Thiên Vu

Chương 502

- Long Tiểu Tiểu, chúng ta đều nghe tiếng Tiêu Du Tử, ba thành tựu của hắn không có tạo nghệ trận pháp thâm sâu uyên bác thì không sáng tạo ra được. Người này trẻ tuổi như vậy sao có thể là Tiêu Du Tử? Long Tiểu Tiểu cười khẩy nói: - Buồn cười! Long Tiểu Tiểu không hề sợ hãi cãi lại: - Ai nói với các ngươi Tiêu Du Tử nhất định phải là lão nhân? - Long Tiểu Tiểu, nàng cũng là một trận sư, nên biết tạo nghệ trận pháp cần thời gian tích lũy. Cứ cho là hắn tu hành trận pháp từ trong bụng mẹ thi tạo nghệ cũng không đến trình độ của Tiêu Du Tử, càng đừng nói sáng tạo thất tinh trận pháp, lục hợp phù ấn, lại còn thay đổi vân xung tụ tập trận, đúng là mơ tưởng viễn vông. - Hừ! Một đám ngu dốt, các ngươi không được không có nghĩa là người ta không thể. Tiêu công tử có thiên phú vô song, bày trận pháp đơn giản như trò chơi, phù văn huyền ảo ở trong mắt người ta dễ như đếm kiến. Thiên phú vô song của người ta làm sao đám người bình thường các ngươi hiểu được? Long Tiểu Tiểu nói hơi khoa trương, khoa trương đến mức Trần Lạc buồn cười. Đương nhiên, không thể không nói tiểu cô nương này có tài biện luận khá giải, mặc kệ mọi người chất vấn cỡ nào đều bị Long Tiểu Tiểu phản bác ngay, mặc dù lý do hơi gượng ép chút nhưng ưu điểm là thái độ cứng rắn, chọc tức một số trận sư chính tông đỏ mặt tía tai. - Tốt, nếu hắn thật sự là Tiêu Du Tử thì kêu hắn chứng minh đi. Mọi người đều biết Tiêu Du Tử sáng tạo thất tinh trận pháp toàn bộ dùng phù văn ngưng diễn, cho đến bây giờ không ai có thể hoàn toàn bày ra. Sau này trận pháp công hội đổi phù ấn mới lan truyền rộng rãi, thành trận pháp khiên dẫn được hoan nghênh nhất thế giới. Nếu hắn thật sự là Tiêu Du Tử thì dùng phù văn bày thất tinh trận pháp ra xem. - Tại sao phải chứng minh cho ngươi xem? Ngươi là ai? Ngươi là thứ gì? Ngươi nói Tiêu Du Tử giả thì là giả? Ngươi kêu người ta chứng minh thì phải chứng minh cho ngươi xem sao? Ngươi cho rằng ngươi là hội trưởng trận pháp công hội chắc? Nếu mỗi người đều kêu Tiêu Du Tử chứng minh thì chẳng phải người ta mệt chết sao? Tiêu Du Tử dựa vào cái gì chứng minh cho ngươi xem? - Tiểu cô nương này ăn càn nói quấy, bướng bỉnh! Hắn không chứng minh thi hắn là Tiêu Du Tử giả! - Ngươi mới là càn quấy, cả nhà ngươi là càn quấy! Long Tiểu Tiểu như bà tám chửi đổng, đứng trên ghế, hai tay chống hông, trợn to mắt chửi lộn với đám người. Lúc này Chu Hạo Phi giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, gã cười nói: - Nếu hắn thật sự là Tiêu Du Tử thì lúc dấu với Đổng Ngọc Đạt không cần có người ở trong bóng tối giúp đỡ. Cái gì? Câu nói của Chu Hạo Phi làm Long Tiểu Tiểu giật nảy mình, suýt té xuống ghế. Long Tiểu Tiểu trợn to mắt, khó tin nhìn Chu Hạo Phi. Long Tiểu Tiểu không ngờ Chu Hạo Phi sẽ biết chuyện này, làm sao gã biết được? - Hai ngươi thấy Đổng Ngọc Đạt bày lôi đài khiêu chiến Hồng Chính Thiên ở Thiên Khải tháp trong lòng rất không phục nên nghĩ một cách, tìm một vị cao thủ trận sư lang thang trong tháp trung tâm hỗ trợ. Nhưng vị cao thủ này ngại thân phận, không tiện ra tay. Các ngươi kêu người này giả mạo Tiêu Du Tử, còn vị cao thủ kia thì ở rong bóng tối hỗ tợ. - Nếu ta không đoán sai thì cao thủ phía sau là một vị trận sư lang thang minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần. Người vận dụng mười hai phù không trận diễn biến thành thiên toàn địa chuyển trận, sau đó dung nhập tử kim lôi điện trận vào trong hình thành phong quyển tàn vân trận sấm sét giao nhau, làm tinh thần Đổng Ngọc Đạt tan vỡ không phải Tiêu Du Tử giả. Hắn chỉ làm ra vẻ, không có một chút tinh thần lực, người thật sự ra tay là cao thủ phía sau, không biết ta nói có đúng không? Sao... Sao có thể? Làm sao Chu Hạo Phi biết những chuyện này? Còn biết tỉ mỉ như vậy? Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa như bị sét đánh đứng ngyâ như phỗng, không biết làm sao. Đám người trong đại sảnh Thiên Khải tửu lâu nghe lời Chu Hạo Phi nói tụm đầu xì xầm. Trong phòng riêng Thiên Khải tửu lâu, các nữ nhân Dạ Thất Nương, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu vốn cho rằng Chu Hạo Phi xuất hiện là nghiệm chứng Tiêu Du Tử thật hay giả, ai ngờ lộ ra ẩn tình như vậy. - Chu Hạo Phi nói đúng không? Thanh Quân nghi hoặc hỏi: - Cái tên này chẳng những giả mạo Tiêu Du Tử lại còn không phải là trận sư? - Nhìn biểu tình, phản ứng của Long Tiểu Tiểu và tên trọc đầu thì tám phần đúng rồi. Vân Thải Tâm khá sâu sắc, nàng công nhận mới rồi một mình Long Tiểu Tiểu cãi với quần hùng rất đặc sắc, đứng vững gót chân. Nhưng khi sự việc bị lộ, Long Tiểu Tiểu lộ rõ sự hoảng hốt. - A! Ta đã nói rồi, nếu tên kia là Tiêu Du Tử thì ta sẽ ăn hết thức ăn trên bàn. Bạch Phiêu Phiêu không có hứng thú nữa, lười nhìn kịch vui. Bạch Phiêu Phiêu ngồi xuống ghế ăn trái cây. - Các ngươi nói xem cao thủ trận sư lang thang ở sau màn là ai? Tại sao không tiện ra tay? Cao thủ trận sư lang thang có thể dùng ý niệm tiểu tinh thần lén giúp đỡ thi chắc ý niệm siêu cường đại, biến mười hai phù không trận diễn thành phong quyển lôi điện, tuyệt đối là cao thủ. Dạ Thất Nương bỗng lên tiếng: - Ta không biết cao thủ sau màn là ai, nhưng người giả mạo Tiêu Du Tử hơi lạ. Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập khó hiểu, Dạ Thất Nương nhìn chằm chằm thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử ngồi trong góc đại sảnh. - Dạ tỷ, tên này lạ thế nào? - Các ngươi nhìn đi, khi Chu Hạo Phi nói ra sự thật, Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu rất kinh hoàng nhưng tên kia từ đầu đến cuối ngồi rót rượu, như thể chuyện đang xảy ra không liên quan gì hắn. - Dạ tỷ, mới rồi ta cũng chú ý thấy. Cũng không phải hắn bình tĩnh, lúc sự việc bị lộ rõ ràng hắn có nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Hạo Phi. - Ngươi cũng nói đó chỉ là ánh mắt nghi hoặc, có lẽ hắn kinh ngạc tại sao Chu Hạo Phi biết chuyện này. Nhưng trừ nghi hoặc ra hắn không biểu lộ chút lo lắng, theo lẽ thường khi bị lộ chuyện gì chắc chắc phải sợ hậu quả sau đó. Như Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu, hai người kia kinh hoàng, hoảng hốt, không biết làm sao gánh hậu quả sau khi bị lộ. Còn người này trừ nghi hoặc ra không còn gì khác, hắn không chút lo lắng hậu quả sau khi chuyện bị lộ. Dạ Thất Nương là đại chấp sự của trận pháp công hội, kinh nghiệm siêu phàm, ánh mắt sắc bén. Dạ Thất Nương tiếp tục bảo: - Ngươi này cho dù không phải Tiêu Du Tử thật sự cung không là kẻ đầu đường xó chợ, đặc biệt dôi mắt của hắn bình tĩnh kỳ lạ, không chút gợn sóng, trầm lắng. Đôi mắt đó không có chút bồng bột của tuổi trẻ. Trong đại sảnh, mọi người bàn tán sôi nổi. - Gì đây? Ta còn tưởng là quỷ tài Tiêu Du Tử tiếng tăm lừng lẫy đến, ra là hàng giả. - Đâu chỉ giả mạo, không nghe Chu Hạo Phi nói sao? Cái tên này thậm chí không là trận sư, đấu với Đổng Ngọc Đạt chỉ là làm bộ làm tịch, người ra tay là một vị khác.