Thiên Vu

Chương 692

Mọi người đều nhìn về phía Thương Vô Tà, hi vọng hắn có thể giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người. Đúng như Khấu Trần nói, tình huống này hoàn toàn không phù hợp pháp tắc tu hành. Thương Vô Tà nhắm hai mắt, trầm tư thật lâu không nói. Lầu Vạn Hoa, bên trong một nhã gian tên là Tháng Bảy. Tiểu Mạn Đà La yêu diễm ngồi trên ghế bên bệ cửa sổ, thân diện một bộ quần dài bằng tơ luạn màu đỏ, hai chân vắt chéo, chỗ quần xẻ tà lộ ra cặp đùi trắng đẹp mê người, nàng vừa cắn hạt, vừa nhìn Tri Thu rất không có ý tốt. Đối diện, Hiên Viên Đồng mờ ảo cũng đang tùy ý ngồi, một tay chống lên mặt bàn, đỡ lấy đầu để nghiêng, cũng đang không có ý tốt nhìn Tri Thu. Tri Thu mặc tố ý, mặt che lụa mỏng, tóc đen như mực, khí chất nhất trần thanh nhã bất phàm, không khác nào như tiên tử trong tranh, có ba phần thần thánh, ba phần lành lạnh, cũng có ba phần thanh lịch, đôi mắt đẹp trong suốt vô cùng, nhưng bên trong đôi mắt như hồ thu đó lại ẩn chứa một tia u oán, u buồn. Nàng nhìn Hiên Viên Đồng một chút, lại nhìn tiểu Mạn Đà La, hơi cười nhạt, nói: - Các ngươi nhìn ta như thế làm gì? Hiên Viên Đồng nhún nhún vai, cười không nói. Tiểu Mạn Đà La thoáng đung đưa cặp đùi bóng loáng, hồi lâu mới lên tiếng: - Như thế nào, nhìn thấy hai người đã từng là lão tình nhân, lẽ nào ngươi không có gì muốn nói? - Ta làm gì có tình nhân! - Tri Thu tiểu tư, năm đó tại học phủ Trung Ương, Thương Vô Tà và Mộ Vân Không người ta thế nhưng từng ái mộ ngươi rất lâu, rất lâu đó, vì tranh đoạt ngươi, người ta đã đánh qua không biết bao nhiêu lần, còn nói không phải tình nhân? - Bọn hắn là bọn hắn, chẳng có quan hệ gì đến ta. Tri Thu chính là nữ nhân như vậy, càng siêu nhiên, mờ mờ ảo ảo, phảng phất như siêu thoát thế tục. Mười năm trước là thế, mười năm sau càng hơn thế. Muốn nàng vui đùa, muốn chế nhạo nàng, còn không bằng tiết kiệm chút sức lực, tiểu Mạn Đà La hiểu rõ điều này vô cùng. Nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn trêu đùa Tri Thu, tựa hồ lại thất bại, vẫn như mười năng trước, nàng như đã tê dại. Còn may, bên cạnh còn có Hiên Viên Đồng. - Này, Hiên Viên, nghe nói trước đây không lâu, ngươi và Thiên Vương lão tử Lạc Gia đỉnh đỉnh đại danh từng chơi trò nước sôi lửa bỏng? - Nói cái gì mà ta và Lạc gia chơi trò nước sôi lửa bỏng, ta và Trần Lạc căn bản… Chúng ta không phải đang nói Tri Thu sao, bỗng nhiên quàng sang người ta làm gì. - Tri Thu là một kẻ đầu gỗ, ta không có bản lĩnh tìm thú vui trên người nàng, thế nên chỉ có thể tìm vui trên người ngươi. - Nha đầu chết tiệt kia! Hiên Viên Đồng cả giận, nói: - Đã sắp ba mươi rồi, thế nào còn bát quái như vậy! - Nữ nhân khong bát quái, còn gọi là nữ nhân sao, huống chi ta vẫn rất hiếu kỳ với vị Lạc gia kia của ngươi. Lúc này Tri Thu cũng xen vào, nói: - Là vị Trần Lạc trước sau lấy Vu pháp, Trận pháp hai lần nghịch thiên à? - Xem kìa, ngay cả đầu gỗ Tri Thu cũng muốn biết, đó, còn không mau thành thật khai báo, ngươi và vị Lạc gia kia phát triển đến trình độ nào rồi? Đã chơi trò cá nước thân mật chưa? Ừm, công phu của hắn thế nào? Có phải cũng nghịch thiên như Vu pháp và Trận pháp của hắn? Ha ha ha… Nói tới đây, ngay chính tiểu Mạn Đà La cũng không nhịn được cười lớn lên như không tim không phổi. - Sao ngươi không đi chết đi. Hiên Viên Đồng vẫn biết tiểu Mạn Đà La rất phong tao, mười năm trước đã đành, không nghĩ tới sau mười năm càng không biết giữ mồm giữ miệng, phong tao thiên hạ. - Thế nhưng ta biết, tại thành Thanh Đế, gia hỏa kia còn hôn ngươi, không đúng, gia hỏa kia không chỉ hôn ngươi, ngay cả Anh tử, tiểu thiên sứ, tiểu Mạt Mạt, tiểu Phiêu Phiêu, tiểu Thanh Quân, ngay cả Cổ Du Nhiên cũng bị hắn không lịch sự nghịch qua… Ha ha ha… Đúng là một tiểu phong lưu. - Hắn là một tên hỗn đản, vô liêm sỉ cực điểm. Nói đến chuyện tại thành Thanh Đế, Hiên Viên Đồng liền vô cùng căm tức, danh dự của mình cứ nhuhw vậy bị gia hỏa kia làm bẩn, thế nên mỗi lần gặp mặt bạn cũ đều bị lấy chuyện này ra chế nhạo. - Được, không vui đùa nữa, nói thật, ta rất hiếu kỳ với Lạc gia kia, nói nghe chút xem. - Ngươi cũng gọi hắn là Lạc gia? - Thế nào? Không được à? Gia hỏa kia trước sau hai lần thành tựu thất thải thân đại tự nhiên, hai lần bị Đại thương thiên thẩm phán, trong linh sử có hạng người như vậy sao? Hắn không khiêng nổi một chữu “Gia” sao? Ta đây rất sùng bái Lạc gia đó. Nói đến Trần Lạc, Hiên Viên Đồng ngoại trừ thẹn quá thành giận, sâu trong lòng càng nhiều hơn là một loại nghi hoặc. Nàng còn nhớ rõ cái lúc đang xông lên Dịch tháp, kết quả tinh thần hải đột nhiên phát sinh bạo loạn, sau đó có một thanh âm vang lên. Vừa lúc bắt đầu còn không biết, cho đến khi Trần Lạc xuất hiện, nàng mới biết được thanh âm kia là của Trần Lạc, sau đó nàng cũng biết Nguyên Tố Tâm mình vẫn tìm kiếm đang trong tay Trần Lạc. Nàng rất muốn hỏi một chút chuyện này đến tột cùng là sao, nhưng đáng tiếc không đợi nàng đi hỏi, Trần Lạc đã bị ông trờ thẩm phán. Điều khiến Hiên Viên Đồng kinh ngạc nhất chính là, sau khi Trần Lạc bị ông trời thẩm phán, tinh thần hải của nàng xảy ra biến hóa cực kỳ quỷ dị, biến hóa như thế khiến Hiên Viên Đồng cảm thấy không cách nào tin được, cũng khiến nàng sợ hãi, bởi vì tinh thần hải của nàng không hiểu sao đã hòa vào đại tự nhiên, hơn nữa xu thế phát triển thành một dạng khiến cho nàng lo lắng hãi hùng. Nàng rất muốn tìm Trần Lạc hỏi một chút đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, đi khắp thế giới tìm kiếm suốt tám tháng trời, không một chút tin tức. Nàng biết Trần Lạc được Ma quân Thất Dạ đưa đi, nhưng nếu muốn tìm đến nhân vật cỡ Ma quân Thất Dạ, nói dễ nghe vậy sao? Nàng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như thất thần. Bỗng nhiên, thần tình Hiên Viên Đồng ngẩn ra, bởi vì nàng thấy có bốn người đi vào lầu Vạn Hoa, một bóng người gầy gò trong đó rất quen thuộc. Phát hiện Hiên Viên Đồng đột nhiên đứng lên, đi tới bệ cửa sổ, thần tình quái lạ nhìn ra bên ngoài, tiểu Mạn Đà La và Tri Thu cảm thấy ngạc nhiên, hai người cũng nhìn ra, thấy có bốn người vừa đi vào lầu Vạn Hoa, lẽ nào Hiên Viên Đồng nhận thức bốn người này? Nhưng dù là thấy được bằng hữu, cũng không thể khiến Hiên Viên Đồng thất thần như thế chứ? - Thế nào? Thấy lão tình nhân sao? Tiểu Mạn Đà La trêu chọc, nói. - Là hắn. Hiên Viên Đồng nỉ non. - Hắn? Hắn là ai? - Trần… Trần Lạc! - Cái gì? Nghe nói tới Trần Lạc, tiểu Mạn Đà La bỗng nhiên cả kinh, ngay cả Tri Thu mơ hơ hồ hồ nghe thấy cái tên Trần Lạc này cũng không nhịn được đi tới. - Thế nào, là người nào? Bốn người đi vào, tiểu Mạn Đà La không nhận ra một ai, vội vã tra hỏi. - Người áo lam kia. Hiên Viên Đồng không thể nghĩ tới, chính mình tìm gia hỏa kia khắp nơi, suốt bảy, tám tháng qua không thấy, hắn dĩ nhiên lại xuất hiện tại trấn nhỏ biên hoang.