Thiên Vu
Chương 555
Dạ Thất Nương cũng nghi ngờ nói:
- Người hành động trong Thiên Khải tửu lâu ngưng diễn phù văn cực kỳ hoàn mỹ, Mạc Khinh Sầu thì không như vậy. Mạc Khinh Sầu giả mạo có lẽ vì dụ Tiêu Du Tử ra, không lẽ người núp sau lưng Tiểu Hữu Tử là Tiêu Du Tử thật sự?
- Thống lĩnh nói xem người nào mới là hắn thật sự?
Trong Thiên Khải quảng trường tụ tập vô số người không đếm hết, vàng thau lẫn lộn, không biết ẩn núp bao nhiêu nhân vật bí ẩn. Trong đó có đại thống lĩnh Quang Minh điện, Cổ Du Nhiên.
Từ khi bắt đầu đại tái đấu trận Cổ Du Nhiên đã hóa trang ẩn trong đám người, không chỉ mình nàng, sáu đại thống lĩnh khác cũng có mặt, ngoài ra mấy ngàn cao thủ Quang Minh điện chực chỡ. Bọn họ đến chỉ với một mục đích, bắt trận sư lang thang có mặt nạ.
Mọi người diễn ra theo kế hoạch, chờ đại tái đấu trận qua đi Quang Minh điện sẽ hành động. Ai ngờ khi sắp kết thúc thì phái hệ lang thang chui ra một trận sư lang thang không mấy bắt mắt. Quang Minh điện nhìn người này thì phấn chấn tinh thần lên, vì Cổ Du Nhiên từng nói cao thủ sau lưng Tiểu Hữu Tử không phải Mạc Khinh Sầu, rất có thể là Tiêu Du Tử hay là cao thủ trận sư lang thang nào khác.
Hễ là trận sư lang thang đều là mục tiêu Quang Minh điện điều tra, đặc biệt là trận sư lang thang không nghe tên nhưng tạo nghệ cao khủng khiếp, loại người này rất có thể là phần tử tội phạm đeo mặt nạ. Như mấy quái nhân lúc trước giả mạo Tiêu Du Tử, những người khác không biết thân phận thật sự của họ nhưng khi đánh nhau thì Quang Minh điện đã điều tra rõ ràng.
- Nói cho trận sư của chúng ta biết lát nữa tên này hành động thì điều tra cảm giác đủ mọi góc độ, ta muốn biết tất cả dao động trên người hắn. Dù là linh lực hay tinh thần lực phải cảm ứng rõ ràng cho ta!
Cổ Du Nhiên lên tiếng, một chiến sĩ Quang Minh điện lập tức hành động.
- Thống lĩnh nói xem cao thủ đằng sau lưng người này là Tiêu Du Tử sao?
Cổ Du Nhiên nhướng mày kiếm, suy nghĩ giây lát, nói:
- Chỉ mới nghi ngờ, trước mắt không thể xác nhận. Nhưng có một điều chắc chắn là mặc kệ cao thủ sau lưng người này là ai, dù là Tiêu Du Tử thật, chúng ta phải biết hắn có mang mặt nạ không.
Cổ Du Nhiên ngừng một chút, chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
- Trước mắt đã xác nhận bao nhiêu tội đồ xuất hiện?
- Có một trăm sáu mươi hai người, nhưng...
- Nhưng sao?
- Một số tội nhân lớn như Mặt Hồng lão yêu, Tàn Lang, lão Quỷ, mấy tên này không lộ mặt. Theo tin chúng biết thì chắc chắn bọn chúng đã đến Thanh Đế thành, nhưng chúng vẫn không lộ ra dấu vết gì nên chúng ta không cách nào xuống tay. Bọn họ đều rất bình tĩnh, phái hệ lang thang đã suy sụp đến mức này nhưng vẫn không ra tay.
Quang Minh điện có tư liệu ghi chép kỹ càng về một số tội phạm lớn, chỉ cần đối phương ra tay sẽ bị nhận ra ngay. Nhưng nếu bọn họ không ra tay, Quang Minh điện muốn biết ai là ai thì không dễ dàng.
- Cổ thống lĩnh, lỡ như bọn họ không ra tay thì sao?
- Nghĩ đến thì dễ nhưng muốn đi không đơn giản, huống chi bên trận pháp công hội chưa đi nước cờ cuối cùng.
- Ý thống lĩnh là mấy kỳ tài trận pháp cửu thải xuất hiện khiêu chiến Hồng Chính Thiên?
- Có lẽ.
Cổ Du Nhiên là một trong các đại thống lĩnh của Quang Minh điện, tuy nàng đã sớm rèn luyện trái tim sắt đá nhưng không phải máu lạnh vô tình. Phái hệ lang thang gặp được chuyện như vậy điều duy nhất Cổ Du Nhiên có thể làm là đồng tình.
- Tên kia làm cái gì? Đứng ngây ra đó làm chi? Sao chưa xông tháp? Không lẽ hắn thấy trên dưới Dịch tháp bị mấy trăm trận sư chính tông chiếm lĩnh nên sợ? Cũng đúng, dù sao chỉ là một con rối, dù sau lưng có cao thủ chống đỡ thì lá gan không lớn.
Cổ Du Nhiên luôn quan sát, nàng phát hiện trên mặt người kia không có vẻ sợ hãi, không một chút nào mà càng như thắc mắc. Hắn đang thắc mắc điều gì?
Cổ Du Nhiên đoán đúng, Trần Lạc đang thắc mắc, vì hắn đi tới Dịch tháp chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, hắn không biết làm sao xông Dịch tháp. Trần Lạc chưa từng tham gia so tài trận pháp, nên hắn không biết gì về quy tắc cuộc thi.
- Đồ ngốc, nếu sợ thì mau về đi.
Thanh Quân thấy Trần Lạc đứng ngây người thì thầm lo. Thanh Quân là thiếu nữ lương thiện, biết thân thế tội nghiệp của Tiểu Hữu Tử càng thương hắn hơn. Lúc trước đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu vì thẩm vấn nên dùng Cửu Lê U Lam mê hoặc trận, hắn luôn thấy áy náy.
Thanh Quân nhìn Trần Lạc đứng ngây tại chỗ, nàng định chạy tới khuyên hắn.
- Tháp này nên xông như thế nào? Có phải ai lên cao nhất là tính thắng?
Trần Lạc hỏi một câu chọc Thanh Quân giận điên lên, đôi mắt trợn trừng hắn.
Thanh Quân hậm hực nói:
- Ngươi thmậ chí không biết quy định là gì mà dám xông tháp? Ngươi đúng là... Làm ta tức chết. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi bị ai uy hiếp, có phải ia buộc ngươi làm con rối? Có phải giở trò gì trên người của ngươi không? Ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi nói ra, có ta ở đây sẽ không ai bị thương ngươi được, dù tên khốn kia là Tiêu Du Tử thật sự thì chúng ta cũng không sợ!
Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này trong sân vang lên tiếng chuông thứ nhất.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Khi chuông vang, mọi người biết đại tái đấu trận lần này đã hoàn toàn kết thúc. Trong Dịch tháp thì Phương Thiếu Khanh đứng đầu, gã đã lên tầng sáu mươi, Gia Cát Thiên Biên thứ hai, ở tầng năm mươi chín. Tịch Nhược Trần thứ ba, tầng năm mươi tám. Mấy thủ tịch Đường Tuấn, Đan Hà Đông, Thu Niệm ở tầng bốn mươi mấy. Còn lại mấy trăm người đa số ở tầng ba mươi trở xuống, đều là trận sư chính tông. Kết quả so tài quá rõ ràng, thắng bại đã rõ.
Phái hệ lang thang than thở, cứ tưởng sẽ có kỳ tích xảy ra, ai ngờ.
Thua, quả nhiên thua.
Đám phái hệ lang thang Hồng Chính Thiên kinh nghiệm già dặn buồn bã, tuyệt vọng.
Trần Lạc ngây người hỏi:
- Vậy là kết thúc?
- Tiếng chuông vang nghĩa là cuộc so tài kết thúc. Tiểu Hữu Tử, rốt cuộc ngươi bị gì? Ta rất lo cho ngươi.
Bây giờ Trần Lạc không rảnh quan tâm Thanh Quân, hắn vắt óc nghĩ cách cứu vãn cục diện, vì hắn thấy nhiều người Quang Minh điện lẫn trong đám đông, Cổ Du Nhiên cũng có mặt.
Đại tái đấu trận kết thúc, Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội rất vui vẻ.
Kim Vinh ngồi trên ghế, cười to bảo:
- Hồng Chính Thiên, hãy nhìn kết quả so tài. Đến hôm nay chảng lẽ ngươi còn không nhận ra phái hệ lang thang đã suy sụp, phái hệ chính tông chúng ta mới là lẽ phải?
- Điều này không thể chứng minh cái gì!
Tuy cuối cùng phái hệ lang thang thua nhưng Hồng Chính Thiên không phục.
- A? Nếu như vậy vẫn không thể chứng minh thì phải làm sao để chứng minh?
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội đứng lên, cười cười tiếp tục bảo:
- Hồng Chính Thiên, ngươi phải công nhận là phái hệ lang thang tụt dốc, trận pháp của phái hệ lang thang các ngươi quá cũ kỹ. Trong thời đại mới nên học cách thay đổi, thời đại phù văn sớm qua rồi. Bây giờ là thời đại phù ấn, thời đại trận pháp nguyên tố, là thời đại của phái hệ chính tông chúng ta.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương