Thiên tài triệu hồi sư
Chương 290 : Chương 26.2
Hạo Nguyệt điện chủ nhìn Vân Phong ở nơi không trung, khoé môi nữ tử nhếch lên thành một nụ cười, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, cuối cùng trên người Vân Phong có những thứ gì, lại khiến người như vậy vì nàng mà... Hạo Nguyệt điện chủ mang vẻ mặt âm trầm trở lại chỗ ngồi, tầm mắt chuyển về phía nhóm quần chúng xem trận đấu đang không ngừng ho hét, đảo mắt qua từng khuôn mặt, không có, người nọ đã đi mất rồi.
"Này, đi làm gì vậy?" Viêm Triệt nhìn Khúc Lam Y vừa trở về, hỏi một câu, lại chuyển tầm mắt: "Ngươi không thấy sao, chiêu vừa rồi của Vân Phong tuyệt thật, sao tốc độ của nàng có thể nhanh như vậy chứ?"
Khúc Lam Y cười ha ha, tất cả mọi người đang xem trận chiến đều đã đứng lên, một đám ngẩng cổ lên trời mà nhìn: "Con mẹ nó, đẹp thật!"
"Ha ha ha, phải như thế chứ!"
Yêu Yêu nhìn Khúc Lam Y, hắn đưa tay sờ đầu Yêu Yêu một chút, tầm mắt cũng chuyển về phía không trung, có lẽ hắn đã lo lắng quá nhiều rồi, cho dù năng lực của Âu Dương Hồng Vũ có tăng lên thì thế nào, đối với Vân Phong mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu. Nàng cần đối thủ, cần tôi luyện.
Công kích mà Âu Dương Hồng Vũ tâm đắc lại biến thành bọt biển, điều này đã khiến hắn khó thể đến công tâm, lửa giận thiêu đốt trong mắt cũng càng lúc càng lớn, dường như Vân Phong cũng có thể cảm nhận được dòng dung nham nóng cháy đang phum trào trong cơ thể của hắn!
"Hồng Kiếm Trường Không!" Một tiếng thét đầy phẫn nộ, đột nhiên Âu Dương Hồng Vũ chỉ trường kiếm trong tay lên trời, thân kiếm dài toả ra ánh sáng chói mắt, mà dưới sự rung động của kiếm, toàn thân nó đang phát ra từng tiếng uông uông chói tai.
Chiến kĩ, chiến kĩ cấp bậc quân chủ! Hồng Kiếm Trường Không!
Vân Phong mới chỉ giao chiến một lần với chiến kỹ cấp bậc quân chủ, đó là Vạn Kiếm Dẫn của Liệt Đức Nhĩ, bản bí tịch này đã được Vân Phong thu lại vào trong không gian trữ vật. Lúc Liệt Đức Nhĩ vận dụng chiêu thức kia thì thực lực chỉ là quân chủ trung kì, nhưng uy lực vẫn rất kinh người, hiện giờ Âu Dương Hồng Vũ sử dụng Hồng Kiếm Trường Không, thực lực của hắn lại tịnh tiến đến một cấp độ nhất định, sức mạnh này sẽ càng kinh hoàng hơn!
Không thể khinh thường chiến kĩ, đây là cách để phát huy toàn bộ sức mạnh của chiến sĩ! Cho dù chỉ là một sức lực nhỏ bé, dưới sự vận dụng của chiến kĩ cũng có thể tạo thành sức phá hoại rất lớn.
Theo một tiếng thét của Âu Dương Hồng Vũ, chiến khí cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể hắn, toàn bộ chuyển đến trên thân kiếm, toả sáng chói mắt, âm thanh chói tai vang vọng đến chân trời! Một thân kiếm vĩ đại xuất hiện sau lưng Âu Dương Hồng Vũ, thân kiếm như một ngọn núi nhỏ, sau khi thân kiếm hiện ra, một luồng áp lực vô hình cũng bắt đầu lan tràn!
"Chết tiệt! Làm gì vậy? Người Âu Dương gia điên rồi sao? Loại chiêu này cũng dám dùng à?" Đám người gia tộc hạng hai không nhịn được mà đứng lên, chẳng qua lại chỉ vào không trung mà mắng: "Con bà nó, có phải đang muốn giết chúng ta phải không?"
Nhóm quần chúng đang xem trận đấu cũng không biết đây là gì, cả đám ngẩng đầu nhìn nơi không trung nhìn thân kiếm vĩ đại kia mà cảm thán không thôi!
"Thân kiếm to thật? Nếu phóng đi, không biết vị triệu hồi sư ấy có chịu được không nhỉ?"
Sau khi nghe được lời của nhóm quần chúng, các tiểu thư và thiếu gia của gia tộc hạng hai đều tức giận nói sang: "Phóng con khỉ! Nó mà phóng thì liệu các ngươi có còn mạng để xem không?"
Hạo Nguyệt điện chủ không khỏi đau đầu, xem ra hôm nay Âu Dương gia đã muốn liều mạng rồi, không tiếc hết thảy mà sử dụng đến chiêu này! Đột nhiên ông ta vung tat, một lớp kết giới trong suốt đã bảo vệ mọi người, Hạo Nguyệt điện chủ không nhịn được mà có chút tức giận, ông ta đường đường là một điện chủ, lại ở trong này làm công việc bảo tiêu, có lẽ lâu nay Âu Dương gia này chưa được dạy dỗ rồi!
Thỉnh thoảng bên dưới lại truyền tới từng tiếng hét lớn đầy hưng phấn, toàn trường đều trở nên sôi động, một ít người cảm nhận được sự sợ hãi chết chóc, một vài người lại cảm nhận được sự hưng phấn mà trước nay chưa từng có! Nhưng tất cả những điều này lại không liên quan gì đến hai người đang ở trên bầu trời kia.
Vân Phong híp mắt nhìn thân kiếm vĩ đại đang tản ra khí thế kinh người kia, chắc chắn lực công kích của chiến kĩ này là không thể khinh thường, xem ra lần này nàng không dùng chiêu đó là không được rồi! Mắt Vân Phong trầm xuống, thu hồi ma trượng, tay vừa chuyển đã tạo ra hai loại nguyên tố, nàng cũng không có thực lực để tiếp được chiến kỹ này, cho dù là phòng ngự cũng không thể chắc chắn được mấy phần, nếu đã không có cách để phòng ngự thì phải có cách để triệt tiêu chiến kỹ này! Năng lượng chống lại năng lượng, đây là cách trực tiếp và cũng là các đơn giản nhất!
Thân kiếm sáng ngời đã hoàn thiện sau lưng Âu Dương Hồng Vũ, khí thế ngất trời này lan ra toàn trường, vài vị gia chủ của gia tộc đệ nhất cũng không thể ngồi yên, chỉ có Âu Dương gia chủ vẫn luôn mang theo ý cười trên môi, nhìn Vân Phong bằng ánh mắt ngoan độc, Âu Dương gia có thù tất bào! Lúc này đây, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
"Ta thấy chúng ta nên chạy thôi." Chung Vũ Linh và Tiêu Tường vẫn luôn ở một bên xem kịch lại không hẹn mà cùng nói ra lời này, hai người liếc nhau, đột nhiên một giây sau lại bắt đầu chạy như điên tới hai hướng khác nhau.
Âu Dương Hồng Vũ đứng trong không trung nhìn Vân Phong đang hợp hai tay lại vào nhau, bỗng nhiên cười ha ha: "Vân Phong, nếu lúc này ngươi không xuất hết toàn lực thì thứ nghênh đón ngươi chỉ có thể là cái chết mà thôi! Ta nghĩ nếu San San có thể nhìn thấy ngươi xuống theo nàng, nhất định sẽ rất cao hứng!"
Vân Phong lạnh giọng cười, quả cầu nguyên tố được dung hợp từ lôi nguyên tố và phong nguyên tố đang phát ra từng tiếng vù vù nối tiếp nhau, nhưng sau đó, trong tay nàng lại xuất hiện một loại nguyên tố khác, hoả nguyên tố đỏ thẫm!
Ánh mắt Âu Dương Hồng Vũ lại bắt đầu căng lên, dung hợp thêm lần nữa sao? Dung hợp ba loại nguyên tố với nhau sao?
Hạo Nguyệt điện chủ nhìn thấy động tác của Vân Phong, đột nhiên đứng bật dây, dung hợp ba loại nguyên tố!
"Trời ơi! Điên rồi, nàng ta điên rồi! Dung hợp nguyên tố, nàng không sợ tự bạo sao?"
"Nương ta ơi, nàng sắp dung hợp đến loại nguyên tố thứ ba rồi!"
"Chết tiệt, còn nhìn cái gì nữa, không mau chạy đi! Một khi tự bạo thì chúng ta sẽ chết hết mất!"
Không biết tiếng kêu to này xuất phát từ trong miệng ai, đột nhiên nhóm quần chúng vẫn đang xem trận đấu như ý thức được thứ gì đó, cuộc chiến đấu trước mắt đã vượt khỏi mức độ của một cuộc tranh cử rồi, trận này có chỗ nào là chiến đấu tranh cử, rõ ràng là gạch nói cùng tan! Bọn họ đến để xem đấu, không phải đến để bỏ mạng!
"Chạy mau!" Ở khu vực nhóm quần chúng đang xem đấu, nhóm trước nhóm sau nối tiếp nhau chạy ra ngoài, một ít người còn không nhịn được mà hét lớn, dân chúng bình thường đều lao ra ngoài như sợ phải bỏ mạng, người của gia tộc hạng hai cũng ngồi không yên, tuy thực lực của bọn họ không thấp nhưng cũng không thể chịu được uy lực của đòn tự bạo này mà!
"Chúng ta, chúng ta... Chúng ta cũng chạy thôi!" Trong đám người của gia tộc hạng hai đã có người đứng lên, sau khi nói xong câu đó thì tất nhiên cũng chạy đi như điên, mọi người ngẩng đầu nhìn, người của gia tộc nhị lưu cũng hoàn toàn rối loạn! Toàn bộ hiện trường bắt đầu hỗn loạn hẳn lên!
Hạo Nguyệt điện chủ xanh mặt ngồi ở kia, nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía dưới thì sắc mặt không hề tót, Diêm Thiên Hạo nhìn mọi người chạy trốn tán loạn thì cũng chậm rãi đứng dậy: "Diêm gia chủ, ông muốn đi đâu?" Diêm Minh ngồi ở một bên thấy Diêm Thiên Hạo đứng dậy muốn đi, ánh mắt lạnh như băng.
Diêm Thiên Hạo vô cùng xấu hổ, nhưng cơn khủng hoảng trong lòng vẫn vượt lên trên tất cả, ông ta không thể chết ở nơi này: "Không thấy cục diện hiện nay sao, biết rõ sẽ chết ở chỗ này rồi thì sao còn không chạy đi!" Diêm Thiên Hạo nói xong thì xoay người muốn rời đi, Diêm Minh lại vươn tay túm chặt tay áo của Diêm Thiên Hạo.
"Diêm gia chủ, Vân Phong còn ở kia!" Dường như Diêm Minh đã phải nghiến răng nghiến lợi để nói ra câu đó, một câu nói này đã khiến mặt Diêm Thiên Hạo đỏ lên, ông ta dùng sức hất tay Diêm Minh ra, Diêm Minh lại nắm chặt lấy không buông: "Diêm gia chủ, Vân Phong chính là người Diêm gia!" Những lời này đã khiến Diêm Thiên Hạo thẹn quá hoá giận!
"Cút ngay! Đứa con riêng nhà ngươi! Có muốn chết thì cứ chết ở đây đi, đừng có kéo ta theo!"
Diêm Minh nghe thấy vậy thì cười ha ha, đột nhiên buông tay áo của Diêm Thiên Hạo ra, lấy khăn ray lau tay mình thật sạch, một ngón tay, một chỗ nhỏ cũng không chừa.
Diêm Thiên Hạo thấy động tác của Diêm Minh thì vô cùng tức giận, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm cho ông ta phát tác! Quét mắt về phía giương cung bạt kiếm trên bầu trời kia, Diêm Thiên Hạo không dám nghĩ nhiều, lập tức xoay người rời đi! Diêm Minh bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, trong mắt đều là sự châm chọc. Nói đến cùng cũng coi như Diêm Thiên Hạo và hắn có phần chung huyết thống, nhưng trong lúc quyết định sinh tử này, Diêm Thiên Hạo lại dứt khoát kiên quyết rời đi, hoàn toàn cắt đứt chút mong chờ vào tình thân này của Diêm Minh!
"Qủa nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên là có khí phách." Lúc hiện trường đang rối mù, chỉ có khu vực này vẫn vững như Thái sơn. Càng lúc càng nhiều người chạy trốn, tiếng thét ồn ào vang đến tận trời, chỉ có vài vị gia chủ và Diêm Minh ngồi lại nơi này mảy may không động. Diêm Minh nghe nói như thế thì cười ha ha, quét mắt về phía khán đài lại thấy một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, quả nhiên Khúc Lam Y không đi.
"Các vị gia chủ khen nhầm rồi, thật sự thì tại hạ không hề khí phách như các vị vẫn nghĩ đâu." Lời nói của Diêm Minh khiến các vị gia chủ của gia tộc không khỏi cười khan, mấy người không nói thêm gì, vốn dĩ không phải là bọn họ không muốn đi, mà là không dám đi! Nếu thân là đại gia tộc bọn họ cũng như thế thì chắc chắn Hạo Nguyệt điện chủ phải vất mặt mũi mình đi là vừa, dưới cơn giận dữ, chẳng phải ông ta sẽ giết bọn họ sao? Lấy thân phận và địa vị hiện nay không cho phép bọn họ làm vậy, người khác có thể chạy, bọn họ lại không thể! Người khác sợ chết, còn bọn họ dù có sợ thì cũng chỉ có thể gắng gượng!
Cuối cùng thì hội trường hỗn loạn cũng yên tĩnh lại, khu vực khán đài trở nên trống trải! Trên đất có rất nhiều thứ rơi vãi, thậm chí còn có cả y phục và giày! Có thể thấy được tình cảnh lúc nãy đã dữ dội đến đâu, Khúc Lam Y vẫn ngồi ở kia, Yêu Yêu cũng không hề động, Viêm Triệt cười hì hì không rời đi, vừa nhìn qua thì hệt như ba người này không hề nhìn rõ tình huống trước mắt, thật sự là vô cùng nhàn nhã.
Diêm Minh khẽ nhếch môi, tầm mắt dừng trên người nữ tử trên không trung, hắn không thể làm gì, chỉ có thể tự mình hiểu lấy, nhưng nếu thật sự có thể dâng lên thứ gì đó, hắn cũng chỉ có thể cho đi cái mạng này thôi. Diêm Minh có chút tự giễu cười ra tiếng, Diêm Minh, mạng nhỏ này của ngươi thì đáng bao nhiêu chứ?
Hai người trên không trung không rảnh quan tâm đến chuyện bên dưới, lúc này thân kiếm phía sau Âu Dương Hồng Vũ và quả cầu dung hợp ba loại nguyên tố trong tay Vân Phong đã vận sức chờ phát động!
"Thù của Âu Dương gia, hôm nay ta thề phải đòi lại!" Âu Dương Hồng Vũ gầm lên, hưng phấn đến cực điểm, cơ bắp cả người cũng căng lên, ngẩng đầu hét lên trời, đột nhiên chiến khí không ngừng tuôn trào trong cơ thể lại phát sinh biến hoá lớn, toả ra khí thế cuồn cuộn kinh người.
Tăng lên, chiến khí toàn thân của Âu Dương Hồng Vũ đã tăng lên rồi!
Đồng tử của Hạo Nguyệt điện chủ co rụt lại, Khúc Lam Y nheo mắt, sắc mặt của Vân Phong trầm hẳn xuống, thực lực của Âu Dương Hồng Vũ đã tăng lên rồi! Chuyện này chứng tỏ điều gì, chắc chắn hiện nay Âu Dương Hồng Vũ đã tăng lên đến cấp bậc... Tôn giả rồi!
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha!" Âu Dương Hồng Vũ cười lên một cách điên cuồng, Vân Phong nhìn cơ bắp trên người hắn không ngừng tăng lên, trong đầu lại thoáng hiện lên một hình ảnh quen thuộc, năm đó khi chiến đấu với Gia Nhĩ, hắn đã từng dùng một loại dược tề, trong một khoảng thời gian ngắn có thể tăng cấp bậc của bản thân! Chẳng lẽ Âu Dương Hồng Vũ cũng dùng chung một loại dược tề sao?
Bậc thềm từ cấp bậc quân chủ đến cấp bậc tôn giả rất khó vượt qua, có người đã phải kẹt lại trên bậc thềm này cả đời, sao Âu Dương Hồng Vũ có thể vượt qua dễ dàng như vậy! Hơn nữa xem trạng thái hưng phấn trước mắt của hắn, cũng không giống với hiệu quả của việt thăng cấp tự nhiên!
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương