Thiên Vũ Khúc
Chương 11 : ⋅ Chương 11
Như lịch trình cũ chú chim nhỏ bay qua khe một lỗ hổng thông gió trong động đến cánh cửa căn phòng giam giữ Ban Diễm và Tinh Ngưu, nó đáp xuống trên đầu chiếc đèn đá gõ gõ ở đó vài cái. Đầu ớt sau khi nghe được tiếng động sẽ thông qua cái hốc bé xíu ở trên vách động ra ngoài lấy thư buộc ở chân nó. Theo kế sách đã được ghi chi tiết đúng giờ thìn ngày mai lúc bọn lính yêu tinh đổi ca là cơ hội tốt để thoát ra ngoài, nàng đã chuẩn bị mê dược ở ống trúc trên lưng chim chỉ cần khiến bọn chúng ngửi phải sẽ mê man hai canh giờ. Có ba chốt canh cần phải vượt qua, nên tránh lối đi của lũ yêu tinh dơi sẽ dễ bị phát hiện, vượt qua ba chốt canh đúng giờ thìn tới ven suối trong động có đặt sẵn năm thùng gỗ lớn để thoát thân. Ban Diễm gói ghém cẩn trọng bảo vật buộc vào trong người, nhóc đầu ớt cũng chuẩn bị một số đồ nghề như phi tiêu tẩm mê dược cùng vài ống hương kì lạ mà Mộc Diệp đã dặn nhỏ lần trước.
Giờ thìn, Mộc Diệp không chuẩn bị gì nhiều chỉ dắt bên mình một cây sáo nhỏ và một viên đá màu nâu đỏ , vừa bước chân ra khỏi cửa đã bước nhầm chân trái ra trước tuy không quá mê tín như mẹ mình nhưng làm việc đại sự vẫn nên kiêng cử một chút, nàng xóa đi vết chân cũ đặt chân phải thế vào xong xuôi mới thở phào bước đi. Người ta bảo ra ngoài gặp nữ nhi thì đen nên nàng lựa mãi không dám đi qua chỗ con quỷ khuyển hai đầu bởi nó là giống cái, đợi đến nửa tuần nhang cũng gặp một tên yêu tinh già đầu tóc bờm xờm nàng hứng trí thưởng cho hắn một quả táo rồi đi đến gặp Tam Thất.
Trong động đã tối hôm nay phòng của hắn còn đặc biệt tối hơn mọi ngày, nàng nhớ lần trước vào phòng hắn sáng choang, hắn còn nói thực ra hắn không thích ở trong động tối. Mộc Diệp lên tiếng gọi: “ Tam Thất ngươi có đó không? Ta đến để báo ta chuẩn bị xong rồi sẽ đi bây giờ”. Từ sau tấm rèm sa đen luồng ma khí vươn ra với sáu cánh tay siết lấy người nàng nhấc lên không trung, cái hơi tanh tanh mùi máu làm nàng phát buồn nôn, mấy cánh tay ma quái ấy lăng nàng xuống đất như kiểu ném một quả bóng. Cú ném mạnh tới mức đầu nàng va vào một thành đá máu chảy thành dòng, lấy một tay bịt lại vết thương Mộc Diệp vịn vào bức vách đứng dậy hậm hực: “ Tên yêu tinh óc bã đậu ngươi đừng có giận cá mà chép thớt chứ, có giỏi thì mau ra đây ta với ngươi đấu tay đôi”. “ Ha” một cánh tay ma lực từ trong lao ra lần này nàng tránh được, xoay một vòng lấy chân đá mấy viên ngọc đen tụ khí gắn trên bức vách vào trong rèm, lúc nghe bộp một tiếng nàng vì quá hớn hở mà không để ý đến một cánh tay khác đã quấn lấy vai mình kéo vào bên trong. Trong cái ánh sáng hiếm hoi rọi thẳng vào lão quái nhân trước mặt nàng thấy mái tóc hai lai của lão nửa trắng nửa đen, khuôn mặt lão khá nhẵn nhụi xem ra được bảo dưỡng khá tốt. Mộc Diệp được đặt lên chiếc ghế đối diện với gã, hắn nhìn nàng rất kỹ rồi đột nhiên trên khóe môi xuất hiện nụ cười: “ Chúng ta cũng thật có duyên có thể tương ngộ ở đây”. Nàng nhíu mày một cái nhìn hắn: “ Ta lại không nhớ rõ có từng kết giao với một lão quái thô thiển như ngươi”. Hắn tiến sát lại chỗ nàng, mái tóc lất phất làm nàng thấy ngứa ngứa đầu mũi: “ Lâu như vậy rồi sao? Ta nghĩ ngươi phải nhớ ta nhiều hơn thế chứ”. “ Ha, ngươi không biết khi bị trấn thương ở đầu rất dễ quên hả?”, hắn nhìn lên vết thương trên đầu nàng đang chảy máu, rút lấy chiếc khăn trong ống tay áo lau cẩn thận nói: “ Ngoài gương mặt ra cũng không có gì thay đổi nhỉ?”, nâng cằm nàng lên để đối diện với mắt hắn, gã ta cười nham hiểm chạm tay lên má nàng rồi buông ra, tiến đến chiếc ghế đối diện ngồi ở đó. Nàng cố lục trong kí ức của mình nhưng quái quỷ thay một chút dấu ấn về hắn cũng không có, hắn cứ nhìn nàng như kiểu bỡn cợt một con mồi khiến nàng vô cùng khó chịu: “ Ngươi nhìn đủ chưa, ta xấu như vậy nhưng cũng không phải là sinh vật lạ đâu”. Hắn điềm nhiên lấy ra một bức thư giơ lên nói: “ Kế sách cũng rất hay có điều ta lại phát hiện ra mất rồi”. Gương mặt nàng có phần căng thẳng nàng cười khan: “ Chắc ngươi nhầm rồi ta chưa từng viết cái gì đại loại như vậy?”. “ Không cần vội ngay sau khi Tam Thất tóm được bọn chúng, ta sẽ cho ngươi xem đoạn kết của chuyện này”. Nàng híc mũi một cái tiếp lời: “ Ta nghĩ chuyện này chưa hẳn đã có đoạn kết đâu. Có thể ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng hẳn ngươi chưa biết chiến thần thiên giới- Xung Thiên Thần Quân cũng đang ở Tân Lục Địa này”. Hắn bộ dạng khá ung dung nói: “ Lang quân của ngươi ấy hả. Chắc hiện tại hắn đã chết trong Cửu Hỏa Càn Khôn của ta rồi”. “Lang quân! Cửu Hỏa Càn Khôn? Theo ta được biết muốn luyện Cửu Hỏa Càn Khôn ngoại trừ việc tu vi cao cường còn phải tâm sạch, lòng tịnh. Ngươi một thân tà khí thâm độc có thể luyện được hay sao, đúng là nực cười”. “ Ha ha ha” hắn cười sằng sặc siết chặt cổ tay nàng phút chốc đã vượt không gian lên đỉnh ngọn núi. Hắn quay về phía kinh thành phía dưới nói: “ Ngươi xem nơi Ma Lặc tạo ra có phải rất tươi đẹp hay không? Thực ra con người ở đây ba trăm năm trước vốn cũng thanh sạch tinh khiết như vậy, nếu ta dùng linh hồn của họ để hiến tế chẳng phải là giải quyết được vấn đề rồi ư”. Mộc Diệp đột nhiên thấy lạnh sống lưng, Cửu Hỏa Càn Khôn đến cả Phụ Thần chồng của Nữ Oa nương nương còn phải tốn một trăm năm mới luyện thành nếu hắn dùng dân chúng Tân Lục Địa hiến tế chẳng phải xương chất thành núi hay sao?. “ Ngươi điên rồi!” nàng vơ chiếc trâm cài đầu định hạ thủ hắn nhưng không thành còn bị một chưởng lực đánh bật vào một gốc cây, khóe miệng trào máu tanh nồng. Hắn nhìn nàng ánh mắt như muốn bóp nát: “ Điên ư. Ai khiến ta biến thành kẻ điên như ngày hôm nay chính là hắn- Phù Đổng, hắn cướp của ta mọi thứ còn suýt chút nữa rút gân đánh nát hồn phách của ta, ngươi nói ta có thể không hận, không bằng mọi cách báo thù sao?”. Nàng nuốt máu đang trào trên khóe miệng cười khẩy: “ Tự mình tạo nghiệt trời chu đất diệt. Ngươi có thể trách ai, ta không biết ngươi và thần quân có ân oán gì chỉ biết ngươi sát hại bá tánh vô tội chính là kẻ thù của thần giới là tội đồ thiên địa, hôm nay ta dù có chết cũng phải diệt trừ ngươi”. Đưa cây sáo nhỏ lên miệng lần này nàng thổi một bản nhạc dài, hai bên cánh rừng đột nhiên vang lên những tiếng xào xạc, những cơn gió mỗi lúc một to làm người ta liên tưởng đến một cơn bão lớn. Thoáng chốc sau lưng nàng màu xanh của cây cỏ bị che lấp bởi màu đen của loài ong đất, chúng như những chiến binh can trường lao về phía tên quái yêu hung tàn, nàng điều khiển loài côn trùng có cánh thành từng đợt tấn công như tập trận, tiếp đó đưa đoàn thú gồm hổ, sói, cáo theo hai hướng tả hữu tấn công dồn dập. Sau một ánh sáng như sấm sét từ trời cao dáng xuống cơn cuồng phong hắc ám đánh bật tung đất đá làm loang lỗ trên không thây xác đẫm máu của những loài động vật bé nhỏ, khóe mắt nàng ứ ra giọt nước mặn chát , ngón tay đang cầm sáo buông lơi rơi một cái “cạch” xuống đất. Hắn giẫm lên những thây xác nhìn nàng thỏa mãn: “ Ta sẽ tái tạo lại thế giới này và toàn thể lục giới ngoài kia nữa. Ta sẽ trở thành thiên địa chí tôn, ha ha ha”. Tựa lưng vào gốc cây gần đó nàng nhìn hắn đang tự mãn mà thấy vô cùng nực cười: “ Ngươi không có huyết ma thạch có thể an toàn luyện đến tầng thứ chín của Cửu Hỏa Càn Khôn sao?”. Biểu tình trên mặt tên đại yêu cứng đờ như băng hắn nhìn nàng chằm chằm: “ Ngươi lấy trộm huyết ma thạch của ta”. “ Sao có thể gọi là lấy trộm được, Tam Thường đồng ý theo ta”. Nàng cố hít một hơi nói tiếp: “ Y Hình, ngươi quả thực độc ác đến cả cận vệ thân cận của mình cũng có thể đem ra làm vật chủ nuôi huyết thạch có điều hiện tại ngươi thua rồi”. “ Ngươi mau giao huyết ma thạch cho ta. Nếu không lũ bằng hữu của ngươi…”. “ Họ chắc chắn đã thoát thân rồi. Cách đây bốn ngày ta phát hiện có kẻ theo dõi, đương nhiên ta đã lợi dụng lại hắn để ngươi sa vào bẫy. Toàn bộ kế hoạch ta đã thêu vào lớp mũ trong của Tinh Ngưu, khi ta đến chỗ ngươi bọn họ đã vượt qua hai cổng canh có điều họ sẽ không vượt cổng thứ ba mà gây náo loạn ở đó, dụ lũ quỷ thú tập trung một chỗ nhân cơ hội cứu thoát những con thú chưa bị biến đổi. Ta cũng biết ngươi đã đổ số thức ăn kia đi nhưng đáng tiếc ta không cho mê dược vào đó mà cho vào nước uống. À, quên chưa nói với ngươi ta còn cho cả chu sa và thần sa vào đó nữa không chừng lũ quỷ thú đó đã trở lại bình thường rồi”. Toàn thân hắn thoát ra làn tà khí cao vút, mặt trời trong khoảnh khắc đen đi một nửa, trên tay hắn xuất hiện một thanh hắc đao, hắn nhìn nàng có nặn một nụ cười: “ Mộc Diệp ta quả thực đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng ngươi nghĩ bọn chúng thoát được sao? Hai con mãng xà tam đầu của ta cũng sẽ nuốt gọn chúng thôi, bây giờ để ta tiễn ngươi đi gặp tình lang của mình hẳn ngươi cũng nhớ hắn rồi nhỉ?”.
Tình lang cái khỉ gió, lang quân cái cóc khô, kể mà lợi dụng được chút ít gì ở chàng thì giờ nàng chết đi cũng còn có tí chút vốn liếng đằng này đến cả nụ hun đầu đời cũng là vì nhầm lẫn mới có, nàng thực sự đoản mệnh, đoản tình đến thế sao? Ông trời thật bất công chết đi được, nếu chàng thực sự đã chết đi chăng nữa cũng đâu nhất thiết nàng phải chết chung chứ. Mộc Diệp nhắm tít mắt chờ đợi lưỡi hái đen của hắn dáng xuống đánh nàng hồn siêu phách lạc, chỉ là nghĩ vẫn vơ một hồi mà không thấy đau đớn gì phải chăng cái chết lại nhẹ nhàng như vậy. Cái mùi hương ngân hoa lạnh ngan ngát khiến nàng cảm thấy khá dễ chịu, tiếp đó một giọt nước rớt xuống má khiến nàng có cảm giác ươn ướt. Một bàn tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối vương trên má nàng, giọng của chàng vốn rất trầm ấm: “ Có cách nào hay hơn ngoài việc lấy thân mình làm mồi dụ hay không?”. Nàng mở mắt long lanh nhìn Phù Đổng thoáng chút lo lắng nhìn mình: “ Tiểu bối vốn không thông minh lắm nên chẳng có cách gì hay ho hơn cả. Mà người không thấy tiểu bối bị thương hay sao còn chất vấn gì nữa chứ”. Phù Đổng lấy tay điểm một chú sau lưng nàng rồi lấy áo mình đắp lên người nàng dịu dàng nói: “ Ở đây đợi ta”. “Ưm”, nàng nắm vội lấy vạt áo chàng cố tỏ hửng hờ : “ Đừng để bị thương nếu không lấy ai cõng tiểu bối về”.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
154 chương
37 chương
419 chương