Thiên Vũ Khúc

Chương 12 : ⋅ Chương 12

Có một lần Vô Đạo phu tử trong lúc giảng luận văn ở Ngữ Luận đường bất giác nhìn qua khung cảnh bên ngoài thấy một đôi chim uyên ương đang e ấp bên nhau, ngài liền thở dài. Mộc Diệp lúc này cũng lơ đãng phát giác biểu tình của phu tử liền đem ngay nỗi tò mò bao nhiêu lâu thỉnh giáo Trịnh Quy bên cạnh: “ Quy đệ, ngươi có thấy biểu tình của phu tử?”. “ Có thấy”. “ Ngươi nói xem tại sao phu tử đến giờ vẫn thanh tịnh vô vi như vậy? Phải chăng ông ấy bị cái đó?”. Ngũ hoàng tử nhất thời hứng thú nghiêng người sang chỗ nàng chăm chú: “ Cái đó là cái gì ?”. “ Chính là cái rất thịnh hành ở hạ giới hiện nay- đoạn tụ…”. “ Cốp” cây thước dài cắm ngay trên bàn của Mộc Diệp, nàng nuốt khan nước bọt, ươn ướt nhìn phu tử. Cái chiêu giả vờ giả vịt này đã được nàng luyện tới mức biến hóa khôn lường bởi thế mà dù trời đất có sụp xuống vẫn sẽ ưu ái chừa cho nàng một chốn dung thân. Vô Đạo phu tử chỉ dùng ánh mắt nửa ưu sầu nửa giáo dục nhìn nàng rồi quay lên. Ông chắp tay sau lưng nhuận miệng nói: “ Các trò có biết con người vì cớ gì không thể thoát khỏi kiếp luân hồi ?”. Một học trò giỏng rạc thưa: “ Đó là vì chưa tìm được chân đạo để tu thành tiên, thành phật”. “ Vậy tại sao lại chưa tìm được chân đạo?”. Một cuộc thảo luận sôi nỗi diễn ra kéo dài đến lúc chiều tà, rốt cuộc đợi đám đồ nhi đứt hơi lão mới mở lời: “ Tất thảy mọi nỗi khổ chốn nhân gian đều xuất phát bởi một chữ “ tình”. Trong cái hữu tình lại hiện hữu cái vô tình. Cái vô tình đó một khi đã chạm mốc giới hạn sẽ sinh ra ai, oán, hận, thù đến cuối cùng sẽ chỉ còn lại nỗi cố chấp không dứt. Con người cho rằng mình có đôi mắt sáng là đã tự mãn thấu rõ vạn vật do đó khi bị che mờ cũng chẳng nhận ra nữa”. Thấy đám học trò ngơ ngác như nai phu tử liền gõ vào bàn vài cái lên giọng: “ Thần tiên một khi không thể giữ được cõi lòng thanh tịnh, thuần khiết cũng sẽ một ngày bị che mắt, làm việc trái đạo…” liếc xéo Mộc Diệp một cái hắng giọng: “ Các trò phải chuyên cần tu dưỡng tâm đạo nâng cao tri thức để tránh có những suy nghĩ thiển cận hiểu chưa”. Cái lão phu tử này cũng thật thù dai, thù dài, mất công đi nữa vòng Trái Đất rốt cuộc cũng chỉ mắng khéo nàng là đồ thiếu hiểu biết. Thoáng qua nét mặt nàng lại điềm đạm không chút tức giận, Mộc Diệp đứng dậy đáp trả sao cho thật giống với kiểu tôn sư trọng đạo: “ Lời phu tử nói quả thực chí lí. Chúng ta là thần tiên trọng trách cao cả không thể để bản thân bị che mắt như phàm thế. Nhưng vấn đề này nói thì rất sâu xa, cần phải đi vào thực tiễn mới có thể thấu hiểu tỏ tường. Bởi vậy…trò đề nghị Ngữ Luận đường chúng ta dành ba ngày xuống hạ giới khảo sát nhân sinh”. Toàn bộ giảng đường nhao nhao như chợ vỡ làm Vô Đạo cứng tê cả lưỡi, nàng thì thích chí cỗ vũ hết mình. Lúc ra về còn đoan trang kính cẩn cười với ông ấy một cái mới thỏa mãn đá chân sáo rời đi. Ngày còn nhỏ, nàng cho rằng “ buông xuôi” chính là hành vi của kẻ yếu đuối, còn chưa nói bản thân có danh vị to lớn lại không thể là kẻ yếu đuối nên làm chuyện gì cũng chưa một lần nghĩ đến hai từ “thua cuộc”. Ba trăm năm trước, sau khi từ Bồ Đề Sơn trở về tâm tư nàng đột nhiên trùng hẳn xuống cũng ngộ ra rất nhiều đạo lý, thấu hiểu những cái trước đây phu tử giảng giải. Ví như nàng có một chiếc trâm thoa bằng ngọc bích rất đẹp nhưng không may bị gãy làm đôi nàng cứ nằng nặc đem nó đi sửa nhưng rốt cuộc lại thấy không còn hoàn mĩ như ban đầu, điều này khiến nàng hiểu cái mình cố giữ kia chính là “ chấp tâm”, nàng đem nó tặng cho lão lão Kim Quy nghịch chơi không phải là “ buông xuôi” mà chính là giải thoát. 1. Đầu óc nàng u u mê mê thấy bản thân hôm nay thật lạ, không dưng lại nhớ về chuyện cách đây ba trăm năm, nàng xoay một vòng để định vị phương hướng nhưng tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất bởi lớp sương mù dày đặc. Mộc Diệp bấm quyết rẽ sương làm hai, khoảng không gian hiện lên trước mắt một lối đi nhỏ xanh mướt cỏ non, nàng đang định rời khỏi đây bỗng nghe cách đó không xa cuộc trò chuyện của một đôi phu thê. Mộc Diệp thấy loáng thoáng cái bóng lướt qua của vị nam nhân đó khá cao chắc hơn nàng một cái đầu, vòng tay rắn chắc ẳm trọn phu nhân mình , nàng vốn không phải là kẻ ham hố chuyện riêng tư của người khác nhưng họ ở ngay phía trước nên dù không muốn nghe vẫn là bị ép nhồi vào. Nàng nghe thấy vị phu quân kia hỏi hiền thê của mình. “ Sao nàng nặng như vậy?” “Điều đó là đương nhiên vì thiếp đang mang thai mà”. “ Cũng không thể nặng vậy được”. “ Chàng đang phàn nàn đấy hả?”. Giọng điệu cao vút ấy khiến lang quân của nàng chú ý, chàng cúi xuống nhìn phu nhân trong vòng tay mình dở thói làm nũng, giọng điệu chậm rãi: “ Ta nghe nói khi có thai nên hòa nhã, con sinh ra sẽ xinh xắn”. Đáy mắt nàng trở nên trầm tư: “ Có chuyện này sao?”. Người phu quân kia gật đầu khẳng định: “ Chính xác vậy?”. Mộc Diệp chỉ có cảm giác cô nương kia tư lự một hồi rồi giọng điệu trong veo: “ Nếu thế thì tha cho chàng lần này”. Mãi hóng chuyện người ta mà quên không hỏi đường đến lúc hai người đó đã khuất bóng nàng mới nhận ra lại bị bủa vây bởi một lớp sương khác. Nàng lần lần, mò mò một hồi, đột ngột cảm thấy cơ thể mất trọng lực lao về phía trước cũng may kịp khai triển thuật pháp lấy lại thăng bằng, lúc nàng nhìn dưới chân hóa ra đã đến sát bờ suối. Mộc Diệp lấy tay vốc một vốc nước lạnh làm mát mặt mình, lúc định vốc thêm lần nữa để uống lại nghe thấy một giọng khá quen chếch phía bên trái mình một đoạn xa. “ Chàng thực sự có thể bắt được cá đấy chứ ?”. Lại cặp đôi phu thê vừa rồi, chàng ta lấy tay gõ đầu phu nhân mình một cái nói: “ Ngoan ngoãn chờ ta ở đây”. Nàng xoa xoa bụng: “ Chàng không nhanh lên là con chúng ta đói đấy!”. “ Con chúng ta đói hay nàng đói”. “Hì hì, cả hai mẹ con” chợt đổi giọng cao vút: “ Chàng không lo ta đói hay sao?”. Phu quân nàng xách chiếc nơm quay đi giọng nói trầm ngâm: “ Ta lo cho nàng hơn Diê…”. Một cơn gió giao mùa lướt qua làm xao động mấy nhành cây, Mộc Diệp chưa kịp nghe xong câu chuyện tình cảm của đôi phu thê nọ họ đã lần nữa biến mất. Không gian âm u này khiến nàng rợn người, kí ức hỗn loạn thế nào lại khiến nàng nhớ ra lúc này mình đang đánh nhau với ma đầu Y Hình, toàn thân dội lên một cơn ê ẩm, Mộc Diệp cảm thấy màn sương này rất có khả năng là do hắn tạo nên. Toàn bộ cảnh vật xung quanh đột nhiên bất động, nàng nghe văng vẳng tiếng bước chân lớn dần lại còn có cả tiếng vang nữa, bởi không thể định vị được gì nên nàng chỉ còn cách thủ thế tấn công. Khi mặt đối mặt với hắn nàng tuy yếu nhưng cũng không vì thế mà hoảng có điều lúc này nàng như bị cô lập, như một con thú trong lồng mà cái lồng đó lại đen thui, Mộc Diệp niệm một câu “ A Di Đà” rồi tung một chưởng lực về phía trước. Chưởng lực đến giữa chừng bị một bàn tay chặn lại, những ngón tay rắn chắc giữ chặt cổ tay nàng, một lực kéo mạnh khiến nàng ngã nhào về phía trước lao đầu vào tấm ngực rộng. Có chút hoảng, nàng định tách ra đã bị kẻ đó ghì chặt, bên tai truyền đến một giọng nói trầm ấm như thứ thuốc an thần: “ Đừng sợ. Ta ở đây”. Nàng ngửa cổ lên nhìn vào ánh mắt đen láy của chàng thỏ thẻ: “ Tiểu bối không sợ. Chỉ là…” lấy tay xoa cái bụng ọc ạch chu miệng: “…hơi đói”. “ Cốp”, cái kiểu tra tấn bằng cách gõ đầu người khác đến cả trong mơ vẫn chân thực như vậy. Mộc Diệp cũng vì bị gõ một cái mà giật mình bật dậy khỏi giường suýt chút ngã lộn chòng rất may thần quân luôn ngồi túc trực nãy giờ đã kịp thời tóm được. Chàng chỉnh lại chăn gối cho nàng còn cẩn thận kê cao một chút, sau đó chậm rãi đem một bát canh còn nóng hổi ngồi gần bên nàng. Mộc Diệp thắc mắc nhìn chàng một lượt hỏi: “ Thần quân, chuyện về sau thế nào, sao tiểu bối không nhớ gì cả?”. Phù Đổng thổi một muỗng canh rồi đút cho nàng, giọng điệu thong thả: “ Nàng ngủ ngay sau đó đương nhiên không nhớ gì cả?”. Canh hạnh nhân ngọt nhuận trong miệng, mới qua cuống họng mà nàng cảm thấy lấy lại được năm phần sức lực, tiếp tục hỏi chàng: “ Vậy sau đó thế nào, tên ma đầu đó đã bị thu phục rồi ư ?”. Thần quân lại từ tốn đút cho nàng một muỗng nữa mới nói: “ Hắn thoát rồi. Nhưng ta sẽ không để lỡ lần sau”. Mộc Diệp thấy trong mắt chàng lóe lên một tia hắc quang chóng vánh, nàng suy tưởng một hồi liền hồn nhiên nói: “ Lần sau người đi nhớ dắt theo tiểu bối, chẳng mấy khi có dịp chứng kiến mấy trận quyết đấu tàn khốc xứng danh chiến trường hồng hoang. Nhân dịp này cũng muốn mở mang tầm mắt”. Muỗng canh tiếp theo đã đưa được nữa chừng bỗng dừng lại trên không, thần quân nhìn nàng lành lạnh thu lại muỗng canh nói: “ Ta thấy nàng khỏe nhiều rồi canh hạnh nhân này không cần ăn nữa”. “Này…” nàng ú ớ trong miệng không hiểu có đắc tội gì với chàng mà cướp mất phần thức ăn của mình. Chàng rời khỏi phòng một lát lúc quay trở về trên tay là một bát thuốc đen nghịt, bốc mùi gây gây, nàng mới gửi thấy đã không chịu được vội chùm kín chăn hô lớn: “ Tiểu bối vốn khỏe mạnh mấy loại thuốc này không cần thiết”. Phù Đổng vẫn từ tốn như mọi khi kéo chăn của nàng để lộ gương mặt đang ửng lên vì bất mãn: “ Đây không phải thuốc bệnh, chỉ là thứ thuốc giúp chống để lại sẹo từ mấy vết thương”. Quả thực đối với nữ nhi nói chung nhan sắc là vấn đề vô cùng nhạy cảm, càng là mỹ nhân càng để ý chu đáo hơn tuy nhiên Mộc Diệp xưa nay luôn cho nhan sắc là vật ngoài thân nên chiêu này dùng không đúng chỗ lắm. Nàng vén chăn che đi miệng mình: “ Có một vài vết sẹo cũng không đáng lo như vậy càng chứng tỏ khác biệt so với người khác”. Phù Đổng đăm đăm nhìn nàng, ý tứ rất kì quái: “ Nàng nhất định không chịu uống”. “ Chết cũng không uống”. Chàng ghé sát lại vén lớp chăn kia ra, khiến chóp mũi cả hai chạm nhau: “ Nàng vẫn nhất quyết như vậy ?”. Nàng thoáng chút rùng mình nhưng lại cố gượng tỏ ra lì lợm lắc lắc đầu. Thấy trong đáy mắt chàng thoáng chút cười gian, nàng chột dạ một cái, thấy chàng nâng bát thuốc uống một ngụm, cái ý nghĩ xoẹt qua, nàng thầm bấm bụng chẳng nhẽ chàng định bón cho mình, mới nghĩ đã vội vùng dậy ngồi nghiêm túc giật lấy bát thuốc trong tay chàng cười giảo hoạt: “ Tiểu bối vừa suy nghĩ lại, thấy thuốc này rất tốt với bản thân, rất nên uố..n..”. Đôi môi mỏng lạnh của chàng từ khi nào đã dính chặt lấy bờ môi của nàng, Mộc Diệp ngây ngây ngô ngô chưa kịp định hình sự thể thế nào đã có một dòng nước truyền sang miệng mình vừa đắng, vừa gây, bàn tay đang đặt lên tấm ngực của chàng vừa cố gắng đẩy ra lại bị chàng giữ chặt lấy eo không thể nhích nỗi. Mộc Diệp cứ ngồi đơ ra như vậy cho đến khi cái kẻ trơ chẽn đó buông nàng ra, thần quân vẫn mặt mày tỉnh bơ lấy một cốc nước trắng đưa về phía nàng: “ Diệp nhi! Mau uống một chút sẽ không còn thấy đắng nữa”. Chỉ có vài ngọn nến lập lòe trong phòng mà nàng cảm tưởng như ở trong cái lò bát quái, đưa tay lên sờ lên tai thấy nóng rực, ấm ức ngoảnh mặt vào trong nói: “ Tiểu bối không muốn uống”. Bàn tay chàng chạm lên cằm nàng nhẹ nhàng xoay về phía mình, vẫn bộ dạng điềm đạm ấy lại khiến nàng cảm thấy vô lại chín phần, chàng giơ cốc nước lên cao gợi ý: “ Nàng thực sự muốn uống như vừa rồi!”… 2. Những gì xảy ra trong thế giới này có phải đều bị đảo lộn, nếu không nàng thực chẳng thể tìm ra nỗi một cái lý do thích đáng cho những vấn đề phát sinh dạo gần đây. Người ta thường nói lòng người dễ thay đổi có lẽ thần tiên cũng không ngoại lệ, phải chăng nàng nên suy nghĩ về phía trước tha thứ cho việc chàng đã từng lừa mình. Cơ hội không phải lúc nào cũng xuất hiện ngay trước mắt, có kẻ đợi cả ngàn năm cái nhận được vẫn chỉ là hai từ “hy vọng”. Lúc cầu không được lúc được không cần, bởi vô tâm mà bao đôi uyên ương đã phải chia lìa để lại trên nhân thế những mẩu chuyện không có hồi kết. Nàng vươn vai, lắc lư cái cổ cho đỡ nhức mỏi, đánh mắt sang chiếc bàn ở chính giữa phòng đã thấy một bóng nam nhân thân mặc lục y ngồi ở đó. Nàng tiến lại không giữ lễ vừa nâng cốc trà đặt lên miệng vừa liếc xuống hỏi: “ Người không có việc gì…”, cốc trà rơi cạch một cái xuống bàn nước bắn thành chùm như bắn pháo, giọng nàng ú ớ: “ Nhị…ca…”. Khải Phong ánh mắt sắc lẹm nhìn nàng theo kiểu ăn tươi nuốt sống: “ Vẫn còn nhận ra ta cơ đấy!”. Nàng bị giáo huấn rất có bài bản, thấy ca ca hơi khô họng liền kính một cốc trà để mắng thêm trận nữa cho thanh giọng. “ Mộc Diệp đầu óc muội là quá đơn giản hay bị hỏng hóc vậy hả ?”. “ Nhị ca muội …”. “ Không được nói, giờ muội mà nói là ta sẽ tức chết”. Mộc Diệp im re, trong hai vị đại ca của nàng Thiết Lôi ca là người chính trực, khoan dung nhất, chỉ có nhị ca là khiến nàng hãi nhất nhưng cũng là người quan tâm nàng nhất. Mộc Diệp sắp choáng váng đến long óc lúc này từ bên ngoài một thân bạch y dung quang lãnh đạm, trên tay là một bát thuốc đen quạnh tiến vào. Khải Phong sắc mặt có phần dịu lại đứng dậy chắp tay kính lễ: “ Thần quân”. Chàng nét mặt không thay đổi khoát tay miễn lễ, ung dung đưa bát thuốc hướng về phía nàng bình thản nói: “ Qua đây uống thuốc đi”. Khải Phong bây giờ mới trân chố nhìn muội muội hỏi vội: “ Muội bị thương ư?”. Mộc Diệp cười gượng xua tay: “ Chỉ bị sơ sơ, không có vấn đề gì”, nàng còn chưa biết nên nhận hay không đã bị chàng lần nữa thúc giục: “ Mau lên. Diệp nhi!”. Nàng hậm hực đỡ lấy bát thuốc, thấy ánh mắt chàng tỏ ý bảo mình rời đi liền nhanh nhảu làm theo, bấy giờ thần quân mới quay sang phía Khải Phong đang mặt mày cứng đơ tỏ ý mời ngồi. Nàng gục mặt xuống chiếc bàn đá biển mát lạnh, cố gắng đoán xem hai người đó nói chuyện gì nhưng nghĩ mãi cũng không ra. “ Bốp” bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào vai khiến nàng giật mình nghển cổ lên: “ Ngọc Nguyên”. Đôi mày phượng vũ khẽ nhíu lại trách móc: “ Cô bỏ mặc bằng hữu thế hả ?”. Ngọc Nguyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn nàng tức khí: “ Cô giỏi lắm để ta lo chết còn mình thì vui vẻ ở bên thần quân”, thấy còn thiêu thiếu liền bổ sung: “ Chiếm đoạt cơ hội của ta”. Cái cơ hội bị hồn phi phách lạc này nếu được đổi thì nàng còn không vái tạ mấy chục vái ấy, Mộc Diệp chân thành nói: “ Hiện tại chẳng phải thần quân ở đây sao, cô cứ nắm chắc lấy cái cơ hội này, ta nhất quyết tránh xa không để cô vướng bận”. Ngọc Nguyên quay ngoắt đi: “ Nói dối”. Ánh sáng mặt trời phủ nhẹ lên gò má hai thiếu nữ mới lớn, trong sự tĩnh lặng lại vọng lên thanh âm từ tận đáy lòng: “ Thực ra ta nói dối đấy”, Mộc Diệp trầm tư: “ Ngay cả khi biết chàng lợi dụng mình vẫn không thể kiềm lòng thích chàng được, cho dù cố chôn sâu đên đâu nó vẫn như một đóa hồi sinh chỉ cần một giọt nước đã tự nguyện nở bung ra bất chấp là phúc hay họa. Xin lỗi Ngọc Nguyên, từ trước đến giờ ta đã lừa cô”. Mộc Diệp đang định đứng dậy rời đi đã bị nụ cười trên gương mặt châu sa của nàng ta làm chết đứng, “ Ta chính là muốn nghe một câu thật lòng từ cô. Có một kẻ sấc sược đã nói với ta thế này: ‘ Yêu chính là tạo cho người mình yêu cảm giác an tâm’. Ta bồng bột nhảy vào đây không phải là yêu mà chỉ là để thỏa mãn cái ngông của bản thân, không giúp ích được gì còn tạo thêm gánh nặng cho kẻ khác”. “ Cô từ bỏ thần quân?”. Ngọc Nguyên khoác lấy tay nàng vừa kéo đi vừa nói: “ Ta cũng không định từ bỏ nhưng xem ra phải bỏ rồi…phải không?”. Nàng ngơ ngác nhìn kiểu hỏi nữa vời của Ngọc Nguyên chẳng ra nội dung gì cũng không muốn dò hỏi căn nguyên nên cho qua. Nàng cùng Ngọc Nguyên đi trị bệnh cho những bá tánh trên đảo, à, nơi nàng và mọi người đang ở chính là Vô Vọng đảo. Hỏi ra mới biết trong lúc đi tìm nàng, nhị ca và Ngọc Nguyên phát giác lũ yêu quái quấy phá nơi này liền ra tay giúp sức có điều dịch bệnh lạ phát sinh năm ngày qua cả hai đều bó tay không có cách nào. Mộc Diệp trong lúc thăm mạch cho một người mới ngộ ra pháp lực của bản thân đã được đả thông từ lâu, có lẽ là lúc thần quân điểm chú trên người mình. Lấy lại gương mặt kiều diễm trước đây đến cả Ban Diễm và Tinh Ngưu gặp nàng cũng bỡ gỡ cho là một vị cao nhân khác tới giúp sức, nàng cũng như vậy giả bộ làm lơ coi như lần đầu gặp mặt. Ngọc Nguyên nói là đi xem bệnh nhưng được hai canh giờ liền tái bệnh tiểu thư kêu mệt đi nghỉ chốc lát rồi mất tăm mất tích. Theo quan sát của nàng đây hẳn là một loại biến tướng của yêu khí nên hiện tại chỉ dùng một số loại thảo dược thanh tà để áp chế còn những trường hợp nặng hơn phải dùng tiên lực điều tiết, Mộc Diệp quanh quẩn ở y phòng rất lâu đến lúc thần quân xuất hiện mới giật mình nhận ra đã nhá nhem tối. Chàng cầm trên tay một chiếc lu nhẹ nhàng đặt lên bàn, Mộc Diệp nheo mắt ưởm ờ hỏi: “ Thần quân, không phải lại là thuốc đấy chứ ?”. Phù Đổng quay sang: “ Nàng thích uống thuốc. Vậy để ta đem tới”. “ Ấy!”, nàng vội vàng giữ lấy tay chàng cười chống chế: “ Tiểu bối đâu có nói thích. Mà thần quân từ khi nào lại thật tâm làm theo mong muốn của người khác vậy?”. Một hồi lâu trong lúc ăn canh nàng thoáng nghe thấy giọng chàng không rõ ràng: “ Ta thật tâm với nàng, Diệp nhi!”. Định ngước lên hỏi chàng vừa nói gì đã thấy chàng đứng dậy ra sau mình, bàn tay vuốt lên mái tóc hơi rối nói: “ Tóc của nàng không còn mềm như ban đầu”. Chắc đã độ một tháng nàng không dùng thảo dược để dưỡng tóc nên mới ra nông nổi đó, nghĩ lại mà cảm thấy có chút đau lòng. Mộc Diệp cảm thấy chàng mơn trớn mái tóc của mình rất lâu, mãi sau lúc chàng buông ra trên tóc nàng xuất hiện thêm một dải dây màu hồng xinh xắn. Phù Đổng ngắm ngía nàng thêm một lúc nữa mới an tâm rời đi thăm bệnh cho người dân ở y quán. Mộc Diệp đi sau lưng chàng, thấy chàng chăm sóc mấy bệnh nhân đó rất chu đáo liền suy tưởng, giả sử sau này hai người chán cuộc sống nơi tiên cảnh có thể xuống hạ giới mở một y quán nhỏ sống ẩn dật, giúp đời chiêm nghiệm cảnh phu thê chốn dân dã. Nghĩ đến đoạn này trong tâm tưởng có thêm vài phần sức lực. Mấy ngày liền nàng cùng thần quân chăm sóc người bệnh không quản giờ giấc mới chợp mắt chưa đầy hai canh bỗng choàng dậy vì viên huyết thạch dắt ở bên người rung động, Mộc Diệp chạy khỏi y quán đi tìm thần quân đã thấy một vùng khí tượng u ám ở lối cửa đảo. Nàng len vào đám binh lính bao thành từng lớp như bức trường thành, không kịp kêu lên ngăn cản cả thân nàng đã lao lại chắn trước lưỡi kiếm của thần quân theo quán tính trảm xuống người của Tam Thất. Cũng may linh tính của chàng nhận ra Mộc Diệp trước khi thấy rõ thân hình của nàng nên mới kịp thời thu chưởng pháp. Nàng quay sang Tam Thất thở phào định nói vài lời không ngờ hắn không phân biệt tốt xấu dùng tà kiếm đâm nàng một nhát vào vai. Thần quân lúc này đỡ vội lấy nàng khí sắc tức giận trên tay bỗng hiện hình cây thương Tích Lịch Hỏa đỏ rực chém vụn thanh kiếm trên tay Tam Thất, thấy chàng không có ý tha cho hắn nàng vội nắm lấy vạt áo chàng nói được một lời cuối trước khi lịm đi: “ Đừng giết hắn”. Thần quân lạnh nhạt nhìn Tam Thất đang bất động đứng đó thu hồi thương lại rồi ẳm nàng lạnh lùng quay đi trước con mắt kinh hoàng của toàn thể thần dân trên đảo. Tam Thất còn chưa hết ngơ ngác thanh kiếm Lục Linh đã kề cận sát cổ, hắn nhận ra ngay bởi trên cõi đời này chỉ có một thanh kiếm đó cũng chỉ có một người có được thanh kiếm đó, người mà bao lâu nay hắn mong mỏi trong lòng. Khải Phong dùng pháp lực phong ấn ma pháp của hắn rồi giao cho binh lính giải đi, toàn bộ quá trình chàng chỉ dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn điều đó như rạch từng nhát dao lên trái tim mỏng manh Tam Thất. Tà kiếm của Tam Thất mang mầm mống quái ác của căn bệnh lạ tuy nhiên thần quân biết nàng chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì, có thể vì mấy hôm nay lao lực nên nhân cơ hội này để nàng ngủ một lát. Thần quân đuổi hết tất cả mọi người đi còn tạo nên một kết giới bao vây bên ngoài trang viên. Ban đầu Khải Phong nhất quyết phản đối nhưng chàng ta có thể làm gì, Phù Đổng là người chàng ta có thể chống lại hay sao, mà không, ngay cả trong suy nghĩ cũng không thể chống lại được. Trong cơ thể nàng lúc này như có hai luồng kình khí giao đấu, nóng lạnh thay phiên chia cơ thể nàng làm hai tạo ra hai cái bóng một đỏ, một trắng đánh nhau kịch liệt. Nàng lúc đầu định tâm khống chế hai nguồn lực này nhưng chỉ một lát đã không chịu nỗi cứ muốn cào cấu da thịt, cào rất mạnh, lực bấu cắm sâu vào da ấy thế mà không thấy đã, còn có cảm giác bị bó lại. Nàng vùng vằng khó chịu nhe răng cắn vào tay hồi lâu, lại thấy từ đó có dòng nước ấm ấm, tanh tanh tràn vào khoang miệng, định bụng nhè ra nhưng không hiểu sao tay mình hôm nay không hoạt động theo sự điều khiển. Dòng nước tanh tanh tuột qua cuống họng theo thực quản xuống lục phủ ngũ tạng, mỗi nơi nó đi qua đều khiến luồng kình khí trong người nàng bị thải loại, cảm giác dễ chịu này làm nàng dần chấp nhận nguồn nước kia như một thứ dinh dưỡng đặc biệt. Canh hai gió thổi hiu hắt, Mộc Diệp tỉnh lại thấy bản thân trong tình trạng lớp áo ngoài bị cởi bỏ để lộ phần vai trắng nõn, trên vai trái có một lớp cao dược màu đen đặc sệt, nàng cúi đầu suy tưởng chốc lát lúc ngẩng mặt lên vì ngửi thấy mùi hương ngan ngát quen thuộc chợt giật mình vì Phù Đổng đang đứng đó ánh mắt dán lên vết thương. Trong hoàn cảnh thế này đột nhiên đầu óc tê cứng chẳng biết nên làm thế nào cho phải, chỉ hai khấc sau cái nhìn ngây ngốc của nàng thần quân liền khoát tay buông tấm rèm sa tím xuống ngăn cách cả hai. Mộc Diệp hơi ngượng lại cố tỏ bình thản chất vấn chàng: “ Người không thấy việc thường xuyên xuất hiện trong phòng nữ nhi rất bất tiện hay sao?”. Phù Đổng đang ngồi ở ghế nghe nàng nói liền khẽ xoay người lại: “ Chỉ cần là chỗ nàng ở ta không thấy bất tiện”. Nàng thò đầu qua khe hở của hai tấm rèm sa thích thú nhìn bóng lưng của chàng nói: “ Ý chàng là ta ở đâu chàng cũng chịu theo ta”. Phù Đổng thôi nhấp rượu chậm rãi tiến đến chỗ nàng dùng ngón trỏ dúi đầu nàng vào trong: “ Không biết phép tắc, mau ngủ đi”. Mộc Diệp hứ một tiếng vừa kéo chăn chùm lên người vừa nói vọng ra: “ Lúc trước ta cũng đâu có phép tắc chàng cũng đâu trách ta”. Đúng vậy từ trước tới giờ chàng luôn thấy cách hành xử của nàng rất hoạt bát đáng yêu, càng ở bên càng khiến người ta không muốn tách rời nhưng lần này tại sao chàng lại có cảm giác bất an nhỉ. Phù Đổng đột nhiên hỏi nàng một câu không vào chủ đề: “ Vì sao lại cứu hắn?”. Mộc Diệp thoáng qua đã biết chàng nói đến Tam Thất, không ngần ngại trả lời rất nhanh: “ Hắn vừa ưa nhìn lại tốt bụng, lúc ở trong động đối xử với ta cũng rất tốt nên…”. “Tốt thế nào?”, bị cách hỏi dồn dập của chàng làm lúng túng Mộc Diệp bấy giờ hơi ấp úng suy tưởng một hồi thấy hầu hết Tam Thất bị nàng chọc nghẹo đến phát khổ không nhịn được lại cười thành tiếng khúc khích. Thần quân ở bên ngoài nghe được tiếng cười của nàng hàng lông mày liền nhíu lại nét mặt thoáng qua chút không hài lòng: “ Hình như nàng rất vui”. “ Hả”, Mộc Diệp chưa kịp nói thêm chàng đã tự đáp trả như kiểu lẩm nhẩm với chính mình: “ Ở bên ta có lẽ không vui”. Nàng vén lớp rèm sa tím, trong ánh sáng chập chờn của ngọn nến trên bàn kết hợp cùng làn khói trắng nhè nhẹ từ lư hương tỏa ra, bóng lưng của chàng cứ thế mờ dần, nhạt nhòa, xa cách biến mất vào màn đêm tĩnh mịch bên ngoài.