Thiên Vu

Chương 612

Lúc đó trong đầu Trần Lạc toàn nghĩ cách làm sao lừa dối khiến đại vô cực quay về hư vọng minh tưởng đại pháp ban đầu, tinh thần quay về nguồn vô vi, hắn không suy nghĩ chuyện sau này xảy ra. Trần Lạc không ngờ Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ đến cứu hắn. - Thất Dạ đâu? Nói thật là Trần Lạc và Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ không quá thân, tính kỹ lại thì hai người chỉ gặp mặt hai lần. Lần thứ nhất Trần Lạc cứu Ma Quân Thất Dạ ra khỏi trận pháp cổ xưa, lần thứ hai là trong Tiểu Tùng Lâm linh giới. Trần Lạc không hiểu nhiều về Ám Dạ Quân Vương, Ma Quân Thất Dạ, nhưng ấn tượng không tệ. Trần Lạc nhớ rõ lúc ở Tiểu Tùng Lâm linh giới vì hắn bận ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên nên không thể tâm sự với Ma Quân Thất Dạ. Sau này Ám Dạ Quân Vương rời đi còn tặng cho hắn bộ kỳ công Thôn Thiên Phệ Địa, một hạt giống sinh mệnh tới nay còn sinh trưởng trong linh hải. - Quân thượng suy đoán ra ngươi sẽ thức tỉnh vào hôm nay, vì thế đã ra ngoài chuẩn bị chút món ngon làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi rồi. - Như thế có khách khí quá không? - Ngươi từng có ân cứu mạng với quân thượng, quân thượng vẫn còn chưa kịp nói lời cám ơn kìa. - Ta cứu hắn một lần, nhưng lần trước ở khu rừng nhỏ hắn cũng đưa một bộ kỳ công, xem như là hòa nhau rồi, hiện tại hắn lại cứu ta một lần, người nên nói lời cảm ơn phải là ta mới đúng. Trần Lạc làm người trước giờ vẫn luôn ân oán rõ ràng, ghi nợ ân tình của ai hắn vẫn luôn ghi nhớ trong long. Bất quá lời vừa dứt, bên người liền truyền đến tiếng cười ha ha. - Trần huynh đệ, ngươi nói lời này cũng quá khách khí đi, ta vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ, nếu ngươi muốn nói cảm ơn, đây rõ rang là chưa hề xem Thất Dạ ta làm đại ca. Theo tiếng cười, một vị nam tử tuấn dật phi phàm liền xuất hiện, ngũ quan tuấn lãng tựa như đao khắc, thân diện một bộ đồ đen, anh tuấn kiên cường, cánh tay trái được quấn cẩn thận bởi một miếng vải đen, lúc xuất hiện như hoàng hôn chợt hiện, ngàn vạn hắc ám đông đảo sống lại, quả nhiên khí thế như cầu vồng che lấp sơn hà, không phải Ma quân Thất Dạ thì là ai? Thấy Thất Dạ, Trần Lạc yên lặng, sau đó hào hiệp cười nói: - Nếu như thế, tại hạ còn từ chối thì có vẻ hơi làm kiêu, cảm ơn đại ca. Trần Lạc tự vấn không phải người hào sảng, nhưng hắn thương thức nhất là loại người hào hùng vạn trượng thế này. - Ha ha, đợi câu nói này của huynh đệ ngươi lâu rồi. Thất Dạ vô cùng vui sướng, đi đến bên giường, hói: - Thế nào, có thế khá hơn chút nào không? - Còn chưa chết được. Trần Lạc đi xuống giường, duỗi cái lưng mệt mỏi, xương cốt cả người kêu lạo xạo một trận, cười nói: - Không khác gì ngủ một giấc thôi. - Ha ha ha! Thất Dạ ngửa đầu cười to, nói: - Biết hôm nay ngươi sẽ tỉnh, đại ca cố ý rời nhà đi xa một chuyến, chuẩn bị hơn trăm cân rượu ngon đặc chế, thế nào? Ngày hôm nay hai huynh đệ chúng ta phải túy lúy một trận mới thôi? - Không say không về! Bình thường Trần Lạc không mấy uống rượu, nhưng cũng không có ngĩa là hắn không thích uống. Ngược lại, hắn còn có loại cảm giác không nói lên lời với đường rượu chè này, tiếc nuối duy nhất là thực sự không tìm được người cùng mình ra sức uống mà thôi. Khi Thất Dạ vừa nói túy lúy một phen, hắn tự nhiên nguyện ý liều mình bồi quân tử, tính toán ngày tháng đã lâu không có ra sức uống, thực là có chút ngứa ngáy rồi, đặc biệt lại nghe Thất Dạ nói chuẩn bị hơn trăm cân rượu ngon đặc chế, nghĩ đến gia hỏa Thất Dạ này cũng nổi danh Ma quân, rượu ngon hắn chuẩn bị hẳn sẽ không kém đây. Hắn cho rằng là như vậy, nhưng khi nếm trải một chút rượu ngon trong lời Thất Dạ nói, mới ý thức chính mình vẫn còn đánh giá hấp hàm nghĩ hai chữ đặc chế kia, một chén rượu vừa vào bụng, yết hầu suýt chút nữa muốn bốc khói, lục phủ ngũ tạng đều có chút run rẩy, khí huyết điên cuồng sôi trào, như liệt hỏa rừng rực cháy. Khẩn trương nhắm mắt, trên trán nhăn lại, tùy ý cho tửu lực kia làm loạn trong người. Hoa và Tuyết ngồi phía đối diện, thấy hắn vừa uống một chén rượu vào bụng liền trở thành bộ dáng này, không khỏi cười duyên một trận. - Ta nói này đại ca, đây là thứ đồ chơi gì, là axit đặc à? Ước chừng một lát sau, Trần Lạc mới bình thường trở lại, cầm vò rượu lên nhìn một chút, bên trong chẳng có gì cả, vừa rồi uống quá nhanh nên không quá chú ý, cẩn thận xem lại thậm chí còn có một chút mùi máu tươi đặc thù. - Ý chí của huynh đệ thực sự rất khá, trong thiên hạ, có thể chống đỡ được một chén rượu loại này tuyệt đối không nhiều. - Đến tột cùng là thứ gì? Mạnh như thế? - Rượu này tên là Long Giao phách vương khôi, sinh ra từ thâm uyên, là một vị lãnh chúa thâm uyên lấy máu ác giao trải qua vạn năm mới chế thành rượu ngon. Thoáng hồi hộp một chút, cả người Trần Lạc liền như bị sét đánh trúng đầu, ngạc nhiên tại chỗ. Thâm uyên? Mẹ nhà nó, Trần Lạc thế nào cũng không nghĩ ra được, rượu ngon đặc chế trong miệng Thất Dạ dĩ nhiên đến từ thâm uyên, hơn nữa còn là do lãnh chúa thâm uyên lấy máu ác long rồi mất công ủ ngàn vạn năm mới thành? Điều này cũng quá điên cuồng đi. Khi một lần nữa nhìn về phía Thất Dạ, Trần Lạc không khỏi bắt đầu ao ước, nghĩ tới Ma quân đúng là Ma quân, thực sự không thể nghĩ theo lẽ thường. Người ta uống rượu cũng là rượu chế từ máu ác long thâm uyên, con mẹ nó thực sự là quá xa xỉ. Nghĩ lại chính mình tại học phủ Trung Ương uống một ngụm Linh Lung Túy ngót nghét một vạn đã cảm thấy tốt lắm rồi, nhưng Ma quân người ta, quả thực không cách nào mà so sánh được, cản bản không phải cùng một đẳng cấp. Trần Lạc lại nghĩ tới ngày sau mình đủ bản lĩnh, cũng phải tiến vào thâm uyên di dạo mấy vòng, thuận tiện tới chỗ lãnh chúa thâm uyên gì đó cướp mấy vò rượu ngon uống, đó mới gọi là khoái hoạt đời người. - Tuy rượu này mạnh một chút, bất quá rất có tác dụng bồi bổ thân thể và linh hồn của ngươi, ngươi vừa thức tỉnh, thể chất còn yếu nhược, ba chén rượu vào bụng, đảm bảo ngươi ngày mai liền sinh long hoạt hổ, thừa sức chịu thêm một lần thẩm phán nữa. Thế nào, có dám uống thêm một chén nữa? - Một chén sao đủ, ít nhất cũng phải một vò! Đời này, Trần Lạc ngay cả hình dạng Chân Long thế nào cũng chưa từng thấy qua, ngược lại đã được uống rượu máu rồng, hơn nữa còn là máu ác long thâm uyên, đây tuyệt đối là chuyện tiểu cô nương lên kiệu lần đầu, nếu như ngày hôm nay không uống cho đã, vậy thì quá có lỗi với bản thân mình rồi. Tục? Thật không may, Trần Lạc chính là một gã tục nhân, bằng không thì gã cũng không có đùa giỡn mỹ nữ bằng mấy cái trò thô bỉ xấu xa, còn muốn một bộ ưu nhã khiêm tốn kia, xin thưa hắn sẽ không, cũng xem thường, gặp phải đồ tốt, tự nhiên sẽ không khách khí.