Thiên Vu

Chương 569

Bất đắc dĩ khi Tiêu Du Tử bày trận pháp lóe lên một cái đã biến mất không còn bóng dáng, phát ra linh thức điều tra cũng không được. - Nếu lão phu đoán đúng thì khi Tiêu Du Tử bày xong bố cục, những thiên kiêu của giới trận pháp sẽ như cá nằm trên thớt mặc người xẻ. Tả lão dứt lời, trong sân bỗng có biến dị. Tiêu Du Tử áo đen, thân hình mảnh khảnh vung hai cánh tay, lắc người. Phù văn rậm rạp ngưng diễn ra, nhiều cỡ chí ngàn chín trăm chín mươi chín phù văn. Các phù văn nhấp nháy dâng lên, vang một chuỗi tiếng nổ giòn vang. Hơn năm mươi thiên kiêu giới trận pháp bày trận pháp trong khoảnh khắc tan tác, biến mất. Cùng lúc đó, quanh người Tiêu Du Tử hiện ra một trận tượng kỳ lạ. Trận tượng cỡ chín mươi chín thước, hình tròn, trong hình tròn có một đen một trắng. Trắng thì như dương quang minh, đen thì hắc ám như âm. Trắng đen lâun phiên như quang minh và hắc ám biến đổi, điều hòa âm dương. Đây là thứ gì? Chẳng lẽ là trạng thái đại tinh thần? Giống với trạng thái đại tinh thần thái cực được gọi là vô cùng huyền diệu của Gia Cát Thiên Biên. Không! Đây không phải là trạng thái đại tinh thần, bởi vì trạng thái đại tinh thần không có trận tượng. Chẳng lẽ là trận pháp? Trông không giống như thái cực âm dương, trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương xoay tròn. Mỗi khi âm dương quay một vòng là ẩn chứa ngàn biến vạn hóa, có đủ ngũ lòng, như phong như lôi như hỏa như thủy, các nguyên tố trong hư vọng minh tưởng đại pháp có đủ hết. Rốt cuộc đây là thứ gì? Trong sân chỉ ít ỏi vài người nhìn ra ảo diệu trong trận tượng. Một là Hồng Chính Thiên, hai là Tả lão của Quang Minh điện. Biểu tình của hai người kích động hơn trước nhiều. Đặc biệt là Tả lão, mặt lão đỏ rần, hít thở khó khăn, thanh âm sắc nhọn: - Trời trời, không lẽ đây là... Đây là... Đây là... Tả lão liên tục nói vài lần đây là, hít sâu vài lần, nhỏ giọng nói: - Vô cực mà Thái Cực, Thái Cực động mà sinh dương, động cực mà tĩnh, tĩnh mà sinh âm, tĩnh cực phục động, nhất động nhất tĩnh, hòa vào nhau làm gốc, phân phân dương, lưỡng nghi lập yên... Chẳng lẽ thật là... Không! Không có khả năng! Hắn không thể nào hiểu được, càng không thể bày ra, không thể nào... Tuyệt đối không thể! Cổ Du Nhiên hỏi nhưng Tả lão không đáp, chỉ nhìn chằm chằm trận tượng chín mươi chín thước quanh người Tiêu Du Tử nhìn không giống trận tượng. Miệng Tả lão lầm bầm ba chữ không thể nào. Không ai biết đây là cái gì, năm mươi thiên kiêu vây công Tiêu Du Tử bị trận tượng chín mươi chín thước hù giật nảy mình, đưng ngây tại chỗ không biết làm sao. - Đủ chưa? Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Du Tử càn rỡ quét qua từng khuôn mặt thiên kiêu, khóe môi cong lên nụ cười nghiền ngẫm. Trần Lạc hỏi: - Còn ai chưa đánh đủ? Ai? Đám thiên kiêu phập phồng lo sợ nhìn nhau, không ai dám xông lên nữa, bởi vì Tiêu Du Tử quá kỳ dị. Bọn họ dốc hết tài năng ra nhưng không la yđộng được Tiêu Du Tử một li, bày bao nhiêu là trận pháp đều bị đánh tan tác. Người như vậy ai không kiêng dè, không sợ hãi? Lúc trước Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Phương Thiếu Khanh được gọi là đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần, Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương được gọi là thực lực bí ẩn, cường đại nhất mười thủ tịch, cả đám lúc trước tự tin này sắc mặt âm trầm, nghi ngờ nhìn Tiêu Du Tử. Nữ thần công chúng Hạ Mạt, nữ thần thiên sứ Tiết Thường Uyển, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân lao qua tính sổ với Tiêu Du Tử lộ biểu tình hoảng sợ. - Nếu đã không ai ra tay nữa thì ta không khách sáo! Tiêu Du Tử muốn làm cái gì? Không ai biết. Ngay sau đó Thái Cực âm dương chín mươi chín thước chậm rãi bay lên, điên cuồng lấp lóe giữa hư không, âm dương giao thác, ngũ hành thác loạn, nguyên tố giao hòa. Một trận pháp kỳ lạ, lại như chín mươi chín trận pháp ngũ hành, càng giống trận pháp nguyên tố nhiều không đếm xuể, làm người ta da đầu tê dại. Đám thiên kiêu thấp thỏm nhìn, lòng run sợ. Một vài người co giò rút lui. Tiêu Du Tử chậm rãi giơ cánh tay phải lên, ngón tay chỉ, ánh sáng xám lấp lóe. Tiêu Du Tử hét chói tai: - Diệt cho ta! Vù vù vù vù vù! Thái Cực âm dương chín mươi chín thước ở giữa hư không bỗng phát ra sấm sét tím vàng nhiều vô số kể, đúng vậy, không đếm được. Trong khoảnh khắc không biết bao nhiêu tia chớp tím vàng giáng xuống, rậm rạp làm người nổi da gà. Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Tia chớp tím vàng xuất hiện nhanh, biến mất cũng mau. Đám người Chu Hạo Phi, Lữ Văn Sử, Tàng Chính, Đỗ Tử Hóa đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới như xơ mướp, miệng mũi trào máu, chật vật té dưới đất. Hơn năm mươi thiên kiêu bị Tiêu Du Tử giơ tay chỉ một cái có bốn mươi ba thiên kiêu mất sức chiến đấu, tê liệt dưới đất. Còn lại mười bốn người là Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, Phương Thiếu Khanh, Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển, Thanh Quân, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Đặng Dương, Vân Vụ công tử Đường Tuấn, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm. Nên biết những thiên kiêu mất sức chiến đấu toàn là thiên tài của giới trận pháp, có ai không phải đã minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần? Giờ phút này, Tiêu Du Tử giơ tay chỉ một cái, các thiên kiêu tê liệt, quá khoa trương. Còn lại mười bốn người đều đã minh tưởng trạng thái đại tinh thần, tuy còn đứng nhưng bọn họ rất chật vật. Khuôn mặt tuấn tú của Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương xanh như tùa lá chuối, tóc dài rối xù, biểu tình từ nghi ngờ thành kinh sợ. Các thiếu nữ Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Thanh Quân thoạt trông không có gì thay đổi, vì mới rồi tia chớp tím vàng không đánh trúng bọn họ. Tiêu Du Tử giơ tay chỉ hướng Đường Tuấn: - Ngươi. Mặt Vân Vụ công tử Đường Tuấn trắng bệch, cảm giác không may. Đường Tuấn vội vàng vận dụng trạng thái đại tinh thần vân vụ, mây mù quấn quanh người gã như các trận pháp vận chuyển. Đường Tuấn biến mất không còn bóng dáng. - Trạng thái tinh thần nho nhỏ cũng dám khoe khoang trước mặt ta? Cút đi! Vù vù vù vù vù! Vân Vụ công tử Đường Tuấn mới vận dụng trạng thái đại tinh thần vân vụ chưa biết ra sao thì mây mù đóng băng, bị đóng băng hoan toàn. Băng nổ, trạng thái đại tinh thần vân vụ vỡ vụn. Đường Tuấn lộ ra, thậm chí không có cơ hội chống cự, miệng mũi trào máu. Cơ thể Đường Tuấn cứng ngắc té xuống đất. - Ngươi! Ngươi! Ngươi! Còn ngươi nữa! Tiêu Du Tử giơ tay chỉ, bốn thủ tịch Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm giống như Đường Tuấn, khi bị hắn điểm danh thì vội vàng vận dụng trạng thái đại tinh thần của mình, nhưng vô dụng. Bốn tia chớp bắn ra từ Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong tiếng hét của mọi người, trạng thái đại tinh thần bốn người phát ra tan vỡ như mảnh thủy tinh sau đó biến mất. Bốn thủ tịch Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm té xuống đất, không kịp rên một tiếng. Mọi người ngây ngẩn nhìn hình ảnh này. Đây mà là mười thủ tịch sao? Không chịu nổi một kích? Đây là trạng thái đại tinh thần mà các trận sư khao khát, được gọi là siêu cường đại sao? Tại sao không đỡ nổi một vòi rồng, một tia chớp? Là bọn họ quá yếu hay Tiêu Du Tử quá mạnh?