Thiên Vu

Chương 667

Táng Hoa hơi lắc đầu, cười nhạt nói: - Nghĩ đến Lãnh Cốc thực có điểm đáng thương, nói hắn kết bạn không cẩn thận, đừng nên kết bạn với các ngươi thì hơn, gặp phải hai người các ngươi, con đường tu hành của hắn sau này nhất định phải chịu thật nhiều đả kích kịch liệt. - Đả kích Lãnh Cốc chỉ có Trần Lạc, cũng không phải là ta. - Thật sao? Táng Hoa ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tần Phấn, cười nói: - Đó là vì Lãnh Cốc còn chưa phát hiện ra mà thôi, nếu hắn phát hiện Kim thân của ngươi chính là Khổng Tước Minh Vương, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào đây. - Lãnh Cốc biết Kim thân của ta. - Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều người biết Kim thân Khổng Tước Minh Vương, thế nhưng e là không mấy người biết được ý nghĩa chân chính Khổng Tước Minh Vương đại diện cho điều gì, người biết được đoạn truyền kỳ khoáng thế của Khổng Tước Minh Vương lại càng ít hơn nữa. Khi Táng Hoa nói ra ý nghĩa và truyền kỳ khoáng thế của Khổng Tước Minh Vương, trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Phấn hiện ra thần tình run run, trong con ngươi lập lòe không cách nào che giấu sắc thái kinh ngạc: - Hoa tỷ, vì sao ngài… - Khổng Tước Minh Vương gọi một tiếng Hoa tỷ, ta đây không chịu đựng nổi. - Hoa tỷ nói đùa rồi. Tần Phấn bất đắc dĩ, lại kinh nghi nói: - Chỉ là Hoa tỷ, ngài làm sao lại… Hắn biết thân phận Táng Hoa không hề tầm thường, nhưng thế nào cũng không ngờ được nàng thậm chí biết được bí mật của mình. - Kỳ quái lắm sao? Táng Hoa đi lại trong bụi hoa, hơi khom lưng, khẽ hít thở mùi hương hoa thơm ngát, nói: - Có thể trả lời ta một chuyện không? - Mời Hoa tỷ nói. - Lão hoàng đế bệnh nguy, dần dần suy nhược, dưới gối không con, chỉ có một trưởng công chúa là nữ tử, tứ đại thân vương, tám vị vương tử đều mở mắt chằm chằm nhìn vào ngôi Hoàng quyền, tại sao chỉ có ngươi lại thờ ơ? - Vị trí Hoàng quyền thích hợp với ai, trong lòng lão Hoàng Đế tự nắm rõ. - Chính ngươi cũng tin tưởng sao? Tần Phấn trầm mặc không trả lời, cũng không biết nên đáp lại thế nào. - Thần trí lão Hoàng Đế mơ hồ, trong lòng hắn chẳng có mấy về người kế thừa vị trí Hoàng quyền, cái chỗ đó sớm muộn sẽ có người ngồi vào, tứ đại thân vương, tám vị vương tử sớm muộn cũng tranh nhua sứt đầu mẻ trán, đã như vậy, vì sao ngươi không đi tranh? - Ta không có hứng thú với vị trí Hoàng quyền. - Ngươi thức tỉnh Kim thân Khổng Tước Minh Vương, ta rất tin tưởng ngươi không có hứng thú với vị trí Hoàng quyền, có điều nếu không hứng thú, vì sao ngươi còn tu Hoàng Cực Kinh Thế Lục đến một cảnh giới như vậy? Lời Táng Hoa nói một lần nữa khiến Tần Phấn ngẩn ra, yên lặng không nói gì, trên mặt lộ rõ trong lòng ngơ ngác. Táng Hoa thản nhiên nói chuyện, tựa như vấn đề đang nói rất bình thường. - Hoàng Cực Kinh Thế Lục ẩn chứa ảo diệu vô thượng, từ trình độ nào đó nói ra, cũng là đại diện cho vị trí Hoàng quyền. Theo ta được biết, Hoàng Cực Kinh Thế Lục của ngươi đã tu đến Hợp Nhất đi, bên trong chúng Vương tử, chỉ có ngươi tu đến cảnh giới này, ngay cả phụ thân ngươi e cũng không bằng ngươi, hơn nữa ngươi thức tỉnh Khổng Tước Minh Vương, có thể so sánh với ngươi chỉ có trưởng công chúa Tuyết Thiên Tầm, đó là một nữ nhân cường đại bất phàm, khiến người khác rất đau đầu, nhưng không thừa nhận cũng không được, chính vì có sự tồn tại của Tuyết Thiên Tầm, đám mây mới kiêng kỵ, Hoàng Thành các ngươi mới có thể chống đỡ được tới bây giờ. Tần Phấn vừa muốn mở miệng, Táng Hoa lại nói: - Ta biết ngươi không có hứng thú với vị trí Hoàng quyền, ta cũng biết ngươi tu luyện Hoàng Cực Kinh Thế Lục cũng không phải vì tranh đoạt Hoàng quyền mà là vì đề phòng đám mây, nghĩ đến ngươi cũng nên rõ ràng, đám mây đã muốn nhúng tay vào Hoàng Thành các ngươi, hơn nữa một số vương tử đã thành khôi lỗi cho bọn họ, nếu như ta đoán không sai, một khi vi trí Hoàng quyền rơi vào tay người không nên rơi vào, tất nhiên ngươi sẽ cường hành cướp đoạt, ta tin tưởng ngươi không có hứng thú với vị trí Hoàng quyền, nhưng biết ngươi nhất định không để cho Hoàng Thành trở thành khôi lỗi của đám mây. Lời Táng Hoa nói khiến trong lòng Tần Phấn khiếp sợ không thôi, suy nghĩ trong lòng bị người ta nhìn thấu, có thể không sợ hãi sao. - Cũng còn may, đám mây chỉ mới biết một Tuyết Thiên Tầm, tạm thời vẫn không chú ý tới sự tồn tại của ngươi. - Hoa tỷ, Tuyết Thiên Tầm có thể trở thành khôi lỗi của đám mây hay không? Tần Phấn hỏi ra chuyện trước giờ khiến hắn lo lắng nhất. - Tuyết Thiên Tầm? Ha ha! Táng Hoa lắc đầu một cái, cười khẽ nói: - Ta chỉ có thể trả lời ngươi, Tuyết Thiên Tầm thông minh hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng, cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi, đồng thời cũng bá đạo hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Dừng một chút, lại hỏi: - Lần này ngươi đến đây cũng là vì tìm nơi mai táng Cổ Phong? Tần Phấn không hề che giấu, gật đầu thừa nhận. - Tới cũng tốt, nơi mai táng Cổ Phong hiện thế, là một bước ngoặt cho kim cổ, đồng thời cũng khiến cách cục thế giới này phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng, mặc kệ với việc ngươi thức tỉnh Khổng Tước Minh Vương hay thái độ của ngươi với Hoàng Thành, đều là một chuyện tốt hiếm có. - Nơi mai táng Cổ Phong thực sự sẽ hiện thế sao? - Nhất định sẽ. - Nơi mai táng Cổ Phong đến tột cùng là ẩn giấu cái gì? - Hoàng Thành Thiên tiên sinh không nói cho ngươi biết sao? - Thiên tiên sinh không tính ra. - Ha ha, quả nhiên, ngay cả Thần Toán tử Thiên tiên sinh cũng không thể tính ra nơi mai táng Cổ Phong. Tần Phấn muốn hỏi một chút xem nơi mai táng Cổ Phong đến tột cùng là ở nơi nào, khi nào xuất thế, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, không biết nên mở miệng thế nào. Táng Hoa tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nói: - Đừng có hỏi ta, liên quan đến nơi mai táng Cổ Phong, không có ai biết nó ở địa phương nào, cũng không người nào biết khi nào nó sẽ hiện thế, càng không có ai biết bên trong đến tột cùng là ẩn giấu điều gì, a, không đúng, có một người ngoại lệ. - Ai? - Thiên tiên sinh hẳn là đã nói với ngươi. - Ý Hoa tỷ nói là Mạn Đà La phu nhân ở trấn nhỏ biên hoang? Táng Hoa nhún nhún vai, không cho ý kiến. - Hoa tỷ, vì sao ngài lại nói với ta những chuyện này? - Coi như nhận ủy thác của người ta đi. - Nhận ủy thác của người ta? Không biết là ai ủy thác với Hoa tỷ? - Không nói cho ngươi biết. Táng Hoa cười rất đáng yêu, nàng cười không giống với mê hoặc, cũng không phải quyến rũ, nhưng là một loại cao quý trang nhã, phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành. Nói: - Người kia trước đây cũng là người Hoàng Thành các ngươi, bất quá hiện tại hắn không phải nữa. Nhưng hắn vẫn khá quan tâm chuyện của Hoàng Thành, thấy Hoàng Thành các ngươi tràn ngập nguy cơ, có thể nói trong lo ngoài loạn, còn ngươi, thân là một phần tử Hoàng tộc lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải đợ chuyện tới mức không thể vãn hồi mới có thể ra tay, nhưng hắn lo lắng khi đó ra tay thì đã muộn.