Ta Sẽ Làm Ấm Chăn
Chương 1 : Tiểu Nhị
Sáng sớm mùa đông, vẫn mặc cho khí trời lạnh thấu xương. Phía trước một tiệm màn thầu nhỏ tại góc đường, một lồng bánh bao bưng ra vừa vặn được tiểu nhị đậy cẩn thận, đặt trên nồi hấp. Chỉ thấy một tiểu nhị khoảng 11 tuổi, diện mạo 2 tuổi, gương mặt quá thanh tú, con ngươi đen như mực phảng phất một màu lam thẫm tĩnh mịch. Chỉ thấy hắn xoa đôi tay có chút tê cóng. Trong chớp mắt, lúc này mới nâng bảng hiệu lên, dựng dọc theo cây chổi rơm ở một bên, lại bắt đầu quét tước cửa tiệm nhỏ.
Không bao lâu sau, một lồng bánh bao phía trên nồi hấp dần dần hiện ra tầng sương trắng lớn, mang theo hương thơm tựa như theo gió nhẹ nhàng bay xa. Bỗng nhiên, một gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu từ một bên lộ ra dò xét, cái mũi hơi đỏ hít hít lạnh cóng. Nhón chân, nhoài người lên bàn vừa vặn lộ ra một cái đầu nhỏ. Tiểu khất cái đỏ mắt nhìn lồng hấp, dường như hương vị vẫn ồ ạt nơi khoan mũi. Có chút không nhịn được liếm liếm môi dưới hơi khô nứt. Chớp chớp mắt nhìn chằm chằm, đáy mắt tất cả đều là khát vọng.
Lúc này, vị thiếu niên đã quét sân xong, buông cây chổi xuống, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Mới phát hiện phía trước cửa tiệm của hắn không biết từ bao giờ có thêm một tiểu khất cái? Thấy nàng dáng vẻ gầy trơ xương, trên thân thể nho nhỏ còn mặc cái áo ngắn không vừa với cơ thể, tay chân mảnh khảnh đều lộ hết ra ngoài, tê cóng có chút tím bầm. Cả khuôn mặt đều bẩn thỉu đến không thấy được rõ, giống như rõ ràng chỉ còn lại một đôi mắt to đen trắng.
Thở dài, mở lồng hấp ra, cầm 1 một tờ giấy, gói 1 cái bánh bao lớn trắng sáng, chìa tay đưa nó trước mặt tiểu khất cái.
"Vâng."
Tiểu khất cái chớp chớp mắt, tay nhỏ đen kịt hơi ngọ nguậy hạ xuống, lại không di chuyển. Gương mặt kinh ngạc.
"Cầm, cầm lấy... Một chút muốn, nếu như lão bản đi, đi ra, nhìn, nhìn thấy... Sẽ trừ tiền công." Nghe ra vị thiếu niên nói có chút nói lắp nhẹ, nói xong, liền vội vội vàng vàng nhét bánh bao vào tay tiểu khất cái.
Tiểu khất cái hoàn toàn ngây người.
...
Thực ra ít ngày trước, nàng chẳng hiểu tại sao khi tỉnh dậy, rốt cuộc phát hiện nàng xuyên qua thành một đứa trẻ bốn tuổi, phải phí sức lực khá lớn mới thoát ra được từ trong cái hố chôn cất hỗn loạn, hốt hoảng vừa chạy vừa bò rất xa mới đến được trấn trên có người.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác họa vô đơn chí, nghĩ rằng ngày hôm qua nếu không phải nàng liều mạng chạy trốn nhanh, thì suýt nữa bị chó hoang tha đi. Lại bởi vì mùa đông, ngay cả quả dại để no bụng cũng không có. Đám người ven đường tất cả đều bóp mũi e sợ tránh còn không kịp.
Nàng, muốn khóc. Nhưng mà, ai có thể nghe. Nhẫn nhịn, cứ như vậy một đường vừa đi vừa vấp ngã. Thẳng đến... Cái bụng nó kêu ựng ực loạn cả lên, miễn cưỡng chống đỡ thẳng người, theo hương vị tìm đến, liền thấy một nồi bánh bao thẳng tắp ngay trước mặt. Vốn tưởng rằng, người nọ sẽ giống như những người khác, đem chổi đuổi nàng đi.
Tuy nhiên...
Hiện tại, trên tay lại cầm bánh bao lớn nóng hổi, khoảnh khắc ấy, ngực chỉ còn lại cảm giác nói không nên lời, liền cảm thấy ấm áp, đáy mắt cay cay... Nhất thời tựu nước, bất tri bất giác liền rơi, hít hít mũi tay kia vội vàng cọ cọ, vốn gương mặt đã bẩn nay lại càng bẩn hơn.
Vị thiếu niên nhìn nàng, nhíu nhíu mày có chút thương tiếc, nhưng lại không nói gì thêm.
Gương mặt nhỏ nhắn dơ bẩn nhìn bánh bao trên tay, bất giác trầm mặt, mang theo tia do dự. Rất lâu sau, mới phồng má dường như hạ quyết tâm rất lớn vậy. Dùng tay dơ bé nhỏ hơi mở một góc giấy gói bánh bao, nhẹ nhàng ngắt một miếng da bánh như hạt đậu, vội vàng vào miệng. Len lén mím môi cười.
Thật thơm.
Khóe mắt khẽ cong lên hạnh phúc.
Hắn, là người tốt nhé, hắn, có thể hay không có lòng tốt thu nhận nàng... Nếu không, nàng sợ là phải chết đói, chết rét trong trời băng tuyết phủ...
"Tiểu ca ca." Sau khi ăn như hổ đói miếng bánh bao cuối củng, lau chùi cái miệng nhỏ nhắn. Bước nhỏ đuổi kịp thiếu niên bận rộn phía sau, kéo kéo vạt áo hắn. Tuy là năm ấy hai mươi, nhưng bây giờ là cơ thề nhỏ nhắn của một người lùn, giả ngây thơ mới là cách tốt nhất.
"Tiểu ca ca." Hít mũi một cái rồi hô to.
"?"
"Ngươi, tên gì?"
"? ?" Người thiếu niên có chút không hiểu, hơi kinh ngạc tiểu khất cái này còn chưa rời đi.
"Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo. (1)" Gương mặt bẩn ngẩng lên, giải thích như thật, nói.
(1) Nguyên văn: 滴水之恩当涌泉相报 (đại ý: nhận một chút quan hệ nhỏ, phải báo đáp gấp đôi.
Thiếu niên có phần hơi giật mình. Tiểu khất cái này tuổi còn nhỏ vậy mà hiểu được câu này, chẳng lẽ là gia cảnh sa sút... Cũng là cô nhi... Không khỏi đồng cảm thêm vài phần.
"Đường, Đường... Mộc." Thiếu niên nói lắp nói xong.
"Vậy từ nay ta sẽ gọi là, Đường Thủy."
"? ? ?"
"Để báo ân, ta dự định gả cho ngươi, ngươi trước nuôi ta, thế nào?" Tiểu khất cái hồn nhiên [2] nói.
[2] Nguyên văn là 奶声奶气: âm thanh hơi thở như trẻ con đang bú sữa. (Anh: này thì ta dịch đại, không biết đúng không, ai biết có thể nói ta nghe để sửa lại.)
"Cái, cái gì?"
Người thiếu niên gần như hô hoán, nhìn vẻ mặt bẩn thỉu, cả người đứa trẻ rách rưới, nhất thời mắt tối sầm.
...
Cũng chính từ ngày đó trở đi, mỗi ngày người thiếu niên đều có một cái đuôi theo sau.
Mua vật liệu, bán bánh bao, ăn, đi đường, thậm chí vào nhà xí, phía sau luôn có một đứa trẻ bẩn thỉu không thấy rõ tướng mạo.
Đường Mộc dọn sạp về nhà, Đường Thủy từng bước đi theo.
Không đếm xỉa!
Đường Mộc ăn cơm chiều xong, Đường Thủy đang ngồi xổm ở ngoài phòng lẩm ba lẩm bẩm.
Không đếm xỉa!
Đường Mộc dự định ngủ sớm, Đường Thủy ngồi xổm ở ngoài xó nhà, hắt hơi một cái tiếp tục hắt hơi thêm cái nữa, mùa đông lớn cũng không tìm được nơi để tránh một chút.
Không đếm xỉ!
Đường Mộc trằn trọc, lắng tai nghe động tĩnh ở chân tường.
…..
Hồi lâu ngoài cửa sổ không có tiếng động.
Lẽ nào... Đi rồi?
Đứng dậy, đẩy cửa, một trận gió rét thổi tới.
Chỉ thấy, Đường Thủy bẩn thỉu cuộn thành một đống, chảy nước mũi, đang ngủ run cầm cập.
Đường Mộc bất đắc dĩ nở nụ cười nhưng không biết vì sao ngực có chút kiên định nói không nên lời.
Đường Mộc vốn là thiếu gia danh môn vọng tộc, bởi vì gia cảnh sa sút, mới lưu lạc đến bước này. Khi chạy nạn, cùng sư phụ thất lạc, may là trên người còn giữ một vài trang sức quý giá, đem một ít bạc, lúc này mới không đến mức đói chết.
Năm ấy Đường Mộc cũng vừa mới 10 tuổi.
Bạc càng ngày càng ít, hắn mới tìm một người trợ giúp, làm việc vặt sinh sống, dùng bạc còn sót lại đổi một nhà ngói nhỏ. Ngày ngày một mình vượt qua, cuộc sống đơn điệu cũng khổ cực.
Đường Mộc từ nhỏ trời sinh tính tình lạnh nhạt, càng trở nên yên lặng hơn, thậm chí hơn một tháng trời ròng rã làm sao mở miệng, dần dần, cũng không biết lúc nào hắn nói chuyện dần trở nên lắp ba lắp bắp.
Hai năm rồi, một mình sinh hoạt lâu như vậy, gần như thiếu chút nữa đã quên hắn cũng chỉ mới 13 tuổi.
Nhìn tiểu khất cái dưới mái hiên ở chỗ hắn, không biết vì sao ngực không khỏi chua xót... Phảng phất thấy bóng dáng trước kia của hắn... Chắc là, thu nhận nàng, chỉ xem như người bạn, không tồi.
Ngồi xổm xuống, lay nàng.
"Này, tỉnh... Tỉnh tỉnh."
"..."
"Tỉnh."
Đường Thủy nhìn chằm chằm Đường Mộc.
"Vào, phòng đi."
Nói xong, chỉ thấy, một bóng đen bẩn thỉu trong nháy mắt nhào lên người hắn, cọ cọ.
Vốn y phục trắng ngần, cũng biến thành bẩn như vậy.
Đường Mộc hoài nghi quyết định của hắn có phải hay không sai rồi...
Chuẩn bị tốt chậu nước nóng, xà phòng, vải bông, còn có chút quần áo hắn lúc nhỏ đã mặc, đặt xuống xong, lúc này mới phát hiện Đường Thủy đã tựa vào bếp lò bên cạnh ngủ thiếp đi.
Cười rung lên, nhưng vẫn là tình trạng không tỉnh lại.
Lắc đầu, vén tay áo lên bồng Đường Thủy, cởi sạch sẽ, thả vào trong chậu gỗ, phút chốc trong chậu nước nóng biến thành một mảnh đen lòm.
Đổ sạch một chậu, lại đổi một chậu mới.
Cứ như vậy, một chậu tiếp một chậu.
Dẩn dần, nước đen lòm cũng trở nên trong veo.
Gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lộ ra diện mạo.
Nhìn đứa trẻ tắm đến có chút hồng lên, Đường Mộc hơi kinh ngạc.
Trên má phải đứa trẻ này ra là có cái bớt đỏ. Màu đỏ của cái bớt gần như chiếm trọn nửa gương mặt, làm cho gương mặt nhỏ nhắn vốn không ẩm ướt [3] lộ ra vài phần quỷ dị dữ tợn. Trên trán có vài vết tím bầm, cơ thể cũng lạnh đến lở loét, gần như chỉ còn lớp da mỏng.
[3] Nguyên văn là 水润: ẩm ướt, ướt át.
Nhìn Đường Thủy tựa vào chậu gỗ ấm ngủ thiếp đi, Đường Mộc cảm thấy ngực có chút đau.
Không suy nghĩ nhiều, đem người nhỏ nhắn này toàn bộ bọc lại, quấn thật chắc.
Thả vào chăn ấm áp, hắn ngủ bên kia, xem ra ngày mai phải đi mua một ít quần áo, chăn bông... Nghĩ nghĩ một lúc, cả hai ngủ thiếp đi.
Sáng sớm đi kèm một tiếng la hét thảm thiết.
Đường Thủy xuyên qua chính thức mở màn.
Ta nhìn con người nhỏ nhắn trong gương đồng, hung hăng cọ xát gương mặt, phát hiện vết bớt đỏ ấy cọ như thế nào cũng cọ không ra.
Run lẩy bẩy chỉ vào gương đồng đối diện.
“Mặt… Mặt…” Ta quay đầu nhìn chăn vừa bị ta gào khóc kêu to.
Bộ dáng này, làm thế nào xuất giá, làm thế nào tiêu sái huy hoàng chốn hậu cung.
Ta kinh hoàng, thảm thương, nghẹn khuất, lo lắng đến phát khóc, nhìn gương mặt méo mó phía sau, trông mong Đường Mộc nhìn ta vừa gào khóc kêu to, hy vọng có thể được cấp chút an ủi.
Chỉ thấy hắn bình tĩnh liếc ta, không đếm xỉ!
Cau mày, không có giọng điệu nói rằng: "Nếu như lại để ta nghe được một chút động tĩnh, ta liền đem ngươi ném qua cửa sổ."
Giống như con rùa quay đầu, trở người, hoàn toàn không nói lắp, ngủ rồi???
Ta bọc chăn, đứng yên.
Nhìn hắn một chút, nhìn cái gương một chút.
Một lúc lâu, vẫn chưa kịp hồi thần.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
47 chương
29 chương
5 chương
16 chương
20 chương
192 chương
68 chương