Thiên Vu

Chương 682

Xem ra Khấu Trần đã bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều, có thể là hắn thấy Ngạo Phong dám một mình trú đóng sát biên giới Mê Vu Sâm Lâm khiến hắn khá là kiêng kỵ, có giáo huấn của Tịch Nhược Trần trước đó, hắn cũng không dám tiếp tục khinh địch. - Ngươi chính là Ngạo Phong? Khấu Trần tiến về phía trước một bước, lệ nhiên chất vấn. Ngạo Phong khom lưng ngồi trên đống cát, nướng thịt ma thú, chẳng hề nhìn hắn, đáp lại: - Đúng thì làm sao? Ngạo Phong vẫn cao ngạo trước sau như một, cái loại khí chất cô độc ngạo nghễ này, bất luận người nào cũng có thể cảm nhận rõ ràng. - Ngươi đoạt Lưu Vân Tinh của đoàn vinh quang Phi Thiên chúng ta? - Đúng thì làm sao? Ngạo Phong vẫn nói như trước, hắn không chỉ hào hiệp trực tiếp thừa nhận, hơn nữa còn hỏi lại một câu đầy khiêu khích như thế, đây đúng là không thèm dặt đối phương vào trong mắt. - Rất tốt! Khấu Trần rất phẫn nộ, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ, bất quá lần này hắn không có lập tức động thủ, nói: - Ta là Khấu Trần của Lang gia cảnh địa, khuyên ngươi giao Lưu Vân Tinh ra đây, chuyện này ta có thể không truy cứu tiếp. Theo Khấu Trần nghĩ, chính mình đã báo ra danh Lang gia cảnh địa, trên thế giới này không có ai dám không cho mặt mũi. Sự thực đúng là như thế, bất kể là mười đại đoàn vinh quang hay ba đại tập quyền trung tâm, không ai dám không cho Lang gia cảnh địa mấy phần mặt mũi. Không phải không biết, là không dám, đừng có hoài nghi, Lang gia cảnh địa tuyệt đối có tư cách này. Thế nhưng khiến tất cả mọi người không nghĩ đến chính là, khi Khấu Trần đề cập đến Lang gia cảnh địa, Ngạo Phong giống như không biết đó là đâu, không những thờ ơ, còn bình tĩnh lắc đầu một cái, phun ra hai từ: - Không giao! - Trâu thật! Lãnh Cốc mới học được câu này từ trong miệng Trần Lạc, hắn cảm thấy chỉ có câu này mới giải thích hoàn mỹ được biểu hiện trước mắt của Ngạo Phong. - Nhìn Ngạo Phong ngươi ta chưa? Đứa con của chiến thần, trâu bò tới rối tinh rối mỳ. Trần Lạc cười nói, Tần Phấn nghe ra được Trần Lạc nói cho mình nghe, hắn lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: - Ta không so được với ngươi, cũng không bằng được Ngạo Phong. - Được rồi, ngươi đừng quá khiêm nhường thế đi, bất quá… Gia hỏa Ngạo Phong này không đến độ thực sự không biết Lang gia cảnh địa là nơi nào chứ? - Ngạo Phong nhất định biết, hơn nữa tuyệt đối hiểu rõ Lang gia cảnh địa hơn ta rất nhiều. Tần Phấn đáp lại rất chắc chắn. - Lợi hại như vậy à, Ngạo Phong có lai lịch gì? Lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, Trần Lạc cảm thấy trừ mình ra là một kẻ trơn tuột từ đầu tới đuôi không dính dáng chút thân phận bối cảnh nào, còn lại những người khác nếu không phải nhị thế tử thì là phú nhị đại, lai lịch một cái lớn hơn một cái. Hiển nhiên, mặc kệ ở thế giới nào, thân phận luôn là một yếu tố trọng yếu. - Chờ chính ngươi đi hỏi hắn đi. Ngạo Phong hờ hững và cao ngạo, mọi người ở đây đều cảm thấy khó mà tin nổi, không biết Ngạo Phong này đến tột cùng là thần thánh phương nào, không đặt một vị Đại Vu sư kiệt suất như Khấu Trần cũng thôi, ngay cả Lang gia cảnh địa tiếng tăm lừng lẫy cũng không đặt trong mắt, hắn đúng là không lo sợ cái gì, hay là vô tri không biết sợ. Khấu Trần chừng ba mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa biết sợ ai bao giờ, đặc biệt là sau khi gia nhập Lang gia cảnh địa, hắn càng nghênh ngang đi lại khắp thiên hạ. Vừa nãy có một Tịch Nhược Trần thì thôi, hiện tại lại xuất hiện một Ngạo Phong khiến hắn nhìn không thấy, vốn trải qua chuyện Tịch Nhược Trần khiến hắn cẩn thận hơn nhiều, nhưng không nghĩ tới được Ngạo Phong tùy tiện nhưu thế, cuồng ngông đến độ ngay cả Lang gia cảnh địa cũng không đặt vào mắt, tùy tiện đến độ bức Khấu Trần không thể không động thủ. Nếu như lần này không động thủ, vậy Khấu Trần hắn sẽ thành trò cười, trước đó bị Tịch Nhược Trần đánh bại, hiện giờ không dám động thủ với Ngạo Phong trước mặt, điều này căn bản khiến hắn mất sạch mặt mũi. - Ta hỏi lại ngươi lần nữa, trả hay không trả! Khấu Trần hạ tối hậu thư, nhưng thần tình Ngạo Phong vẫn lãnh đạm như trước, tiếp tục ngồi trên đống cát nướng thịt ma thú, từ đầu tới cuối vẫn chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái. - Tiểu bối vô tri, hôm nay ta muốn xem ngươi có năng lực gì. Giờ khắc này, Khấu Trần đã như tên lắp vào cung, không bắn không được. Bất quá hấp thu giáo huấn của Tịch Nhược Trần trước đó, lần này hắn không có trực tiếp ra tay, chỉ thấy hắn xoay cổ tay một cái, lấy ra một đạo hoàng phiên màu vàng. Ánh mắt Tần Phấn rất chuẩn, liếc cái liền nhận ra lai lịch hoàng phiên này, nói: - Linh bảo đại tự nhiên, Trạch Lôi Phiên! Linh bảo là đồ vật không thể thiếu trên con đường tu hành Vu sư, bởi vì luyện hóa một linh bảo có thể khiến sức chiến đấu bản thăng tăng thêm rất nhiều. Linh bảo phổ thông chia là sơ cấp, trung cấp và cao cấp, cao hơn nữa là linh bảo tiểu tự nhiên, sau đó là linh bảo đại tự nhiên, tiếp nữa là tự nhiên nguyên linh bảo, cũng xưng là tự nhiên vô thượng linh bảo, còn có một loại là trọng bảo thượng cổ. Bởi vì kỷ nguyên thượng cổ thứ ba, đại tự nhiên khi đó khá là « Rộng rãi », vẻn vẹn chỉ là linh khí cũng nồng nặc hơn ngàn vạn lần so với thời kim cổ, thậm chí có linh bảo được tự nhiên dựng dục thành, thế nên linh bảo thượng cổ đều khủng bố vô cùng. Liên quan đến linh bảo tự nhiên, trên thế giới hiện nay dù có tiền cũng không mua được, bởi vì luyện chế một linh bảo tự nhiên, cho dù là linh bảo tiểu tự nhiên cũng cần rất nhiều tài nguyên hi hữu, còn linh bảo tự nhiên thì càng không phải nói. Thứ đồ chơi này có uy lực to lớn, nếu luyện hóa được, uy lực của nó không thua kém gì bất luận tiểu thần thông nào. Đương nhiên, luyện hóa một linh bảo đại tự nhiên cũng không phải chuyện đơn giản, không có mười năm hay vài chục năm căn bản không được, hơn nữa luyện hóa linh bảo là chuyện vô cùng nguy hiểm, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến linh hải, nếu như luyện bạo linh bảo đại tự nhiên, như vậy linh hải của ngươi xui xẻo rồi. Đương nhiên, cá biệt như linh hải Bàn Thạch thì là chuyện khác. Khấu Trần cầm linh bảo đại tự nhiên Trạch Lôi Phiên trong tay, phất một cái, nhất thời hư không nổi sấm ầm ầm, trong nháy mắt vang lên những tiếng răng rắc. Ngàn vạn sấm sét phích lịch đánh xuống. Có thể thấy được, Khấu Trần luyện hóa linh bảo đại tự nhiên này đã được nhiều năm, uy lực của nó còn cường đại hơn ba phần so với lúc trước thi triển tiểu thần thông Đại Nhạc Hám Thiên Thủ, thế nhưng khiến tất cả mọi người không thể tin được chính là, Ngạo Phong phía dưới vẫn ngồi không nhúc nhích trên đống cát như trước, bất quá quanh thân bắt đầu lấp lóe ánh sáng, linh lực cuồn cuộn nửa lửa cháy hừng hực tùy ý thiêu đốt, ngàn vạn sấm sét phích lịch đánh xuống giao phong với linh lực phát ra những tiếng bùm bùm giòn giã. Ngạo Phong này lại dám dùng linh lực của mình chống đỡ linh bảo đại tự nhiên của Khấu Trần, đúng vậy, đây tuyệt đối là gắng gượng chống đỡ.