Thiên Vu

Chương 684

Thần tình Tần Phấn cũng một dạng hưng phấn và khiếp sợ hư Trần Lạc, hắn khó có thể tin được, hít sâu một hơi, nói: - Nếu như ta đoán không sai, một kiếm kia của Ngạo Phong hẳn là đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên. - Đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên là thứ đồ chơi XXX gì? Linh quyết hay thần thông? Ngạo Phong còn chưa phải Đại Vu sư đi, không có cách nào tu luyện thần thông, linh quyết thì sao có được uy lực như vậy? -Đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên không phải linh quyết, cũng không phải thần thông, nó là kỳ công cái thế thiên hạ giống như Thôn Thiên Phệ Địa của ngươi, đều ẩn chứa đại ảo diệu. Nếu là kỳ công, tự nhiên là thiên hạ vô song. Trần Lạc tu luyện Thôn Thiên Phệ Địa là thế, Ngạo Phong tu luyện Trảm Hư Đoạn Thiên cũng là thế, thứ đồ chơi này không dành cho người thường, chí ý Tần Phấn cho là như thế. Không có đại ngộ tính, đại ý chí, đại tạo hóa tốt nhất đừng đụng vào, đụng vào là chết, bởi vì tu luyện mỗi một bộ kỳ công thì cái giá phải trả đều rất lớn. Như Thôn Thiên Phệ Địa của Trần Lạc, có thể nói là một loại kỳ công tử vong, bởi từ xưa tới nay người nào tu luyện nó đều chết thảm, không thể chạy trốn số phận. Ngạo Phong tu luyện đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên, nghe nói sau khi tu luyện sẽ gặp phải thẩm phán, bởi vì đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên trả giá băng lấy kiếm chém nứt hư không, tạo thành một dạng kiếm thương với đại tự nhiên, thứ đồ chơi này không khác gì lột gạch sân nhà người ta rồi đi ném chính người ta, ngươi đi lột gạch sân nhà đại tự nhiên đi ném đại tự nhiên, đại tự nhiên chi mẫu lão nhân gia nàng tha thứ cho ngươi mới lạ. - Hai năm không gặp, gia hỏa Ngạo Phong này thực sự biến thái không giới hạn, không chỉ mở ra mười đạo linh diệu, còn tu luyện được thứ đồ chơi biến thái như đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên kia, một kiếm đó tuy rằng không phải chân chính trảm hư đoạn thiên, nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu. Gia hỏa này được, một kiếm vừa nãy của Ngạo Phong đã trực tiếp chém đôi linh tượng Địa Sát của Khấu Trần, quả thực là… Một chiêu kiếm vừa rồi của Ngạo Phong khiến Trần Lạc kinh diễm không ngớt, thực sự được mở rộng tầm mắt, âm thầm xưng hay. Nghĩ đến người vừa nãy đột nhiên xuất hiện không biết thi triển thủ đoạn gì, thật giống như tùy tiện liền tiếp được đại kiếp thuật Trảm Hư Đoạn Thiên của Ngạo Phong, phải biết chính chiêu kiếm đó mới chặt đôi linh tượng Địa Sát của Khấu Trần, uy lực đó không cần bàn cãi, không biết kẻ này đến cùng là ai. Nhìn lại xung quanh, người kia thân hình gầy gò, tướng mạo bình thường, cỡ chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ áo bào trắng rất phổ thông, chắp tay đứng đó, cả người an tĩnh đến mức đáng sợ, thâm sâu khôn lường. Xuất hiện cùng với hắn có hơn mười người, trong đó có hai người Trần Lạc nhận thức được, một người là Phong Thanh Vũ, một người khác chính là gia hỏa trước đó đả thương con ngựa Đạp Lãng của hắn, hình như tên là Lâm Ngọc Thiên. - Bọn họ đều là người Lang gia cảnh địa? - Không sai, ngươi biết gia hỏa vừa nãy tiếp được một kiếm kia của Ngạo Phong là ai không? - Là ai? - Thương Vô Tà! - Thương Vô Tà? Chưa từng nghe nói qua. Nghe thấy Trần Lạc ngay cả Thương Vô Tà cũng chưa nghe nói qua, Tần Phấn thật không biết nói gì, Lãnh Cốc một lần nữa bị thường thức cằn cỗi của Trần Lạc đánh bại. Hắn biết Trần Lạc không có khái niệm gì với danh sĩ thiên hạ, đành giải thích: - Thương Vô Tà có thể nói là siêu sao chói mắt của mười năm trước, nổi danh cả Vu pháp lẫn Trận pháp, hắn mở ra Linh Hải đại địa sinh sôi liên tục không ngừng, ngưng tụ chính là linh tượng Hỏa Tổ chấp chưởng ngũ hành hỏa nguyên tố trong đại tự nhiên, minh tưởng ra trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa, trọng tố linh thể Phục Hổ nắm giữ đại thế La Hán thủ hộ, thức tỉnh Kim thân là Tám Phương Triều Bái, thành tựu của Thương Vô Tà nhiều đến đáng sợ, Vu pháp lẫn Trận pháp đều vô song, là kỳ cái thế vô song của mười năm trước. - Trừ những thứ đó ra, hắn còn là tiểu Thánh Vương của Thánh Thành, một trong các thống lĩnh quân quần Thần Thánh, các lão Cửu Cung thương các trong mười đại thương ác, phân đoàn trưởng phân đoàn số một của đoàn vinh quang Thiên Huyễn trong mười đại đoàn vinh quang, đồng thời cũng là trưởng lão rất nhiều đoàn vinh quang, nghe nói địa vị của hắn trong Lang gia cảnh địa cũng không thấp, mấy người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần đều coi hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. - Còn về những sự tích huy hoàng của Thương Vô Tà thì nhiều lắm, đếm không hết được, gia hỏa này tuyệt đối không phải người dễ trêu chọc, chúng ta so với người ta căn bản không phải cùng một cấp bậc… Người ta làm những chuyện đều là đại sự thiên hạ. Nghe xong Lãnh Cốc giới thiệu, Trần Lạc âm thầm gật đầu, một lúc sau liền phun ra hai chữ: - Trâu bò! - Thương Vô Tà xác thực phải dùng hai chữ « Trâu bò » này để hình dung. Tần Phấn cũng đánh giá như thế, hơn nữa còn rất nghiêm túc nói ra một câu này. Có câu « Vua nào triều thần ấy », một đời thần tượng một đời sùng bái, trong mắt đám thanh niên hai mươi tuổi, Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần là song tuyệt kỳ tài, là thần tượng của bọn họ, còn trong mắt những người ba mươi tuổi, Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần bất quá chỉ là trẻ con, ở trong mắt bọn họ, Thương Vô Tà mới thực sự là siêu sao thần tượng, hơn nữa vinh quang giả ở hiện trường phần lớn ở khoảng ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Thương Vô Tà đều hưng phấn dị thường, bởi vì bọn họ cũng từng trải qua thời kỳ sùng bái Thương Vô Tà cường đại. - Trong tay cầm Bích Hải Long Ngâm kiếm, tu tập đại kiếm thuật Trảm Hư Đoạn Thiên, ngươi là người Ngạo gia. Thương Vô Tà đứng chắp tay sau lưng, thần tình bình thản, không nhìn ra hỉ nộ ai nhạc, yên lặng như nước, nói. - Thế thì sao? Ngạo Phong vẫn cao ngạo trước sau như một, loại cao ngạo của hắn đến từ trong xương tủy, sẽ không thay đổi vì thân phận đối phương cường đại, thực lực khủng bố. Vẫn ngồi trên đống cát, vẫn nướng thịt ma thú, thái độ cao ngạo của hắn lập tức đưa tới sự tức giận của mọi người, đặc biệt là đám thiên kiêu mười năm trước vừa xuất hiện cùng Thương Vô Tà, một tên nổi giận nói: - Dám bất kính với Vô Tà Thánh Vương, muốn chết! Nói xong liền muốn xông lên giáo huấn Ngạo Phong một chút, bất quá Thương Vô Tà khẽ lắc đầu, lúc này bọn họ mới không động thủ. - Không được! Thương Vô Tà không có nổi giận, một tia cũng không có, từ tốn nói: - Ngươi cướp đồ vật trong tay nhân thủ của ta, hôm nay coi như tặng cho ngươi, ta hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. - Thứ kia vốn là của ta! Ngạo Phong không kinh không sợ, nói. - Tặng cho ngươi tự nhiên là của ngươi! Ý tứ Thương Vô Tà rất rõ ràng, thứ kia của ngươi là vì ta tặng cho ngươi, không phải vì nó thuộc về ngươi.