Thiên Vu

Chương 620

- Hoa tỷ, chào buổi sớm! Trần Lạc liếc nhìn sắc trời, mặt trời vừa mới mọc, theo hắn nhớ thì uống rượu với Thất Dạ đến tận hừng đông, thế nào ngủ xong một giấc dậy rồi, mặt trời chỉ mới nhô lên? Không khỏi hiếu kỳ, liền hỏi: - Ta ngủ bao lâu rồi? - Còn có mặt mũi hỏi nữa, ngươi không biết mình đã ngủ ròng rã suốt ba ngày ba đêm sao? - Ta ngủ lâu như vậy à? Trần Lạc rất giật mình, chỉ uống chút rượu thôi, dĩ nhiên ngủ liền ba ngày ba đêm. - Ngươi nói thử xem? Hoa tỷ lườm hắn một cái, nói: - Không thể uống ít chút à, không phải ngươi cũng không biết cái thứ kia là rượu gì, hơn nữa uống thì uống nhưng cũng đâu cần liều mạng dốc vào bụng như thế, đây chính là rượu mà quân thượng yêu thích nhất, bình thường có bằng hữu tới thăm, quân thương tuyệt sẽ không lấy loại rượu này ra chiêu đãi. Đồ lão tà cầu quân thượng mười năm, quân thượng cũng chỉ cho hắn một chén. Quân thượng từng nói chỗ rượu kia kiếm cả trên trời dưới đất cũng chỉ có một trăm vò như vậy, hắn chuẩn bị một năm uống một vò là vừa đủ trăm năm. Gia hỏa ngươi thì hay rồi, chỉ qua một đêm đã uống chỉ còn hơn năm mươi vò. - A, quý như vậy sao? Trần Lạc nhức đầu, có chút ái ngại, ngày hôm qua chỉ nhớ là uống thôi, còn uống bao nhiêu thì đúng là không nhớ nổi. - Lại còn không? - Thất Dạ đâu? - Quân thượng đang câu cá bên hồ. - Thực có nhã hứng a, đường đường Ma quân đại nhân không chịu làm việc vào nhà cướp của, dĩ nhiên còn thong dong chạy đi câu cá. - Chúng ta chỉ là hắc ám Vu sư, cũng không phải tà ác Vu sư, cần gì phải đi làm cái chuyện đốt nhà cướp của, coi như có làm cũng sẽ không vào nhà cướp của, như thế quá không có thưởng thức. - Ha ha ha! Trần Lạc cười lớn rời khỏi trạch viện, lúc này mới phát hiện nơi đây chỉ là một thôn trang, chỉ có vài nhà dân bình thường dựa vào trồng linh điền sống qua ngày. Nghĩ tới đây, Trần Lạc không khỏi nở nụ cười, ai có thể nghĩ đến đường đường Thất Dạ Ma quân lại sống ở trong một thôn xóm bình thường như thế. - Tỉnh dậy rồi? - Tỉnh rồi! - Ngươi thật biết ngủ! Thất Dạ trêu đùa, nói. Trần Lạc cũng không tỏ ý, chỉ cười cười. Hắn vốn định nói tới chuyện Giao Long bá vương khôi, nhưng cân nhắc một chút thì thấy nói ra có vẻ hơi khách khí, cũng có chút lập dị, suy nghĩ thấy đành mặc kệ, trước cứ ghi nhớ cái ân tình này, về sau hồi báo không muộn. - Hai ngày nữa ta cần ra ngoài làm chút chuyện, có thể phải rời khỏi chừng mấy tháng. Ngươi thì sao, có tính toán gì không? - Đương nhiên có, ta muốn đi Mê Vụ Sâm Lâm một chuyến. - Mê Vụ Sâm Lâm? Đi tới đó làm gì? - Tìm nơi mai táng Cổ Phong. Nghe vậy Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi xác định muốn tìm được nơi mai táng Cổ PHong? Chỗ kia hư vô mờ mịt, ta cũng từng muốn đi tìm một lần, bất quá không có tìm được. - Nơi mai táng Cổ Phong đến tột cùng là có thực hay không? - Ta dám khẳng định là có. - Ngươi đã xác nhận như vậy thì nhất định là có, cứ tìm thử xem, không được thì nói sau. Trần Lạc quyết định chủ ý phải tìm được nơi mai táng Cổ Phong, tìm tới Đường Phi, sau đó hỏi một chút xem nàng nói câu kia trong không gian hư vọng là có ý gì. Nhớ tới Đường Phi, Trần Lạc lại hỏi một câu: - Lão Thất, ngươi hiểu rõ bao nhiêu về nữ nhân Đường Phi này? - Đường Phi? Thất Dạ quái dị liếc mắt nhìn Trần Lạc, không rõ đang yên đang lành lại đột nhiên nhắc tới Đường Phi, bất quá hắn vẫn thật thà đáp lại: - Đó là một nữ nhân rất nguy hiểm, điên điên khùng khùng, giết chóc quen tay, tin đồn về nàng ở bên ngoài cũng không phải là giả, nàng chính là một huyết y giết người không ghê tay. Một kẻ huyết y? Trần Lạc cũng có nghe qua, đây tuyệt đối là một nữ ma đầu chỉ cần nghe danh cũng đủ khiến người ta sợ mất mật, bất quá Trần Lạc muốn biết cũng không phải điều này, tiếp tục hỏi: - Ngoại trừ những thứ đó ra, ngươi còn biết thêm điều gì về Đường Phi? - Lão đệ, nguyên bản liên quan đến chuyện riêng của ngươi, ta không muốn hỏi nhiều. Nhưng nhớ, nữ nhân Đường Phi này là kẻ vô cùng nguy hiểm, nếu như không cần thiết, không nên đi trêu chọc nàng ta. Ma quân Thất Dạ không thèm để đám người trong đám mây vào mắt, nếu có người được hắn đánh giá là cực kỳ nguy hiểm, như vậy hầu như có thể khẳng định người này đã nguy hiểm tới trình độ nào. Thấy Trần Lạc không nói gì, ma quân Thất Dạ trầm ngâm chốc lát, nói: - Ta hoài nghi Đường Phi là người chuyển thế. Người chuyển thế? Thần tình Trần Lạc ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: - Thế giới này thực có cái gọi là người chuyển thế sao? Cho tới nay, trong truyền thuyết thần thoại xưa không thiếu gì các nhân vật là người chuyển thế, nhưng cố sự dù sao chỉ là cố sự, loại chuyện này chưa có ai từng gặp qua, hiện tại nghe Thất Dạ nói như thế, Trần Lạc thực là giật mình không nhỏ. - Thiên địa to lớn, thần bí vạn ngàn, chuyện chuyển thế nói ra tuy rằng vượt qua pháp tắc Đại tự nhiên, cũng vượt qua pháp tắc thiên địa, nhưng cũng không có nghĩa là nó không tồn tại. - Linh hồn chuyển thế, niết bàn sống lại, đây là loại cấm điển kiểu như đổi trắng thay đen, giấu trời qua biển trong trời đất, từ cổ chí kim có rất nhiều đại năng giả vì trốn tránh thẩm phán, không thể không chuyển thế sống lại. Chỉ là con đường này phi thường nguy hiểm, rất nhiều đại năng giả trong thời điểm linh hồn chuyển thế đều bị luân hồi nghiền ép tán loạn, cho dù chuyển thế thành công, thần trí chưa chắc có thể khôi phục, trọng yếu nhất chính là, Đại luân hồi thẩm phán bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể giáng lâm. Thất Dạ giảng giải khái niệm linh hồn chuyển thế niết bàn sống lại, suy nghĩ một chút, lại nói: - Ta từng gặp gỡ Đường Phi một lần, nàng cho ta cảm giác hẳn là người chuyển thế, đương nhiên đó chỉ là ta hoài nghi mà thôi, cụ thể Đường Phi có phải người chuyển thế hay không thì không cách nào xác định được. Thất Dạ hoài nghi Đường Phi chính là người chuyển thế, điều này cũng khiến cho Trần Lạc chợt nhớ tới lời nàng nói với chính mình trong không gian hư vọng, lại hỏi: - Ngươi có nghe nói trong linh sử có gia hỏa nào gọi là Hư Vọng không? - Hư Vọng? Thất Dạ cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, không có bất kỳ ấn tượng nào. - Cái kia lão ca ngươi cũng biết có thời đại nào là bị mai táng đi không? - Mai táng đi? Thất Dạ nghi hoặc nhìn hắn một cái. - Chính là một loại thủ đoạn phi thường, mai táng toàn bộ không gian, thời gian thậm chí cả ông trời bên trong. - Chuyện này… Ánh mắt Thất Dạ nhìn Trần Lạc bắt đầu có điểm cổ quái, nói: - Lão đệ, loại chuyện này quả thực chưa từng nghe thấy.