Lạc bắt đầu cười ha hả, một lần nữa nhìn trận pháp bao phủ trấn nhỏ biên hoang, đột nhiên phát hiện một đạo dấu ấn tự do biến hóa trong trời đêm bên ngoài trấn nhỏ biên hoang. Thấy thứ này, trong lòng Trần Lạc lập tức nổi lên sóng to gió lớn, kinh ngạc không thôi, bởi vì dấu ấn này là dấu ấn tượng trưng cho phái hệ Vô Vi bọn hắn, chỉ có người truyền thừa hệ phái Vô Vi mới hiểu được, hơn nữa dựa theo Trần Lạc biết, hệ phái Vô Vi chỉ có hai người là mình và sư phụ, hiện sư phụ đã mất, phái Vô Vi chỉ còn lại chính mình, làm sao còn có người biết được phù tượng dấu ấn của hệ phái Vô Vi?
Không suy nghĩ nhiều, vèo một tiếng, Trần Lạc lắc mình biến mất, tốc độ cực nhanh, ngay cả Tiểu Mạn Đà La cũng không kịp phản ứng, khi phục hồi lại tinh thần muốn lập tức truy đuổi theo, nhưng hình bóng Trần Lạc đã biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả linh thức cũng không tra xét tới.
- Hảo gia hỏa, tiểu tử Lãnh Cốc kia nói đều là thực sự, tu vi của tiểu tử này dĩ nhiên… Dĩ nhiên thực sự… Chuyện này quả thực thật khó tin nổi.
Trước đó tại lầu Vạn Hoa của mình, Tiểu Mạn Đà La từ miệng Lãnh Cốc dụ ra được mấy lời, không chỉ biết được tu vi Trần Lạc vẫn còn, hơn nữa còn biết hắn có linh lực mênh mông như biển, còn có linh tượng khủng bố, ngay cả việc Trần Lạc tĩnh tọa ba, bốn ngày liền liên tục mở ra năm đạo linh diệu. Nói thật, lúc đầu Tiểu Mạn Đà La còn hoài nghi, không tin những lời Lãnh Cốc nói là thực, nhưng khiến nàng không cách nào tưởng tượng nhất chính là, vừa rồi Trần Lạc biến mất trong nháy mắt, linh thức của nàng tập trung theo sát phía sau, nhưng trong nháy mắt đó, Trần Lạc như biến mất không còn hình bóng, là biến mất thực sự, bởi vì Tiểu Mạn Đà La tin tưởng, dù tốc độ Trần Lạc nhanh hơn nữa, cũng không thể nào nhanh hơn linh thức của mình, nhưng vừa nãy tốc độ Trần Lạc cũng không nhanh, cứ thế lại biến mất không thấy tăm hơi, chuyện này cũng quá không hợp lý đi? Tiểu tử này đến cùng là có bao nhiêu năng lực, quả thật không phải là người nữa rồi.
Buổi đêm Mê Vu Sâm Lâm âm u vô cùng, Trần Lạc nhìn mặt đất bùn dưới chân hiện ra dấu vết ánh sáng, đột nhiên một thanh âm truyền đến.
- Quả nhiên ngươi ở chỗ này.
Âm thanh vừa dứt, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện, nữ tử diện một thân bạch y, tóc trắng dài, trên dung nhan lãnh diễm không chút biểu tình, một đôi tròng mắt cũng phủ kín băng sương.
- Ngươi làm sao hiểu được dấu ấn hệ phái Vô Vi chúng ta?
Trần Lạc không có ngẩng đầu cũng biết đối phương là ai, bởi vì linh thức của hắn vô cùng cường đại, một đường đuổi theo, lập tức triển khai linh thức tra xét, trước tiên liền phát hiện ra Mạc Khinh Sầu, trên người nữ nhân này có loại khí tức lạnh lẽ đặc thù vô cùng, một khi gặp được sẽ nhớ không bao giờ quên.
- Mặc dù dấu ấn đúng là của hệ phái Vô Vi chúng ta, bất quá dấu ấn phù tượng này ngươi ngưng diễn quá không tiêu chuẩn, cũng quá mơ hồ, hẳn là mới học chưa được bao lâu, là ai dậy ngươi?
- Không cần ngươi quan tâm.
Khí chất trên người Mạc Khinh Sầu quả thực lạnh lẽo, lạnh tới tận xương tủy, Trần Lạc thậm chí hoài nghi huyết dịch nữ nhân này có thể cũng cực kỳ lạnh lẽo như thế không. Hắn ngẩng đầu, nhìn Mạc Khinh Sầu, qua nửa năm không gặp, Mạc Khinh Sầu vẫn là Mạc Khinh Sầu lãnh không vô tình như trước, không hề có một chút thay đổi nào. Tại lúc kiểm tra nhập học ba năm trước là thế, sau ba năm tới hôm nay vẫn là như thế.
Không, tựa hồ có chút bất đồng, Trần Lạc phát hiện trên khuôn mặt lãnh diễm của Mạc Khinh Sầu càng trắng xám, không có một tia huyết sắc, xem ra có chút suy yếu. Lập tức lấy ra linh thức điều tra, khí tức lạnh giá trên người nàng vô cùng hỗn loạn, hơn nữa còn âm lãnh đến cực điểm.
- Ngươi làm sao vậy?
- Ta nói rồi, không cần ngươi quan tâm!
Mạc Khinh Sầu lẳng lặng đứng đó, khí tức lạn lẽo trên người nhiễm ra xung quanh khiến bùn đất, hoa cỏ, cây cối đều bị đông lạnh tán loạn, thấy một màn này, Trần Lạc không khỏi nhướng lông mày, phải biết rằng Mê Vụ Sâm Lâm thế nhưng là chiến trường thượng cổ, đại tự nhiên bên trong vô cùng ác liệt, hơn nữa còn ẩn chứa các loại khí tức tà ác, cây cối có thể sinh trưởng trong Mê Vu Sâm Lâm đều không phải dạng phổ thông, Vu Sư cao cấp dùng hết sức bình sinh cũng không nhất định có thể chặt đứt một gốc, nhưng hiện tại lại bị khí tức lạnh lẽo trên người Mạc Khinh Sầu cho đông cứng tán loạn.
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có tuân thủ ước hẹn Vô Huyền hay không?
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng tra hỏi.
Trần Lạc hầu như không có chút nào do dự, gật đầu xác nhận. Ước hẹn Vô Huyền là ước định giữa hệ phái Vô Vi bọn hắn và hệ phái Huyền Băng của Mạc Khinh Sầu, dựa theo ước định, mặc kệ phái Huyền Băng có bất kỳ khó khăn gì, chỉ cần nhắc tới, người truyền thừa của phái Vô Vi sẽ phải đáp ứng, không tiếc tất cả trợ giúp phái Huyền Băng, đây là tôn chỉ mỗi một vị truyền thừa của phái Vô Vi phải khẩn ký. Nghe nói năm đó nếu như không có phái Huyền Băng trợ giúp, phái Vô Vi căn bản không thể nào truyền thừa xuống, thế nên mới có ước định này. Là người truyền thừa của phái Vô Vi, Trần Lạc nghĩa bất dung từ, tự nhiên phải tuân thủ, hơn nữa trước lúc lâm chung, sư phó cũng từng nói với hắn việc này, hắn càng không thể từ chối.
- Được, ngươi tuân thủ là được.
Mạc Khinh Sầu móc ra từ trong lồng ngực một khối tượng băng đại ấn, chỉ thấy ngón tay của nàng vẽ loạn, tượng băng đại ấn bỗng nhiên nện xuống mặt đất, dĩ nhiên hình thành một trận pháp. Trần Lạc rất là kinh ngạc, nhìn vào chăm chú. Trận pháp này là một trận pháp truyền tống, nhìn khối tượng băng đại ấn trong tay Mạc Khinh Sầu, trong lòng hắn nghi hoặc không hiểu, không biết thứ đồ chơi này là cái gì, thần kỳ như vậy.
- Đi theo ta.
Dứt lời, Mạc Khinh Sầu đi vào truyền tống trận, Trần Lạc cũng không do dự theo sát tiến vào. Khi truyền tống trận vừa chuyển, rất nhanh hai người liền đi tới một tòa cung điện, cung điện rất lớn, khắp nơi trên vách tường đều là các loại trận pháp ẩn chứa phù văn huyền diệu, giữa cung điện còn có một cái giếng, trong giếng tựa như một dạng hố đen, xuyên thấu qua hố đen còn có thể mơ hồ thấy được bên trong có một người phụ nữ đang nằm.
Lại là tòa cung điện này, Trần Lạc vẫn còn nhớ chính mình tại thời điểm gặp gỡ Mạc Khinh Sầu vào ba năm trước đây, chính là đi nhầm vào một cái truyền tống trận rồi tiến vào tòa cung điện này, sau đó tại thành Thanh Đế gặp lại Mạc Khinh Sầu, tới sau cùng cũng thông qua truyền tống trận tiến vào tòa cung điện này, bây giờ vẫn thế, không biết tòa cung điện này đến cùng là có lai lịch gì.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
177 chương
21 chương
72 chương
219 chương
501 chương
198 chương
3 chương
48 chương
19 chương