Thiên tài triệu hồi sư

Chương 487 : Cường thế ra tay

Phần thi đấu cá nhân bắt đầu, không khí ở hiện trưởng nóng sốt. Các đệ tử của Hoa Phong đương nhiên reo hò ủng hộ học viện mình, còn hò hét rất to, bên phía Tinh Vân và Tụ Tinh chỉ có thể tự động viện cho nhau. Lên đài đầu tiên là tuyển thủ của Tinh Vân và Hoa Phong. Hai người vừa lên đài, tiếng hoan hô nức trời vang lên. Tuyển thủ Hoa Phong nghe tiếng reo hò mặt đầy đắc ý, bên Tinh Vân cũng không chịu yếu thế, dù chung quanh đều là tiếng reo hò của Hoa Phong, gã ta vẫn cười, còn cười rất lạ lùng. Tiếng ra hiệu vang lên, hai người đồng thời ra tay, tốc độ rất nhanh. Chiến sĩ đánh với Chiến sĩ, thứ so bì là sức mạnh và tốc độ, tiếng vật lộn thi thoảng vang lên. Lúc đầu hai người đều không lấy vũ khí ra, chỉ dựa vào vốn tự thân để đánh. “Bịch! Bịch!” Cơ bắp đấu với cơ bắp, thi thoảng lại vang lên tiếng va đập rầm rầm, động tác cả hai nhanh như chớp, chỉ có những người thực lực tương đương mới thăm dò rõ quỹ tích chiêu thức của cả hai. Vật lộn với nhau một hồi, cả hai bắt đầu rút vũ khí ra, quyết đấu giữa Chiến sĩ còn có một nhân tố quan trọng đó là sử dụng kỹ năng chiến đấu. Lúc bên Tinh Vân rút vũ khí ra, Phong Lẫm và ngũ trưởng lão đều ngạc nhiên hô lên: “Vũ khí cấp Tôn Hoàng.” Lãnh Mịch ngồi cạnh cười khẩy, mắt hiện lên vẻ tự tin và nhất định phải thắng. Phong Lẫm thì mở miệng, giọng lạnh băng: “Thật không dám tưởng, cả vũ khí cấp Tôn Hàng cũng chịu lấy ra, trưởng lão của Tinh Vân học viện quả nhiên không giống người thường.” Lãnh Mịch cười: “Vì giành chiến thắng, có gì không được.” Phong Lẫm hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang bên. Ngũ trưởng lão lo lắng, nói vậy vũ khí của đám người bên Tinh Vân rất có thể toàn là cấp Tôn Hoàng! Tinh Vân quá gian trá, dám dồn hết sức lực vào vũ khí, thật là hết lòng hết sức mà. Vũ khí cấp Tôn Hoàng xuất hiện, tuyển thủ Hoa Phong không nhận ra, tưởng chỉ là vũ khí cấp Tôn Vương, tuyển thủ Tinh Vân cười ha hả, chiến kĩ ập tới. Tuyển thủ Hoa Phong không nghĩ nhiều trực tiếp đón lấy, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Vũ khí cấp Tôn Hoàng đánh với vũ khí cấp Tôn Vương, cả hai không cùng cấp độ, thắng bại quá rõ ràng. Tuyển thủ Hoa Phong không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một luồng sức lớn bộc phát từ chiến kĩ đánh mình bay lên trời, gã rơi mạnh xuống đất một cái, ngực bị thương nặng. “Á!” Tuyển thủ Hoa Phong té trên đất, tay ôm phần ngực bị thương, khoé miệng rướm máu. Đám đệ tử Hoa Phong thấy thế đều ngạc nhiên, đám người Tinh Vân cười ha hả, tuyển thủ Hoa Phong chật vật nằm dưới đất. “Trận đầu tiên, Tinh Vân số một thắng, Hoa Phong số một thua!” Tiếng hô to vang lên, chúng đệ tử Hoa Phong ngạc nhiên nhìn tuyển thủ Tinh Vân, gã ta cười ha ha, mắt nhìn đám đệ tử Hoa Phong đang xem thi đấu: “Hoa Phong, chẳng qua chỉ có vậy.” “Mẹ nó, thằng ranh này ngươi nói gì hả?” Đệ tử Hoa Phong bị chọc điên, tuyển thủ Tinh Vân cười ha hả, không nói gì nữa xoay người bỏ về. Người của Hoa Phong tuy tức, nhưng phải thừa nhận, trận đầu tiên người của Hoa Phong thua rất mất mặt, vả lại ở trên địa bàn của mình mà thua ngay từ trận đầu đúng là không biết nên nói gì luôn. Tinh Vân có khởi đầu tốt đẹp, sĩ khí tăng cao, ai ai cũng đắc ý như thể thắng lợi đã nằm chắc trong tay mình. Vân Phong nghĩ tới vũ khí vừa rồi của người nọ, sức mạnh nó phát ra không giống như ở cấp Tôn Vương, rất có khả năng đó là vũ khí cấp Tôn Hoàng! Nghĩ vậy Vân Phong cười lạnh, đám trưởng lão của Tinh Vân đúng là dốc hết tâm sức mà. “Tinh Vân xảy ra chuyện gì vậy? Đúng ra Hoa Phong không yếu vậy…” Dung Tâm thầm thì, cuộc chiến vừa rồi rất kì quái. Thiên Quy đứng cạnh sắc mặt đen kịt mở miệng: “Chắc chắn chúng đã làm gì đó, đám người Tinh Vân giỏi nhất chuyện này.” “Quy sư huynh nói đúng, chắc chắn chúng đã làm gì đó rồi!” “Người số hai bước lên!” Lại là một tiếng hô to. Đám người bên Tụ Tinh nhìn sang Vân Phong: “Tiểu sư muội, muội sẽ ổn mà!” “Đương nhiên rồi.” Thiên Quy cười, mọi người cũng cười theo. Vân Phong cũng cười khẽ, nắm quả cầu số trong tay bước ra, thấy đối thủ của mình là ai thì nàng nhếch môi hài lòng, lần này đối thủ của nàng vẫn là người của Tinh Vân. Vân Phong nhìn chiếc nhẫn trên tay đối phương, dễ rồi, lần này cũng là Triệu hồi sư. Trước đó Tinh Vân tới Tụ Tinh khiêu khích bị chết một vị Triệu hồi sư là Tôn Vương cấp bảy, lần này Triệu hồi sư họ phái ra đã tăng lên một cấp, Tôn Vương cấp tám. Thấy đối thủ của mình là Phong Vân của Tụ Tinh, Triệu hồi sư Tôn Vương cấp tám nọ có hơi lo lắng, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Nhưng nghĩ tới đòn sát thủ trên tay mình gã ta cũng an tâm hơn, cười cười bước ra, hai người nhìn nhau, đều cười. Triệu hồi sư cấp tám của Tinh Vân mở miệng: “Lần trước bị Tụ Tinh hại mất một Triệu hồi sư cấp bảy, lần này các ngươi nên trả lại.” Vân Phong nhếc môi, lạnh lùng từ sâu trong đáy mắt xuất hiện: “Là ai phải trả giá, sẽ biết ngay thôi.” “Hừ! Hai ta đều là Triệu hồi sư cấp tám, dù ngươi là đa hệ, nhưng chưa chắc gì ta sẽ thua ngươi.” Triệu hồi sư Tinh Vân vươn tay ra, nhẫn khế ước màu xanh xuất hiện, ánh sáng màu xanh đột nhiên bay ra, sau khi tan hết, một con phi hành ma thú phong hệ xuất hiện. “Chíp chíp…” Ma thú ngửa đầu kêu to, tiếng kêu của nó không lớn nhưng âm thanh lại vượt qua khỏi biên độ tai con người chịu được, đầu nó nhỏ xíu, cả người màu rám nắng, lớp lông dày cui, mặt trông như cú mèo với đôi mắt vàng sáng trưng. Phong hệ? Vân Phong nhướn mày, tay lật cái, nhẫn khế ước màu xanh xuất hiện. Lam Dực bay ra hoá thành hình người tuấn mĩ đứng cạnh Vân Phong, đôi mắt xanh da trời nhìn con ma thú thấp bé mập mạp nọ hơi ngạc nhiên. “Chủ nhân, đó là Miêu Chuẩn, tốc độ trong các ma thú phong hệ xem như đứng đầu, dù huyết thống không cao quý, nhưng năng lực tự thân cực kì cao.” Vân Phong đã hiểu, tương đương với hạc trong bầy gà. Huyết thống không cao nhưng năng lực tự thân mạnh, ma thú thế này ngoại trừ thân phận, những thứ khác không thua gì loài có huyết thống cao quý, dù là Lam Dực, về mặt tốc độ cũng không dám tự xưng nhanh hơn Miêu Chuẩn bao nhiêu. “Miêu Chuẩn đối chiến với Ưng Sư, để chúng ta xem xem, đến cùng là tốc độ ai nhanh hơn!” Triệu hồi sư Tinh Vân cấp tám đột nhiên hét lớn một tiếng, đầu Miêu Chuẩn xoay cái, hai cánh màu rám nắng giương ra, như một trái pháo lao tới. Lam Dực và Vân Phong loé lên cái, Miêu Chuẩn bay ngang qua khe hở giữa cả hai. “Bịch!” Tiếng va đập cực to vang lên, Miêu Chuẩn như trái pháo loại nhỏ, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, có thể thấy lực công kích của nó không hề yếu. Được tốc độ phụ trợ nó lại càng mạnh hơn. Lam Dực không chịu yếu thế, giương hai cánh, xung quanh xuất hiện tia sáng xanh nhạt. Ưng Sư huyết thống cao quý, tốc độ cũng vượt trội trong số các ma thú phong hệ. Hoàng đế bình dân đối đầu với hoàng tử quý tộc, đến cùng ai thắng ai thua đây? “Chủ nhân, con Miêu Chuẩn đó giao cho ta!” Lam Dực truyền âm. Vân Phong gật đầu, ma thú đấu với ma thú, mà mục tiêu của nàng cũng chỉ có một. Phát hiện ý định của Vân Phong, Triệu hồi sư cấp tám kéo dài khoảng cách giữa cả hai ra. Gã ta đã nghe những người về nói Phong Vân rất kì lạ, phải lùi về không được để nàng lại gần, nếu không gã ta cũng chỉ có đường chết! Trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ không cho Vân Phong lại gần mình, Triệu hồi sư Tinh Vân rút ma trượng ra, quả nhiên vẫn là cấp Tôn Hoàng! Vân Phong nhìn ma trượng trên tay gã, cười khỉnh: “Cấp Tôn Hoàng à?” “Ha ha, không sai! Ma trượng cấp Tôn Hoàng. Phong Vân, cho dù ngươi là đa hệ thì thế nào? Lần này ngươi đừng hòng thắng được ta!” Tinh Vân Triệu hồi sư đột nhiên vung ma trượng, Phong nguyên tố lập tức hình thành vòng xoáy chung quanh ma trượng, tốc độ gã ta đột nhiên tăng lên cũng phải mấy cấp là ít! Đây chính là ưu điểm của phong hệ ma pháp, trong lúc chiến đấu một khi nắm giữ tốc độ vượt xa đối thủ. Vậy đối thủ liền rất dễ dàng rơi vào trạng thái bị động, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, khống chế tốc độ chẳng khác nào khống chế nhân tố mấu chốt của trận đấu. Một khi đối phương bị mất phương hướng trong tốc độ, người thắng hiển nhiên là kẻ nắm giữ tốc độ nhanh hơn. “Vù vù vù!” Tốc độ của Tinh Vân Triệu hồi sư đột nhiên tăng lên thêm một tầng cao mới, gã ta hóa thành bóng đen không ngừng vụt quanh Vân Phong, thậm chí để lại vài tàn ảnh. “Phong Vân, ngươi có biết ta ở đâu không? Ha ha ha!” Tinh Vân Triệu hồi sư cười, những tàn ảnh cũng đang cười. Vân Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích gì, nghe tiếng gió gào thét bên tai, còn cả tiếng cười phiền lòng kia, Vân Phong bật cười. Thấy Vân Phong cười, Tinh Vân Triệu hồi sư lập tức nổi giận, sao nàng ta còn cười nổi? Được lắm, ta cho ngươi cười! Thân thể di chuyển thật nhanh, ma trượng trên tay vung mạnh lên, Phong nguyên tố dày đặc tụ lại phát động tấn công, thét gào lao tới tụ về một hướng, như bàn tay khổng lồ đập về phía Vân Phong. Người Vân Phong loé lên cái, nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay khổng lồ nọ. Tinh Vân Triệu hồi sư thấy vậy chỉ cười, tránh cũng tốt, bằng không chiến đấu với một đối thủ yếu kém rất không thú vị. “Đúng là khó chơi!” Lam Dực nhìn Miêu Chuẩn nhảy tán loạn như trái pháo loại nhỏ, chau chặt mày. Dù hai ma thú tốc độ ngang ngửa nhau, nhưng thân thể Miêu Chuẩn nhỏ, động tác càng thêm linh hoạt, tránh né được tất cả công kích, không cách nào bắt được nó. “Xem ra hình người có hơi hạn chế.” Hai mắt Lam Dực lóe lên, ánh sáng màu xanh bao phủ toàn thân, sau khi ánh sáng tan hết, bản thể Ưng Sư cực lớn xuất hiện. Tiếng kêu của loài ưng phát ra từ miệng Lam Dực, ngay sau đó nó xông thẳng lên trời! “Mỗi lần nhìn thấy ma thú của tiểu sư muội hiện ra bản thể ta đều giật mình... ” Dung Tâm ngẩng đầu lên nhìn Ưng Sư trên không in cái bóng khổng lồ dưới đất, lắc đầu: “Lão Quy của ta không uy phong như vậy, lúc nào nó cũng giúp ta bay lên như vậy thì hay biết mấy... ” Thiên Quy nhìn Dung Tâm đầy quái dị, Dung Tâm cười, gãi đầu: “Nói đùa thôi, nếu Lão Quy bay được thì heo mẹ cũng biết leo cây, Thiên Quy huynh nói đúng không? Ha ha ha!” Thiên Quy hết biết nói gì, ngửa đầu nhìn Ưng Sư xinh đẹp to lớn trên không, chau mày: “Tốc độ so bì với tốc độ, đến cùng bên nào sẽ thắng?” Dung Tâm cũng ngẩng đầu lên, sau đó hai người nhìn nhau, cùng cười: “Vậy còn phải nói, chỉ cần tốc độ một bên chậm lại thì thắng bại đã rõ ràng.” “Xem kìa! Đó là Ưng Sư!” “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Ưng Sư... Nghe nói Ưng Sư là ma thú mạnh nhất của phong hệ, không ngờ khế ước ma thú của Tụ Tinh lại là nó... ” Các đệ tử Hoa Phong đang xem thi đấu cũng cảm khái, Ưng Sư xuất hiện làm hiện trường rối loạn. Đám người Tinh Vân chỉ cười khẩy: “Ưng Sư có gì đặc biệt lắm đâu? Huyết thống cao quý hơn có tí, nói về tốc độ, Miêu Chuẩn không hề thua kém.” Sự thật cũng là vậy, cho dù Lam Dực biến về bản thể ma thú, nhưng về tốc độ Miêu Chuẩn vẫn nhỉnh hơn, dựa vào hình thể nhỏ bé của mình nó di chuyển cực kì linh hoạt khiến vuốt sắc của Lam Dực không làm gì được. Thân hình cực lớn của Ưng Sư không ngừng bay lượn trên không, vuốt sắc cũng vung lên liên tục, nhưng khi sắp bắt được thì Miêu Chuẩn lại nhanh nhẹn trốn thoát. “Đúng là chuột mà!” Lam Dực gầm lên tức giận. Vân Phong nhìn trận chiến trên không, thấy Lam Dực không ngừng thất bại, mặt trầm xuống, gã Triệu hồi sư này thì cứ nhảy chót quanh nàng, khoe khoang tốc độ, thi thoảng lại còn tấn công vào góc chết, nhưng đều bị Vân Phong né tránh. Tinh Vân Triệu hồi sư thấy Vân Phong tránh thoát hết đòn công kích của mình, lòng có hơi lo lắng, không thể để nàng tiếp tục né tránh vậy, dù nãy giờ hắn vẫn trông như đang nhỉnh hơn nhưng sự thực không phải thế. Phong Vân nãy giờ chỉ đứng đó không nhúc nhích gì, chỉ có khi gã ta tấn công, nàng mới di chuyển để né tránh, nàng đã nắm được quỹ tích tấn công của gã. Nàng nhìn thấu rồi! Nghĩ vậy Tinh Vân Triệu hồi sư toát mồ hôi lạnh, nàng đang chờ thời cơ tốt nhất để phản đòn à? Nếu thật là vậy gã ta càng không thể kéo dài tiếp, phải tốc chiến tốc thắng! Tinh Vân Triệu hồi sư loé lên vẻ ác độc, quyết định không thể tấn công vô ích như trước nữa, gã ta phải đánh một chiêu quyết định. Một kích đánh bại Phong Vân, nếu làm nàng trọng thương càng tốt, cũng có thế trả thù lần trước Tinh Vân bị nhục nhã. Ma trượng cấp Tôn Hoàng xoay vòng trong tay, Phong nguyên tố chung quanh lại tăng lên. Vân Phong cảm nhận được biến hoá này, môi nhếch lên, xem ra gã ta định buông tay làm thử một lần, rất tốt, nàng cũng không muốn tiếp tục đánh nữa. “Lam Dực, ép con Miêu Chuẩn đó tới chỗ ta!” Vân Phong truyền âm, Lam Dực đổi hướng ngay, nhìn như đang công kích, kì thật là muốn chậm rãi thay đổi hướng di chuyển của Miêu Chuẩu, bất giác, Lam Dực đã bức Miêu Chuẩn tới gần vòng chiến của Vân Phong. “Lưỡi dao gió, tan!” Tinh Vân Triệu hồi sư đột nhiên quát, thân thể cũng dừng lại, ma trưởng giơ lên cao, Phong nguyên tố tụ tập quanh ma trượng, tiếp theo từ nguyên tố màu xanh toát ra vô vàn lưỡi dao sắc rồi dần dần ngưng kết thành thực thể màu xanh, theo bốn phương tám hướng lao vào Vân Phong. Cùng lúc đó, cổ tay Vân Phong cũng xoay vòng, ma trượng sư tôn tặng cho nàng xuất hiện, giơ ma trượng lên cao, môi nàng nhếch lên: “Thổ Giới, Cát Hoá!” “Xoẹt xoẹt xoẹt!” Thổ nguyên tố màu vàng xoay tròn trong ma trượng của Vân Phong, giây tiếp theo bụi cát bao phủ vòng chiến, Phong nguyên tố bị Thổ nguyên tố nặng hơn bao trùm, tốc độ cũng bị quá trình cát hoá của thổ nguyên tố làm chậm lại. “Thổ, Thổ nguyên tố... ” Dung Tâm thấy vậy hoảng sợ, đột nhiên vỗ đùi: “Tiểu sư muội cũng có Thổ hệ, vậy tức là... ” “Phong Vân là tứ hệ Triệu hồi sư!” Giọng Thiên Quy cũng kích động, mắt tỏa sáng nhìn Vân Phong, tứ hệ Triệu hồi sư, nàng vậy mà là tứ hệ Triệu hồi sư! Ngũ trưởng lão cũng trợn mắt há hốc mồm, Thổ hệ, nha đầu này lại có cả Thổ hệ! Tam hệ, không không, là tứ hệ! Nha đầu này vậy mà lại là tứ hệ. Tiểu nha đầu ẩn giấu sâu quá! “Vậy mà lại là tứ hệ... ” Lãnh Mịch thấy Vân Phong dùng Thổ nguyên tố thì sắc mặt lạnh căm, con át chủ bài này của Tụ Tinh quả nhiên lợi hại, tứ hệ Triệu hồi sư... Tụ Tinh vậy mà lại có được một kẻ yêu nghiệt hiếm có như vậy. Phong Lẫm bên cạnh không tỏ ra ngạc nhiên lắm, dù sao hắn ta cũng không quá hiểu rõ về Vân Phong. Phong hệ thêm Thổ hệ cũng chỉ mới là song hệ Triệu hồi sư, nhưng nghe Lãnh Mịch vô thức thì thầm, sắc mặt Phong Lẫm thay đổi ngay, tứ hệ! Phong Vân này lại là tứ hệ! Sao thế được? Tinh Vân Triệu hồi sư đang chiến đấu với Vân Phong cũng trợn tròn mắt, gã nhìn Thổ nguyên tố bay đầy trời, không biết nên nói gì, nhưng may mà gã ta phản ứng cũng nhanh, giờ còn đang chiến đấu. Phong nguyên tố lại bay lên, nhưng tốc độ của phong nguyên tố đã bị giảm tới mức thấp nhất. Chung quanh toàn là Thổ nguyên tố như thể muốn bao trùm tầm mắt của mọi người. Thổ nguyên tố nhanh chóng xây dựng nên kết giới, người ở ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người bên trong, mọi thứ đều mờ căm, mọi người rướn cổ lên muốn xem bên trong đang xảy ra chuyện gì. Trong Thổ giới, Thổ nguyên tố không ngừng bao bọc Phong nguyên tố, cứ như bị phủ lên một lớp đất màu vàng. Phong nguyên tố bị trói buộc, cuối cùng bị sức nặng của Thổ nguyên tố đè bẹp. Phong nguyên tố màu xanh tan thành bụi bay vờn trong Thổ Giới, Tinh Vân Triệu hồi sư thấy cảnh này luống cuống tay chân, một đòn dốc hết sức của gã ta cứ như vậy bị hóa giải, cứ như vậy biến mất! Đang định vung ma trượng lên lại, Vân Phong lại cười nói: “Trong Thổ giới cát hoá này, ngươi cho là Phong nguyên tố có tác dụng à?” Tinh Vân Triệu hồi sư toát mồ hôi lạnh, bây giờ nên làm gì... Đi ra ngoài, làm sao ra ngoài đây? Trong Thổ giới, Phong nguyên tố bị đè ép cực hạn, ưu thế về tốc độ không còn, Tinh Vân Triệu hồi sư không chỉ lo chuyện này, quan trọng là gã ta chưa từng nghe Thổ nguyên tố chống lại Phong nguyên tố. Thổ nguyên tố không phải chỉ dùng để phòng ngự à? Sao ở trong tay nàng ta thứ nguyên tố nặng nề vậy lại phát huy được tới mức này? “Chíp chíp...” Miêu Chuẩn đột nhiên kêu thảm thiết, nó bị Lam Dực dồn vào vòng chiến của Vân Phong, tốc độ bị giảm đáng kể, không lâu sau đã bị vuốt sắc của Lam Dực bắt lấy, vuốt sắc đâm sâu vào người nó, Miêu Chuẩn vùng vẫy kêu to, máu nhỏ giọt rơi xuống đất. “Ngươi, ngươi…” Tinh Vân Triệu hồi sư không biết nên làm thế nào cho phải. Trốn, trốn không thoát, né, né không được, giờ gã ta phải làm sao đây? Chủ động nhận thua có được không... Chẳng biết tại sao, ánh mắt đó của Vân Phong làm gã ta cảm thấy sợ hãi, phải rồi, trong đó dường như có ẩn chứa sát ý! “Ta, ta nhận...” Tinh Vân Triệu hồi sư đột nhiên giơ tay hô to, nhưng mà không đợi nói xong câu ta nhận thua thì Vân Phong đã lặng lẽ kề sát, đôi mắt đen nhìn khuôn mặt của Tinh Vân Triệu hồi sư vì sợ hãi mà vặn vẹo, môi hơi nhếch lên, Tinh Vân Triệu hồi sư bị động tác đột nhiên này doạ tới phát run! “Đừng, đừng giết…” Chẳng biết tại sao gã ta lại cảm nhận được vận mệnh mình sắp đón nhận, thân thể lùi ra sau né tránh, nhưng Vân Phong không cho gã cơ hội này. Bàn tay nhỏ vươn ra trước, ngón tay chụp lấy cổ Tinh Vân Triệu hồi sư, năm ngón tay bóp chặt lấy cổ đối phương. “Chíp chíp...” Miêu Chuẩn hét thảm, Tinh Vân Triệu hồi sư nhìn qua, thấy khế ước ma thú của mình bị móng vuốt to lớn của Ưng Sư xé thành hai nửa! “Rắc!” Nhẫn khế ước trên tay xuất hiện vết rạn, giây tiếp theo nát bét. Tinh Vân Triệu hồi sư trừng to mắt: “Ta nhận thua, đừng, đừng giết... ta!” Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, tiếng xương gãy vang lên, ngay tiếp theo đôi tay đang giãy giũa buông thỏng xuống, hơi thở ngưng bặt. Vân Phong lạnh lùng nhìn, thả tay ra: “Xin lỗi, nãy ngươi vừa nói gì, ta không nghe rõ.” Rồi nàng vươn tay, ánh sáng xanh loé lên, Lam Dực trở về nhẫn khế ước, Thổ giới cũng mở ra. Bao nhiêu tầm mắt nhìn vào, đều trông thấy cảnh này. Thiếu nữ đứng đó, dưới chân nàng là thi thể của Tinh Vân Triệu hồi sư và khế ước ma thú. “Đội, đội trưởng!” Đám người Tinh Vân đứng phắt dậy, nhìn thi thể Triệu hồi sư dưới đất, không biết nên làm thế nào cho phải. Chết, lại chết rồi! Trước đó nàng ta giết một Triệu hồi sư cấp bảy, lần này lại là Triệu hồi sư cấp tám. Phong Vân này lần nào cũng ra tay với Triệu hồi sư. “Phong Vân!” Chiến Sĩ cấp chín của Tinh Vân gầm lên: “Ngươi dám, ngươi dám...” Chiến Sĩ cấp chính siết tay răng rắc, mặt Lãnh Mịch đen kịt, thân thể loé lên, bay xuống, ngũ trưởng lão và Phong Lẫm cũng bay xuống theo. Ngũ trưởng lão đứng trước Vân Phong, mắt nhìn Lãnh Mịch đang tức giận: “Ngươi muốn thế nào? Đây là trận đấu công bằng!” Lãnh Mịch tức tới run lên, chết, Triệu hồi sư cấp tám cứ như vậy mà chết. Tinh Vân học viện không có nhiều Triệu hồi sư để chết vậy, cấp bảy chết thì thôi đi, cấp tám giờ cũng chết. Tinh Vân phải tốn bao lâu nữa mới bồi dưỡng lại được đây! “Giao lưu thi đấu mà thôi, đánh thắng là được, không cần giết người. Rõ ràng là nàng ta cố ý!” Lãnh Mịch nghiến răng thét một câu. Phong Lẫm cũng nhíu mày, nhìn thi thể Tinh Vân Triệu hồi sư trên mặt đất chỉ cảm thấy khó xử. “Phong Lẫm! Chuyện này ta muốn Tụ Tinh cho ta một câu trả lời đàng hoàng!” Lãnh Mịch quát. Ngũ trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Buồn cười! Giao lưu thi đấu không nói cấm giết người, người Tinh Vân ra tay ác độc, Phong Vân chẳng qua là tự vệ.” “Tự vệ cái gì chứ? Bản thân nàng ta biết rõ nhất!” Lãnh Mịch bám riết không tha. Ngũ trưởng lão cũng không chịu lui bước. Phong Lẫm thấy vậy cau mày, đây là lần đầu tiên có người chết, thi đấu không cấm giết người vì người dự thi chỉ có số ít, lại không có thù oán sâu nặng gì, đương nhiên không giết người, nhưng bây giờ... Mắt Phong Lẫm loé lên: “Khụ, khụ, Lãnh Mịch nghe ta nói một câu, thi đấu giao lưu không cấm giết người thật... ” “Ý gì đây? Chẳng lẽ người của Tinh Vân ta phải chết vô ích?” “Ta không có ý này, nhưng quy tắc quả thật là thế, đây là do chúng ta sơ sót, lần này không truy cứu được, sau này sẽ lập thêm quy định này, thế nào?” “Vô liêm sỉ! Há có thể dễ dàng tha cho Tụ Tinh như vậy? Quy định cấm giết người này thì không cần. Nếu đã chết một người, còn không sợ chết người thứ hai thứ ba à?” Lửa giận trong mắt Lãnh Mịch phụt ra bắn thẳng vào người Vân Phong, nếu không phải còn vướng vai vế và thân phận thì ông ta đã giải quyết nàng từ lâu rồi! Ngũ trưởng lão lạnh giọng quát: “Lãnh Mịch! Bỏ cái suy nghĩ trong đầu ngươi đi! Có ta ở đây, ngươi đừng hòng!” Lãnh Mịch nhìn sang phía khác, sát ý trong lòng mới vơi bớt, ông ta quên có Tinh Yêu ở đây, ông ta ra tay cũng không giành được lợi thế, nhưng rồi sẽ có cơ hội thôi. “Các người đều cho rằng chuyện này có thể, vậy cứ tiếp tục.” Phong Lẫm nhìn hai người, dù gì người chết cũng không phải là người của Hoa Phong, vậy cứ để hai bên còn lại tự tranh đấu. Lãnh Mịch trừng Vân Phong, Vân Phong chỉ cười lạnh. Lãnh Mịch xoay người bay xuống đài, Phong Lẫm cũng vậy, ngũ trưởng lão nhìn Vân Phong, cũng bay lên theo. Các đệ tử bị cách ra tay hung ác của Vân Phong doạ sợ, người này vừa ra tay là giết người? Bụng dạ nàng ta quá ác độc! Chiến Sĩ cấp chín của Tinh Vân đột nhiên nhảy lên đài, ôm thi thể Triệu hồi sư, trước khi xuống lạnh lùng nhìn Vân Phong. Vân Phong cười: “Đây là Tinh Vân tự đưa lên cửa, tiếp theo đưa cái gì ta vẫn sẽ lấy cái đó.” Nụ cười khát máu treo bên môi, chẳng hiểu sao Chiến Sĩ cấp chín thấy người lạnh run: “Tiếp theo, sẽ là ta, ta sẽ cho ngươi biết chết là cảm giác thế nào!” Vân Phong quay người, chân đá thi thể Miêu Chuẩn bị xé thành hai nữa: “Đừng quên, còn thứ này nữa.” Sắc mặt Chiến Sĩ cấp chín thay đổi, Vân Phong cười bước xuống, Dung Tâm chạy tới đón: “Tiểu sư muội, muội thật sự... thật sự...” Thiên Quy thấy sắc mặt cay nghiệt của Vân Phong cũng toát mồ hôi lạnh, tuy bình thường Phong Vân đều cười cười nhưng lúc này nụ cười lạnh và sát ý bên trong không phải giả vờ! Nếu muội ấy ác lên quả thật làm người ta hoảng sợ. Vân Phong nhếch môi, Tinh Vân đưa ai lên nàng sẽ giết kẻ đó, lần này nhất định phải khiến chúng mất sạch vốn lẫn gốc!