Thiên Vu
Chương 686
Lãnh Cốc đang cười trên sự đau khổ của người khác, chính hắn cũng chịu phải đả kích, tự nhiên phải cho gia hỏa Ngạo Phong nếm trải thử loại tư vị không vui này.
Tần Phấn thở dài, cố nén ý cười, rất nghiêm túc chăm chú vỗ vỗ vai Ngạo Phong, nói:
- Ta có thể hiểu được tâm tình ngươi lúc này, thực sự ta hoàn toàn có thể lý giải. Bất quá, làm người phải biết học hỏi, tiếp thu thực tế. Đi thôi, đi uống rượu, ta mời khách.
Ngạo Phong ngây người như phống, thẫn thờ, cả người không nhúc nhích như tượng, mặc kệ Lãnh Cốc đang cười trên sự đau khổ của mình, mặc kệ Tần Phấn bên cạnh an ủi khuyên bảo, Ngạo Phong cứ thế ngây ra như phỗng.
- Này, đừng lấy lão tử ra làm trò cười, đi uống rượu thôi.
Trần Lạc đi tới kéo Ngạo Phong, Ngạo Phong vung tay, cúi đầu, cau mày, uể oải nói:
- Cứ mặc ta thế này đi.
- Ngươi chờ cái lông, hai người bọn hắn lấy ngươi làm trò, ngươi cũng tin?
Trần Lạc còn muốn nói gì, lại bị Tần Phấn sửng sốt nói:
- Lạc gia, trước kệ hắn như thế đi. Hai năm trước chúng ta đều bị ngươi trong thí luyện đánh cho một trận, Ngạo Phong người ta vì bị ngươi đánh bại, mới tàn nhẫn quyết tâm bế quan hai năm. Vốn sau khi xuất quan tràn ngập tự tin, hiện tại nghe được linh lực ngươi cao hơn trời, linh tượng phải dùng Cửu Thiên thần quang mới áp chế nổi, ngươi nói nhất thời Ngạo Phong chịu sao nổi.
- Cút đi, quan hệ gì tới ta.
- Ngươi chà đạp lên hi vọng của ngươi ta có biết không? Ngươi che lấp hi vọng, không cho người ta thấy được tương lai, khiến ngươi ta cảm thấy nhân sinh không công bằng, có biết không?
Rốt cuộc, Tần Phấn cũng không nhịn được nói ra oán niệm trong lòng, hắn nhìn Ngạo Phong đang dại ra, thở dài, nói:
- Ta hoafnt oàn có thể hiểu cho Ngạo Phong, thực sự, ta thậm chí biết hiện tại gia hỏa này đang suy nghĩ gì? Nhất định hắn đang hoài nghi đến tột cùng là mình quá ngốc hay là ngươi quá thông minh.
Trên thực tế, Tần Phấn đoán không hề sai chút nào, tới tận lúc này Lãnh Cốc vẫn đang hoài nghi đến tột cùng là mình quá ngốc hay Lạc gia quá thông minh. Hai năm trước bị Trần Lạc đánh bại, hắn rất không phục, thế nên bế quan hai năm, điên cuồng đề cao thực lực tu vi bản thân, kết quả thì sao, đúng như Tần Phấn nói, chưa gặp được Trần Lạc thì lòng đầy tự tin, gặp được Trần Lạc rồi thì lòng tin trong nháy mắt bị ép thành mây khói, hi vọng bị đánh phá triệt để.
Đánh? Hắn đánh như thế nào? Cho dù không biết tu vi Lạc gia thế nào, cũng không biết Lạc gia ngưng tụ ra linh tượng kiểu gì, nhưng hắn biết rõ Cửu Thiên thần quang giáng lâm là khái niệm gì, ngay cả Cửu Thiên thần quang suýt chút nữa không áp chế nổi, còn bảo hắn đánh thế nào?
- Ai…
Trần Lạc đột nhiên thở dài một hơi, tiếng thở dài này của hắn một lần nữa đánh thức Ngạo Phong đang chịu đả kích nặng nề.
- Ngươi thở dài cái gì?
Một câu, ba người cùng hỏi, không chỉ là Ngạo Phong, còn có cả Tần Phấn và Lãnh Cốc.
- Ai, thấy các ngươi như vậy, trong lòng ta cũng thấy rất có lỗi.
Nghe thấy Trần Lạc nói như vậy, trong lúc nhất thời ba người Tần Phấn, Lãnh Cốc, Ngạo Phong đều cảm giác rất thật, cảm giác mình chơi đùa hơi quá, tựa hồ cũng không cân nhắc đến cảm thụ của Lạc gia, ba người đều hổ thẹn, chỉ là trong lòng vừa sinh ra chút áy náy, khi Trần Lạc nói ra câu tiếp theo, áy náy trong lòng ba người lập tức không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một loại ước ao, ghen tị.
- Không có biện pháp, ai bảo ta là thiên tài đây, đầu óc ta dễ sử dụng, ngộ tính quá cao, vận may quá lớn, tư chất quá trâu, lão tử dám tự xưng thứ hai thiên hạ, ai dám xưng đệ nhất? Các ngươi không phục thì sao, cắn ta à?
Không nên xem thường trấn nhỏ biên hoang nằm tại vùng biên hoang hoang vu, nhưng mọi thứ bên trong trấn nhỏ cần có đều có, không cần có cũng có, cuộc sống phóng túng, buôn bán giao dịch, nơi phong nguyệt, ca cược đều có đầy đủ, lầu Vạn Hoa cũng là một tửu lầu nổi danh trong trấn nhỏ nơi đây.
Nói trấn nhỏ biên hoang là trấn vàng trấn bạc không quá chút nào, ngay cả vẻ vào cửa cũng cần tới hai ngàn linh thạch, có thể tưởng tượng được, uống một chập trong tửu lầu cũng tiêu phí kinh khủng tới nhường nào. Đương nhiên, khủng bố thì khủng bố, khủng bố chỉ là với người nghèo mà thôi, đối với đám cường hào mà nói, tiêu phí đắt đỏ hơn nữa, ngươi ta cũng không bận tâm, nếu dám đến lầu Vạn Hoa uống rượu, tự nhiên đều là những vị không hề thiếu tiền.
Quy mô lầu Vạn Hoa không nhỏ, có trận pháp trang trí mờ ảo, xem ra cũng là kim bích huy hoàng, trên đài cao có cô nương diễn tấu, tiếng đàn là đàn tranh, tiếng hát là các giai điệu dân gian mượt mà, khúc hát như núi coa nước chảy, rung động đến tâm can, truyền vào trong tai khiến lòng người rộng mở, nhiệt huyết sôi trào, đây cũng là chỗ ảo diệu của âm luật.
Trên thế gian này, lực lượng tinh thần không những có thể bố trí trận pháp, tương tự cũng có thể diễn biến cầm kỳ thi họa tới chỗ xuất thần nhập hóa. Thứ đồ chơi này tuy nó là một loại thiên môn, nhưng người chơi cũng không ít, trong đó có rất nhiều Vu sư bởi vì song tu lực lượng tinh thần, không phải bố trí trận pháp thì là cầm kỳ thư họa. Đương nhiên, đại đa số chỉ là dân nghiệp dư, cũng có người chân chính nghiên cứu cầm kỳ thư họa, nhưng tuyệt đối không nhiều.
Bất kỳ ngành nghề nào cũng có đạo, cũng có người tài, có trạng nguyên. Từ kim cổ vạn năm tới nay, cũng có người chơi âm luật thành đường thành danh, xa không nói, ngay đương thời cũng có mấy vị là cao thủ âm luật, người như vậy, ngay trong Kiếm Và Hoa Hồng là nơi tụ tập vô số mỹ nữ cũng có rất nhiều, như Táng Hoa, Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển, Hiên Viên Đồng đều là những tay đàn giỏi, nhuwgn muốn nói đến người tinh thông âm luật nhất trong Kiếm Và Hoa Hồng thì phải nhắc tới đại mỹ nữ Tri Thu, chỉ nghe Tri Thu đàn một khúc cũng khiến người ta biết thế hồ quán đỉnh, linh hồn xuất khiếu, như cho hoa nở hoa tàn, như bốn mùa luân hồi, chúng linh thú cùng cam thiên âm hạ phàm.
Nhưng nữ thần tinh thông âm luật như Tố Tri Thu, bình thường sao dễ gặp được, trong lúc rảnh rỗi tại vùng biên hoang vắng vẻ thế này, nghe được vài điệu hát dân gian đã đủ thích ý lắm rồi.
Bốn phía lầu Vạn Hoa đều là các nhã gian, ngồi trong nhã gian nghe điệu hát dân gian, uống chút rượu, nếu như đồng ý cũng có thể mời các cô nương đến đây hầu hạ, nghe nói còn phục vụ như nữ hầu phục vụ nhà vua, cuộc sống hưởng thụ như tiên. Đương nhiên, giá cả của nhã gian không ít, giá rượu còn quý hơn, tiểu cô nương phục vụ thì chỉ có cường hào đặc biệt mới dám gọi, tiền trong tay không đến trăm vạn thì đừng mơ tới.
Nói thế không khoa trương chút nào, chí ít lấy thế gia ngàn năm, thân phận nhị công tử Thái Hành Lâm gia trước giá cả của nhã gian cũng chỉ có thể nhìn thèm, theo không nổi.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
177 chương
21 chương
72 chương
219 chương
501 chương
198 chương
3 chương
48 chương
19 chương