Thiên tài triệu hồi sư
Chương 486 : Chính là may mắn đó, thế thì sao?
“Đó là… Phong Vân!”
Phong Lẫm và Lãnh Mịch thấp giọng nói nhỏ, đôi mắt vẫn luôn chăm chú vào Vân Phong, thứ nàng thu hút tới rốt cuộc là một đàn thú hay là… ma thú bắt được từ Tụ Tinh học viện? Hai viện trưởng lão nhìn những bóng đen chằng chịt sau lưng Vân Phong, tim lập tức chùng xuống, xem ra cho dù là trận đấu đoàn thể nào thì Tụ Tinh cũng sẽ dẫn đầu rồi.
Mấy người Tụ Tinh đi theo phía sau Vân Phong, cảm nhận được khí thế hùng hậu của đàn thú đi theo ở đằng sau, lập tức cảm thấy được một sự hào hùng dâng lên trong lòng. Ngoại trừ giờ phút này chỉ sợ bọn họ không còn cơ hội khác để có trải nghiệm như thế này nữa, có thể đi chung với cả trăm con ma thú như vậy, cảnh tượng hoành tráng như vậy, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy! Mấy người Tụ Tinh đều không nhịn được mà cười lên, cảm giác như vậy chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, sướng!
Vân Phong dẫn đầu ở phía trước đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi đồng tử đen nhìn thấy vài bóng người đang đứng trên bầu trời cách đó không xa, môi đỏ mọng cong lên: “Ngụy gia tam thúc, thứ ngươi cần ta đã mang đến rồi!” Giọng nói trong trẻo truyền đến không trung.
Da mặt của Ngụy Đình đột nhiên co rút, trong lòng có chút cảm giác bị coi thường không nên lời, y thật sự không thể tưởng tượng được Vân Phong vậy mà lại có thể đem cả đàn thú ra đây, hơn nữa xem ra, đàn thú này dường như không có tư thái muốn công kích nàng!
Đây rốt cuộc là chuyện gì… Ngụy Đình đứng trên không trung, nhìn ý cười trên mặt Vân Phong, khẽ híp hai mắt lại.
“Dừng lại!”
Ngụy Đình đột nhiên mở miệng, thân thể từ không trung bay xuống xông về phía Vân Phong. Những người khác thì tam viện trưởng lão cũng theo sát phía sau, Vân Phong lập tức dừng lại, đàn thú ở sau lưng cũng lục tục dừng động tác lại, theo thứ tự đứng ở xung quanh Vân Phong, toàn bộ khu vực chung quanh đều ngồi đó nhìn ma thú, nhìn qua có chút đồ sộ.
Ngũ trưởng lão đến nơi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể nói là rung động, ông sống đến từng tuổi này rồi chuyện gì chưa thấy qua? Thế nhưng hơn trăm con ma thú tụ tập tại một chỗ, hơn nữa còn có vẻ rất nghe lời, chỉ hai điều này thôi cũng đủ làm ông kinh ngạc, lại thêm một nét ở trên hành trình nhân sinh của ông.
Ngũ trưởng lão không khỏi cảm thán trong lòng, nha đầu Phong Vân kia còn có thể khiến cho ông kinh ngạc bao nhiều lần nữa, đúng là càng mong đợi hơn nữa.
“Vèo vèo vèo!”
Sau khi đàn thú dừng di chuyển không bao lâu, mấy người của Tinh Vân và Hoa Phong cũng lục tục chạy đến. Sắc mặt Phong Lẫm và Lãnh Mịch khi nhìn thấy đều xụ xuống, đội trưởng hai đội cũng tự biết hổ thẹn, liền không nói gì nữa.
“Ha ha ha, cuộc thi đoàn đội đã đến hồi kết thúc, xem ra đã đến lúc nghiệm thu thành quả rồi.” Ngũ trưởng lão không khỏi bật cười, hai viện trưởng lão khác đều thầm mắng trong lòng, còn cần nghiệm thu gì nữa? Chỉ bằng số lượng ma thú này, Tụ Tinh cũng có hơn một trăm điểm rồi!
Tuy rằng thành tích vừa nhìn liền biết, nhưng vẫn phải theo trình tự mà làm, Ngụy Đình nhìn nhìn đội viên của Tinh Vân và Hoa Phong: “Bây giờ, hãy mang thành quả của các ngươi ra đây.”
Sắc mặt của đội trưởng Tinh Vân và Hoa Phong đều ửng đỏ lên, nếu như không có đàn thú đột nhiên đến này, bọn họ cũng có thể mang ra, bây giờ với tình huống này thì sao có thể không biết xấu hổ mà mang ra đây? Nhưng mà xấu hổ thì vẫn phải mang ra, hai viện đều tự mang thu hoạch của mình ra, so sánh với trăm con thú này, giống như kiến với voi vậy.
Sắc mặt Phong Lẫm và Lãnh Mịch đều không nhịn được mà trở nên lạnh lẽo. Lúc trước hai người xem thường ngũ trưởng lão không ít, mặc dù không nói rõ ra nhưng cũng thể hiện ý tứ xem thường Tụ Tinh, bây giờ lại ngược lại, người mất mặt thật sự lại chính là bản thân bọn họ!
“Tinh Vân, ba con ma thú Tôn Vương cấp năm, một con ma thú Tôn Vương cấp sáu, tổng cộng năm điểm.”
“Hoa Phong bốn con ma thú Tôn Vương cấp năm, hai con ma thú Tôn Vương cấp sáu, tổng cộng tám điểm.”
Phong Lẫm không nhịn được thở phào, cũng may không phải là đứng hạng cuối, còn khuôn mặt của Lãnh Mịch bên này đã trở nên âm trầm lạnh lẽo, thời gian một tháng lại chỉ có được năm điểm, còn có cái nào mất mặt hơn cái này chứ!
“Tinh Vân và Hoa Phong đều không tìm được thảo dược được chỉ định, còn về phía Phông Vân…”
Ngụy Đình thu lại ma thú của Tinh Vân và Hoa Phong, ánh mắt chuyển sang phía Vân Phong. Sau khi Vân Phong nhìn thấy Ngụy Đình thu hết ma thú về làm của riêng, không khỏi híp hai mắt lại, xem ra ma thú được tìm thấy đều sẽ thuộc về Ngụy Đình, muốn độc chiếm đàn thú này, lượng ăn cũng hơi lớn rồi.
“Lúc trước ma thú chết trong tay ta là sáu con, ta trả lại sáu con cho Ngụy gia, sau này Phong Vân ta không còn nợ Ngụy gia bất kỳ thứ gì nữa.”
Lời nói của Vân Phong khiến ánh mắt Ngụy Đình trầm xuống. Vân Phong phất tay, sáu con ma thú Tôn Vương cấp năm bước ra, Ngụy Đình vừa nhìn thấy, cười ha ha: “Được, ta sẽ nhận lấy!”
Thu hồi sáu con ma thú Tôn Vương cấp năm, Vân Phong nở nụ cười, mấy con chết chỉ là cấp bậc Tôn Giả, cho y sáu con Tôn Vương cấp năm, y cũng xem như lời rồi.
“Ta hỏi một câu, có phải những con ma thú dùng để tính điểm, đều sẽ phải thuộc về Ngụy gia ngươi không?”
“Đó là đương nhiên!”
Ngụy Đình nói một câu, ánh mắt khẽ chớp nhìn bầy thú bên cạnh Vân Phong, nếu hơn trăm con ma thú đều thuộc về Ngụy gia, Ngụy gia cũng sẽ lời được một khoản lớn rồi!
“Xem ra, thảo dược kiếm được cũng sẽ thuộc về sở hữu của Hoa Phong sao?” Vân Phong nhướng mày nhìn về phía Phong Lẫm.
Phong Lẫm cười ha hả: “Đây là đương nhiên rồi, dù sao rừng sâu này cũng ở trên đất sở hữu của Hoa Phong, Hoa Phong là người đảm nhận, theo lý là như vậy.”
Vân Phong gật gật đầu, lấy một chiếc còi ra đặt lên miệng đột nhiên thổi một cái, động tác này khiến mọi người đều kinh ngạc, lập tức liền hiểu được Vân Phong hẳn là dựa vào chiếc còi này mới có thể điều khiển những con ma thú này, đáy mắt Ngụy Đình nóng lên, nếu như có được chiếc còi này trong tay, đoán chừng việc thuần phục ma thu sẽ càng dễ dàng hơn.
“Tuýt Tuýt tuýt…”
Đột nhiên, tất cả ma thú đều ngửa đầu phát ra tiếng rống giận, kế tiếp lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, đều xoay người quay đầu chạy đi, dùng tốc độ cực nhanh biến mất trong rừng cây rậm rạp.
“Ngươi…” Ngụy Đình nhìn thấy một màn này, vô cùng tức giận.
Hơn trăm con Tôn Vương cấp năm, cả bầy thú đó! Cứ như vậy mà bị Phong Vân thả về rồi! Vốn Ngụy gia muốn kiếm được một khoản lớn, nhưng hiện tại chẳng phải là lỗ lớn rồi! Cho dù trong lòng Ngụy Đình rất sốt ruột, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thân phận của y vẫn còn đó, tình trạng của bầy thú này có chút kỳ lạ, bây giờ bọn chúng dùng tốc độ cực nhanh chạy về, cho dù y muốn bắt lại, thì có thể bắt về được mấy con?
“Tiểu sư muội!” Dung Tâm nhỏ giọng kêu một tiếng.
Thiên Quy ở một bên lại khẽ cười, mặc dù không biết chiếc còi trong tay Phong Vân từ đâu ra, nhưng thả đàn ma thú này ra cũng tốt, nói sao thì Tụ Tinh cũng đã thắng rồi, tại sao còn phải tặng một phần quà hào phóng cho Ngụy gia chứ? Hơn một điểm cũng là thắng!
Vân Phong mỉm cười nhìn đàn thú lập tức giải tán, tựa như tan triều vậy, đến dũng mãnh đi cũng dũng mãnh. Mấy người khác của Tinh Vân và Hoa Phong đều nhìn đến ngây người, thầm mắng trong lòng, chẳng lẽ Phong Vân là một tên ngốc? Nhiều ma thú như vậy, nhiều điểm như thế đều không cần sao?
Chờ sau khi đàn thú biến mất hết, Vân Phong xoay người, đối mặt với Ngụy Đình đang có sắc mặt âm trầm: “Ngụy tam thúc đừng hiểu lầm, đàn ma thú này cũng chỉ là để chọn ra sáu con để ngươi vừa lòng, những con khác sẽ phải quay về.”
Ngụy Đình ngậm một ngọn lửa trong cổ họng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn bầy ma thú này biến mất ở ngay trước mắt, phải biết rằng để bắt được một con ma thú còn sống sẽ phải tốn bao nhiêu khí lực. Phong Vân này, rõ ràng là cố tình!
“Hiện tại Phong Vân không còn ma thú nào nữa, không điểm!”
Ngụy Đình lập tức khẽ quát lên một tiếng, mấy người của Tinh Vân và Hoa Phong đều khẽ bật cười, không điểm? Không tồi không tồi! Chỉ có Tụ Tinh mới xứng với điểm số này.
“Đợi đã!” Vân Phong lên tiếng.
Ngụy Đình nhướng mày nhìn qua, Vân Phong và Thiên Quy nhìn nhau. Thiên Quy thấp giọng cười, lấy ma thú ra, là ba con ma thú Tôn Vương cấp năm. Ngụy Đình không khỏi phì cười một tiếng: “Chỉ ba điểm mà thôi.”
Vân Phong cười ha ha, cổ tay xoay chuyển, Vô Ảnh hoa xuất hiện, Phong Lẫm nhìn thấy trong lòng không khỏi nóng lên, Vô Ảnh hoa! Không nghĩ đến sẽ thật sự tìm được!
Mấy người Tinh Vân và Hoa Phong nhìn thấy Vô Ảnh hoa trong tay Vân Phong, một cỗ khí tức tối nghẹn trong lòng lại không tự chủ được mà dâng lên. Ánh mắt Ngụy Đình vừa nhìn thấy liền lóe lên, không nghĩ đến bọn họ vậy mà lại có thể tìm được Vô Ảnh hoa.
“Ba điểm, cộng thêm mười lăm điểm.”
Thiên Quy mở miệng nói: “Ngụy tam thúc, hẳn là mười tám điểm mới đúng.”
Ánh mắt Ngụy Đình trở nên lạnh lẽo, ngũ trưởng lão cười ha ha: “Mấy người các con, mười tám điểm chính là mười tám điểm đó!”
“Lần này Tụ Tinh xem như thắng thật suýt soát.” Ngũ trưởng lão cười ha ha nói với Phong Lẫm và Lãnh Mịch. Khuôn mặt của hai người đều cứng ngắc đứng ở đó, vẻ mặt của ngũ trưởng lão tràn đầy ý cười vỗ tay: “Nếu thành tích đã tính ra hết rồi, vậy thì đợi khi thi đấu cá nhân thì lại đến, đi về trước thôi.”
Ngũ trưởng lão trà ngập ý cười trên mặt, trên mặt mấy người của Tụ Tinh cũng đều thể hiện ý cười, đoán chừng ở đây ngoại trừ bên Tụ Tinh ra thì không còn ai có thể cười được nữa, giao Vô Ảnh hoa ra, Vân Phong cũng nở nụ cười nhàn nhạt đi theo sau trở về. Tinh Vân và Hoa Phong hai viện nhìn bóng lưng Tụ Tinh vui vẻ và phấn khích rời khỏi đây, ai nấy đều không khỏi tức đến nội thương.
Ngụy Đình thu hết ma thú lại, đôi mắt không cam lòng liếc nhìn rừng một cái, xoay người lạnh lùng rời đi. Phong Lẫm cất kỹ thảo dược vào rồi dẫn người của Hoa Phong trở về, mấy người của Tinh Vân học viện thì đứng tại chỗ, ai nấy đều cúi thấp đầu.
“Lần này bỏ qua, nếu thi đấu cá nhân vẫn là thành tích như vậy, thì các ngươi cũng không còn mặt mũi trở về nữa!” Lạnh Mịch lạnh lùng nói một câu, mấy người Tinh Vân càng cúi đầu thấp hơn, nhưng nắm đấm lại càng lúc càng chặt hơn. Tụ Tinh, Phong Vân, đừng vui mừng quá sớm, cuộc thi cá nhân các ngươi sẽ phải nhận đủ!
Thi đấu đoàn thể không thể nghi ngờ là Tụ Tinh dẫn đầu về ưu thế đã giành được thắng lợi, mấy người của Tụ Tinh tất nhiên rất vui mừng. Ngũ trưởng lão cũng là một dáng vẻ cười ha ha, ông không nghĩ đến Tụ Tinh có thể oai phong một phen ở trận đấu đoàn thể như vậy, đương nhiên mọi người đều cho rằng công lao là của Vân Phong.
Vân Phong cũng không phải là người muốn tranh công, sau khi trở về mọi người đều nói Vân Phong là người có công lao lớn nhất, Vân Phong lại nói đây là sức mạnh của tập thể, khiến bản thân trở nên mờ nhạt nhất. Biểu hiện như vậy không khỏi khiến cho những người trẻ tuổi kia bội phục, có thể không kiêu ngạo trước những vinh dự và khích lệ, nhưng vẫn giữ được cái tôi của mình, đây là một chuyện rất khó làm được.
Sau khi thi đấu đoàn thể xong còn có một thời gian chấn chỉnh lại, cũng không nhiều, chỉ có một tuần. Tiếp theo lại tới trận đấu cá nhân, xếp hạng cuối cùng phải xem điểm tổng cộng của trận đấu đoàn thể và trận đấu cá nhân, cũng có nghĩa là Vân Phong đã bỏ mất cơ hội cộng điểm ở đàn thú, điều này làm cho cả hai học viện khác có cơ hội vượt mặt trong trận đấu cá nhân.
Nói đến đây, mặc dù mọi người ở Tụ Tinh đều cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng quyết định của Vân Phong tất nhiên sẽ không sai, Dung Tâm cũng chỉ tiếc nuối xong lại cười lên ha hả: “Nói đùa kiểu gì vậy, vị Ngụy gia tam thúc kia nhìn qua cũng không phải là người tốt, hơn nữa còn có vẻ như có xung đột với tiểu sư muội, cũng không thể cho hắn được lợi.”
Những người khác trong Tụ Tinh cũng lên tiếng đồng tình, trong mắt họ bây giờ, nếu ai mà có thù oán với Vân Phong, thì cũng sẽ là kẻ địch của bọn họ.
Cuộc thi đấu cá nhân tiếp theo chính là so thực lực của cá nhân, thời gian một tuần mặc dù ngắn ngủi, nhưng ít nhiều cũng có thể củng cố một phen. Ngũ trưởng lại ra ngoài có vẻ như là bàn chuyện, mọi người trong Tụ Tinh cũng đều bế quan tu tập, tranh thủ trong thời gian một tuần này để có thể tiến bộ hơn.
Bảy ngày tiếp theo lại là những ngày tuyệt đối yên bình. Tinh Vân và Hoa Phong sẽ không ngu xuẩn đến nổi tìm đến cửa để khiêu khích, phỏng chừng là nghẹn một cỗ khí mà âm thầm dùng sức. Mặc dù có chút khác xa trong trận đấu đoàn thể, nhưng những thứ này vẫn có thể bù lại trong trận đấu cá nhân, Tụ Tinh sẽ phải đối mặt với khói lửa mãnh liệt của Tinh Vân và Hoa Phong trong trận đấu cá nhân này. Nhưng mà mọi người trong Tụ Tinh đều có phản ứng lạnh nhạt, người khác có thuốc thì họ cũng có, nhưng thuốc có Kim Đỉnh dịch, lại không phải người nào cũng có.
Trong lúc tất cả mọi người đang yên tâm tu tập, Vân Phong đã vào trong Long Điện, có rất nhiều vấn đề nàng đều muốn nói rõ ràng với Nhị Lôi. Vừa bước vào Long Điện, Khúc Lam Y cũng đã mở hai mắt ra, cười ấm áp với Vân Phong. Vân Phong nhìn lướt qua, phát hiện Nhị Lôi đang ở một góc rất xa.
“Nó đứng xa như vậy làm gì?” Vân Phong nghi ngờ hỏi một câu.
Khúc Lam Y khẽ cười một tiếng, giọng nói dễ nghe phát ra từ sâu trong yết hầu, nhìn khuôn mặt của Vân Phong một cách say mê: “Ai biết được, có lẽ nó thích ở một mình.”
Vân Phong hơi đỏ mặt nhìn đôi mắt đen tựa như đêm tối của Khúc Lam Y, nhẹ nhàng kiễng chân, thân hình dịu dàng mảnh mai tới gần, hôn nhẹ lên mặt của nam nhân. Đáy mắt của Khúc Lam Y đột nhiên thoáng qua một tia đỏ sậm, tiếp theo rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.
“Ta qua tìm nó.” Vân Phong nói nhỏ một tiếng nhanh chóng đi qua.
Khúc Lam Y lại nhìn chăm chú vào bóng lưng của Vân Phong, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên má, sờ sờ vào nơi vừa bị chạm vào, khóe môi cong lên một ý cười nhẹ nhàng, nương tử của hắn có vẻ như đã học được cách biểu lộ cảm xúc của mình rồi.
Nhị Lôi đứng ở một góc không biết đang suy nghĩ gì, nhạy bén phát hiện sau lưng có tiếng bước chân, lập tức đột nhiên xoay người, sau khi phát hiện thì ra là Vân Phong lập tức thở phào: “Khốn khiếp, lão tử còn tưởng là…”
Vân Phong nhìn bộ dạng Nhị Lôi thở phào, không khỏi sinh nghi, im lặng nhìn nó vài cái. Vân Phong ngồi xuống tại chỗ, vỗ vỗ mặt đất, ý bảo Nhị Lôi ngồi xuống theo. Nhị Lôi cũng không khách khí, vô cùng hào phóng mà đặt mông ngồi xuống: “Ngươi tìm lão tử có việc gì?”
Vân Phong gật đầu cười: “Có chuyện, rất nhiều chuyện.”
Nhị Lôi mở miệng lộ ra một hàm răng trắng sắc bén: “Ngươi muốn hỏi cái gì, nói nghe xem.”
Trong lòng Vân Phong cân nhắc vài lần, mới mở miệng: “Câu hỏi đầu tiên, tại sao ma thú cấp bậc Tôn Hoàng khác lại gọi ngươi là các hạ?”
Nhị Lôi sửng sốt, dùng tay gãi gãi tóc: “Mẹ nó, ai mà biết bọn chúng tại sao lại gọi lão tử như vậy chứ.”
“Ngươi không biết sao?” Vân Phong nhướng mày.
Nhị Lôi đặt tay lên đầu gối: “Lão tử nói không biết chính là không biết.”
Mặc dù Vân Phong không có hiểu biết nhiều về Nhị Lôi, nhưng từ cách nói chuyện và phong cách hành động của nó có thể nhìn ra được, nó là một con ma thú có sao nói vậy, nó nói không biết thì chính là không biết: “Được, cái này tạm thời bỏ qua, bản thể ma thú của ngươi là gì?”
Câu hỏi này làm cho Nhị Lôi ngây người một lúc, cuối cùng dường như có chút tức giận thét lên: “Bản thể? Bản thể của lão tử nói ra sợ hù chết ngươi!”
Vân Phong nghe xong cười ha ha: “Ta đúng là rất muốn biết, bản thể có thể hù chết ta này là gì.”
Nhị Lôi nhìn thấy nụ cười trên mặt Vân Phong có chút thẹn quá thành giận, đột nhiên đứng dậy: “Mẹ nó, bình thường lão tử sẽ không nói cho người khác biết, lần này xem ngươi muốn biết đến vậy, lão tử sẽ nói cho ngươi nghe!”
Giọng nói lớn tiếng của Nhị Lôi cũng đã thu hút sự chú ý của Khúc Lam Y, một đôi mắt đen thản nhiên nhìn qua đây, sau khi hiểu được ý trong lời nói của Nhị Lôi, lông mày ưa nhìn khẽ nhướng lên, đi về hướng bên này.
Vân Phong cũng đứng lên, chuẩn bị nghe đáp án có thể hù chết nàng của Nhị Lôi, hai tay Nhị Lôi chống hông, sâu xa nhìn Vân Phong một cái, hít sâu một hơi: “Nghe cho rõ, cho kỹ đây! Bản thể của lão tử là… rồng!”
Vân Phong lập tức ngẩn ra, Khúc Lam Y cũng không nhịn được khẽ mở hai mắt, rồng? Bản thể của Nhị Lôi thế mà lại là… rồng?
“Long tộc?” Vân Phong kinh ngạc mở miệng.
Nhị Lôi cười ha ha: “Sao rồi Vân Phong? Ngươi kinh ngạc lắm phải không, có phải cảm thấy khó tin không? Ha ha ha ha!”
Vân Phong nhìn bộ dáng hết sức ngốc nghếch của Nhị Lôi bây giờ, có chút hoài nghi? Long tộc? Nhị Lôi thật sự là người trong Long tộc sao? Đây… dường như không đáng tin lắm.
“Đáp án này cũng ngoài dự tính của ta.”
Một giọng nam thong dong vang lên, khiến cho Nhị Lôi giật mình một cái, đột ngột quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Khúc Lam Y thảnh thơi đi tới đứng bên cạnh Vân Phong, trong đôi mắt đen phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Nếu là Long tộc, thì hóa thành bản thể xem.”
Nhị Lôi sửng sốt, Vân Phong cũng gật gật đầu: “Nhị Lôi, nếu ngươi đã là Long tộc, thì hóa thành bản thể xem xem, là hắc long hay là hồng long?”
“Khốn khiếp, các ngươi kêu lão tử hóa thì lão tử sẽ hóa à!”
Khúc Lam Y nhướng mày: “Không chịu hóa hình, không lẽ ngươi chỉ đang khoe khoang mà thôi?”
“Lão tử không có, lão tử vốn là rồng!”
“Nếu là rồng, vậy tại sao không hóa hình?”
“Lão tử không muốn hóa hình thì sẽ không hóa, ngươi dựa vào cái gì mà lão tử phải nghe lời ngươi!”
“Ồ, vậy xem ra vẫn là đang mạnh miệng, đoán chừng chỉ là ngưỡng mộ ngoại hình của Long tộc mà thôi, muốn làm mình trở nên đẹp hơn.”
“Mẹ nó! Lão tử là rồng! Không phải muốn mình đẹp hơn, lão tử vốn dĩ chính là Rồng!”
“Vậy thì hóa hình đi. Nếu không hóa hình cũng chỉ có nghĩa là…”
“Khốn khiếp, lão tử sẽ hóa hình cho ngươi xem!”
Vân Phong ở một bên nghe đối thoại của Khúc Lam Y và Nhị Lôi, nghe đến cuối cùng Vân Phong chỉ có thể thở dài trong lòng. Nhị Lôi, đạo hạnh của ngươi vẫn chưa đủ đâu, ở trước mặt Khúc Lam Y, ngươi thật sự rất nông cạn. Nhị Lôi tự hét ra một tiếng này cũng hiểu ra là mình đã bị lừa, xuyên thấu qua đầu tóc lộn xộn, hai ánh mắt sáng rực phóng về phía Khúc Lam Y.
Khúc Lam Y vẫn đắc ý cong khóe miệng: “Lời đã nói ra, tựa như nước đã được tát ra ngoài, nếu ngươi đã nói vậy rồi, thì hóa hình đi.”
“Mẹ nó, hóa hình thì hóa hình!”
Cuối cùng Nhị Lôi cũng không có ý định ngoan cố chống cự nữa, lập tức hạ hai chưởng xuống thở ra một hơi, một cỗ Lôi nguyên tố màu tím đậm phát ra từ lòng bàn tay, mang theo vô số bạch xà nhỏ đang di chuyển điên cuồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng “xì xì”.
“Xoát!”
Nương theo tiếng sấm khe khẽ, nguyên tố màu tím nồng đậm bao phủ toàn thân Nhị Lôi trong thoáng chốc, bao vây thân thể vạm vỡ của nó thật chặt, giống như cái kén màu tím cực lớn. Khúc Lam Y và Vân Phong ở một bên tập trung nhìn, Nhị Lôi nói bản thể của nó là rồng, vậy nó có thật sự là rồng không?
Kén lớn màu tím cuối cùng cũng có dấu hiệu vỡ ra, đi cùng với tiếng sấm kêu không ngừng, cái kén kia như vỏ trứng, nhẹ nhàng nứt ra!
“Răng rắc!”
Vỏ ngoài tróc ra từng mảng, một tia ánh sáng màu tím đậm kỳ lạ lóe ra từ bên trong. Khúc Lam Y và Vân Phong không khỏi nheo mắt, tử quang lóe sáng đột nhiên phóng ra lại nhanh chóng thu hồi lại, đều lùi về trong vỏ trứng. Kế tiếp, vỏ trứng đều tróc ra, chân thân của Nhị Lôi cũng hiện ra trước mắt!
“Đây là…” Khúc Lam Y đột nhiên mở to hai mắt. Vân Phong cũng có biểu cảm như vậy, tiếp theo ngũ quan của hai người trong nháy mắt đều cứng ngắc lại, sau đó… cười rộ lên!
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười suồng sã của Khúc Lam Y và Vân Phong vang vọng trong Long điện, có tiếng vang không nhỏ, hai người gần như cười chảy cả nước mắt: “Ha ha ha, ha ha ha ha…”
“Mẹ nó! Cười cái gì! Các ngươi vậy mà dám cười lão tử!”
Tiếng rống giận của Nhị Lôi cũng vang dội trong Long điện. Vân Phong sờ sờ cái bụng bị mình cười đến nỗi có chút đau, lau nước chảy ra ở khóe mắt, muốn chỉnh đốn lại tâm tình, nhưng lại phì một tiếng bật cười lần nữa.
“Mẹ nó! Lão tử có cái gì buồn cười sao?”
Khúc Lam Y khó khăn lắm mới ngưng cười được, tay khẽ sờ cầm, nhịn cười nhìn lại thân hình của Nhị Lôi từ trên xuống dưới thêm một lần nữa: “Đúng là… Không giống như rồng bình thường đó.”
Vân Phong lại cười lên mấy tiếng, mở miệng nói: “Nhị Lôi, ngươi có thể, có thể biến trở lại rồi.”
“Các ngươi thế mà dám cười nhạo lão tử!”
Ánh sáng màu tím đột nhiên lóe sáng, một thân hình vạm vỡ lập tức xuất hiện trước mặt Vân Phong. Đôi mắt phát ra sự phẫn nộ kia của Nhị Lôi ẩn sau mái tóc, phóng ra nhiệt độ nóng rực, có vẻ như muốn đốt sạch hai người đang cười không ngừng kia.
“Không phải là cười nhạo, mà là do bản thể của ngươi… Đúng là quá ngoài dự đoán của mọi người rồi.” Vân Phong không dễ dàng mà dừng được tiếng cười, ổn định lại nhịp thở mới mở miệng, cơ mặt của Nhị Lôi co rút một cái.
Khúc Lam Y hắng giọng: “Là ai nói cho ngươi nghe, bản thể của ngươi là rồng vậy?”
“Không cần người khác nói! Bổn đại gia vốn dĩ chính là rồng!”
“Nhị Lôi, ngươi đã từng thấy qua chân thân của Long tộc chưa?” Vân Phong thử thăm dò hỏi một câu.
Câu nói này lại lần nữa khiêu chiến giới hạn của Nhị Lôi: “Phong Vân! Lão tử từ nhỏ đến lớn đều chơi chung với rồng, lão tử vốn dĩ giống y như bọn họ! Không phải là rồng thì là cái gì! Huống chi lão tử cũng nghe được từ miệng của rồng mà biết được ngươi…”
“Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa!”Khúc Lam Y đột nhiên nheo mắt lại nhìn về phía Nhị Lôi: “Ngươi nói là biết được Tiểu Phong Phong từ lời của Long tộc?”
Vân Phong cũng ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cái tên: “Nhị Lôi, thì ra ngươi đã biết ta từ sớm rồi?” Chẳng trách được nó cứ nhất quyết đi theo mình, có khả năng là do tính tình của nó, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì biết đến nàng từ sớm!
“Hừ!” Nhị Lôi hừ một tiếng, ánh mắt nhìn nhìn Khúc Lam Y: “Nghe nói thì sao? Lão tử vốn cho là hắn nói có chút khoa trương, nhưng mà hiện tại xem ra, cũng không phải như thế, bằng không thì lão tử cũng đi theo ngươi rồi.”
“Ngươi từ miệng con rồng nào nghe được Tiểu Phong Phong vậy?” Giọng điệu của Khúc Lam Y đột nhiên trầm xuống rất nhiều, một bóng dáng không khỏi xuất hiện trong đầu hắn, không lẽ là tên kia?
“Còn có thể là ai! Ngao Kim!” Nhị Lôi đột nhiên lớn tiếng nói một câu.
Trong lòng Vân Phong và Khúc Lam Y đều đã rõ ràng rồi, quả nhiên là y! Vân Phong có chút kích động nhìn về phía Nhị Lôi: “Ngươi có liên hệ với Sắc Kim đại thúc sao? Thúc ấy bây giờ đang ở đâu, Long Tộc vẫn còn ổn không?”
Nhị Lôi nhìn Vân Phong một cách khác thường: “Lão tử sao mà biết được! Lần trước nói chuyện với hắn cũng là mười mấy năm trước rồi, sau này cũng không còn liên lạc nữa.”
Mười mấy năm trước? Vân Phong không khỏi đơ ra suy nghĩ một chút, mười mấy năm trước hẳn là lần gặp đầu tiên của mình với Sắc Kim đại thúc, khi đó Tạp Lan đế quốc vẫn còn tồn tại. Lần đầu gặp nhau với Sắc Kim đại thúc đã là rất lâu về trước rồi, từ sau khi Sắc Kim đại thúc trở về Long Tộc thì đã không còn xuất hiện nữa rồi. Mặc dù Vân Phong không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn có chút nhớ, trong những ngày đầu, Sắc Kim đại thúc ở Long tộc đã giúp đỡ mình, khi Vân gia gặp phải nguy hiểm cũng đã đi ra trợ giúp, những điều này Vân Phong đều không thể nào quên.
Dựa vào thực lực của Sắc Kim đại thúc tất nhiên là sẽ tìm được nàng, lâu như vậy mà vẫn xuất hiện thì chỉ có một cách giải thích, hoặc là Long tộc bận bịu nhiều chuyện, cũng có thể là Long tộc đang phải đối mặt với chuyện gì đó. Nhị Lôi nhìn sắc mắt hơi lo lắng của Vân Phong không nhịn được mở miệng: “Ngao Kim sao có thể gặp chuyện gì, hắn là kim long đó!”
“Nói cũng đúng.” Vân Phong gật gật đầu, Sắc Kim đại thúc nếu muốn liên hệ với nàng thì tất nhiên sẽ có cách, mặc dù trong lòng nàng lo lắng nhưng cũng có chuyện mình cần phải làm. Khúc Lam Y ở bên cạnh trầm mặc một lúc lâu không nói chuyện, Ngao Kim, kim long của Long tộc này đối với Khúc Lam Y mà nói, không chỉ đơn giản là tên của một người.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Vân Phong nhìn thấy Khúc Lam Y vẫn luôn im lặng không lên tiếng,
Khúc Lam Y nhìn Vân Phong một cái: “Có phải nàng nghĩ ta đang ghen không?”
Vân Phong nhướng mày, Khúc Lam Y cươi ha hả: “Đúng vậy, trong lòng ta có chút không thoải mái, nhưng mà đang nghĩ đến một chuyện khác. Còn nhớ nam nhân đội mũ, và còn có nam nhân mang mặt nạ kia không? Cái tổ chức thần bí kia.”
Vẻ mặt Vân Phong lập tức tối sầm, nhớ, đương nhiên nhớ rồi! Giữa nàng và bọn họ còn có một món nợ lớn cần phải thanh toán!
“Bọn họ thăm dò Vân gia, bắt mất linh hồn của tổ tiên, phỏng chừng đã âm thầm giở không ít trò xấu đối với Vân gia, và còn ra tay với Lăng gia, thậm chí sở hữu sức mạnh giống như Lăng gia, hoặc là, bọn họ cũng có ra tay với Long tộc, không phải sao?”
Đồng tử của Vân Phong co lại, ra tay với Long tộc!
“Máu của Long tộc quý hiếm như thế, là bảo vật mà ai cũng theo đuổi, nhất là máu của kim Long, càng quý hơn.” Lông mày của Khúc Lam Y không tự chủ được nhíu chặt lại: “Các hành động của tổ chức thần bí đó, hình như là sưu tập những thứ độc đáo trên thế gian này, máu mạch của Vân gia, năng lực của Lăng gia, máu của Kim Long cũng rất có khả năng.”
“Nếu đúng là như thế, thì lá gan của bọn họ cũng không hề nhỏ!” Vân Phong nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Nhị Lôi ở một bên nghe được không hiểu gì cả: “Các ngươi nói cái gì, sao lão tử nghe không hiểu gì hết?”
Khúc Lam Y và Vân Phong cùng nhìn về phía Nhị Lôi, Vân Phong mở miệng hỏi: “Nhị Lôi, ngươi có cách nào có thể chủ động liên lạc với Sắc Kim đại thúc không?”
Nhị Lôi cười ha ha: “Nói đùa gì vậy, đương nhiên là không có!”
“Tên Ngao Kim kia cũng không thể bị đánh bại dễ dàng, nếu bị đánh bại dễ như vậy, thì hắn sẽ rất áy náy với cái danh hiệu Kim Long này rồi.” Khóe môi Khúc Lam Y khẽ nhếch lên, có chút cảm giác vô lại.
Vân Phong nghe xong trong lòng cũng nhẹ nhõm, đúng là như vậy, bằng tư chất Kim Long của Ngao Kim đại thúc, thời gian mười mấy năm, ít nhất cũng có thể đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng rồi.
“Bây giờ nàng đừng lo lắng những thứ này, nàng chỉ cần quan tâm chuyện của mình mà thôi, về phần những người khác… thì tạm thời không cần lo nữa.” Khúc Lam Y nói một câu, Vân Phong gật gật đầu, sau khi chuyện ở tổng bộ Vân gia giải quyết xong xuôi, thì mới hẵng nghĩ đến chuyện khác.
“Còn có Mặc Trường Ca kia… thì càng không cần lo rồi.” Khúc Lam Y đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Vân Phong cười ha hả: “Sau khi trận đấu giao lưu kết thúc, ta sẽ lên Nguyệt Luân đảo tra xét một phen, Mặc Trường Ca nếu như chưa rời khỏi nơi này, hoặc là có thể tìm được y.”
“Thôi đi, đúng là một củ khoai lang phỏng tay.”
Vân Phong đi ra từ Long điện đã là năm ngày sau. Về vấn đề bản thể của Nhị Lôi thì nghĩ lại sau chuyện này Vân Phong vẫn luôn cảm thấy có chút khác thường. Nhị Lôi tin chắc mình là một một con rồng, nhưng mà bản thể của Nhị Lôi và chân thân của Long tộc có thể nói là cách xa vạn dặm, nhưng Nhị Lôi vẫn luôn tin tưởng rất chắc chắn, vô cùng tự tin mà nói bản thân là một con rồng, Vân Phong cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nhị Lôi nói nó từ nhỏ đến lớn đều chơi chung với rồng, giống y như bọn chúng, cũng có thể nói hình dáng của rồng còn nhỏ có lẽ gần giống với Nhị Lôi, nhưng cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Nhị Lôi nhìn thấy thì cũng xếp mình vào cùng chủng loại như vậy, cũng liền tin tưởng mình là một con rồng, thế nhưng trưởng thành rồi thì lộ rõ điểm không giống, Nhị Lôi và Long tộc rất rõ ràng là hai hệ khác nhau. Vân Phong không thể nói cho Nhị Lôi biết nó không phải là rồng, bởi vì ngay cả nó là gì, Vân Phong cũng không biết, xem ra cũng chỉ có người như sư phụ, mới biết được bản thể của Nhị Lôi rốt cuộc là cái gì.
Vào ban đêm khi Vân Phong ngồi một mình trầm tư ở trong đình viện, ngũ trưởng lão đi vào nhìn thấy không khỏi nghi hoặc: “Nha đầu, tối thế này rồi còn ngồi ở bên ngoài làm gì vậy?”
Vân Phong ngước mắt lên, ban ngày đều rất khó gặp được ngũ trưởng lão, còn tưởng rằng ông sẽ không trở về, thì ra đều là về lúc ban đêm, sắc trời đêm nhẹ nhàng bao phủ cũng không còn sớm nữa: “Không có gì, sư phụ sao lại về muộn như vậy?”
Ngũ trưởng ngồi xuống bên cạnh Vân Phong, cười ha hả: “Còn không phải là vì trận đấu cá nhân này có quá nhiều quy tắc, ta tất nhiên không thể để cho hai viện khác chiếm được lợi ích.”
Vân Phong mím môi cười: “Sư phụ, ta vẫn luôn muốn hỏi, lúc trước tại sao nhất quyết muốn làm trưởng lão dẫn đội vậy? Bằng tính cách của sư phụ hẳn là sẽ không cố chấp như thế.”
Ngũ trưởng lão nghe xong không khỏi thở dài một tiếng: “Cũng coi như là ân oán cá nhân, đây là ân oán giữa ta và Phong Lẫm, chuyện cũ đã qua, có lẽ chỉ có ta là không buông bỏ được mà thôi, nhưng mà lần này nếu Tụ Tinh có thể đoạt được hạng nhất, ta coi như là đã thắng hắn một bước.”
Vân Phong cười, ngũ trưởng lão nhìn lướt qua Vân Phong: “Ba viện lúc trước hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút ân oán, nhưng mà bởi vì không thường hay giao lưu nên cũng không sao, lần này cứ phải làm ra cái chuyện nhất nhì tam này, cũng mới có thể giúp cho ba viện yên tĩnh lại một chút.”
Không ai phục ai, lần này phân ra cao thấp, tất nhiên cũng đã đại diện cho danh dự cao thấp, thực lực cao thấp của ba viện này.
“Ha ha ha, cho dù Tụ Tinh không lấy được hạng nhất, cho dù là hạng ba thì cũng không có sao, Tụ Tinh cũng sẽ như cũ mà cảm thấy tự hào vì các con!”
Tiếng cười sang sảng của ngũ trưởng lão quanh quẩn trong bầu trời đêm. Vân Phong không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn biển trời đêm đen, thứ hạng nhất này, nàng thề sẽ phải giành được!
Thời gian một tuần điều chỉnh rất nhanh đã qua đi, trận đấu cá nhân cũng đã đến. Khi năm người của Tụ Tinh tập trung lại với nhau, Vân Phong nhìn lướt qua sắc mặt của bạn đồng hành khác, nghĩ đến bảy ngày này mỗi người đều có thu hoạch.
“Trận đấu cá nhân của hôm nay sắp sửa bắt đầu rồi, chuẩn bị hết chưa vậy?” Thiên Quy hỏi một câu, mấy người của Tụ Tinh đều gật đầu cười.
“Lần này phải đánh bọn họ tè ra quần!” Dung Tâm cao giọng nói một câu, những người khác cũng phụ họa theo.
Thiên Quy nhìn Vân Phong, Vân Phong cười ha hả: “Lần này, Tụ Tinh nhất định phải giành được hạng nhất!”
“Đúng vậy! Thề phải đứng nhất!”
Lần thi đấu cá nhân này địa điểm của lôi đài vậy mà lại ở trung tâm võ trường của Hoa Phong học viện. Khi mấy người Vân phong đến nơi, nơi đó đã được đệ tử Hoa Phong ngồi đầy hết, đều hô hào vô cùng khí thế, cổ vũ tiếp sức cho Hoa Phong. Hoa Phong này thật đúng là biết chuẩn bị, ưu thế phát huy của sân nhà cũng không phải là tầm thường.
“Người của Hoa Phong ai nấy đều rất đắc ý.”
Có người trong Tụ Tinh nói một câu, Dung Tâm nhìn qua xem thường hừ một tiếng. Đúng vậy, tác chiến ở sân nhà có người của mình hò hét trợ uy, tinh thần cũng không phải tầm thường mà mạnh mẽ, hơn nữa cũng đã có ưu thế về tâm lý, trong vô số tiếng cùng hò hét, trên mặt mấy người Hoa Phong đều tràn ngập ý cười, một bộ dạng rất đắc ý.
Người của Tinh Vân cũng đã đến từ sớm, nhìn thấy người của Tụ Tinh đã đến, sắc mặt lập tức trầm xuống mặt lộ ra vẻ hung tợn. Xem ra Tinh Vân muốn hung hăng trả mối thù của mình trong trận đấu cá nhân.
Người dự thi của ba viện đều đã đến đông đủ, ba viện trưởng lão cũng đã cùng đứng trên đài cao. Phong Lẫm vung tay, nơi này lập tức yên tĩnh lại, sau khi nói xong vài lời xã giao, cuối cùng cũng vào vấn đề chính. Trận đấu cá nhân có chút quy tắc đặc biệt, tất cả người dự thi đều hai - hai quyết đấu, mười lăm người chia ra làm bảy nhóm. Vừa lúc có một người bị dư ra, người này sẽ trực tiếp vào tám hạng đầu, bảy nhóm còn lại sẽ lọc ra bảy hạng đầu, tám hạng đầu sẽ cứ như vậy mà xuất hiện, người còn lại đều không có thứ hạng, dù sao cũng chỉ có tám hạng đầu mới có phần.
Sau đó tám người còn lại tiếp tục hai người quyết đấu, lọc ra bốn người, bốn người còn lại sẽ dựa vào quy tắc của trận đấu mà tính điểm xếp thứ hạng, xếp người có thời gian ngắn nhất dẫn đầu. Bốn người đã thăng cấp tiếp tục quyết đấu theo hai người, loại ra trong một lần, xuất hiện hạng nhất, nhì, ba cuối cùng.
Quy tắc vừa được nêu ra, mọi người đều thầm nghĩ, người rút thăm bị dư ra đầu tiên chẳng phải là rất may mắn sao? Trực tiếp tiến vào tám hạng đầu, trực tiếp lấy được điểm rồi!
Đương nhiên, hai hai quyết đấu rất khó mà không gặp trúng người của học viện mình, một khi gặp phải cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chọn hai chọn một. Thông thường nếu như gặp phải tình huống này, người đến từ cùng một học viện tất nhiên sẽ không tranh đấu. Thông thường đều là bên yếu hơn chủ động nhận thua, như vậy có thể giữ lại người có thực lực mạnh hơn cho vòng tiếp theo.
Quy tắc được đọc xong, tiếp theo là tới lúc rút thăm lấy mã số. Mã số sẽ được đặt trong một chiếc hộp được bịt kín, năm người của Hoa Phong rút đầu tiên, tiếp đến là Tinh Vân. Lúc mỗi người rút thăm mã số đều không nhịn được mà sờ thêm một chút, ai cũng muốn rút được mã số đặc biệt, chỉ cần rút được cái đó, thì sẽ giúp học viện của mình giành được nhiều cơ hội hơn!
Cuối cùng là Tụ Tinh, mấy người của Tụ Tinh cũng không sốt ruột, tới lượt của họ cũng chỉ là thò tay vào sờ, rút xong thì đi. Vân Phong tất nhiên là người được xếp cuối cùng, đối với nàng mà nói, mã số nào cũng như nhau.
Tất cả mọi người đều rút xong mã số, chỉ còn một mình Vân Phong. Vân Phong nhìn tình trạng bên phía Hoa Phong và Tinh Vân, nhìn thấy vẻ mặt tức giận không cam lòng của đệ tử hai viện, quả nhiên, may mắn cuối cùng sẽ rơi xuống trên đầu Tụ Tinh.
Vân Phong thò tay vào lấy ra quả cầu mã số cuối cùng, nắm trong bàn tay cũng có lập tức nhìn vào. Dung Tâm vừa mới rút xong cũng chưa kịp nhìn thì đã bước đến bên cạnh Vân Phong: “Tiểu sư muội, ta muốn nhìn xem muội rút được gì rồi?”
Vân Phong nhìn vào quả cầu mã số trong tay Dung Tâm, cũng nhanh chóng nhìn lướt qua cái trong tay mình, cười thản nhiên, một làn gió nhẹ thoảng qua, mắt Dung Tâm có chút rát, chỉ nghe Vân Phong nói: “Muội là số hai, còn Dung Tâm huynh thì sao?”
Dung Tâm hơi dụi mắt, mở quả cầu mã số trong tay mình ra: “Ta là… Hả? Cái này của ta…”
Dung Tâm cầm quả cầu mã số lên, cười ha ha: “Thiên Quy! Nhìn xem ta rút được gì này!”
Dung Tâm giơ cao quả cầu mã số trong tay mình lên, trên mặt cái gì cũng không có, đúng là người bị dư ra đặc biệt đó!
Bên này Tụ Tinh vừa nhìn thấy lập tức vui vẻ bật cười, người của Tinh Vân và Hoa Phong cũng nhịn không được mà thầm mắng, khốn khiếp, rốt cuộc là vận khí cứt chó gì thế!
Dung Tâm cười ha ha, giơ quả cầu mã số càng cao hơn, khiêu khích nhìn thoáng qua đệ tử của hai viện khác, các ngươi chọn trước thì sao? Các ngươi chọn cả nửa ngày thì lại thế nào? Nữ thần may mắn cuối cùng cũng sẽ không chiếu cố các ngươi!
“Ha ha, xem ra vận khí của Tụ Tinh cũng không tệ.” Ngũ trưởng lão nhìn quả cầu mã số trong tay của Dung Tâm, cười ha hả. Khóe miệng của Phong Lẫm và Lãnh Mịch khẽ giật, vận khí của Tụ Tinh đúng là…
“Hừ! Chẳng qua chỉ là chiếm được vị trí của tám hạng đầu mà thôi, hạng tám cũng chỉ có một điểm thôi mà.” Lãnh Mịch lạnh lùng mở miệng.
Phong Lẫm cũng nói: “Đúng vậy, trận đấu cá nhân có quá nhiều biến số, cho dù vào được tám hạng đầu, chênh lệch điểm số cũng khá là lớn, vẫn là không nên cười quá sớm.”
Ngũ trưởng lão không thèm để ý hai người đó, vẫn là bộ dạng cười ha hả như cũ. Lãnh Mịch nhìn thấy không khỏi tức giận, tin tức thăm dò được từ lần trước xem ra cũng vô dụng. Tấm át chủ bài Phong Vân của Tụ Tinh thực lực căn bản không chỉ có như thế, tin tức lần trước đổi bằng tổn thất thảm hại của Tinh Vân cũng không phải là thật. Lãnh Mịch nghĩ đến đây liền tràn đầy tức giận, trận đấu cá nhân lần này lại bị Tụ Tinh chiếm được ưu thế, tại sao chuyện tốt nào cũng bị Tụ Tinh chiếm hết rồi!
Tất cả mã số đã được rút xong, Dung Tâm cầm lấy mã số đặc biệt duy nhất, trực tiếp đi vào tám hạng đầu. Điều này cũng có nghĩa là Tụ Tinh hơn hai viện khác một cơ hội, trên tổng điểm ít nhất được cộng thêm một điểm.
Vân Phong nhìn quả cầu mã số số hai trong tay mình, trên đó còn đọng lại chút mồ hôi khi Dung Tâm đang cầm, nhìn thấy bộ dạng Dung Tâm vui vẻ đến nỗi có chút vô lại, Vân Phong cười thản thiên, cơ hội như vậy tất nhiên là phải cho người khác, nãng cũng không cần.
Thiên Quy rút được số ba, hai người Tụ Tinh còn lại là chung một nhóm, nếu như không tính Thiên Quy, bên Tụ Tinh cũng đã chiếm được ba vị trí của tám hạng đầu.
Thiên Quy cười ha hả: “Nếu như ta thắng tất nhiên là chuyện tốt, nếu là như vậy, thì Tụ Tinh có thể độc chiếm bốn vị trí, ha ha, có lẽ cũng sẽ không đơn giản như vậy.”
“Cũng không phải, cho dù gặp phải đối thủ cấp chín, Quy sư huynh cũng sẽ không thua.”
“Phong Vân, đối thủ của muội cho dù là ai, muội cũng sẽ thắng.”
Vân Phong cười thản nhiên, cho dù đối thủ của nàng là ai, thì trong trận chiến này nàng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, tốc chiến tốc thắng cũng không tệ, nhưng mà phải làm cho đối phương phải trả giá mới là tốt nhất. Nếu như là đám người Tinh Vân, thì càng tốt, lần trước nàng tự tay giải quyết một vị Triệu hồi sư, lần này, nàng không ngại lại giải quyết thêm vài người, dứt khoát lột một lớp da của Tinh Vân xuống.
Tất cả mọi người rút xong hết mã số, trận đấu cá nhân cũng đã theo đó mà mở màn.
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương